Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 275: Tu luyện Liễm Khí Thuật




Thiên Vân muốn nhìn con Vô Tướng Tích Dịch một chút, dù sao nó cũng là trợ lực lớn nhất trong quá trình tu luyện Liễm Khí Thuật. Hắn đem cái lồng lấy ra, lại thi pháp, vẩy vào trong một đạo thủy cầu. Thủy cầu vừa bay vao trong liền vỡ ra. Nước trút xuống, phủ kín đáy lồng, lúc này có thể thấy rõ một con vật nhỏ bé xuất hiện. Tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng có thể nhận ra, đây là một con vật thuộc loại thằn lằn.
Con vật thấy môi trường sống thay đổi, theo đó lập tức làm cải biến. Da của nó nãy giờ vẫn còn trong như không khí, lúc này thế mà dung nhập lại với nước ở dưới chân, yên lặng bất động.
Thiên Vân thấy thế không khỏi mỉm cười, lại đem con Vô Tướng Tích Dịch đặt qua một bên, từ bên trong túi linh thú lấy ra những tài liệu khác. Bạch Sắc Sương Hoa là một loại hoa có màu trắng như sữa, trên thân luôn tán phát ra sương mù nhàn nhạt. Loại hoa này tính ôn, rất thích hợp cho việc tu luyện công pháp hỏa thuộc tính. Có điều Thiên Vân không muốn lợi dụng nó tu luyện công pháp hỏa thuộc tính, mà muốn mượn nó làm môi giới tu luyện.
An Thần Thảo là một loại thảo dược gây mê cực mạnh, người thường một khi nếm phải nó, ít nhất cũng phải ngủ say bảy ngày bảy đêm mới có thể tỉnh. Đối với tu sĩ lại khác, nó có thể giúp tu luyện giả nhập định nhanh hơn, đẩy nhanh quá trình đốn ngộ các môn công pháp.
Về phần Vạn Thọ Đàn Hương, nó cũng giống như An Thần Thảo, có điều dược tính không mạnh như vậy, thiên hướng dài lâu. Phàm nhân nếu hít vào khói do đàn hương tạo ra, cũng không hề chịu cảm giác hôn mê, nhiều lúc tạo thành loại an bình tĩnh trí.
Thiên Vân quan sát toàn bộ tài liệu hồi lâu, thấy số năm không có sai biệt, lúc này mới mỉm cười gật đầu một cái. Hắn lại từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một ít đồ vật khác, đa số là thảo dược cùng các loại côn trùng nhỏ. Đám này là do Thiên Vân thu thập lúc còn ở trong Phù Không Thành. Tất cả đều là vật rất dễ kiếm, linh thạch tiêu hao để sưu tầm cũng chẳng tốn quá nhiều.
Thấy đã không sai biệt gì mấy, lúc này Thiên Vân mới xuất ra một cái đỉnh bằng đồng rất lớn. Hắn đem toàn bộ những tài liệu mình sưu tầm được thả vào, lại dùng một đạo thủy cầu thuật đổ đầy tới miệng đỉnh. Sau đó hắn lại tiếp tục đem một ít hỏa linh thạch lấy ra, đem xếp toàn bộ dưới đáy đỉnh, hai tay bấm luyện pháp quyết. Pháp quyết vừa thành, hỏa linh thạch lập tức phát nhiệt, không hề có lửa cháy, thế nhưng sức nóng lại vô cùng cao.
Thiên Vân thấy cảnh này, lập tức gật đầu cười nhẹ. Công đoạn đầu tiên xem như đã xong, hắn lúc này mới đem con Vô Tướng Tích Dịch lấy ra. Con vật này cũng là một loại yêu thú, có điều tu vi cùng thực lực không hề ăn nhập. Nó tu vi là tam phẩm sơ kỳ, có điều thực lực lại yếu đến đáng thương. Với thực lực này, chỉ e bất kì một đầu Phân Chi cảnh yêu thú nào khác, làm ra một cái vung chân cũng đủ sức đem nó chém giết. Chính bởi vì con yêu thú này thực lực thấp, nó mới phải thích nghi điều kiện sống bằng cách phát triển khả năng ẩn thân.
Con vật bị Thiên Vân bắt tới, lập tức nhe nanh múa vuốt, cái miệng hướng bàn tay hắn mà táp. Có điều thân thể Thiên Vân cường hãn thế nào? Đừng nói là nó, ngay cả pháp bảo đánh vào người còn chưa thể gây thương tổn đến hắn nữa là. Con vật có lẽ dùng sức quá nhiều, vừa táp vào một cái liền kêu lên chít chít, hiển nhiên đã chịu thương tổn.
Thiên Vân nhìn nó mỉm cười. Hai con ngươi bỗng biến thành hai đầu vòng xoáy, con vật vừa rồi còn giãy giụa liên hồi, lúc này lại biến thành cún con, một điểm phản kháng cũng không có. Thiên Vân thấy thế mới gật đầu, đem An Thần Thảo bắt tới, trực tiếp ép nó thành bã nước. Thiên Vân chỉ rút đi tinh hoa của An Thần Thảo mà thôi, năm cây sau khi ép khô, cuối cùng cô lại thành một giọt nước màu xanh lục.
Thiên Vân đem giọt chất lỏng tiến tới miệng con Vô Tướng Tích Dịch, cho nó nuốt xuống. Con vật ngoan như cún con, lập tức đem giọt chất lỏng một hơi nuốt vào. Nuốt vào không quá hai hơi thời gian, con vật liền trực tiếp hôn mê sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh. Nếu không phải trên người nó nhịp tim cùng hô hấp vẫn còn, nói nó đã chết cũng chẳng ai nghi ngờ.
Thiên Vân gật đầu, lại đem đàn hương đốt lên. Vạn Thọ Đàn Hương vừa đốt, lập tức tỏa ra từng đoàn khói trắng. Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận thần thanh khí sảng, tựa như nếu lúc này hắn nhắm mắt lại, lập tức có thể tiến vào đốn ngộ trạng thái, huyền diệu tới cực hạn.
Thiên Vân không chút do dự, đem con Vô Tướng Tích Dịch cùng mười đóa Bạch Sắc Sương Hoa ném vào chiếc đỉnh đồng. Đợi mực nước bên trong vơi đi ba phần, lúc này hắn mới tung người, nhảy vào bên trong đỉnh.
Nhiệt độ trong đỉnh vô cùng cao, có điều đối với tu sĩ giống như Thiên Vân, nó căn bản chẳng là cái gì. Đến con Vô Tướng Tích Dịch còn chẳng buồn quan tâm, Thiên Vân càng không thèm để ý.
Bạch Sắc Sương Hoa bình thường phát tán sương vụ cực ít, nhưng khi gặp nhiệt độ cao, lập tức tỏa ra một lượng lớn hàn khí. Hàn khí bốc lên, ý muốn đem nhiệt độ trong đỉnh hạ xuống điểm đóng băng. Có điều nó làm gì cũng vô dụng, hỏa linh thạch phía dưới nếu còn chưa hao hết năng lượng, nhiệt độ trong đỉnh sẽ chỉ hạ đi một chút mà thôi.
Hít vào màn sương lạnh, thể nội Thiên Vân lúc này bắt đầu kết băng. Bên ngoài cơ thể chẳng khác gì ngâm vào vạc dầu, bên trong thân thể lại chẳng khác gì đặt trong hầm băng. Hai loại lực lượng giao hòa, khiến sắc mặt Thiên Vân vặn vẹo biến dạng.
Thiên Vân đã sớm biết sẽ có sự tình như vậy, hắn cũng chẳng buồn quan tâm tới. Thân thể hắn mạnh mẽ bực nào, chỉ có chút ít đau đớn như vậy, đối với hắn không hề gây ảnh hưởng gì. Lúc này Thiên Vân mới đem con Vô Tướng Tích Dịch bắt tới, cánh tay còn lại xòe ra, trực tiếp đặt lên đầu con vật.
Không sai, hắn muốn thi triển sưu hồn. Bí pháp sưu hồn là một loại cấm kị pháp thuật, nếu không gặp tình huống đặc biệt, tốt nhất không nên thi triển. Nó không những khiến tu sĩ lây dính nhân quả, nếu vô tình làm chết đi sinh linh, thậm chí có khả năng xuất hiện nghiệp lực.
Thiên Vân vì sao lại phải tìm An Thần Thảo, lại vì sao phải bố trí Vạn Thọ Đàn Hương, hơn nữa còn thi triển cả Thiên Diễn Thuật lên con vật? Chính là để con vật này ngoan ngoãn, thậm chí ngủ say, không làm ra bất kì phản kháng nào. Hắn không muốn gây tổn thương tới thần hồn của nó, bắt con thú cũng chỉ vì muốn xem xét trí nhớ, tìm tới cái gọi là Liễm Khí chi bí mà thôi.
Thiên Vân cẩn thận từng li từng tí, đem thần hồn tiến nhập vào sâu trong thức hải con vật. Thức hải con vật là một vùng rừng rậm xanh um tươi tốt, khắp nơi động vật nhỏ chạy nhảy. Nơi đây rất yên bình, cũng rất dễ làm người ta mê say mà lạc mất lối về.
"Xem ra đây là nơi con vật lớn lên". Thiên Vân mở miệng thì thào.
Cũng giống như tu sĩ, yêu thú, ma vật hay bất kì sinh vật nào khác. Đã khai ra linh trí, đã có thể tu hành, liền sẽ sinh ra cái gọi là thức hải. Đa phần thức hải này sẽ diễn hóa tới cảnh tượng mà sinh linh nhớ rõ nhất. Thiên Vân nhớ nhất, cũng yêu thích nhất chính là khung cảnh yên bình nơi làng chài. Con Vô Tướng Tích Dịch này lại nhớ về phiến rừng rậm xanh um tươi tốt, cũng có lẽ đây là nơi nó sinh ra.
Thiên Vân cũng không quản rừng rậm đẹp hay không, trong mắt của hắn, phiến thế giới này chỉ có một màu đen. Xinh đẹp? Sáng ngời? Nếu những gì Thiên Vân phán đoán đều là thật, chỉ sợ mảnh thế gian này, tất cả cũng chỉ là một hồi âm mưu mà thôi. Say mê nó, yêu quý nó càng nhiều, đến lúc mọi chuyện sáng tỏ, sẽ đau đớn càng nhiều.
Thiên Vân tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy được một đạo hồn thể đang nằm im bất động. Hắn nhìn ra, đây là một đầu tắc kè. Hồn thể của nó không phải rất ngưng tụ, thế nhưng đã không sai, chuẩn bộ dáng một con Vô Tướng Tích Dịch.
Thiên Vân không chút do dự, ngón tay bắn ra một sợi tơ mỏng manh, thẳng hướng đầu não đạo hồn thể mà chui vào. Đạo hồn thể bị sợi tơ đâm tới, thân hình có chút hơi run, rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường, tiếp tục mê man không chút phản kháng.
Trí nhớ của con vật không nhiều, đa phần là về cuộc sống nơi rừng rậm. Chỉ có một chút ít sự việc khác thường mà thôi, trong số đó chính là lý do nó bị tu luyện giả chộp tới. Thiên Vân không muốn xem những thứ này, hắn dám chắc con vật đã vô tình bị phát hiện dấu vết, cuối cùng bị tu luyện giả dùng trận pháp bắt lấy.
Thiên Vân sở dĩ không muốn đi xem, bởi vì hắn sợ mình sẽ cùng con vật sinh ra nhân quả. Nhất là khi con vật cùng hắn rất giống nhau, số mệnh sớm đã bị người bài bố, muốn thoát khốn chỉ có thể tự mình cố gắng mà thôi. Tiếp nữa là thời gian, con vật dù sao cũng là yêu thú, dược hiệu của An Thần Thảo đối với nó sẽ không thể duy trì quá lâu, nếu không anebo làm nhanh, chỉ sợ con vật sẽ tỉnh táo. Đến lúc đó, Thiên Vân chỉ có thể đem nó diệt trừ mà thôi.
Ngược dòng không biết bao nhiêu tháng năm, cuối cùng Thiên Vân cũng tìm thấy cái cách mà con vật ẩn thân trong tự nhiên. Ngoài làn da có đủ loại sắc tố, còn là do bên trong máu của nó chứa một loại năng lượng đặc biệt. Năng lượng này có thể giúp nó tiết ra một mùi thơm nhẹ, thần thức một khi xâm nhập, sẽ bị mùi thơm này đánh lạc hướng, lầm tưởng nơi đó không có thứ gì.
Thiên Vân xem xét một hồi lâu, cảm thấy đã nắm chắc toàn bộ biến hóa, lúc này hắn mới đem thần hồn rời đi.
Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.