Nhất Nhân Chấn Thiên

Chương 4: Xâm Nhập




Chương 4: Xâm Nhập
Hôm nay, như thường lệ, Bùi Phàm lại thấy mình ở trong đám đông đệ tử, những người đang vội vã chạy đi chạy lại, lo toan cho những công việc thường ngày.
Nhưng hắn không giống họ, mắt hắn sắc bén, chỉ nhìn vào những thứ mà người khác dễ dàng bỏ qua.
Hắn không chỉ là một tạp dịch đệ tử vô danh, mà đang âm thầm quan sát từng động tĩnh, tìm kiếm cơ hội.
Mới mấy ngày trước, hắn đã nghe được một cuộc trò chuyện giữa một nhóm đệ tử ngoại môn, bàn tán về một cuộc đấu giá sắp diễn ra.
Đúng là cơ hội hắn chờ đợi, cuộc đấu giá này không phải là một sự kiện công khai, chỉ những người có mối quan hệ hoặc quyền lực nhất định mới có thể tham gia.
Và Bùi Phàm biết rằng, đây là một cơ hội không thể bỏ qua, nhưng hắn không thể tham gia một cách lộ liễu, không thể tỏ ra quá tham lam hay quá phô trương, mục tiêu của hắn là tiếp cận, là tạo dựng một mối quan hệ có lợi cho bản thân.
Cuối cùng, ngày đấu giá cũng đến, Bùi Phàm nhẹ nhàng bước qua cánh cửa của một khu vực tách biệt trong tông môn, nơi mà không ai biết đến trừ những người trong giới quyền lực.
Mọi người có mặt ở đây đều là những người có tiền, có thế, có tầm ảnh hưởng trong tông, và đứng trong đám người đó, một gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, thu hút ánh mắt của Bùi Phàm, đó là Mạc Tuyên, đệ tử thân cận của Thương Vô Đạo.
Hắn không phải là người dễ tiếp cận, Bùi Phàm nhận thấy đôi mắt Mạc Tuyên luôn lạnh lùng, như thể không mấy quan tâm đến những thứ xung quanh.
Hắn đứng đó, lặng lẽ quan sát từng món đồ được đưa ra đấu giá, nhưng chính lúc đó, một món đồ đã thu hút sự chú ý của hắn là viên Hỏa Linh Thạch, món đồ này có giá trị vô cùng lớn, không chỉ là một tài nguyên quý hiếm, mà còn là chìa khóa để nâng cao sức mạnh của những ai luyện công theo hỏa hệ, và Bùi Phàm biết, đó chính là cơ hội của mình.
Bùi Phàm bước lại gần, nhẹ nhàng bắt chuyện.
“Viên Hỏa Linh Thạch này thực sự rất đặc biệt,” Hắn lên tiếng, để lộ sự hứng thú trong giọng nói, cố gắng tạo ra một ấn tượng tự nhiên nhất có thể.
“Đối với những ai luyện hỏa công, nó chắc chắn sẽ là một tài nguyên quý giá, ngươi không thấy sao?”
Mạc Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sắc như dao, nhưng không lộ vẻ khó chịu hay ngạc nhiên, cả hai đứng im lặng một lúc, như thể đang đánh giá nhau, hắn khẽ nhếch môi, trả lời một cách ngắn gọn:
“Đúng vậy.”
Không khí giữa họ trở nên im lặng, nhưng Bùi Phàm không bỏ cuộc, hắn tiếp tục mở rộng câu chuyện, không chỉ dừng lại ở viên đá quý mà đã khéo léo chuyển sang những cuộc giao dịch mà hắn có thể cung cấp, hắn biết rõ rằng Mạc Tuyên, với vị trí của mình trong phe Thương Vô Đạo, sẽ là người có thể giúp hắn tiếp cận t·hế g·iới n·gầm của tông môn.
Bùi Phàm mỉm cười, không vội vã, chỉ nói một cách từ tốn: “Nếu ngươi cần tìm nguồn tài nguyên hoặc những món đồ đặc biệt, tôi có thể giúp đỡ, tất nhiên, tôi không chỉ muốn có lợi cho mình, giao dịch đôi bên, một sự hợp tác có lợi cho cả hai.”
Mạc Tuyên nhìn hắn lâu đến mức khiến Bùi Phàm cảm thấy như đang bị chặt chẽ quan sát, hắn có thể cảm nhận được sự tính toán trong ánh mắt của Mạc Tuyên, thế nhưng, hắn không hề có ý định dừng lại.
Mối quan hệ này không thể dễ dàng bị phá vỡ chỉ vì một cuộc trò chuyện đơn giản.
Cuối cùng, Mạc Tuyên nói, giọng điệu bình thản nhưng vẫn ẩn chứa sự thận trọng: “Nếu có thể, ta sẽ xem xét, ngươi là một người không tầm thường, có thể có những giá trị không phải ai cũng có, nhưng nhớ kỹ, trong giới này, không ai cho không ai cái gì, hợp tác, nhưng phải có lợi cho cả hai.”
Bùi Phàm chỉ khẽ gật đầu, miệng mỉm cười nhưng không nói gì thêm, hắn đã làm đúng như kế hoạch, gieo vào đầu Mạc Tuyên một suy nghĩ.
Hắn biết, cơ hội này sẽ không đến lần thứ hai, từ giờ, hắn sẽ không để bất kỳ cơ hội nào trôi qua mà không tận dụng, kể cả những giao dịch ngầm, những mối quan hệ giữa các phe phái.

Khi cuộc đấu giá kết thúc, Bùi Phàm không ra về ngay, hắn tiếp tục ở lại, quan sát và nghe ngóng thêm thông tin, quyết tâm không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, dù là nhỏ nhất.
Hắn biết rằng, trong một tông môn như Lăng Thiên, người sống sót và thành công không chỉ có sức mạnh, mà còn phải biết cách tạo dựng và duy trì các mối quan hệ.
Gió đêm lùa nhẹ qua hành lang đá của khu vực bí mật, mang theo hương thơm của linh dược từ nơi xa xăm.
Bùi Phàm đứng lặng dưới ánh đèn mờ ảo treo trên trụ đá, ánh mắt không ngừng dõi theo bóng dáng Mạc Tuyên khuất dần trong màn sương, trong lòng hắn dậy lên một niềm tin mãnh liệt, hạt giống đã gieo, giờ chỉ còn đợi thời cơ nảy mầm.
Nhưng Bùi Phàm biết rõ, tiếp cận Thương Vô Đạo không thể chỉ dựa vào một cuộc gặp thoáng qua, hắn cần nhiều hơn tin tức, lý do, và đặc biệt là giá trị.
Mạc Tuyên chỉ là mắt xích đầu tiên trong chuỗi mạng lưới phức tạp mà Thương Vô Đạo kiểm soát mạng lưới của những giao dịch bí mật, mua bán tài nguyên cấm, trao đổi linh đan k·hông r·õ n·guồn g·ốc, và thậm chí là cả thông tin nội bộ của các trưởng lão.
Trong những ngày tiếp theo, Bùi Phàm bắt đầu hành động, hắn không vội vã, mà chọn cách thâm nhập từng bước vào tầng lớp thấp nhất của phe Thương Vô Đạo, những kẻ làm tay sai, chuyên vận chuyển hàng hóa và che giấu dấu vết giao dịch.
Tại khu vực phía bắc Luyện Dược Đường, nơi vốn bị xem là kho chứa phế liệu và dược liệu hư hỏng, Bùi Phàm lén lút xuất hiện nhiều hơn.
Hắn tỏ ra như một đệ tử cần mẫn, muốn kiếm thêm linh thạch để sống qua ngày.
Ban đầu, những kẻ ở đây chẳng buồn để ý đến hắn, nhưng với tài ăn nói khéo léo, cộng thêm một ít biết điều hối lộ bằng linh thạch cấp thấp, hắn dần dần được một tên tiểu đầu mục có biệt danh Hắc Cẩu cho phép tham gia vào những chuyến vận chuyển nhỏ.
“Muốn sống tốt ở chỗ này, không cần tu vi cao, cần cái đầu tỉnh” Hắc Cẩu từng nói với hắn, khi cả hai cùng khiêng một rương gỗ chứa linh hỏa thạch trá hình qua cổng phụ Luyện Khí Phong.
Bùi Phàm cười nhạt, không đáp, nhưng trong lòng, hắn hiểu rõ mình đang bước vào vùng nước sâu.
Một đêm nọ, sau ba chuyến vận chuyển không gặp trở ngại, Hắc Cẩu dẫn hắn tới một căn phòng kín trong lòng núi sau Luyện Dược Đường.
Ở đó, dưới ánh đèn lồng linh quang lập lòe, một người đang ngồi đợi, Mạc Tuyên.
Không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Bùi Phàm, Mạc Tuyên chỉ khẽ gật đầu, gã rút từ trong tay áo một ngọc giản, nhẹ đặt lên bàn đá.
“Chúng ta không cần vòng vo, ngươi có gan, cũng có đầu óc, nhưng trong mắt ta, vẫn chỉ là một tân binh chưa có gì để trao đổi, đây là một nhiệm vụ thử.”
Ngọc giản phát ra ánh sáng yếu, trong đó là bản đồ một kho bí mật ở phía sau Hàn Ngọc Phong, nơi cất giữ một số tài liệu cổ bị cấm nghiên cứu.
Việc tiếp cận bị hạn chế nghiêm ngặt bởi Chấp Pháp Điện, nhưng lại có giá trị lớn trong giới giao dịch ngầm.
“Đem được thứ ta cần về, ngươi sẽ được gặp mặt trực tiếp Thương chân truyền” Mạc Tuyên nói, đôi mắt lấp lánh thứ ánh sáng khó lường. “Nhưng nhớ kỹ, thất bại thì đừng nghĩ quay lại.”
Bùi Phàm nhìn chằm chằm vào ngọc giản, lòng không hề dao động, hắn biết đây không đơn thuần là một nhiệm vụ, đây là bài kiểm tra lòng trung thành, dũng khí, và bản lĩnh.
Trời về khuya, sương trắng giăng kín lối mòn dẫn đến Hàn Ngọc Phong.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, thân ảnh Bùi Phàm lặng lẽ tiến bước, trong tay hắn là ngọc giản nhiệm vụ do Mạc Tuyên đưa, bên trong chứa bản đồ chi tiết lối đi ẩn đến một nhà kho cấm, nơi cất giữ các tài liệu tu luyện bị liệt vào hàng cấm kỵ.
Nhưng điều khiến Bùi Phàm cẩn trọng không chỉ là nguy cơ bị Chấp Pháp Điện phát hiện, mà còn bởi một luồng khí tức mơ hồ đang dao động trong đan điền hắn, Hỗn Độn Khí.
Từ ngày dung hợp thần bí với Hỗn Độn Linh Căn, khí tức của hắn không còn thuần túy là linh lực, mà như có như không, lúc ẩn lúc hiện, có thể vô thanh vô tức nuốt chửng linh khí trong thiên địa, đồng thời khiến mọi pháp trận sơ hở lộ ra chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng chính điều đó khiến hắn trở nên đặc biệt dễ bị phát hiện nếu không khống chế chặt chẽ.
“Không thể để Hỗn Độn Khí khuếch tán” Bùi Phàm thì thầm, ngồi xếp bằng sau một tảng đá, vận chuyển toàn thân, từng tia Hỗn Độn Khí như rắn nhỏ lặng lẽ trườn vào nội thể, biến mất sau tầng tầng linh lực giả tạo mà hắn ngụy trang cẩn mật.
Sau nửa canh giờ ổn định, hắn tiếp tục hành trình.
Đường đến nhà kho phía sau Hàn Ngọc Phong vốn bị kết giới cấm, người thường không thể nào xâm nhập, nhưng Bùi Phàm nắm rõ sơ đồ từ ngọc giản, cùng với năng lực cảm nhận cường đại từ Hỗn Độn Khí, hắn tìm thấy những điểm yếu mà đến cả người bày trận cũng khó lòng nhận ra.
Hắn men theo khe đá nhỏ, vượt qua ba trạm gác ẩn giấu linh thú cảnh giới, nhẹ như mèo rình chuột, lách vào một khe hở phía sau thác nước dựng đứng.
Một bức tường đá phủ đầy địa thạch lạnh lẽo, nhưng trong mắt Bùi Phàm, những đường linh văn che giấu như phát sáng rực rỡ.
“Hỗn Độn giải.”
Hắn đặt tay lên bức tường, không truyền lực p·há h·oại, chỉ để mặc Hỗn Độn Khí thẩm thấu, như nước chảy vào đất khô, trận pháp xao động nhẹ, rồi tách! một khe nhỏ mở ra, đủ để một người lách vào.
Chỉ có một điều hắn không ngờ tới...
Lúc hắn vừa giải trừ một đạo trận pháp ẩn hình, đang cúi người chui qua khe thác nước dẫn vào nhà kho...
Một luồng ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén như nước thu lặng lẽ dõi theo từ xa.
Giữa tầng mây lửng lơ trên đỉnh Hàn Ngọc Phong, một nữ tử áo trắng như tuyết, dung nhan khuynh thành, đang đứng bất động trên một phi kiếm xanh nhạt, ánh mắt nàng dõi xuống dưới, đúng khoảnh khắc thấy một bóng lưng đơn độc vừa biến mất sau vách đá.
Nhưng khi nàng phóng thần thức dò xét, nơi đó chỉ còn khí tức nhàn nhạt của linh lực, không một dấu vết rõ ràng nào cả.
Bên này...
Biết là nguy hiểm nhưng Bùi Phàm vẫn bước vào.
Nhà kho trước mặt là một kiến trúc đá trầm mặc, âm u, cấm địa nội môn, nơi lưu giữ vô số điển tịch, tài liệu, linh vật thất truyền, một tạp dịch đệ tử như hắn nếu b·ị b·ắt tại đây, tội danh đủ khiến hắn bị phế tu vi, đuổi khỏi tông môn.
Chân hắn đạp lên từng phiến đá không phát ra một tiếng động, thân hình như quỷ mị lướt qua cửa đá mở hé.
Trong kho, ánh sáng trận pháp lờ mờ hắt ra từ những phù văn cổ xưa, tạo nên một không khí lạnh lẽo kỳ lạ.
Hắn tiến thẳng tới khu vực ngọc giản, tay khẽ run khi lướt qua từng tấm thẻ chứa tri thức quý giá, cuối cùng dừng lại ở một thẻ nhỏ được ghi chú bằng văn tự cổ: “Địa Hỏa Biến – Dẫn Pháp Tâm Quyết”.
Ngay khoảnh khắc hắn đưa tay chạm vào ngọc giản.!
Ầm!

Một t·iếng n·ổ trầm vang lên, cửa đá đột ngột mở toang!
Một luồng kiếm ý lạnh lẽo từ xa ập tới, mang theo gió tuyết và mùi hoa lan nhàn nhạt, trước cửa kho, một nữ tử áo trắng như tuyết xuất hiện, dung nhan tuyệt mỹ không vương bụi trần, ánh mắt như hàn tinh chiếu rọi xuống k·ẻ t·rộm bên trong.
Bùi Phàm sững người, sắc mặt đại biến.
Ánh mắt hắn và nàng chạm nhau trong nháy mắt ngắn ngủi, trong khoảnh khắc đó, không ai nói gì, chỉ có một làn gió lướt qua, cuốn tung vài trang điển tịch cũ kỹ rơi lả tả trong không khí.
“Ngươi là ai?” Giọng nói nàng thanh lãnh, trong trẻo như nước hồ đầu xuân, nhưng chứa đầy nghi hoặc và sát khí.
Bùi Phàm nhếch môi, lặng lẽ thu ngọc giản vào tay áo, hắn chưa vội rút lui, chỉ lẳng lặng đối diện, ánh mắt thản nhiên đến lạ thường.
“Ta, chỉ là một tạp dịch đệ tử, đi nhầm đường.”
“Nhầm đường?” Nàng nhíu mày, sát ý dâng cao.
“Đi nhầm mà phá trận, lẻn vào kho cấm, lục lọi ngọc giản?”
Khí tức từ nàng bỗng tăng vọt, linh lực thăng hoa, rõ ràng là một nội môn chân truyền, cảnh giới ít nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ!
Bùi Phàm lùi một bước, nhưng vẫn điềm tĩnh, khóe mắt hơi liếc ra sau chuẩn bị đường thoát.
“Ta sẽ bẩm báo Chấp Pháp Điện.” Nữ tử lạnh lùng nói.
Bùi Phàm cười khẽ, không phủ nhận, cũng không biện minh, trong khoảnh khắc nàng chuẩn bị truyền âm cầu viện.
Vút!
Thân ảnh Bùi Phàm như tia chớp bắn ra khỏi cửa đá, một đạo tàn ảnh lướt ngang mặt nữ tử khiến nàng kinh ngạc.
“Thân pháp gì vậy!?”
Nàng lập tức đuổi theo, nhưng khi bám ra đến vách núi, bóng dáng k·ẻ t·rộm kia đã biến mất như chưa từng tồn tại, không một gợn linh khí, không một dấu chân.
Chỉ còn lại một vệt sáng mong manh trên mặt đất, vết linh khí do ngọc giản để lại.
Nữ tử cúi xuống, nhặt lấy mảnh giấy nhỏ bị rơi lại, trên đó là mấy chữ cổ mờ nhạt: “Dẫn Pháp Tâm Quyết, Sơ giải”.
“Chẳng lẽ hắn, chỉ đến lấy cái này?” Nàng lẩm bẩm.
Đôi mắt nàng nhìn về phía xa xăm, nơi bóng núi hòa lẫn vào màn đêm, trong lòng có phần nghi hoặc, nhưng cũng có đôi chút hiếu kỳ.
Một tạp dịch, lại có thể vượt qua cấm chế nhà kho, tránh được pháp trận, còn dùng thân pháp thoát khỏi cả thần thức của nàng?
Tên đó rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.