Chương 5: Nữ tử thần bí
Trong đêm tĩnh mịch của Hàn Ngọc Phong, gió lạnh thổi qua từng ngọn cây, mang theo hơi sương lạnh buốt.
Bùi Phàm như một con cáo già, lẩn trốn giữa rừng đá, từng bước chân của hắn nhẹ nhàng như không chạm đất, Hắn biết rằng, nữ tử áo trắng kia không dễ dàng từ bỏ việc t·ruy s·át.
Sau khi thoát khỏi nhà kho, hắn không dám dừng lại dù chỉ một giây, hỗn Độn Khí trong người vận chuyển liên tục, giúp hắn che giấu hoàn toàn khí tức, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng thần thức lạnh lẽo đang quét qua từng ngóc ngách của núi rừng.
"Không thể để cô ta đuổi kịp" Bùi Phàm thầm nghĩ, hắn nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến khu vực rừng rậm phía đông, nơi đây cây cối um tùm, địa hình phức tạp, là nơi lý tưởng để trốn tránh.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp đối thủ.
Vừa bước vào rừng, một tiếng gió xé không khí vang lên. Bùi Phàm lập tức né sang một bên, một tia kiếm quang sắc bén như tuyết cắt ngang thân cây phía sau hắn, khiến nó đổ ập xuống với một tiếng rầm lớn.
"Ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao?" Giọng nữ tử vang lên từ phía trên, thanh lãnh mà đầy uy nghiêm.
Bùi Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử áo trắng đứng trên một cành cây cao, phi kiếm trong tay nàng tỏa ánh sáng xanh nhạt, như một vì sao lạnh giữa đêm đen.
Dưới ánh trăng, dung nhan của nàng càng thêm xuất chúng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Hắn cười khẽ, giọng điệu bình thản: "Tiên tử đuổi theo ta làm gì, chẳng lẽ một tạp dịch đệ tử như ta lại đáng để tiên tử bận tâm?"
Nữ tử nhíu mày, kiếm ý quanh người càng thêm sắc bén. "Ngươi không phải tạp dịch đệ tử bình thường, một kẻ có thể phá trận cấm, lẻn vào nhà kho, lại còn thoát khỏi thần thức của ta, không đơn giản."
Bùi Phàm thở dài, trong lòng biết rằng không thể dùng lời nói để thoát thân, hắn lặng lẽ vận chuyển Hỗn Độn Khí, chuẩn bị cho một trận chiến không thể tránh khỏi.
"Vậy tiên tử định làm gì?" Hắn hỏi, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Nữ tử không trả lời, chỉ đưa tay lên, phi kiếm trong tay nàng bắn ra một đạo kiếm quang thẳng về phía hắn, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy một vệt sáng lóe lên trong không khí.
Bùi Phàm gầm lên một tiếng, toàn thân khí huyết cuồn cuộn, Hỗn Độn Khí bộc phát, hình thành một lớp màng bảo vệ xung quanh người, kiếm quang đâm thẳng vào lớp màng, nhưng thay vì xuyên thủng, nó lại bị nuốt chửng một cách kỳ lạ.
Nữ tử kinh ngạc, đôi mắt nàng mở to. "Ngươi... ngươi tu luyện công pháp gì?"
Bùi Phàm không trả lời, lợi dụng cơ hội nàng phân tâm, hắn bật người lên cao, chân đạp mạnh vào thân cây, thân hình như tên bắn lao về phía nữ tử, tay phải hắn nắm chặt, một luồng Hỗn Độn Khí cuộn trào, đánh ra một quyền trực diện.
Nữ tử nhanh chóng lấy lại tinh thần, phi kiếm trong tay nàng vẽ một vòng cung, ngăn cản đòn t·ấn c·ông của hắn, hai luồng lực lượng v·a c·hạm, tạo ra một t·iếng n·ổ lớn, khí lãnh tỏa ra khiến cây cối xung quanh rung chuyển.
Bùi Phàm bị đẩy lùi vài bước, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không suy chuyển. "Tiên tử mạnh thật, nhưng muốn bắt ta cũng không dễ dàng."
Nữ tử lạnh lùng đáp: "Ngươi quá tự tin rồi."
Nàng vung tay, phi kiếm phân thành chín đạo kiếm ảnh, bao vây Bùi Phàm từ mọi hướng, mỗi đạo kiếm ảnh đều mang theo sát khí lạnh lẽo, khóa chặt mọi đường thoát của hắn.
Bùi Phàm cảm nhận được nguy hiểm, nhưng hắn không hoảng sợ, Hỗn Độn Khí trong người hắn bắt đầu xoáy nhanh, như một cơn lốc nhỏ, hút lấy linh khí xung quanh.
"Phá!"
Hắn hét lên một tiếng, Hỗn Độn Khí bùng nổ, tạo thành một làn sóng chấn động mạnh mẽ, chín đạo kiếm ảnh bị đẩy lùi, thậm chí có vài đạo bị nuốt chửng hoàn toàn.
Nữ tử lần này không thể giữ được bình tĩnh, nàng nhìn Bùi Phàm với ánh mắt khó hiểu. "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Bùi Phàm đứng thẳng người, khí thế bỗng trở nên lạnh lùng. "Ta chỉ là một người muốn sống sót, tiên tử nhất định phải t·ruy s·át ta như vậy sao?"
Nữ tử trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi nói: "Ngươi lấy trộm tài liệu cấm của tông môn, tội này không nhỏ, nếu ngươi chịu quay về cùng ta, ta sẽ xin tông chủ khoan hồng."
Bùi Phàm bật cười. "Khoan hồng, hay là t·ra t·ấn đến c·hết để moi thông tin?"
Nữ tử không phủ nhận, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Hai người đối mặt trong im lặng, không khí căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt, từng sợi gió như đông cứng lại, lá cây ngừng rơi giữa không trung.
Bùi Phàm cảm nhận rõ Hỗn Độn Khí trong đan điền đang sôi trào như n·ước l·ũ, không còn là dòng chảy âm thầm nữa mà biến thành vũ bão cuồng nộ.
Từ lòng bàn tay hắn, những tia khí xám tím bắt đầu tuôn ra, không phải như linh lực thông thường mà tựa sương mù nguyên thủy buổi hỗn mang khai thiên.
Những tia khí đó vừa xuất hiện đã khiến không gian xung quanh biến ảo kỳ dị, đất đá dưới chân hắn hóa thành dòng sông bạc lấp lánh, không khí ngưng tụ thành vô số mảnh gương vỡ lơ lửng, mỗi mảnh gương đều phản chiếu một phiên bản khác nhau của chính Bùi Phàm.
Nữ tử lùi nửa bước, đôi mắt long lanh hiện lên vẻ kinh hãi thật sự. "Ngươi... đây là lực lượng gì?!"
Nàng vung tay bắn ra ba đạo phù lục, nhưng chúng vừa chạm vào vùng khí xám liền tan rã thành tro bụi, rồi những hạt tro đó lại tái sinh thành đàn bướm lửa nhỏ xíu.
Bùi Phàm giờ đây như trở thành trung tâm của một cơn lốc hỗn mang, từng sợi tóc hắn dựng đứng, mỗi sợi đều biến thành rắn độc bằng khói, miệng phun ra những chữ cổ kỳ dị.
Hắn bước một bước về phía trước, bước chân đó không chạm đất mà đạp lên một đóa sen bằng thủy tinh vừa hiện ra từ hư vô.
"Tiên tử muốn biết ta là ai?" Giọng hắn vang lên đồng thời từ trăm ngàn mảnh gương vỡ, mỗi giọng nói đều mang âm sắc khác nhau. "Ta chính là thứ mà ngươi gọi là cấm kỵ, là điều tông môn các ngươi đốt hết sách vở cũng không dám ghi chép!"
Nữ tử nghiến răng, phi kiếm trong tay nàng rung lên thành tiếng ngân dài, nàng biết mình đang đối mặt với thứ gì đó vượt xa hiểu biết của nàng, nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng lui bước. "Dù ngươi là quỷ thần gì, ta cũng sẽ trấn áp!"
Nàng đưa hai tay lên trời, toàn bộ linh lực trong người đổ dồn vào phi kiếm, thanh kiếm bùng sáng như mặt trời thu nhỏ, xé toạc màn đêm thành hai nửa.
Đây là tuyệt chiêu "Hàn Ngọc Phân Thiên" mà nàng mất mười năm mới lĩnh ngộ.!
Nhưng Bùi Phàm chỉ khẽ mỉm cười.
Hắn giơ một ngón tay lên, Hỗn Độn Khí quanh người đột nhiên co lại thành một điểm sáng nhỏ xíu, trong khoảnh khắc đó, cả khu rừng như nín thở.
Rồi điểm sáng đó nổ tung, không phải âm thanh chấn động mà là sự im lặng tuyệt đối.
Kiếm quang của nữ tử đông cứng giữa không trung, biến thành một dải lụa băng trong suốt, những mảnh gương vỡ xung quanh Bùi Phàm vỡ tan lần nữa, mỗi mảnh vỡ nhỏ lại hóa thành một đóa hoa kim loại rơi lả tả.
Dòng sông bạc dưới chân hắn bốc hơi thành màn sương tím, trong sương hiện lên vô số khuôn mặt, có già có trẻ, có nam có nữ, tất cả đều mang nét giống Bùi Phàm một cách kỳ lạ.
"Thấy không, Hỗn Độn vốn là mẹ đẻ của vạn vật, một kiếm của ngươi có thể chém núi, nhưng làm sao chém được chính khái niệm núi, một đòn của ngươi có thể diệt thần, nhưng làm sao diệt được ý niệm thần?" Bùi Phàm nói, giọng trầm thấp đầy ma lực.
Nữ tử thần bí run rẩy, lần đầu tiên nếm trải cảm giác bất lực thật sự.
"Ngươi... đang biến ta thành cái gì?" Nàng nhìn xuống bàn tay mình, những đường gân xanh đang dần chuyển sang màu tím nhạt, như bị nhiễm độc hỗn độn.