Edit: Yu Ji
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý nhìn lướt qua y phục của hắn ta, nàng gật đầu: “Có thể đúc, nhưng cần quý công tử đến đây một chuyến, ta mới biết ngài ấy hợp với thần khí nào.”
“Vậy… ngươi không thể đi cùng ta sao?”
“Không được.” Nàng cự tuyệt dứt khoát, không chút biểu cảm.
Tu Vân lo lắng nắm lấy tay nàng, sợ nàng xảy ra xung đột với người khác. Nhưng không hiểu sao, thái độ cứng rắn của nàng lại khiến gia nô kia càng vui vẻ hơn, hắn ta lập tức nói: “Được, được, ngươi chờ một lát, ta sẽ đi mời lão gia và công tử nhà ta đến ngay.”
Tu Vân thắc mắc: “Người này, bắt nạt kẻ yếu à?”
“Không phải.” Minh Ý khẽ nói: “Đa số chú khí sư đều có tính khí cổ quái, chú khí sư càng có thái độ không tốt thì bản lĩnh càng lợi hại.”
Tu Vân: “…” Gì nghe kì cục vậy?
Phố chợ đông đúc người qua lại, nhưng số người mang theo một nghìn bối tệ bên mình không nhiều, hai người họ trông coi sạp hàng suốt một canh giờ, chỉ bán được một nửa Nhất Thụ Phương Hoa.
Minh Ý không vội vàng, đong đưa những bối tệ đã kiếm được, vui vẻ bàn bạc với Tu Vân: “Hôm nay nướng chim bồ câu ăn nhé?”
“Nướng vịt đi! Vịt béo hơn, thịt nhiều hơn.”
“Được thôi, lát nữa trên đường trở về mua vài con”
Vừa dứt lời, tên nô bộc đã đi rồi lại quay lại, dẫn theo một công tử mặt đầy vẻ khó chịu và một lão gia vui vẻ.
“Chính là chỗ này.” Nô bộc cười và chỉ tay về phía Minh Ý.
Tên công tử liếc nhìn Minh Ý một cái rồi khinh miệt nói: “Chỉ hai lượng thịt này thôi mà đúc được thần khí à?”
“Thưa ngài, đây đều là do hắn làm.”
Nô bộc chỉ tay về phía những món thần khí rực rỡ trên sạp hàng.
Lão gia mặt đầy vui vẻ, cầm lấy một cái thử, thấy nó hoạt động trơn tru, ít tốn nguyên lực, liền vỗ tay lấy ra thỏi vàng: “Ta lấy hết, ngươi mang về cho hộ vệ trong nhà dùng.”
Nô bộc tuân lệnh, cẩn thận ôm mười mấy cây Nhất Thụ Phương Hoa còn lại vào ngực.
Công tử kia vẫn tỏ vẻ coi thường: “Đúc thần khí thông thường và đúc thần khí thượng đẳng là hai chuyện khác nhau. Lão gia đặt hy vọng vào những thứ vô dụng này, ta mười năm nữa cũng không vào được Nguyên Sĩ Viện.”
Minh Ý liếc nhìn kinh mạch của gã, thầm nghĩ với chút năng khiếu này, quả thật không thể vào Nguyên Sĩ Viện.
Nhưng, gã nói những thứ này của nàng vô dụng, nàng liền không vui, giơ tay thi triển Thiên Hà Lạc Nhật.
Gã công tử kia hoảng hốt, lập tức mở ra Minh Vực, đề phòng nhìn nàng: “Ngươi định làm gì?”
“Công tử không muốn xem thần khí thượng đẳng sao?” Minh Ý cười nói: “Cho ngài xem đây.”
Có Minh Vực của gã che chắn xung quanh, Minh Ý cũng ra tay, lén lút rót một luồng nguyên lực màu trắng vào Thiên Hà Lạc Nhật.
Vì vậy, khi gã công tử vừa giơ tay định phản kích, trâm lông trâu đã mang theo nguyên lực trắng tinh khiết như sao băng ầm ầm lao về phía gã.
Quả là mạnh mẽ! Ba mũi kim sáng loáng đâm vào tấm khiên của gã, chỉ ba mũi thôi đã đục thủng tấm khiên. Tuy nhiên, trong la bàn vẫn còn một tia sáng vàng, như ánh hoàng hôn lấp đầy những lỗ hổng tấn công dưới bầu trời đầy sao, sắp sửa lao về phía gã.
“Dừng lại! Ta thua rồi!” Công tử luống cuống tay chân mà né tránh đòn tấn công, hoảng sợ la lên: “Cha, đưa tiền! Mau đưa tiền!”
Minh Ý thu la bàn lại, nghiêm túc nói: “Thứ này không bán, ta có thể làm cho ngài thứ khác, mai sẽ giao hàng.”
“Ngươi nói xạo!” Khi những mối đe dọa xung quanh biến mất, công tử lại lấy lại can đảm, “Chú khí sư giỏi nhất thành chúng ta cần ba ngày để đúc một thần khí thượng đẳng, ngươi chỉ cần một ngày?”
Minh Ý bình thản: “Ừ, một ngày giao hàng.”
Vị lão gia kia cẩn thận ngắm nhìn nàng một lúc, gật đầu:
“Tốt, mai giờ này, chúng ta sẽ đến lấy. Đây là tiền đặt cọc, ngươi cầm lấy.”
Khối vàng to bằng ngón tay cái, có chút nặng.
Minh Ý ước lượng thỏi vàng, cất vào túi: “Đi thong thả.”
Công tử lưu luyến bước đi ba bước một ngoái đầu lại, vẫn còn nghi ngờ: “Chắc không phải lừa đảo chứ?”
Cha hắn chắp tay sau lưng, dẫn đám người đi trước: “Cho dù là lừa đảo, ai có thể trốn thoát khỏi thành Mộ Tinh dưới con mắt của ta?”
Tu Vân cúi đầu không nói gì, đợi đến khi họ đi xa mới nói với Minh Ý: “Hai người kia là quý nhân trong thành, nhà họ thường xuyên có người đến nội viện thỉnh an.”
“Thế thì tốt, họ mua hàng này, sau này sẽ không thiếu người đến cửa đưa tiền.”
Dọn dẹp sạp hàng, Minh Ý dẫn Tu Vân về nhà, hai người cúi đầu đếm tiền, càng đếm càng vui.
“Nếu ngày nào cũng thu hoạch tốt như vậy, chẳng mấy chốc chúng ta có thể mua xe thú.” Minh Ý tính toán.
Tính thời gian, nàng lại có chút hoang mang.
“Không ngờ kiếm tiền nhanh thế.” Tu Vân nhặt một nắm bối tệ, lại nhìn chúng trượt khỏi ngón tay, vẻ mặt khoa trương nói: “Sớm gặp được ngươi, ta đã nhanh chút chạy ra khỏi nhà.”
Bị nàng chọc cười, Minh Ý lấy lại tinh thần khẽ cười: “Hôm nay đi ăn ngoài, chúng ta gọi một con vịt béo nướng ăn.”
“Hay quá!”
Hai người thay quần áo, nắm tay nhau ra ngoài, đi ăn vịt nướng ngon nhất ở Hoa Biệt Chi.
Vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa lại có một nhóm người đến.
“Ta nói chứ, đây đâu phải là cưới xin, sao lại bắt chúng ta đi ăn cỗ.” Thư Trọng Lâm liên tục phàn nàn: “Trời nóng thế này.”
“Ngươi thông cảm đi, Tu Viễn chỉ muốn khoe khoang rằng giờ đây bên cạnh hắn ta đã có người bầu bạn.”
“Hừ, ai mà chẳng có người bên cạnh? Bá Tể trong phủ còn mới tuyển thêm hơn hai mươi người để bầu bạn với hắn ta cơ mà.”
Vừa dứt lời, Thư Trọng Lâm đã nhìn thấy Minh Ý đang ngồi bên cạnh đại sảnh, lập tức im bặt.
Kỷ Bá Tể đi trước, nhận ra có điều gì đó không ổn, nghiêng đầu nhìn sang.
Minh Ý ngồi đối diện với Tu Vân, quay mặt về phía bọn họ. Khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu coi như chào hỏi, sau đó rũ mắt tiếp tục trò chuyện với Tu Vân.
Đã lâu không gặp, hắn tưởng Minh Ý sẽ gầy ốm, nào ngờ khuôn mặt nàng lại thêm phần hồng hào, chỉ có đôi mắt bình thản không gợn sóng, đừng nói chi đến vui mừng, ngay cả vẻ hoảng hốt cũng không có.
Hắn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, gọi tên tiểu nhị: “Phòng trên lầu hết chỗ rồi có phải hay không?”
Tiểu nhị buồn bực: “Không…”
Kỷ Bá Tể thâm sâu nhìn hắn ta một cái.
Tiểu nhị hiểu ý, lập tức vỗ đùi: “Khách quan quả là người thấu hiểu nhân tâm, tiểu nhân còn đang nghĩ cách xin lỗi Lương công tử. Phòng trên lầu đã được sắp xếp đầy từ sáng sớm, nếu quý khách không phiền tiểu nhân sẽ ngăn ra một chỗ trong đại sảnh này, đảm bảo sẽ không ai quấy rầy quý khách được chứ ạ?”
Lương Tu Viễn ở phía sau nghe thấy, không hài lòng nói: “Chúng ta là thân phận gì, sao có thể ngồi đại sảnh…”
Lời còn chưa dứt, Ngôn Tiếu bên cạnh đã che miệng hắn ta lại.
“Ngồi đại sảnh tốt mà,” Ngôn Tiếu nói: “Đại sảnh thông gió, mát mẻ.”
Mọi người lần lượt vào chỗ, không ngồi cùng bàn với Minh Ý, nhưng vị trí ngay đối diện họ, Minh Ý chỉ cần ngước lên là có thể nhìn thấy mặt Kỷ Bá Tể.
Bực mình.
“Sao vậy?” Tu Vân trong lòng tính toán bao giờ đi thành Phi Hoa, lúc lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, thấy Minh Ý vẻ mặt không vui.
“Không sao,” Nàng nói: “Ăn xong rồi đi.”
“Ồ, được.” Tu Vân cầm đũa nhìn về phía nhà bếp, chờ món vịt nướng của họ được dọn lên.
Tuy nhiên, không hiểu sao, món ăn của họ mãi không được dọn lên, những người đến sau họ đã ăn xong rồi.