Keva Susan lần đầu tiên chứng kiến kiểu kiến tạo động phủ như này, trong lòng cũng rất tò mò, sau khi dạo quanh một hồi, thấy không có vấn đề gì, lúc này mới nói. "Rất tốt, ta sẽ lựu lại chờ ngươi. Có điều ngươi cũng đừng bế quan quá lâu. Dù sao thời gian của chúng ta không nhiều, vẫn nên tiết kiệm thì tốt hơn"
Thiên Vân nghe vậy, lập tức gật đầu, đáp. "Yên tâm, ta chỉ cần vài ngày liền có thể xuất quan, ngươi cũng nên bố trí một ít cấm trận xung quanh, đề phong có quỷ vật tìm đến"
Thiên Vân dặn dò một hồi, sau đó liền chui vào động phủ của mình. Hắn không có chần chờ, lập tức bố trí một ít cấm chế trận pháp. Làm xong đâu đó, lúc này hắn mới thở ra, khoanh chân ngồi xuống.
Đối với Thiên Vân, đột phá bình cảnh là chuyện rất đơn giản, nói đây là một vách tường, chỉ cần đẩy liền đổ cũng không ngoa chút nào. Sở dĩ Thiên Vân muốn mở động phủ ngồi xuống đột phá, chỉ vì không muốn mình phạm sai lầm mà thôi.
Trước nay có vô số bậc kì tài ngút trời, khinh thường các cảnh giới cơ sở. Bởi vì tự tin mình tùy ý có thể đột phá bình cảnh mà không để lại hậu quả gì, sau này khi bước vào cao giai cảnh giới, mới phát hiện nền móng không vững, cuối cùng chỉ có thể giậm chân tại chỗ, mãi không thể tiến thêm.
Thiên Vân đọc nhiều, cũng biết nhiều, hắn sẽ không cho rằng mình hơn người khác ở điểm gì, thế nên hắn mới lựa chọn yên lặng bế quan vài ngày.
Sau khi cảm thấy mình chuẩn bị đã không sai, lúc này Thiên Vân mới chậm rãi nhắm mắt, tâm thần chìm vào bên trong thể nội.
Bên trong thể nội Thiên Vân hiện tại so với lúc mới đột phá Phong Thân cảnh, có thể nói khác biệt một trời một vực. Hai gốc đạo thụ cao lớn đâm toạc chân mây, thân cây xù xì, có điều lại không hề xuất hiện khuyết điểm. ngay cả một điểm vết trầy cũng không có. Tán lá vươn xa tới mấy ngàn mét, xanh um tươi tốt. Gốc đạo thụ màu vàng trước kia, giờ đã cố định hình dáng, nhìn tổng thể không khác gì một đầu thần long. Điểm đặc biệt của gốc đạo thụ này, so với những gốc đạo thụ của người có chung linh chủng Long Đằng Thụ khác ở chỗ, lá cây của nó hơi ngả màu lam, và có hình cánh bướm.
Thiên Vân không biết điều này có ý nghĩa gì. Nhưng hắn dám chắc rằng, chín phần mười việc này có liên quan tới Hạ Thi Phệ Linh Kinh.
Gốc đạo thụ màu lam vốn dĩ là một dị biệt, Thiên Vân cũng chưa từng nghe qua có người giống mình, tự thân có hai gốc đạo thụ cả. Gốc đạo thụ này nhìn thì rất bình thường, không hề uốn lượn như gốc đạo thụ màu vàng. Trên thân cũng chẳng có vằn vện lân phiến, nó chỉ bình đạm đứng thẳng, thế nhưng khí cơ của nó rất khủng bố. Thiên Vân dám chắc một điều, nếu hắn đem đạo thụ hình chiếu phóng xuất, rất có khả năng sẽ đè sập ý chí của các tu luyện giả khác.
Dù thế nào đi nữa, Đạo thụ màu lam này mới là căn bản của Thiên Vân. Nói cho cùng, hắn vẫn là thể tu một phần tử. Cho dù hiện tại về mặt thần hồn, hắn cũng không kém bất kỳ tu sĩ nào. Nhưng để nói về những sát chiêu mạnh nhất, vẫn phải dựa vào tự thân khí huyết làm căn bản.
Vòng đi vòng lại một hồi, thấy hai gốc đạo thụ không có bất kì vấn đề gì, lúc này Thiên Vân mới đem tầm mắt thu hồi, bắt đầu yên lặng tĩnh tọa.
Thiên Vân cứ ngồi như vậy một ngày một đêm, đợi đến khi bản thân cảm thấy không sai biệt, lúc này mới mở to đôi mắt, đem ba môn công pháp cùng lúc vận hành.
Hạ Thi Phệ Linh Kinh, Vạn Tướng Pháp Điển cùng Bách Luyện Bảo Thể, cả ba không phải lần đầu tiên song song vận chuyển, Thiên Vân có thể nói tập mãi thành quen. Cả quá trình hành công, căn bản không hề có trở ngại gì cả.
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Thiên địa linh khí trong tự nhiên vốn đã bị tà tính cảm nhiễm, Thiên Vân không thể đem chúng nó hấp thu. Thế nhưng hắn không cần dựa vào thiên địa linh khí a, hắn có rất nhiều, rất nhiều linh tính đây này.
Hai gốc đổ thụ được công pháp thúc giục, lập tức làm ra phản ứng. Vô số linh căn mọc trên thân cây lập tức chuyển động, thẳng hướng đoàn khổng lồ linh tính đâm vào, tốc độ hấp nuốt có thể dùng hai từ điên cuồng để hình dung.
Thiên Vân đã đạt tới giới hạn pháp lực, thế nên khi linh căn đem đoàn linh tính hấp thu chuyển hóa, hắn liền có cảm giác đan điền căng cứng chẳng khác gì túi da bị bơm hơi. Hiện tại đan điền của hắn cần phải mở rộng diện tích, đạo thụ cần phải cô đọng pháp lực dư thừa thành vân văn, chỉ có như vậy cảm giác căng cứng như muốn bạo nổ kia mới chấm dứt.
Đối với những tu luyện giả bình thường, mỗi lần đột phá bình cảnh, có thể nói là một đạo nan quan. Rất nhiều người bởi vì không thể phá vỡ vách ngăn này, cuối cùng cả đời không thể tiến thêm.
Thế nhưng Thiên Vân khác bọn họ, hắn có chính là kinh nghiệm. Hắn đã quá quen thuộc với việc đột phá, chính vì lẽ đó hắn có thể đơn giản vượt qua tất cả. Đương nhiên việc đem cả hai gốc đạo thụ đột phá, cùng việc để một gốc đạo thụ đột phá, độ khó không phải thấp. Thế nhưng Thiên Vân cũng không sợ, hắn có rất nhiều thiên tài địa bảo, linh tính trong đó đủ để hắn cung cấp năng lượng cho hai gốc đạo thụ thỏa sức hấp nuốt.
Thiên Vân ngựa quen đường cũ, đem toàn bộ linh tính vừa mới chuyển hóa cô đọng lại, nén chúng thành một đạo vân văn. Chỉ thấy bên trong hai gốc đạo thụ, ngoài ba đạo vân gỗ có thể dùng mắt thường nhìn rõ, lúc này đang từ từ hình thành một đạo vân gỗ thứ tư.
Vân gỗ này đại diện cho hai loại thời kì, thế nên màu sắc của nó có hơi đậm hơn một chút. Mỗi khi vân gỗ cô đọng thêm một chút, Thiên Vân liền cảm nhận được bản thân pháp lực, thân thể cũng như thần hồn tăng lên. Loại cảm giác mạnh lên rõ rệt thế này, khiến Thiên Vân không khỏi si mê.
Tuy rằng thích thú với cảm giác này, thế nhưng Thiên Vân vẫn không quên việc vận hành công pháp.
Một trăm cái chu thiên, hai trăm cái chu thiên...
Ba ngày thời gian cứ thế trôi qua, Thiên Vân vẫn như cũ lặng lẽ vận hành công pháp, một tia buông lỏng cũng không có.
Một ngày này, trong thể nội Thiên Vân đột nhiên truyền tới một tiếng oanh long nổ vang. Theo tiếng nổ vang mà chỉ Thiên Vân mới có nghe thấy truyền ra, một cỗ khí lãng cứ như thế quét ngang tòa động 9tXZU phủ, thẳng hướng phòng ngự cấm trận đụng vào..
Keva Susan vốn đang bế quan ở động phủ kế bên, lúc Thiên Vân đột phá cũng phát hiện điểm bất thường. Nàng lập tức giải trừ trận pháp phong cấm, đi ra ngoài nhìn một chút.
Thiên Vân lúc này cũng đã mở mắt, hắn nở một nụ cười nhạt, bàn tay phải hơi siết nhẹ nắm đấm. Hắn không chút do dự, hướng về vách thường nhấn nhẹ một cái. Chỉ thấy bàn tay của hắn lập tức lún sâu đi vào, một chút trở ngại cũng không có. Núi đá cứng chắc tựa như sát thép, giờ khắc này lại chẳng khác gì đậu hũ, tùy ý hắn muốn nhào nặn thế nào cũng được.
Thiên Vân nở một nụ cười nhạt, quay người hướng bên ngoài cửa động mà đi.
Vừa ra tới cửa động, Thiên Vân liền thấy Keva Susan đứng đợi sẵn, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi. "Ngươi đứng đây chờ ta sao?"
Keva Susan nghe vậy, cũng không hề nói lời biện minh, lập tức gật đầu đáp. "Ta vừa cảm nhận thấy có một cỗ năng lượng bùng nổ, đoán chắc rằng ngươi đã đột phá, liền đi tới kiểm tra một chút mà thôi"
Thiên Vân cũng không truy hỏi cái gì, chi gật đầu đáp. "Không sai, ta đã đột phá, hiện tại chúng ta có thể lên đường"
"Ngươi không cần lưu lại củng cố cảnh giới hay sao?" Keva Susan lần nữa nghi hoặc hỏi.
"Không cần! Cảnh giới của ta rất vững chắc, không cần phải củng cố". Thiên Vân lắc đầu cười, lập tức bước xuống núi.
Keva Susan cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, nhanh chân theo hắn đi xuống dưới núi. Hai người cứ như vậy một trước một sau thẳng hướng phương bắc mà đi.
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ