Chương 284: Lòng người có thiếu (1)
Nhiệm vụ tiến về các toà lăng mộ giải khai phong ấn, có thể nói muôn phần khó khăn. Ngoài việc phải đối phó với quỷ vật trên đường, còn phải đối mặt với tà tính liên tục xâm thực, chỉ cần bản thân không đề phòng, rất có thể sẽ biến thành một ma đầu.
Tiến vào giải cấm đã khó, thế nhưng mang được thạch quan ra khỏi lăng mộ hay không, vẫn là một dấu hỏi thật lớn. Quỷ quái trên đường không nói, thạch quan nặng bao nhiêu chưa tính, chỉ riêng việc tà tính bên trong thạch quan thoát ra, đã đủ khiến vô số tu luyện giả lạc mất bản thân.
Trước khi tiến vào di tích, các tu luyện giả sớm đã biết, chuyến đi sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí khả năng tử vong chiếm phần lớn. Thế nhưng bọn họ không thể không tiến vào. Vào bên trong còn có cơ hội sống, nếu không vào đến lúc quỷ vật chiếm lấy cựu lục địa, bọn họ cũng sẽ xong đời. Hơn nữa mỗi người tiến vào nơi này, sẽ được ban thưởng rất nhiều vật trân quý. Người xưa có câu, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Chỉ cần ra cái giá đủ nhiều, chẳng sợ người không nguyện ý vì mình bán mạng.
Lòng người chính là như thế, tham sân si đủ cả. Nếu không như thế, đã không có chiến tranh, đã không có bi kịch. Kì thực không chỉ con người như vậy, yêu ma quỷ quái cũng là như vậy. Đã đản sinh nhân tính, vậy tránh không được thất tình lục dục quấn thân.
"Thiên mà có tình thiên cũng sẽ già". Câu nói này chính là minh chứng cho nhân tính. Một khi ông trời có nhân tính, ông trời cũng sẽ giã cỗi.
Bất tử bất diệt, nói thì rất hay, thế nhưng đã có ai thực sự bất tử bật diệt hay chưa? Câu trả lời chỉ có hai từ " tương đối".
Đúng như vậy, tất cả chỉ là tương đối mà thôi. Cho dù ngươi thực sự cảm thấy mình đã bất tử, nhưng ra ngoài kia, chưa chắc sẽ có người để yên cho ngươi sống tới vĩnh hằng. Ngươi chỉ có thể bất tử ở trong cái giếng nhỏ, nơi ngươi là người mạnh nhất. Một khi rời khỏi cái giếng kia, ngươi sẽ hiểu rằng, thì ra mình chỉ là một con ếch, nhìn đời qua miệng giếng mà thôi.
Ai rồi cũng sẽ già, cũng sẽ thay đổi, sẽ vì những mưu cầu của mình mà đánh mất đi sơ tâm. Lòng người vốn thiếu, thế nên chẳng có ai thực sự bất tử bất diệt.
Tà tính bắt đầu xâm nhập, bắt đầu có người ngã xuống. Ngã xuống bởi quỷ vật tập kích, cùng ngã xuống vì không giữ vững nổi bản tâm, cả hai hoàn toàn khác biệt.
Thiên Vân vẫn cứ nện bước tiến lên, cảm giác lúc này của hắn tương đối khó tả. Một chút bồn chồn lo lắng, một chút chờ mong... Hắn hi vọng quá trình đánh thức Thái Dương Thần sẽ thành công, sẽ từ trong miệng ông ta tìm hiểu chuyện quá khứ.
Thiên Vân nói thế nào cũng không tin, gã nam tử đến từ Frank đế quốc lại vô duyên vô cớ tìm mình gây chuyện. Hơn nữa, qua những kí ức khi hắn bị tà tính xâm nhập, cũng cho hắn biết được không ít thông tin. Rất có thể trong vô số luân hồi, hắn cùng Thái Dương Thần đã có tiếp xúc. Mặc kệ sắp đặt cũng tốt, sự thật cũng được, hắn muốn tìm hiểu, hắn muốn biết trong này có gì khúc mắc.
"Xem ra đã không còn quỷ vật nhảy ra cản đường nữa. Rất tốt, với chỗ linh tính này, đủ để ta đột phá Phong Thân trung kỳ rồi". Thiên Vân đi một hồi lâu, lại không thấy có quỷ vật nào nhảy ra tìm chết nữa, lúc này mới nhìn vào thể nội. Chứng kiến đoàn linh tính quang cầu to lớn treo cao, hắn không khỏi gật đầu cười một tiếng.
Đang tính bước tiếp về phía trước, đúng lúc này hắn chợt nghe thấy một tiếng xé gió âm thanh vang lên. Trong tầm bao phủ của thần thức, hắn thấy một nữ nhân thân hình có chút tiều tụy đang lao đi như bay, phía sau nàng này hình như còn có người truy đuổi.
Thiên Vân vốn dĩ không muốn nhúng tay vào việc này, có điều vừa nhìn là Keva Susan, hắn liền khựng lại. Nói thế nào nàng này cũng là thuộc hạ của hắn, nếu không thấy thì thôi đi, nhưng đã thấy, vậy phải nhìn qua một chút mới đúng. Thiên Vân trước nay không nhận mình là hạng người thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Thế nhưng nhìn một chút cũng không phải không được. Nếu phía sau chỉ là một quỷ vật thông thường, vậy cứu nàng một mạng tốt rồi.
Nghĩ như vậy, Thiên Vân liền vận chuyển Liễm Khí Thuật, thân ảnh theo đó mờ dần rồi tan biến, một chút dấu vết cũng không để lại.
Thân ảnh Keva Susan cuối cùng cũng xuất hiện, nàng nhìn ngó cung quanh một hồi, thấy không có người, vẻ mặt hơi khó coi một chút. Xem ra nàng đã cảm nhận được có người vừa ở đây, tính tới nơi xin giúp đỡ, thế nhưng hiện tại một cái bóng cũng chẳng thấy.
Keva Susan vẻ mặt viết đầy hai chữ tuyệt vọng, thế nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ, mở miệng nói. "Bằng hữu nếu còn ở đây, xin giúp ta một phen. Ta biết đề nghị có chút quá phận, thế nhưng nếu ngươi chịu giúp ta, ta hứa sẽ đưa ra lễ trọng"
Nàng vừa nói, vừa nhìn quanh mọi ngóc ngách trong khu vực. "Chỉ cần bằng hữu giúp ta, thanh hạ phẩm thần binh này sẽ thuộc về ngươi. Đây là vật cực kỳ trân quý, nếu chịu khó tham ngộ, thậm chí có khả năng bước vào hàng ngũ thần linh nha"
Nàng vừa nói, vừa ném ra một thanh kiếm hình thù kỳ lạ. Kiếm này không có lưỡi, thân kiếm tròn, nhỏ bằng đầu ngón tay. Cách kiếm do một khối kim loại màu bạc tạo thành, vát về phía chuôi kiếm. Chuôi kiếm có một tai nhỏ, mục đích có lẽ để giúp tu luyện giả cầm càng chắc một chút. Mũi kiếm rất nhọn,hiển nhiên chỉ dùng để đâm mà thôi.
Thiên Vân lần đầu tiên nhìn thấy loại thiết kế kiếm như thế này, đúng là sinh ra không nhỏ hứng thú. Thế nhưng hứng thú quy hứng thú, hắn không muốn lộ mặt ngay lúc này, phải để xem đối thủ là ai, khi đó ra mặt cũng không muộn.
Rất nhanh kẻ kia đã đi tới, vừa nhìn rõ mặt mũi y, Thiên Vân không khỏi trợn mắt hốc mồm. Hắn trăm ngàn lần không nghĩ ra, kẻ truy sát Keva Susan lại là Merlin Edwards, chẳng phải y đang theo đuổi nàng này hay sao?
Thế nhưng rất nhanh Thiên Vân liền hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Merlin Edwards sớm đã bị tà tính ăn mòn, trên thân bốc lên từng trận quỷ dị năng lượng.
Thiên Vân đang tính nhảy ra giúp Keva Susan một tay, đột nhiên con ngươi hắn híp lại. Hắn vừa chứng kiến được một điểm bất thường, Merlin Edwards khoé miệng hơi nhếch, rõ ràng là lộ ý cười.
Đoạn đường này Thiên Vân gặp đủ loại quỷ vật, thế nhưng hắn chưa từng thấy quỷ vật nào cười qua cả. Chuyện bất thường như vậy, hiển nhiên bên trong có ẩn tình.
Hắn không vội lao ra ngay, mà tiếp tục ẩn thân, yên lặng theo dõi kì biến.
Keva Susan chạy được đến đây xem ra đã là sức cùng lực kiệt, vừa rồi nàng không tiếc tinh lực, thi triển chiêm tinh thuật, mong muốn tìm ra một tia sinh cơ. Rõ ràng kết quả chỉ về hướng này, lại không ngờ nơi đây một bóng người cũng chẳng có.
Nàng lúc này đã thực sự tuyệt vọng, chán nản. Nàng cắn răng xuất ra một viên cầu màu vàng, dự định thiêu đốt sinh mệnh, cùng Merlin Edwards đồng quy vu tận.
Viên cầu màu vàng vừa xuất hiện, Thiên Vân liền cảm thấy một cỗ khó nói lên lời khủng bố khí cơ xuất hiện. Cỗ khí tức này vô cùng mạnh mẽ, sớm đã vượt qua Thánh cấp cường giả.
Thiên Vân đã ăn thiệt thòi một lần, làm sao không biết đồ vật này đại diện cho cái gì. Chẳng phải đây là khối cầu, giúp ma pháp sư câu thông với thần linh hay sao?
Thuật thỉnh thần này có bao nhiêu mạnh mẽ, Thiên Vân sớm đã kiến thức qua. Hắn không dám lưu lại quá gần, sợ sẽ bị dư chấn cuộc chiến đánh lộ nguyên hình. Thế là hắn rời bước, lẳng lặng lui lại phía sau hơn ba trăm mét.
"Merlin Edwards! Ngươi mau tỉnh lại cho ta. Ta biết ngươi còn có thể chưởng khống thần trí của mình. Trong di tích này, người nào cũng có thể mất đi khống chế, nhưng ta không tin ngươi sẽ lạc mất chính mình. Ngươi mạnh như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị tà tính ăn mòn cho được?" Keva Susan cho dù đã có ý muốn đồng quy vu tận, nhưng vẫn muốn thử đánh thức kẻ này một phen. Dù sao y cũng đã từng theo đuổi nàng hồi lâu, ít nhất lời nàng nói cũng phải có chút trọng lượng mới phải.
Đúng như nàng nghĩ, Merlin Edwards nghe được giọng nàng, sóng mắt quả nhiên xuất hiện giãy giụa, hai tay ôm đầu, bộ dáng có vẻ rất đau đớn.
"Keva! Mau... Mau rời khỏi đây". Merlin Edwards hai tay ôm đầu, giọng nói khàn khàn, dường như đang cùng thứ gì đó tranh đấu, miệng thở dốc nói.
Keva Susan thấy đối phương có dấu hiệu thức tỉnh, vội vàng mở miệng khuyên bảo. "Merlin Edwards! Ngươi mau tỉnh lại, chỉ cần ngươi khống chế được chính mình, ta sẽ giúp ngươi khu trừ tà tính ra ngoài. Ta là đại pháp sư thiên hướng trị liệu, ta có thể giúp ngươi"
Merlin Edwards nghe vậy, lại không trả lời hay nói cái gì, mà vẫn cứ ôm đầu. Giãy giụa một hồi lâu, hắn lúc này mới thều thào nói. "Keva, ta thực sự không khống chế được nữa, tà tính quá mạnh mẽ, ngươi mau rời khỏi đây. Ngươi là người ta yêu thương nhất, ta không muốn tự tay mình phải giết ngươi"
Keva Susan nghe được lời tâm tình của đối phương, nước mắt cứ thế rơi 3Mtzh xuống. Nàng vốn đã thất vọng về người này. Chỉ vì mưu cầu tình cảm của nàng, y vậy mà dám sắp đặt một hồi giả tượng. Muốn được làm anh hùng cứu mĩ nhân. Kì thực y đâu cần làm gì, chỉ riêng lần y cứu nàng từ tay con Kappa, cũng đủ để nàng xem trọng y rồi.
Giờ khắc này, đứng trước nguy cơ sinh tồn, y lại lần nữa muốn bảo vệ nàng. Phòng tuyến của nàng vào lúc này, cứ thế ầm ầm đổ sập.
Merlin Edwards vẫn bộ kia quằn quại trong đau đớn, cái trán gân xanh vằn vện, mồ hôi chảy tràn, miệng không ngừng nói. "Keva, nàng đi mau, ta sắp không chịu được nữa. Nếu có kiếp sau, ta sẽ lại đến tìm ngươi"
Nói đến đây, Merlin Edwards thế mà dùng vận lực vào tay, đem hai chân mình đánh gãy. Tiếng vang răng rắc truyền ra, khiến người nghe không khỏi da gà nổi cộm. "Đi nhanh lên, tà khí sớm muộn cũng sẽ đem xương cốt nối liền, ta chỉ có thể làm đến một bước này..."
Keva Susan sớm đã nước mắt tràn mi, chết trân đứng tại chỗ, muốn bước lại không nỡ.
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ