Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 285: Lòng người có thiếu (2)




Chương 285: Lòng người có thiếu (2)
Thiên Vân ở một bên quan sát từ đầu tới cuối, vẻ mặt có thể nói cổ quái cực kỳ. Hắn đã từng thấy rất nhiều tu luyện giả diễn kĩ đỉnh tiêm, chính hắn cũng tự nhận bản thân đôi lúc diễn cũng rất nhập tâm. Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, thì ra bản thân vẫn còn quá non. Nếu so về diễn kĩ, có lẽ hắn cần phải học tập Merlin Edwards rất nhiều.
Thiên Vân một tay bịt miệng, cố gắng ngăn mình không cười thành tiếng, hắn rất muốn biết Merlin Edwards sẽ còn diễn sâu tới mức nào nữa.
Keva Susan thấy Merlin Edwards vì mình mà tự đánh gãy hai chân, trong lòng thương tâm gần chết. Nàng vốn muốn li khai, thế nhưng hiện tại nàng làm không được việc này. Dù sao nàng cũng giống với bao nhiêu nữ nhân khác, cho dù kiêu ngạo, cho dù nàng thân phận cao quý, cuối cùng cũng tránh không được rơi vào võng tình.
Hỉ nộ ái ố ai lạc dục, lòng người vốn là như vậy, bị cái gọi là cảm tình tri phối lí trí. Một khi trong lòng đã rung động, vậy sẽ thật khó thoát ly. Merlin Edwards có thể vì nàng mà tự làm thương tổn chính mình, nàng vì hắn mà lưu lại, vậy thì có làm sao? Nếu có thể, nàng muốn cùng hắn ở chung một chỗ, dù chết đi, cũng có đôi có cặp.
Merlin khiến nàng cảm nhận đủ mọi thứ cảm tình. Cảm giác được che chở, cảm giác được yêu thương, cảm giác được y không tiếc hết thảy vì mình mà cho đi. Còn có một thứ mà Amory không thể cho nàng, đó chính là giận hờn, là đau lòng.
Amory rất tốt, nàng và hắn quen biết từ rất nhỏ, dù sao cả hai xuất thân cũng là quý tộc phần tử. Nói nàng và hắn là tình lữ, vậy không bằng nói hai người là bạn bè thì đúng hơn. Hắn và nàng đã quá hiểu nhau, cho dù cả hai vẫn luôn được xem là một đôi, thế nhưng 2 người gần như không thể tìm thấy trong nhau sự mới mẻ. Cả hai cứ như vậy êm đềm, cứ như vậy lặng lẽ quan tâm nhau.
Amory chết đi, nàng rất thương tâm, thế nhưng nàng có thể vượt qua sự thương tâm ấy rất nhanh. Nhưng giờ này khắc này, chứng kiến Merlin Edwards đang cố gắng chịu đựng tà tính hành hạ, cắn răng vì mình làm hết thảy. Nàng biết rằng, nàng và Merlin sinh ra để dành cho nhau.
Merlin Edwards vẫn như cũ, co quắp nằm dưới đất, mồ hôi cùng máu đen nhỏ xuống ướt sũng cả y phục. Tuy chật vật như thế, có điều miệng hắn vẫn không ngừng nói hai từ "đi mau".
Keva Susan đã đưa ra quyết định, nàng không muốn sau này mình phải hối hận, thế nên nàng ở lại. Bước chân nàng thật chậm, nhưng lại rất dứt khoát, nàng tiến tới chỗ Merlin Edwards, dịu dàng nói một câu. "Đừng nói tới chuyện kiếp sau, ta muốn ngươi phải sống, ta muốn cả đời này ngươi sẽ bảo hộ ta"
Merlin Edwards nghe nàng nói như vậy, đáy mắt không khỏi xuất hiện một tia tiếu ý. Thế nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, hắn khổ sở lắc đầu nói. "Trước khi ta chết, được nghe lời này từ nàng, ta đã không còn gì để tiếc nuối nữa. Nghe ta, mau rời đi, nếu không có Thanh Tâm Quả, dù làm cách gì cũng không thể cứu được nữa"
Thiên Vân ở một bên nghe được lời này, khóe miệng không khỏi co giật. Mỗi người tiến vào bên trong di tích, đều được cao tầng phát cho một loại cực phẩm bảo vật. Không sai, chính là Thanh Tâm Quả. Quả này ngoại trừ việc chống lại tà tính ăn mòn, còn có tác dụng tăng mạnh tỉ lệ thành công đột phá cảnh giới, ngăn cản tâm ma quấy nhiễu.
Chính vì loại bảo vật này trân quý, thế nên mỗi người chỉ có thể nhận một viên mà thôi. Thiên Vân cũng nhận được Thanh Tâm Quả, có điều trước khi tiến vào lăng mộ hắn đã đem nó nuốt. Hắn trước nay vốn luôn cẩn trọng, bởi vì không muốn bị tà tính ăn mòn, mới không tiếc nuốt nó. Cũng chính vì thế hắn mới đủ tĩnh tâm, kiên trì tỉnh táo đến lúc chạy tới bìa rừng.
Lúc này nghe Merlin Edwards nói như vậy, hiển nhiên nhóm người bọn hắn đã ăn xuống quả này, nếu không cũng chẳng cần phải khổ sở diễn kịch.
Có điều Merlin Edwards nếu hướng Keva Susan nói ra lời ấy, hiển nhiên trong lòng hắn đã có tính toán. Thiên Vân cũng lờ mờ hiểu ra vấn đề, lẩm bẩm trong lòng. "Nếu ta đoán không sai, chín phần mười Keva Susan còn cất giấu Thanh Tâm Quả. Tuy không biết nàng này bối cảnh thế nào, nhưng qua vài lần gặp mặt, dám chắc nàng xuất thân sẽ không đơn giản. Nếu là thế, vậy việc nàng có nhiều hơn một trái Thanh Tâm Quả, hiển nhiên cũng không phải việc khó gì"
Quả nhiên đúng như Thiên Vân đoán, Keva Susan vừa nghe Merlin Edwards nói như vậy, sắc mặt liền lộ vẻ vui mừng, xuất từ trong vòng tay trữ vật ra một chiếc hộp ngọc. Hộp ngọc này không rõ từ chất liệu gì tạo thành, vừa xuất ra ngoài, hàn khí đã tỏa ra bốn phía, nhất là không khí xung quanh hộp ngọc, vậy mà ngưng tụ thành từng đóa băng hoa.
Thiên Vân nhìn cảnh này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ. "Một cái hộp chứa thôi đã là bảo vật, lẽ nào bên trong cất giấu một viên vạn năm Thanh Tâm Quả?"
Thanh Tâm Thụ trăm năm trưởng thành, hai trăm năm kết hoa, năm trăm năm mới thành quả. Quả nhỏ này lại tiếp tục trải qua năm trăm năm, cuối cùng mới có thể thành thục. Những trái Thanh Tâm quả này được gọi là ngàn năm Thanh Tâm. Nó không tính dược hiệu bằng số năm kết quả, mà là thời gian sinh trưởng của cây.
Cứ thế mà suy ra, ngoài ngàn năm Thanh Tâm Quả, còn có hai ngàn năm, ba ngàn năm.
Thanh Tâm Thụ bình thường chỉ có thể sống tối đa không quá năm ngàn năm. Trừ khi Thanh Tâm Thụ đản sinh linh trí, hiểu được tu hành, mới có thể đem năm tháng tăng lên. Một khi Thanh Tâm Quả đạt tới Vạn Năm, đừng nói là Đại Pháp Sư, Đại Kỵ Sĩ, ngay cả Thánh Pháp Sư cũng phải điên cuồng.
Thiên Vân rất muốn biết bên trong hộp ngọc kia phải chăng đúng như hắn nghĩ, chứa một viên vạn năm Thanh Tâm Quả. Nếu thực sự có quả này, hắn cũng không ngại giúp hai người này một chút.
Không để Thiên Vân chờ đợi lâu, Keva Susan rất nhanh đã cởi bỏ phong cấm hộp ngọc. Nắp hộp ngọc vừa được mở ra, một mùi thơm nhức cả mũi đã truyền tới.
Đứng từ xa như Thiên Vân, vậy mà chỉ mới ngửi thoáng qua đã thấy toàn thân thư sướng, tu vi có dấu hiệu tăng lên một ít. Nhất là cái cảm giác ngộ tính đột nhiên tăng lên, khiến hắn tự chủ không được rên khẽ một tiếng.
Tiếng rên tuy rất nhỏ, thế nhưng như vậy cũng đủ để hai tu luyện giả còn lại nghe rõ mồn một rồi.
Merlin Edwards sắc mặt đang lộ vẻ vui mừng, nghe thấy tiếng "a" vang lên, ánh mắt tức thì chuyển lạnh, hướng phía sau quát lớn. "Là ai? Mau cút ra cho ta"
Keva Susan cũng giống vậy, nàng vội vàng thu hộp ngọc lại, tay phải cầm trường kiếm, cẩn thận đề phòng nhìn về nơi phát ra tiếng rên khẽ kia.
Thiên Vân cười khổ, cũng không có ý đinh giấu giếm nữa, thân hình lập tức ngưng thực.
"Ngươi là? Bellamy?" Merlin Edwards cảnh giác nhìn Thiên Vân, hắn thấy người này rất quen mặt, có điều lần trước ở chung người kia còn rất tốt nha. Tuy rằng thân hình hơi gầy yếu, nhưng vẫn có phần nam tính trong người. Thế nhưng người này hoàn toàn khác a, so với nữ nhân còn giống nữ nhân. So với bất kỳ người con gái nào hắn từng thấy, còn muốn xuất sắc hơn không chỉ vài lần.
Merlin Edwards tuy hỏi như thế, có điều lại không dám chắc chắn, người trước mặt này phải chăng đúng là Bellamy, hay đây chỉ là một nữ tử có khuôn mặt hơi giống mà thôi.
Keva Susan cũng rất nghi hoặc, nàng vẫn còn nhớ rõ dung mạo của Bellamy. Đúng là người này cùng cấp trên của nàng có chút giống nhau, thế nhưng thân hình cùng dung mạo, vẫn mang theo sự khác biệt nha. Bellamy tuy rằng đẹp mắt, thế nhưng thân hình vẫn rất rắn chắc, nam tính. Nhưng người trước mặt này lại lộ rõ sự yếu đuối, so với nàng còn muốn đẹp hơn một mảng lớn đây này.
Thiên Vân thấy hai người nghi hoặc nhìn mình, lúc này mới ngẩn ra. Ngây người một lát, cuối cùng hắn mới nhớ ra, cơ thể cùng dung mạo của mình đã thay đổi rất nhiều. Hắn vội ho một tiếng, hướng hai người làm cái lễ, miệng nói. "Edwards tiên sinh, Susan tiểu thư, hai người vẫn khỏe chứ?"
Merlin Edwards nghe giọng nói này, ánh mắt nhất thời chuyển lạnh, hừ lạnh quát hỏi. "Bellamy tiên sinh! Ngươi vì sao lại ở đây?"
Keva Susan cũng có chung nghi vấn, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng, chằm chằm nhìn về phía Thiên Vân.
Nàng nhớ rõ, lúc tới đây nàng đã tự tính cho mình một đường sinh lộ. Sinh lộ ấy rõ ràng chỉ thẳng nơi này, thế nhưng khi tới nơi, nàng lại chẳng thấy ai. Giờ này ngẫm lại, hiển nhiên người có thể giúp nàng lúc ấy chính là Bellamy. Thế nhưng hắn đã lựa chọn ẩn thân, vì sao lúc này lại chọn cách đi ra? Phải chăng hắn muốn đoạt vạn năm Thanh Tâm Quả.
Biến hóa trên nét mặt hai người, Thiên Vân từ đầu đến cuối thu hết vào mắt. Đầu não hắn không RuRU2 khỏi xoay chuyển tính toán một chút. Đúng là hắn muốn Thanh Tâm Quả, thế nhưng hiện giờ nó đang nằm trong tay Keva Susan, muốn lấy được nó, hiển nhiên chỉ có thể để tự nàng giao ra. Nếu nàng chủ động muốn hủy nó, vậy coi như công cốc, lấy rổ trúc mà múc nước ao.
Thiên Vân bấm đốt tính toán một hồi, lúc này đột nhiên ánh mắt chuyển lạnh, gằn giọng quát. "Merlin Edwards, ngươi vô sỉ? Keva Susan, ngươi làm ta rất thất vọng"
Thiên Vân lớn tiếng như vậy, hiển nhiên khiến hai người kia giật mình không ít.
Cả hai không hiểu đầu đuôi thế nào, rõ ràng là bọn họ đang chất vấn Thiên Vân, vì sao lại núp một bên nghe chuyện. Giờ khắc này lại biến thành hắn cùng nàng bị bắt quả tang, còn Thiên Vân mới là người bị hại vậy.
Thấy hai người vẻ mặt viết đầy hai chữ không hiểu, Thiên vân làm bộ bị ai, rơm rớm nước mắt nói. "Cổ nhân có câu, biết người biết mặt mà không biết lòng, quả nhiên không sai chút nào. Ta từng xem ngươi là bằng hữu tốt nhất. Còn ngươi, ta luôn xem ngươi như tri âm tri kỉ, vì cái gì? Vì cái gì hai người các ngươi hợp lực, mưu hại ta?"
Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.