Chương 1: Tái Sinh Dị Giới
Trần thế rộng lớn, vạn vật hữu linh, thiên địa vô tình, lấy cường giả làm tôn.
Trong một cõi phàm trần nơi hồng trần mờ mịt, có một thiếu niên tên gọi Bùi Phàm, sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của thế tục.
Tài phú như núi, nhan mạo bất phàm, học thức uyên bác, người đời gọi hắn thiếu chủ, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Song, hồng trần tuy phồn hoa, lại không che được lòng trống trải.
Bùi Phàm, tuy sống giữa muôn vàn hưởng thụ, lòng lại tựa giếng cạn, vô thanh, vô vị.
Một ngày kia, giữa lúc nhàn rỗi nơi lầu cao, hắn vô tình đọc được một đoạn đạo văn trên mạng:
"Phàm nhân muốn trường sinh, tất nghịch thiên hành đạo, diệt thân để sinh, thân thể là lồng xiềng xích, linh hồn mới là mầm tiên."
Không hiểu là ngộ đạo hay điên cuồng, Bùi Phàm tựa hồ như bị một lực lượng vô hình thúc đẩy, nuốt lấy một lá ngón độc thảo vốn chỉ sưu tầm cho vui, để rồi trong cơn co giật dữ dội, linh hồn ly thể, thân tử đạo tiêu.
Khi ngũ giác tiêu tán, thân thể chẳng còn, linh hồn hắn như lá rụng giữa trời thu, rơi vào một khoảng không vô tận.
Đó là Hỗn Độn, nơi chưa có thiên, chưa có địa, chưa có sinh linh hay quy tắc.
Là điểm khởi nguyên của vũ trụ, là bờ bến ngoài lý trí.
Trong mờ mịt vô tướng, linh hồn hắn đột nhiên bị kéo đến một trường vực cổ xưa, nơi đó, thiên địa quay cuồng, hư không rạn nứt, nhật nguyệt sụp đổ, một trận chiến vượt khỏi tất thảy lý giải đang diễn ra!
Hai đạo nhân ảnh, tựa thiên thần, đang tranh phong giữa hỗn độn.
Một kẻ đạp trên mười vạn đạo tắc, tay cầm cổ kiếm, một kiếm chém xuống liền phân khai âm dương, đảo loạn thời không.
Kẻ còn lại thân mang vạn linh chi ý, thiên địa vì hắn mà uốn mình, mỗi một chưởng vung ra khiến quy tắc tiêu tán, mệnh vận đứt đoạn, ngàn tỉ tinh hà toái diệt.
Chúng không phải người.
Mà là những tồn tại vượt trên mọi sinh linh, Vô Thượng Chi Tôn!
Bùi Phàm chỉ là một hạt bụi giữa chiến trường thần ma, linh hồn hắn run rẩy như sợi lông trong bão tố, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành hư vô.
Thế nhưng, khi hai luồng thần lực giao nhau, một tia sáng xám tím từ trung tâm trận chiến nổ tung, xé toạc hỗn độn, hóa thành quang hoa mờ nhạt, chui thẳng vào hồn thể hắn!
Trong khoảnh khắc đó, thiên địa lặng im.
Một thanh âm từ vực sâu thiên ngoại vọng tới:
“Kẻ phàm gặp đại đạo, hoặc điên cuồng mà c·hết, hoặc cuồng mà thành đạo.
Thứ ngươi mang, sẽ khiến ngươi trở thành kẻ bị cả trời đất chối bỏ hoặc là chủ nhân của tất cả."
........
Linh hồn tan biến, ánh sáng chói lòa, khi mở mắt lần nữa, Bùi Phàm đã không còn ở thế giới cũ.
Trước mắt là một mảnh thiên địa đỏ lừ, đầy máu và tử khí.
Thân thể hắn nằm trên một bãi đất gồ ghề, xung quanh là những căn lều cỏ xiêu vẹo, đám người áo vải lam lũ, mặt mày thờ ơ.
Trí nhớ đổ ập xuống như n·ước l·ũ, đây là Lăng Thiên Tông, một đại tông ở phía bắc Vân Châu, còn thân xác này, cũng là Bùi Phàm, chỉ là tạp dịch đệ tử, thấp kém nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn.
Vừa rồi, hắn b·ị đ·ánh đến hấp hối chỉ vì làm rơi vò rượu của một gã ngoại môn, máu chưa khô, miệng vẫn mùi tanh.
Trái ngược với bên ngoài, bên trong đan điền, hắn cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị, lạnh như sương, mênh mông như vũ trụ, chẳng thuộc bất kỳ công pháp nào mà thế giới này ghi lại.
Hỗn Độn Chi Khí, chính là căn nguyên của sáng tạo.
Nguyên khí cổ xưa, lực lượng sinh thành vũ trụ, một thứ năng lượng vượt ra ngoài mọi quy tắc.
Đan điền vốn trống rỗng bỗng dâng lên một sức mạnh mênh mông, một năng lượng lạnh lẽo, kỳ bí không thể giải thích, như có gì đó đang cưỡng chế, đang xây dựng lại từng tế bào, từng mạch máu trong người hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể hắn như bị cường hóa một cách khủng kh·iếp.
Từng thớ thịt, từng khớp xương dần trở nên bền bỉ và vững chắc, những v·ết t·hương cũ đã lành lại, các vết rạn nứt trong gân cốt dần khép lại như chưa từng tồn tại. Mỗi lần hít vào, hắn cảm nhận được sự dâng trào của một sức mạnh vô hình trong cơ thể.
Những mạch máu trong người hắn, vốn chỉ là những đường dẫn đơn giản, bây giờ đã được Hỗn Độn Chi Khí luyện hóa, như những dòng sông lớn chảy mạnh mẽ, vận chuyển năng lượng khắp toàn thân.
Các khối cơ bắp của Bùi Phàm không chỉ dày lên, mà còn vươn ra như những cánh tay vững chãi, như kim loại rắn chắc, không gì có thể làm chúng tổn hại.
Từng đốt xương của hắn như được rèn qua lửa, trở nên cứng cỏi và không thể phá vỡ, nội tạng bên trong hắn dường như đã được nâng cấp, trở nên vô cùng mạnh mẽ, có thể chịu đựng mọi tổn thương, mọi cú sốc từ bên ngoài.
Đặc biệt nhất, một cảm giác như ánh sáng lấp lánh bao phủ lấy hắn, những lớp da trên cơ thể Bùi Phàm không còn mềm yếu như trước, mà trở nên sáng bóng, khỏe khoắn, tựa như một lớp bảo vệ kiên cố.
Mỗi bước đi của hắn, cơ thể dường như được hỗ trợ bởi một sức mạnh vô cùng vững chãi, không còn mang theo cảm giác yếu đuối của một tạp dịch đệ tử, mà thay vào đó là sự tự tin, sự vững vàng của một tồn tại đã vượt qua mọi giới hạn của phàm nhân.
Những khớp xương, các mạch máu, nội tạng, tất cả như được thẩm thấu qua một tầng năng lượng vĩnh hằng.
Dưới làn da của hắn, một lớp khí vững vàng, giống như một lớp áo giáp vô hình đang hình thành, bảo vệ cơ thể khỏi mọi tổn thương.
Mỗi cơ quan trong người hắn giờ đây đều được Hỗn Độn Chi Khí cường hóa đến mức độ không thể tưởng tượng.
Thần kinh của hắn trở nên nhạy bén hơn, các giác quan như tăng cường vượt qua giới hạn bình thường, có thể cảm nhận được từng cơn gió nhẹ hay sự chuyển động nhỏ bé trong không gian.
Chính sức mạnh của Hỗn Độn Chi Khí đã biến đổi cơ thể hắn, từ một tạp dịch yếu ớt, trở thành một thân thể cường hãn.
Đối với Bùi Phàm, đây không chỉ là một sự chuyển hóa thể xác, mà là sự tái sinh, một bước chuyển mình vĩ đại.
Tu sĩ bắt đầu từ Nạp Khí Cảnh, gom góp linh khí từ thiên địa, dẫn vào cơ thể thông qua hô hấp, khiến linh khí lưu chuyển trong kinh mạch như dòng nước nhỏ len qua khe đá, đây là bước đầu tiên, nền móng của tu hành, nơi tu sĩ mở ra cảm giác về linh lực, bắt đầu xây dựng căn cơ.
Khi linh khí trong cơ thể đã dần dày đặc, kinh mạch được tôi luyện vững chắc, tu sĩ sẽ bước vào Trúc Cơ Cảnh, đây là cảnh giới dùng linh khí ngưng luyện thành linh cơ, củng cố kinh mạch, đả thông toàn thân, khiến thân thể như nền móng đá tảng, có thể chống đỡ đại đạo, Trúc Cơ cũng chính là giai đoạn phân định thiên tài với người thường, nền móng càng vững, tương lai càng xa.
Vượt qua Trúc Cơ, tu sĩ bắt đầu vận chuyển linh khí hội tụ nơi đan điền, ngưng kết thành một viên linh đan, gọi là Nguyên Đan Cảnh, viên đan này không chỉ là kết tinh của linh lực, mà còn chứa đựng ý chí đạo tâm của người tu, có thể khiến tu sĩ phát ra uy năng hùng hậu, mở ra bước đầu giao phong với thế giới, từ đây, tu sĩ chân chính có thể xưng là cường giả, có năng lực hủy núi dời sông trong một chiêu.
Khi Nguyên Đan dần đạt đến viên mãn, người tu hành sẽ cảm ứng được Thiên Tử Đạo Vận, mở ra Tử Phủ Cảnh, trong cảnh giới này, bên trong thức hải người tu sẽ hình thành một Tử Phủ, nơi hội tụ đạo lý, cất giữ thiên cơ, Tử Phủ chính là bước tiến thần thánh, nối liền tu sĩ với thiên đạo, giúp họ lĩnh ngộ pháp tắc, khai mở thần thông, một khi đã bước vào Tử Phủ, mỗi lời nói, mỗi cử động đều mang theo uy áp của thiên địa.
Từ Nạp Khí đến Tử Phủ, là bốn bước đầu tiên trong con đường tu đạo, mỗi bước đều là vượt ngục, đều là tử sinh, chỉ những kẻ có tâm kiên định, ý chí bất khuất mới có thể từng bước leo lên con đường nghịch thiên này.