Tên thanh niên khuôn mặt thường thường nãy giờ ngón tay vẫn điểm nên trán Thiên Vân, bất chợt hắn cảm thấy một cỗ lực hút đem sinh cơ cũng như máu huyết trong người hắn rút ra. Hắn có chút trợn mắt, muốn thu tay lại. Có điều hắn làm không được, đối phương lúc này chẳng khác gì một cái lỗ đen, mặc kệ hắn có dùng cách gì cũng chẳng thể thu tay về.
"Ngươi tu luyện tà công gì? Tại sao có thể đem sinh mệnh cũng như tu vi của ta hấp thu?" Tên thanh niên sắc mặt không khỏi biến trắng đi mấy phần, muốn phản kháng lại không thể đề được một phần lực lượng. Mỗi khi hắn muốn vận lực đánh ra, lại bị cỗ hấp lực kia hút khô.
"A a a..." Hắn rống lên một tiếng giận dữ, cảm giác đau đớn khiến hắn chịu không nổi. Ánh mắt y đột nhiên biến thành rét lạnh, tính đem tu vi tự bạo. Thế nhưng cỗ lực lượng hủy diệt vừa mới vọt lên, liền bị một cỗ lực lượng ăn mòn khác hấp thu sạch sẽ.
Thiên Vân lúc này mới mở bừng mắt, hướng về phía đối diện nở một nụ cười lạnh, miệng nói. "Ngươi vừa rồi chẳng phải còn rất khinh thường ta hay sao? Hiện tại sao không mở lời khinh miệt nữa rồi?"
Thiên Vân miệng nói, cánh tay phải tựa như gọng kìm trực tiếp bắt lấy bàn tay đối phương, Hạ Thi Phệ Linh Kinh điên cuồng vận chuyển, một giây cũng không có ngừng lại.
Thân ảnh hắn cũng vào lúc này đứng lên, ánh mắt sắc như đao chằm chằm nhìn vào đối phương. Theo công pháp vận chuyển cùng hấp thu, mái tóc sớm đã bạc trắng vào lúc này lần nữa biến thành màu lam nhàn nhạt. Khí tức trên thân hắn vẫn như cũ cường liệt, thế nhưng theo từng sợi linh tính được hấp thu vào thân thể, thân hình cùng dung mạo hắn cũng theo đó biến đổi lớn.
Thân thể trải qua nhiều lần đột phá, vốn đã có chút nam tính mùi vị. Vào giờ khắc này lần nữa biến thành nhẹ nhàng, mang theo nữ nhân vận vị. Dung mạo cũng giống vậy, trước kia vốn so với nữ nhân còn muốn giống nữ nhân, hiện tại chẳng khác gì cửu thiên thần nữ. Nếu không phải trên cổ hắn còn có yết hầu, dám chắc không ai tin hắn là một cái chân chính nam tử.
Gã thanh niên nam tử có khuôn mặt thường thường cũng là trợn cả mắt lên, miệng không khỏi lắp bắp, muốn nói lời gì đó lại không thành câu.
Thiên Vân không thèm quan tâm gì nữa, hiện tại hắn muốn đem thần hồn kẻ này móc ra, đem khoá chặt, trực tiếp sưu hồn. Trước nay Thiên Vân chưa từng thi triển loại thuật pháp này, nó quá mức man rợ. Thế nhưng hiện tại khác biệt, hắn muốn nhìn một chút, kẻ này cùng mình có gì liên hệ, vì cớ làm sao y lại muốn đem thần hồn của mình mang tới cửu địa ngục.
Lực hút mỗi lúc một lớn, khí tức trên người không ngừng biến cường, nhưng kéo theo đó, thân thể hắn đã gần bước vào điểm giới hạn. Nếu lúc này Thiên Vân không dừng tay, chỉ sợ hắn sẽ thực sự hoá điệp, từ nay về sau vĩnh viễn không thể quay đầu.
Thiên Vân đương nhiên biết giới hạn bản thân nằm ở đâu, hắn chưa có điên cuồng tới mức tự sa đọa bản thân. Lợi dụng thời điểm gã nam tử đang mất dần khống chế đối với thân thể, hắn trực tiếp xoè bàn tay trái, đem Phệ Hồn Ma Kinh vận chuyển tới tối đa. Trực tiếp đem gọng kìm bắt đầu não đối thủ.
Chỉ nghe trong gió có tiếng quỷ khóc sói tru, bàn tay trái tựa như vô hình vô chất, thế mà không chút cản trở, cứ thế xâm nhập vào đầu não đối phương. Lúc Thiên Vân rút bàn tay ra, chỉ thấy một đạo màu đỏ hồn thể đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Đạo hồn thể này sớm đã mờ nhạt không thành bộ dáng, nếu không phải Thiên Vân thu tay kịp thời, có lẽ nó cũng đã hôi phi yên diệt.
"Ngươi rất không tệ, có điều muốn lục tìm thần hồn của ta, căn bản là điều không thể". Đạo thần hồn màu đỏ tuy rằng đã uể oải lắm rồi, có điều giọng điệu vẫn không chút cải biến. Rõ ràng hắn biết ý đồ muốn sưu hồn của Thiên Vân, vậy mà vẫn rửng rưng như không.
Thiên Vân lông mày không khỏi nhíu lại, tên này vẫn luôn không theo lẽ thường ra bài, làm hắn có chút không hiểu ra sao. Hắn cũng không xem lời y nói là lời sáo rỗng, kẻ này từ thực lực, đến cách nói chuyện đều toát ra sự tự tin tuyệt đối. Người ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, vẫn có thể bình tĩnh không chút sợ hãi, ngoại trừ kẻ thích nói khoác, chỉ còn một loại người. Loại người này chính là đủ thực lực, đủ tự tin có thể thoát khốn hoặc tự khống chế sống chết bản thân.
Gã này tất nhiên không phải dạng người chỉ biết nói mồm, y luôn nói được làm được. Nếu xem y chỉ là loại thùng rỗng kêu to, vậy Thiên Vân đã sớm chết từ lúc vừa gặp mặt.
Thiên Vân nắm đạo thần hồn trong tay, do dự một hồi, cuối cùng lại không dám thực sự xuất thủ. Hắn sợ sẽ xảy ra bất chắc. Nếu là bất kì kẻ nào nói với Thiên Vân, hắn không thể đem y sưu hồn, Thiên Vân sẽ không chút do dự đi chứng minh điều ngược lại. Thế nhưng kẻ này lại khác, hắn không thể cùng y đánh cược.
Thiên Vân cắn răng, đem đạo thần hồn kia đốt thành tro tàn. Thiên Vân biết kẻ này còn chưa chết, rất có thể đây chỉ là một đạo phân thân mà thôi. Tu tiên giới có rất nhiều thuật pháp kinh khủng, đem thần hồn chia thành vô số mảnh, lại tiến nhập nhân gian, tu hành đến các loại thần thông bí tịch, hoặc cảm ngộ thiên địa tự nhiên, tìm cách đột phá cảnh giới. Năm xưa Kim Long Thượng Nhân cũng là như thế, bởi vì đột phá Tứ Tiết, ông ta bèn phong bế bản thân, lại đem thần hồn chia cắt thành nhiều phần, cuối cùng sau khi đột phá, lại đem phân thân thu hồi. Cũng chính vì lẽ đó mới xuất hiện việc phân thân làm phản, muốn cắn nuốt bản thể, từ nay tự do tự tại.
"Ài! Xem ra chỉ còn một cách duy nhất để tìm hiểu chuyện này. Thái Dương Thần a, rốt cuộc ta và ngươi đã từng gặp nhau sao? Nếu đem ngươi phục sinh, ngươi sẽ cho ta biết đáp án sao?" Thiên Vân thở ra một hơi dài, bước chân lặng lẽ tiến về phía trước.
"Ta hiện tại cách hoá bướm, có lẽ chỉ thiếu một chút nữa thôi. Đôi cánh trên lưng, đã không thể ẩn giấu được nữa rồi". Thiên Vân vừa đi vừa đánh giá bản thân, hắn cũng chẳng buồn áp chế nữa, đem đôi cánh bướm phóng xuất. Thân thể vốn bị trận pháp áp chế, không thể phi hành, vào lúc này thế mà bay lên.
"Đêm đó bên trong Hải Vân Lĩnh ta đã từng đụng độ một gã tu sĩ đánh mất bản thân. Sau lại vì chạy trốn mà phóng xuất đôi cánh này một lần đi. Có điều đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trong trí nhớ của ta lại không có thông tin gì về việc này?" Thiên Vân vừa rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, trí nhớ cũng đã khôi phục không ít, có điều hắn lại chẳng thể nhớ được, bản thân vì sao lại bị ngất đi, người nào đã đem đôi cánh của hắn thu lại.
"Thế giới xung quanh ta tại sao vẫn luôn như vậy? Rõ ràng là tươi đẹp, rõ ràng là sáng ngời. Tại sao trong mắt của ta, nó lại càng ngày càng đen tối? Tên nam tử áo trắng thần bí tự nhận mình là thánh thần. Vì sao hắn lại năm lần bảy lượt muốn sắp xếp vận mệnh của ta? Rốt cuộc ta là ai? Nhìn tới nhìn lui, trông ta không giống một người có địa vị siêu nhiên gì đi. fO3qK Nếu ta có thể cùng bọn người này ngang hàng luận giao, cũng chẳng đến mức năm lần bảy lượt bị người tính kế. Vậy chỉ còn một khả năng, bên trong cơ thể của ta, có một thứ gì đó mà bọn họ luôn thèm khát. Công pháp? Không có khả năng, những môn công pháp ta học, ở mảnh đất Đại Việt không ít người đi luyện, rõ ràng không phải vì nó. Thân thể? Cũng không giống, nếu thèm muốn cỗ thân thể này, bọn chúng có thể thi triển đoạt xá, cũng không cần phải đem thần hồn ta đánh vào luân hồi hết kiếp này tới kiếp khác. Nếu như vậy, có lẽ chỉ còn một thứ". Thiên Vân nghĩ tới đây, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên hai gốc đạo thụ.
"Trên người của ta, ngoài hai gốc đạo thụ này, có lẽ chẳng còn thứ gì khiến bọn họ động tâm nữa. 3, 6, 9, 18. Bọn họ có thể tu luyện đến cảnh giới cực hạn, lại chẳng thể bước thêm một bước cuối cùng. Nếu đem hai gốc đạo thụ của ta rút ra, lại dùng thuật triết ghép, rất có khả năng sẽ thành công. Chỉ là tại sao gã nam tử áo trắng thần bí kia lần trước không đem nó lấy ra? Là hắn chê chúng quá yếu, muốn đem ta bồi dưỡng thật tốt, mới một lần nữa đem ta bắt trở lại hay sao?" Thiên Vân ý nghĩ ngày càng trở lên điên rồ, thế nhưng nó lại rất có khả năng xảy ra. Dù sao ngoài giải thích này, đã không còn lời giải thích nào hợp lý hơn nữa.
"Ài! Xem ra con đường tiếp theo ta phải đi, sẽ càng ngày càng khó khăn rồi. Hiện tại ta phải mau chóng luyện thành Liễm Khí Thuật, nếu không chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm". Thiên Vân nghĩ như vậy, lập tức tìm một ngọn núi nhỏ, đào một động đá chui vào trong.
Núi đồi ở nơi này tuy rằng rất nhiều, chỉ có điều lại vô cùng thấp. Có ngọn cao nhất cũng chỉ hơn hai trăm mét mà thôi. Nếu không phải Thiên Vân sợ trong lúc tu luyện Liễm Khí Thuật gặp quỷ vật tập kích, hắn cũng chẳng buồn đào động phủ làm cái gì.
Thiên Vân đào động phủ mãi cũng thành thói quen, hắn chỉ phất tay vài cái, một hang đá đã lộ ra trước mặt. Thiên Vân cũng lười kiến tạo thạch thất, hắn đem khí cụ bày trận ném ra ngoài, bày ra một cấm trận phòng ngự. Sau đó hắn không chút do dự khoanh chân mà ngồi, đem cái túi Alma thống lĩnh ném cho lúc còn ở ngoài không gian thông đạo ra nhìn một chút.
Bên trong cái túi có một con tắc kè bị nhốt trong một cái lồng nhỏ trong suốt. Con vật này thân ảnh rất mờ nhạt, nếu không phải Thiên Vân sớm biết nó đang bị nhốt bên trong lồng, hắn còn tưởng đây là một chiếc lồng rỗng đây này.
Ngoài con tắc kè ra, bên trong còn có mười hộp ngọc, cùng năm chậu cây cỏ toàn thân xanh biếc. Bên cạnh còn đặt thêm một khúc gỗ nhỏ, vỏ ngoài sớm đã bị sét đánh cháy đen, hương thơm dìu dịu lan ra xung quanh.
Thiên Vân không chút do dự, đem tất cả lấy ra, cẩn thận quan sát thật kĩ.
Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ