Nhất Nhân Chấn Thiên

Chương 2: Căn Nguyên Vạn Đạo




Chương 2: Căn Nguyên Vạn Đạo
Trong khoảnh khắc im ắng đó, Bùi Phàm nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt khép hờ khẽ run lên, hắn không hề biết rằng, sự biến hóa bên trong cơ thể mình, đã âm thầm bắt đầu.
Luồng Hỗn Độn Chi Khí kia như một dòng sông nguyên thủy, không có hình, không có chất, nhưng lại mang theo ý chí sơ khai của tạo hóa. Nó len lỏi vào từng tấc máu thịt, từng mảnh gân cốt, không vội vã, không dữ dội, mà như một cơn gió lạnh nhẹ nhàng thẩm thấu.
Trong đan điền của hắn, vốn là một mảnh tăm tối trống rỗng, giờ đây lại mơ hồ có một đốm sáng nhỏ li ti, chập chờn như ngọn nến trong đêm giông.
Đốm sáng ấy chính là Hỗn Độn Chi Khí đang ngưng tụ thành hình thức sơ khai của linh điểm, tiền đề để mở ra Nạp Khí Cảnh.
Thân thể Bùi Phàm trong khoảnh khắc ấy như biến thành một cánh đồng khô cằn được tưới tắm bằng sương mai, mọi tế bào như tỉnh dậy sau giấc ngủ ngàn năm.
Hắn cảm thấy ngực mình nóng lên, máu trong người không còn lưu thông theo quán tính bình thường, mà dường như đang bị Hỗn Độn Chi Khí kéo đi theo những dòng chảy khác lạ, những tuyến vận hành chưa từng xuất hiện trong y học hiện đại, nhưng giờ đây lại trở thành đạo mạch sơ khai, dấu hiệu cho thấy thể tu chân chính đã khởi động.
Không có linh lực tràn trề như trong tiểu thuyết.
Không có ánh sáng kỳ ảo.
Chỉ có một cảm giác... rất thật.
Nhưng bên dưới lớp đau đó, là sự sống mới đang hình thành.
“Cái này?” Bùi Phàm mở mắt.
Ánh sáng đỏ lòm của buổi chiều tà Vân Châu rọi xuống khuôn mặt dính đầy máu khô của hắn.
Hắn không biết mình đã b·ất t·ỉnh bao lâu, chỉ biết rằng, mọi thứ trong cơ thể đã thay đổi.
Mắt hắn sáng hơn, có thể thấy rõ những cọng cỏ nhỏ run rẩy trong gió ở khoảng cách mười trượng.
Tai hắn nhạy hơn, nghe rõ tiếng rì rào từ con suối nhỏ sau núi, cách nơi hắn nằm cả mấy dặm.
Da hắn không còn tê rát vì những v·ết t·hương, mà trở nên ấm áp, đàn hồi, tựa như lớp da trẻ con nhưng lại dày chắc như da thú.
Hắn chống tay ngồi dậy.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn thân vang lên từng tiếng răng rắc nhỏ, không phải tiếng gãy xương, mà là cốt tủy đang tự điều chỉnh, tái cấu trúc.
Hắn run lên.
Không phải vì lạnh.
Mà là vì cảm giác kỳ dị, cơ thể hắn đang dần thoát ly phàm thể, như thể thứ lực lượng kia đang tẩy rửa hết tất cả dấu vết của kiếp sống thế tục trước đó.
Dù chưa biết gì về tu hành, dù ký ức của thân xác này vẫn còn mơ hồ trong đầu hắn, Bùi Phàm vẫn hiểu:
“Ta đang tái sinh.”
Không phải huyễn hoặc, không phải ảo tưởng.
Ngay đêm đó, Bùi Phàm trốn vào một vách đá hoang vắng, cách xa lều trại tạp dịch, nơi đây, hắn ngồi xếp bằng, lần đầu tiên nghiêm túc cảm nhận thân thể.
Hắn không biết tu luyện ra sao, nhưng Hỗn Độn Chi Khí trong người dường như có linh, tự hành vận chuyển, hắn chỉ cần thở nhẹ, thì luồng khí đó liền men theo một vòng kinh mạch trong cơ thể, rồi lặng lẽ trở về đan điền, để lại cảm giác dễ chịu như được ngâm mình trong suối nước nóng.
Ban đầu, luồng khí ấy chỉ di chuyển rất chậm, nhưng chỉ sau ba vòng hô hấp, tốc độ liền tăng gấp đôi.
Mỗi lần như vậy, đan điền của hắn lại sáng hơn một chút, nột tia sáng xám tím như sương mù ngưng tụ lại, tựa như đang cố mở ra một điểm trung tâm năng lượng, huyệt đạo nạp khí đầu tiên!
“Chẳng lẽ đây là bước đầu tiên của cảnh giới Nạp Khí?”
Hắn không biết, nhưng không ngừng điều tức, cứ để Hỗn Độn Chi Khí tự hành theo vòng vận chuyển.
Đêm đầu tiên, hắn ngồi như vậy suốt bảy canh giờ, khi trời hửng sáng, đan điền hắn đã có ba luồng Hỗn Độn khí hình xoắn tụ lại, ba tiểu tụ khí điểm, có thể xem là ba gốc mầm linh lực sơ khai.
Hôm sau, khi quay về khu vực tạp dịch, Bùi Phàm cố ý thử vận động.
Một chậu nước nặng mà trước đây hai người khiêng còn lảo đảo, nay hắn nâng lên một tay, không khó khăn gì.

Mắt hắn có thể nhìn thấy những vết gãy nứt nhỏ trên thân cây xa đến trăm bước. Lỗ tai nghe rõ tiếng chân bước của ai đó đang đến từ sau núi. Bàn tay sờ vào đá cũng cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh rõ rệt.
Ngũ giác của hắn đã vượt qua giới hạn phàm nhân.
Quan trọng hơn, cơ thể hắn đang không ngừng hấp thu linh khí yếu ớt trong không khí, dù rất chậm, nhưng tự động!
“Không công pháp dẫn khí, mà vẫn có thể tự ngưng tụ linh khí sơ cấp” Trong đầu Bùi Phàm chợt lóe lên một suy nghĩ.
Hắn có linh căn? Không, phải là thứ gì vượt trên cả linh căn!
Tuy suy nghĩ ấy còn mơ hồ, nhưng trong lòng Bùi Phàm như có tia sáng xẹt qua, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Trước đây, hắn từng đọc qua vô số tiểu thuyết tu tiên, biết rằng người muốn bước chân vào con đường tu đạo thì cần linh căn để hấp thu linh khí, cần công pháp để dẫn khí nhập thể.
Nhưng giờ đây, hắn không có công pháp, không có linh căn như người thường định nghĩa, vậy mà Hỗn Độn Chi Khí vẫn tự vận hành, tự dẫn khí, thậm chí còn vượt qua cả hiệu quả của công pháp sơ cấp.
“Chẳng lẽ đây là Hỗn Độn Linh Căn?”
Kết hợp với lúc xuyên qua gặp phải hình ảnh kia, hắn đã có mười phần nắm chắc.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Bùi Phàm như có một tia chớp lóe qua, kéo theo làn sóng ký ức mơ hồ, cảnh tượng khi hắn xuyên không đến thế giới này.
Hắn nhớ rõ, lúc bị kéo vào dòng xoáy kỳ dị kia, từng luồng khí xám tím cổ xưa như rồng như hổ quấn lấy linh hồn hắn, tựa như muốn cắn nuốt, lại tựa như muốn bảo hộ.
Giờ phút này, cảm giác ấy lại hiện về rõ ràng trong tâm trí.
"Hỗn Độn Linh Căn, không chỉ là linh căn."
Bùi Phàm lẩm bẩm, đôi mắt lộ ra ánh nhìn sâu thẳm hiếm thấy nơi một phàm nhân.
Nếu phỏng đoán của hắn là thật, thì thứ hắn sở hữu, không chỉ là loại linh căn truyền thuyết không ai dám xác nhận từng tồn tại, mà còn là một nguồn gốc tạo hóa, căn nguyên của vạn linh!
Bùi Phàm không thể giấu được sự chấn động trong lòng, nhưng hắn cũng không cho phép bản thân chìm vào hư vinh.
Hắn biết, dù cho trong cơ thể mình ẩn chứa sức mạnh nghịch thiên, thì hiện tại hắn vẫn chỉ là một tạp dịch đệ tử, thân phận thấp nhất, địa vị yếu nhất, tu vi thấp nhât.

Nếu để người khác biết hắn có được thứ nghịch lý như Hỗn Độn Linh Căn, e rằng sẽ lập tức dẫn tới đại họa sát thân.
“Phải che giấu.”Hắn lẩm nhẩm như thề nguyện, ánh mắt lóe lên sự cẩn trọng trước nay chưa từng có.
Ngay khi ý niệm phải che giấu dâng lên trong lòng, khí tức quanh thân Bùi Phàm liền khẽ rung động, Hỗn Độn Chi Khí tựa hồ cảm ứng được tâm ý chủ nhân, lập tức như nước lặng rút đi, ẩn sâu vào cốt tủy và huyết nhục, một lần nữa trở nên trầm mặc, tựa như chưa từng xuất hiện.
Không một tia linh khí dao động.
Không một dấu vết dị thường.
Toàn thân hắn lại giống như một phàm nhân bình thường, thậm chí còn yếu nhược hơn đôi chút, như thể thân thể hắn đã từng trải qua bệnh nặng chưa khỏi hẳn.
“Tốt lắm.” Bùi Phàm mỉm cười nhạt, trong mắt lóe lên một tia sắc bén khó thấy.
Muốn sống sót, phải kiên nhẫn, phải biết nhẫn nhịn, và quan trọng nhất: không được để lộ thiên cơ.
Ngày hôm sau, tại khu vực Tạp Dịch Phong.
Khi ánh mặt trời còn chưa kịp chiếu rọi xuống những bậc đá phủ rêu, một tiếng quát lớn đã vang lên:
“Bùi Phàm! Ngươi lại chậm điểm danh!”
Chấp sự Mã Thường từ xa bước tới, tay cầm quyển trục điểm danh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một lượt đệ tử tạp dịch đang xếp hàng.
“Mã chấp sự, tại hạ mấy hôm nay thân thể không khỏe, hôm qua bị trượt chân ở sau núi, nên đến muộn” Bùi Phàm cúi đầu tiến lên, cung kính hành lễ
Mã Thường hừ lạnh, định lên tiếng trách mắng, nhưng ánh mắt lướt qua mặt Bùi Phàm lại hơi ngừng lại.
Gương mặt kia dính một chút bùn đất, khí tức uể oải, sắc mặt hơi tái, đích xác là giống người bệnh thật.
“Hừ, ngươi là tạp dịch, không ai rảnh rỗi quan tâm sống c·hết ngươi, lần sau còn chậm điểm danh nữa, đừng trách bản chấp sự phạt ngươi quét hết cả sườn núi phía tây!”
“Tạ ơn Mã chấp sự khoan hồng.” Bùi Phàm cung kính đáp.
Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, lại không còn vẻ ngạo nghễ hay trốn việc như vài hôm trước, Mã Thường gật đầu nhẹ rồi quay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.