Càng đi gần về phía cổng thành, số lượng tu luyện giả qua lại ngày một nhiều hơn. Thiên Vân để ý, đám người này tu vi có mạnh có yếu. Mạnh nhất cũng có Đại Pháp Sư, Đại Kỵ Sĩ cấp bậc, yếu hơn thì Ma Pháp Sư sơ kỳ cũng có. Bọn họ ánh mắt lăng lệ, cũng có nôn nóng. hướng trưởng quan canh giữ cổng thành nói một ít lời. Đại loại chính là muốn rời đi Phù Không Thành, xông vào chiến trường.
Tất nhiên trong đó cũng có người không muốn xông vào, bọn họ có mặt tại đây, kG0fp là muốn khuyên bằng hữu từ bỏ ý đồ. Con người là như vậy, có người luôn sống hết mình vì lợi ích chung, cũng có người chỉ biết bo bo giữ lấy mình. Đúng sai thế nào cũng thật khó phán xét, đối với họ, chỉ cần không bán mình cho quỷ dữ, đã là đóng góp lớn rồi. Bắt họ vì lợi ích của người khác mà hi sinh, chắc chắn họ sẽ không làm.
Trưởng quan canh giữ cổng thành phía Tây là một nam tử, y mang trên mình một bộ giáp phục màu bạc, lưng mang trọng kiếm, khí thế trên người so với Phong Thân cảnh viên mãn tu sĩ không khác. Hai mắt y lăng lệ cực kỳ, hiển nhiên là người từng trải qua gió tanh mưa máu.
Vị trưởng quan này Thiên Vân đã từng gặp qua một lần. Hai năm trước, khi hắn trở lại Phù Không Thành, người này cũng là một trong vài vị trưởng quan đảm nhận việc sàng lọc người trở lại. Thiên Vân chỉ biết mọi người gọi y này là Frank tiên sinh, còn tên cụ thể như thế nào hắn cũng không được biết.
Thấy đoàn người nhao nhao như cái chợ, lúc này vị trưởng quan mới hừ lạnh một tiếng, khí thế sát phạt bùng nổ, kèm theo đó là tu vi viên mãn Đại Kỵ Sĩ thả ra. Đoàn người bị cỗ khí thế này đè cái úp sấp, sắc mặt trắng như tờ giấy, lập tức ngậm miệng lại không ai dám nói thêm lời nào.
"Ta biết các ngươi có mặt tại đây vì mục đích gì. Mặc kệ là muốn vào chiến trường thỏa mãn bi phẫn trong lòng, hay chỉ vì muốn đi tới khuyên nhủ bằng hữu thân thích. Các ngươi không được điểm binh, chỉ vì cao tầng còn có việc cần các ngươi hỗ trợ. Các ngươi cảm thấy thực lực đủ mạnh, thế nhưng bên ngoài kia đám quỷ vật cũng chẳng hề yếu. Một năm nay số người chết có thể tới con số hàng triệu, các ngươi nghĩ rằng họ yếu hay sao? Không phải họ yếu, mà là đám quỷ vật này quá mạnh mẽ mà thôi. Các ngươi hãy trở về nơi ở của mình, một vài ngày nữa sẽ có cao tầng hướng các ngươi an bài nhiệm vụ, đừng ở đây gây cản trở chức trách của ta". Họ Frank trưởng quan nói hết lời liền phất tay, ý bảo mọi người quay trở lại nơi ở.
Đoàn người sau khi nghe nói sẽ có nhiệm vụ cần tới họ, lập tức gật đầu, hướng trưởng quan chào một tiếng, đồng loạt quay người trở về nơi mình nghỉ chân.
Thiên Vân không có ra về, hắn cùng bọn họ không giống, dù sao hắn cũng chưa chính thức là người của Phù Không Thành, hắn đi hay ở không cần phải theo ý người khác. Chỉ khi hắn mang tâm huyết lưu tại nơi này, hắn mới chính thức được xem là Phù Không Thành một thành viên. Mặc cho hắn đã làm ra rất nhiều cống hiến, một khi chưa lưu lại tâm huyết, hắn cũng chỉ là một ngoại nhân mà thôi.
Thật ra nếu Thiên Vân không bận bế quan, hắn đã có cơ hội tiến vào hàng ngũ cao tầng. Chỉ có điều hắn không muốn chờ đợi, thời gian với hắn quá cấp bách, bởi vậy hắn mới chậm trễ việc này. Lại nói hắn cũng không muốn đem tâm huyết đặt ở nơi này, người ở đây rất giỏi chiêm tinh toán thuật, hắn sợ bị họ tính toán ra căn nguyên bản thân.
Thiên Vân đợi đoàn người đi hết, lúc này mới đi tới nơi vị trưởng quan họ Frank đứng, cười nói. "Frank tiên sinh, ngài khỏe chứ, ta muốn đi tới chiến trường chém giết quỷ vật, rất mong ngài cho ta qua"
"Thì ra là Bellamy tiên sinh, cảm ơn ngài ta rất khỏe. Tiên sinh không suy nghĩ tiến nhập cao tầng Phù Không Thành hay sao? Nghe nói rất nhiều người muốn gặp ngài đây. Với thực lực của ngài, có lẽ đủ để thống lĩnh cả một đội quân nha". Vị trưởng quan thấy Thiên Vân đi tới, cũng lập tức mỉm cười chào một cái, lại có chút bất ngờ hỏi.
Thiên Vân nghe vậy cũng không hề tỏ ra bất ngờ, lúc hắn đi ra khỏi khách sạn đã cảm nhận được có một luồng thần thức quét qua. Luồng thần thức ấy che giấu rất tốt, có điều nó lại chẳng thể che giấu được cảm giác của Thiên Vân. Hiện tại thần thức của Thiên Vân rất mạnh mẽ, không dám nói có thể cùng Thánh Kỵ Sĩ, Thánh Pháp Sư sánh vai, nhưng đã không thua kém bao nhiêu. Muốn vô thanh vô tức dò xét hắn là chuyện không thể. Tất nhiên đó là vì các vị cao tầng không có ý đồ xấu với hắn, nếu có ý đồ xấu họ căn bản chẳng cần phải dò xét, cứ tiến thẳng vào phòng, một chiêu lấy mạng hắn là được.
Nói tiếp, họ biết hắn ra khỏi cửa, lại không lập tức cho người tới thông tri hắn, chứng tỏ bọn họ còn nghi kị. Họ không muốn cùng hắn là địch, lại chưa chắc đã thực lòng muốn cùng hắn trở thành minh hữu. Thiên Vân còn ở lại nơi này, thứ nhất hắn không có chỗ nào để đi nữa, thứ hai hắn sợ bản thân dính vào nhân quả. Nếu quả thực Tây Phương lục địa gặp kiếp nạn là do người áo trắng thần bí gây ra, Thiên Vân gạt bỏ không được trách nhiệm. Tuy rằng mọi chuyện vốn không thể tính trên đầu hắn, nhưng cứ như vậy bỏ đi, trong lòng hắn có chút bất an.
"Tiên sinh quá lời, tại hạ dù sao cũng mới tiến nhập Phù Không thành không bao lâu, được mọi người chiếu cố đã là điều vinh hạnh lắm rồi. Tại hạ vừa xuất quan, lại thấy khắp nơi khói lửa chiến tranh, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Ta không cầu trở thành cao tầng, chỉ cầu được thống khoái chém giết đám quỷ quái này một lần, vậy là đủ rồi". Thiên Vân nhắm mắt nói láo, một bộ nghĩa khí lẫm nhiên khiến gã trưởng quan cũng không khỏi mở rộng tầm mắt. Trình độ nói láo như vậy, đừng nói là y, ngay cả những lão quái vật có lẽ cũng không bì được.
Không tính Thiên Vân có bao nhiêu kiếp trước, chỉ nói kiếp này thôi, lịch duyệt của hắn đã khó mà tưởng tượng được rồi. Bên trong bàn cờ không biết đã có người nào thoát ra hay chưa, nhưng hắn tin, ngoài hắn ra chỉ sợ không còn ai.
Vị trưởng quan khách khí với Thiên Vân chỉ vì thấy hắn là người có thực lực mạnh, một chút tâm lý kết giao cũng không có. Thế nhưng lúc này lại khác, y thấy Thiên Vân là người từ xa tới, lại không tiếc hiểm nguy muốn xông vào chiến trường, phòng tuyến lúc này cứ thế phá bỏ. Hắn chắp tay nói. "Nhận thức lại một chút, tại hạ Dieter Frank rất vui được gặp ngài Bellamy tiên sinh"
"Trưởng quan khách sáo rồi, ngài cứ gọi ta người anh em Bellamy là được, cũng không cần một câu tiên sinh, hai câu tiên sinh". Thiên Vân vội vàng chắp tay, cùng đối phương nhận thức lại.
Dieter vỗ vai Thiên Vân một cái, lại lấy từ trong vòng tay trữ vật ra một chiếc răng nanh cột chỉ đỏ, đưa cho hắn, miệng nói. "Tốt! Người anh em nhìn thì nho nhã, không ngờ trong tim cũng chứa cả một bầu nhiệt huyết. Ta sẽ không ngăn cản người anh em, chỉ có thể vì người anh em nói một câu thuận buồn xuôi gió. Đây là tín vật của ta, người anh em đi tới Nottingham, cứ xuất ra thứ này, lập tức sẽ có người an bài cho ngươi một chức vụ. Người anh em cũng có thể tùy ý tham gia trận chiến nếu muốn, không cần lo lắng người quản lý khu vực đó"
Thiên Vân trước nay không phải hạng người được chỗ tốt còn ngại cầm, hắn lập tức thu lấy, miệng nói. "Nếu người anh em đã coi trọng ta như vậy, ta đây cũng không thể từ chối, đa tạ"
Dieter trưởng quan thấy Thiên Vân không có từ chối, miệng cũng là nở một nụ cười, lập tức vung tay bảo đám binh sĩ mở cổng thành, miệng nói. "Người anh em Bellamy! Đi thôi, ta tiễn ngươi một đoạn"
Thiên Vân cười gật đầu, cả hai cứ thế rời đi. Bay ra khoảng cách hơn vạn dặm, lúc này Dieter mới thở dài nói. "Sương đỏ trải khắp mảnh lục địa, nếu chúng ta không thủ hộ được nơi này, chỉ sợ giống nòi cũng sẽ chôn vùi. Người anh em chắc cũng hiểu, chuyến đi này sẽ rất hung hiểm. Đừng nhìn vạn dặm vừa rồi an bình mà lầm, chỉ cần tiến tới ranh giới năm vạn dặm, sẽ không thiếu hải thú nhòm ngó. Cho dù cao tầng đã nhiều lần truy quét đám thú này, nhưng bọn chúng hiện tại đã khác, sa đọa vào giết chóc chẳng thua gì quỷ vật. Trên đường ngươi nhớ phải cẩn thận, mong rằng sau này còn có thể gặp lại"
Thiên Vân nghe vậy, cũng hướng gã trưởng quan ôm quyền, miệng nói. "Hi vọng sau này gặp lại, Dieter huynh đã là Thánh Kỵ Sĩ"
"Nhận lời chúc của ngươi. Tốt rồi, ta cũng không cản trở người anh em nữa, cố gắng bảo trọng". Nói xong Dieter liền rời đi, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt Thiên Vân.
Đợi bóng lưng Dieter khuất xa, lúc này Thiên Vân mới nở một nụ cười, chân hắn bước ra một bước, khoảng cách mười dặm cứ thế vượt qua, nhanh không thể tưởng tượng.
Chiến trường đối với Thiên Vân có thể nói lợi nhiều hơn hại, ở nơi này hắn có thể thỏa thích chém giết, thỏa thích hấp thu linh tính. Chỉ cần đối thủ của hắn không phải cấp bậc Sinh Hoa, Nguyên Anh, hắn có tự tin đi ngang.
Một đường tiến về thành Nottingham, Thiên Vân gặp qua rất nhiều hải thú. Đám này thực lực phần lớn là nhị phẩm, số ít là tam phẩm. Tất cả cũng chỉ là lâu la mà thôi, không đáng nhắc tới. Đối phó với bọn này Thiên Vân cũng chẳng buồn nghĩ ngợi, cứ thế thẳng tay chém giết. Nếu là tam phẩm thực lực, hắn không do dự hấp thu linh tính, nếu là nhị phẩm, hắn cũng không ngại đem chúng một mẻ diệt gọn.
Chiến tranh đã hiện, nếu Thiên Vân nhân từ, sẽ là bất hạnh với dân thường. Thiên Vân có thể rủ lòng thương hại, nhưng bọn yêu thú sẽ không thương hại nhân loại. Hiện tại chỉ có giết, giết cho chúng sợ, may ra chúng mới biết thu lại sự hung tàn của mình.
Bước chân Thiên Vân đi tới đâu, yêu thú cứ như vậy chết tới đó, máu huyết nhuộm đỏ cả một mảng biển. Trong số này cũng có không ít quỷ vật. Đám này đa số nước da đỏ sậm, hình thù kì quái, răng nanh nhọn hoắt, nhiều con trên lưng còn mọc ra đôi cánh thịt, tốc độ phi hành khủng bố tuyệt luân.
Thế nhưng bọn chúng cho dù nhanh, gặp Thiên Vân cũng chỉ có thể nuốt hận. Thiên Vân so với Nguyên Anh cảnh sử dụng Thuấn Di còn muốn nhanh hơn một ít, bọn này căn bản mọc cánh cũng khó mà thoát chết.
Thiên Vân sớm đã vượt qua khoảng cách 7 vạn dặm, lúc này hắn chỉ còn cách bãi cạn Scarborough một đoạn ngắn mà thôi.
Bởi vì tổng lượng pháp lực quá lớn, Thiên Vân toàn bộ hành trình luôn luôn vận dụng Liễm Khí Thuật, nếu không gặp Thánh Pháp Sư cấp bậc, gần như không ai có thể phát hiện ra hành tung của hắn.
Lại nói từ lúc đột phá Phong Thân cảnh, Thiên Vân có cảm giác Vạn Tướng Pháp Điển ngày càng không đơn giản. Cho dù môn công pháp này chỉ là phụ trợ, nhưng hiện tại, nó có lẽ còn quan trọng hơn cả hai môn chủ tu công pháp. Thiên Vân nhờ nó mới có thể tùy ý sử dụng thuật pháp, một điểm trở ngại cũng không có. Hắn nhiều lần tự hỏi, công pháp này là do ai sáng tạo. Rõ ràng chỉ là một môn nội luyện công pháp mà thôi, thế nhưng công dụng cũng quá lớn, so với bất kì môn công pháp tiên gia nào Thiên Vân từng biết còn muốn ưu tú.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm