Nhất Nhân Chấn Thiên

Chương 7: Người trong bóng tối




Chương 7: Người trong bóng tối
Đêm đã khuya, trăng mỏng như tơ liễu vắt ngang chân trời, mây nhạt trôi lững lờ như sương phủ vạt áo trời.
Trong lòng đất tối tăm phía sau Luyện Dược Đường, nơi những kẻ thường ngày chẳng mấy ai dám đặt chân tới, có một đạo động phủ ngầm bị lãng quên giữa đá núi và rễ cổ mộc, gió thổi qua khe đá, mang theo hơi thuốc đã mục, nhàn nhạt như hư ảnh của quá khứ.
Nơi đó, hai người lặng lẽ đối diện nhau.
Một người vận y sam xám tro, thân hình cao gầy, tóc đen xõa ngang vai, ánh mắt như nước giếng cổ sâu không đáy, tĩnh mà không lặng.
Một người khoác trường bào đen thêu viền tím, tay áo nhẹ phẩy theo gió, đôi mày sắc như đao, chính là Mạc Tuyên tâm phúc dưới trướng Thương Vô Đạo, chuyên phụ trách những vụ giao dịch ẩn mật trong tông.
Lửa lồng linh diễm trong góc động khẽ chập chờn, soi lên khuôn mặt hai người, chia ánh sáng thành những mảng tranh tối tranh sáng, như lòng người nơi này: sáng chẳng thật, tối chẳng minh.
“Ngươi trở về rồi,” Mạc Tuyên cất lời, giọng nói trầm thấp, như lưỡi đao trượt nhẹ qua vỏ. “Ta còn tưởng không ai về nổi từ nơi đó.”
Bùi Phàm không trả lời, hắn chỉ đưa tay vào tay áo, chậm rãi lấy ra một vật.
Đó là một tấm ngọc giản xưa cũ, mặt ngoài phủ lớp sương lam mờ nhạt như hàn băng, góc trái vẫn còn lưu lại dấu cháy nhè nhẹ, dấu tích của pháp trận khi bị cưỡng giải.
Ngay khoảnh khắc ngọc giản hiện ra, lửa linh diễm trong động bỗng dao động dữ dội, tựa như cảm nhận được khí cơ bất tường.
Mạc Tuyên liếc mắt, trong đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
“Đây là…”
“‘Địa Hỏa Biến – Dẫn Pháp Tâm Quyết’” Bùi Phàm khẽ đáp, giọng nhẹ như khói hương trong cổ miếu. “Tầng ba kho cấm, bản chính.”
Bốn chữ “bản chính” rơi ra khỏi miệng hắn, nặng tựa ngàn cân.
Mạc Tuyên giật mình. Hắn vội đưa hai tay tiếp nhận ngọc giản, thần thức thầm vận, xuyên vào bên trong dò xét. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn biến đổi, vừa mừng vừa kinh, vừa kính vừa nghi.
“Làm sao ngươi làm sao vượt được tầng ba?” hắn trầm giọng hỏi.
Bùi Phàm ngước mắt, ánh nhìn thản nhiên tựa mây trôi: “Trận pháp là đạo lý, mà đạo lý, có thể diễn hóa.”

“Ngươi là ai?” Mạc Tuyên siết nhẹ ngọc giản trong tay. “Kẻ tu Nạp Khí sơ kỳ, không thể có thủ đoạn như thế.”
“Ta,” Bùi Phàm hơi mỉm cười “Chỉ là một tạp dịch nghèo khó, tìm đường sống trong tuyệt lộ.”
Lời lẽ bình thản, nhưng mỗi chữ thốt ra đều khiến Mạc Tuyên cảm thấy như có mũi kim châm nhẹ sau gáy, hắn biết, người trước mặt tuyệt không đơn giản, mà càng không thể đo lường bằng ánh mắt thường nhân.
“Ngươi không để lại pháp vận, Trận pháp không còn dư âm?” hắn hỏi tiếp, giọng đã hạ xuống một phần, không còn ngạo mạn như lần gặp trước.
“Không.” Bùi Phàm đáp, ngón tay khẽ chạm lên phiến đá bên cạnh, nơi một lớp tro vụn đã tụ thành hình tròn nhỏ như hoa văn. “Ta để lại dấu vết nhưng là dấu vết dành cho một người khác.”
“Ý gì?”
“Ý là,” ánh mắt hắn sắc lên trong khoảnh khắc “Nếu có kẻ truy tung, sẽ tìm đến tên khác, không phải ta, cũng không phải ngươi.”
Mạc Tuyên khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, ánh sáng trong mắt hắn thâm sâu như hồ nước đầu thu, gợn nhưng không đục.
Một lát sau, hắn gật đầu:
“Rất tốt. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ được tiếp xúc tầng sâu của hệ thống giao dịch.”
....
Dưới đáy đêm không ánh trăng, nơi gió không vọng, mây chẳng hiện, sâu ba trượng dưới lòng núi Lăng Thiên, vùng địa mạch được xưng là Huyễn Tàng Thất, có một động phủ chỉ hiển lộ khi bảy tấm linh phù được kích hoạt đồng thời, linh lực hợp nhất, dẫn đạo theo chu thiên, khắc họa thành một đồ án cổ xưa như từ thời viễn cổ lưu truyền.
Tầng tầng linh trận như những dòng sông ánh sáng tinh quang, phù văn bay lượn trong không trung, u ẩn lập lòe, chập chờn như mộng như ảo, tựa sao sa đọng lại trong hư không, khí tức nơi đây lạnh lẽo như sương đêm đọng trên xác băng, mỗi một bước thở ra như cuốn theo trần thế, mỗi một lần hít vào như đụng đến thiên cơ.
Chính giữa động phủ, một bóng người ngồi bất động trên ghế đá đen tuyền, toàn thân ẩn trong huyền bào, tay áo rũ xuống, chạm vào mặt đất như dòng suối đêm lặng lẽ trôi giữa vực sâu.
Mái tóc dài không buộc, chỉ dùng một cây trâm gỗ trầm cổ xưa cài hờ, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt như khói miếu nghìn năm.
Trước mặt hắn là một lư hương đá trầm tích, khói xanh leo lét như u hồn lang thang, từng tia một uốn lượn giữa vô thanh, tụ lại thành hình chữ cổ không rõ nghĩa, cứ như đang nói chuyện với hư không.
Đó là Thương Vô Đạo, kẻ giữ mạch tối hậu của Lăng Thiên Tông, người mà thiên hạ đồn rằng từ lúc sinh ra đến nay chưa từng nổi giận, nhưng bất kỳ ai trái lệnh hắn đều hóa thành tro bụi trong một hơi thở.
Mắt hắn khép hờ, tựa như đang mộng du giữa vạn đạo, lại giống như đang ngưng thần cảm ngộ thiên cơ, gió không dám thổi nơi hắn ngồi, phù văn cũng tự khắc tránh xa một trượng, để lộ ra một vùng tĩnh mịch tuyệt đối, như một khối thiên đạo cô độc lặng lẽ quan s·át n·hân sinh.

Một làn chấn động thoáng qua không gian, linh phù rung nhẹ như sóng gợn. Mạc Tuyên đã xuất hiện, thân hình quỳ thấp bên ngoài vòng linh trận, một gối chạm đất, đầu cúi thấp đến gần sát mặt đá lạnh.
Trong tay áo hắn, mồ hôi lạnh chưa khô, không phải vì s·ợ c·hết, mà vì hắn biết, mỗi lần diện kiến chủ nhân là một lần chạm đến Đạo Tâm của chính mình.
Không ai nhìn thấy, nhưng hắn cảm nhận rõ, linh hồn hắn đang bị tách ra khỏi xác thịt, phơi bày từng tơ từng tóc trước ánh mắt kia, một ánh nhìn vô hình mà sâu đến vô tận, như có thể lột trần tất cả bí mật trong cõi lòng.
Thương Vô Đạo khẽ mở mắt.
Chỉ một động tác, vạn phù văn đồng loạt ngưng đọng, như thời gian cũng bị ép phải dừng lại, không khí nặng đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.
Ánh mắt hắn như vực đen hai tầng, không đáy, không bờ, hút lấy mọi ý niệm ngôn từ, khiến Mạc Tuyên không dám cất tiếng nếu chưa được phép.
“Ngươi mang gì về?” Giọng hắn vang lên, nhẹ như tơ liễu đứt trong gió xuân, nhưng trong đầu Mạc Tuyên, lại như đại chuông đánh thẳng vào tâm mạch.
Mạc Tuyên không dám chần chừ, từ tay áo rút ra một ngọc giản cổ, hai tay dâng lên quá đầu, đầu càng cúi thấp hơn.
“Kho cấm tầng ba,” hắn nói, giọng bình ổn nhưng từng chữ như tạc vào không gian, “không tổn thất, không dao động pháp vận, nhưng người lấy là một tạp dịch.”
Thương Vô Đạo khẽ phất tay áo.
Ngọc giản lập tức bay lên, lơ lửng trước mặt hắn, không hề có lấy một tia dao động linh lực nào, như vạn vật đều thuận theo thiên ý, không cần ép buộc.
Thần thức hắn truyền vào.
Chỉ một nhịp thở.
Một tia quang mang thoáng lóe trong mắt, mờ nhạt như ánh trăng nơi đáy giếng, thoáng rồi tan biến, để lại một mảnh trầm mặc thăm thẳm hơn cả đêm đen.
“Tâm Quyết này...” hắn lẩm bẩm, “nét khắc là pháp cổ, khí tức không hợp với điển tịch lưu truyền trong tông, không phải đồ từng đem đi đấu giá, cũng không thuộc danh mục nội môn lưu trữ, là bản chính.”
Ánh mắt hắn xoay chuyển, như có ngọn gió hư vô lướt qua cả vạn dặm cõi tiên, ánh nhìn đó hướng về phía Mạc Tuyên, lạnh mà không rét, nhẹ mà khiến lòng người muốn sụp đổ.

“Ngươi nói là tạp dịch?”
“Vâng.” Mạc Tuyên gật đầu, giọng thấp xuống. “Một kẻ chưa từng để mắt tới, nhưng lại có thể vào ra kho cấm tầng ba, không để lại khí cơ, còn bố trí dấu vết giả để truy tung hướng về người khác, trấn định, mưu lược, thân pháp tuyệt không giống phàm nhân.”
Thương Vô Đạo khép hờ mắt, trầm mặc hồi lâu.
“Một đóa hoa mọc giữa đống bùn thối,” hắn trầm ngâm, “phần nhiều là độc, nhưng đôi khi, là dị chủng.”
Hắn khẽ thở ra một hơi dài, luồng khí như tia thượng thanh, vừa ra khỏi miệng đã chạm vào lư hương trước mặt, ngay lập tức, khói xanh biến hóa, tạo thành hình ảnh ba tầng kho cấm giữa không trung, từng đạo kết giới hiển lộ như phác họa từ thiên thư.
Ngón tay hắn khẽ điểm.
Tầng thứ ba bỗng tối sầm, sau đó vỡ nát, từng mảnh kết giới tan thành điểm sáng, như cánh hoa rơi trong gió.
“Không phá, mà giải,” hắn khẽ nói, giọng hắn không lớn, nhưng đá núi cũng như đang rùng mình, lặng nghe lời đạo.
Trong đáy mắt, lần đầu tiên lóe lên một tia hứng thú, lạnh nhạt như ngọn lửa lam thiêu cháy giữa biển băng.
“Chúng ta không thể khống chế hắn,” Mạc Tuyên thì thầm, “nhưng có thể dẫn dụ.”
“Không cần khống chế.” Thương Vô Đạo lắc đầu, ánh nhìn như mây trôi qua thiên địa. “Những kẻ như vậy, càng cột, càng đứt, càng ép, càng phản, chỉ có lợi ích, mới khiến hắn không muốn rời đi.”
Hắn lại phẩy tay áo, một tấm ngọc bài từ bóng tối bay ra, chậm rãi đáp xuống trước mặt Mạc Tuyên. Mặt ngoài đen như mực, không phản chiếu ánh sáng, chỉ khắc duy nhất một chữ cổ: “Ẩn”.
“Giao cho hắn,” Thương Vô Đạo nói, giọng bình thản như kể một chuyện nhỏ, “nếu hắn không từ chối, từ nay, hắn là Người Mang Ảnh.”
Nghe tới đó, Mạc Tuyên khẽ rùng mình, ánh mắt bừng lên một tia kinh ngạc sâu sắc.
Người Mang Ảnh danh hiệu bí ẩn chỉ dành cho những kẻ không thuộc dòng chính của tông môn, nhưng lại được quyền tiếp xúc hệ thống giao dịch sâu nhất, bước chân vào tầng tầng cấm địa, chạm tay đến những tài nguyên mà cả trưởng lão cũng khó tiếp cận.
“Nhưng hắn chỉ là tạp dịch,” Mạc Tuyên chần chừ, dù trong lòng đã mơ hồ hiểu rõ.
“Nhưng sẽ không lâu,” Thương Vô Đạo nói, ngữ khí bình thản mà chắc như thiên mệnh. “Ngươi càng sớm buộc hắn bằng lợi ích, hắn càng khó quay đầu.”
Ánh lửa từ lư hương dâng lên, bóng người trên ghế đá hòa vào khói lam, mờ ảo như ẩn như hiện, chỉ còn sót lại một cảm giác khó tả trong lòng Mạc Tuyên, vừa như đã mở ra một cánh cửa, vừa như đã đánh thức một con thú ngủ vùi giữa lòng núi sâu.
Một trận gió thổi qua.
Mạc Tuyên ngẩng đầu, nhưng Thương Vô Đạo đã biến mất không thấy tung tích, chỉ còn khói lam quẩn quanh trong gió, và một câu nói mơ hồ vang vọng trong không trung:
“Người này nếu không thu phục được thì phải diệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.