Nhất Nhân Chấn Thiên

Chương 6: Khó tìm




Chương 6: Khó tìm
Trời còn chưa rạng, thiên không vẫn phủ tầng sương bạc, linh khí giữa các phong tựa hồ ngưng đọng, vạn vật yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng linh tuyền nhỏ giọt từ vách đá xa xăm.
Thình lình
Bốn hồi chuông trầm trầm vang lên từ Chấp Pháp Phong, xuyên qua tầng tầng linh quang, chấn động toàn bộ nội giới Lăng Thiên Tông.
Chuỗi chuông ấy không phải báo hiệu thường nhật, mà là dấu hiệu của Phong Tỏa Giới Cục” một thủ đoạn nghiêm mật của Chấp Pháp Điện, chỉ sử dụng khi có dị biến trọng đại trong các cấm địa.
Chỉ trong chớp mắt, từng đạo linh văn ẩn giấu trong tông môn đồng loạt hiện ra, như mạch máu thiên địa phát quang.
Kho cấm Hàn Ngọc Phong, nơi cất giữ điển tịch và cấm thư thất truyền, đã xảy ra chấn động.
Ba tầng kết giới cổ lão bị giải trừ trong lặng lẽ, không lưu lại bất kỳ khí tức tu hành nào, cũng không để sót dấu vết p·há h·oại.
Trong điện linh kính giá·m s·át, một vị trưởng lão áo đen cau mày, giọng trầm xuống:
“Không dấu pháp lực, không dao động linh khí, không tổn thất tài liệu, nhưng kết giới bị hóa giải, như có bàn tay vô hình vén qua sương mù.”
Một vị khác gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ trầm:
“Giữa thiên địa, có thể đi qua linh trận mà không để lại pháp tích, e rằng hoặc là cổ tu, hoặc là dị loại không thuộc đạo pháp thường quy.”
“Cho dù là gì, cũng không thể khoan dung.”
“Khởi động thanh tra! Bắt đầu từ tạp dịch, nội môn, khách khanh, chân truyền, bất kỳ ai từng đặt chân gần Hàn Ngọc Phong trong ba ngày qua đều phải tra xét!”
Một tấm lệnh phù bằng ngọc bích được đưa lên không trung, lập tức hóa thành hàng ngàn luồng ánh sáng tỏa về các phong, linh kính bay đầy trời, thần thức quét ngang không để sót mảy may.
Cùng lúc đó, tại Lăng Tiêu Điện.
Nơi đây cao ngất giữa vân vụ, linh áp ngưng thực, là chỗ Phụng Thừa Thiên thường tọa thiền, không người dám q·uấy n·hiễu.
Trong đại điện yên tĩnh, trầm hương quấn quanh, ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống bạch ngọc đài nơi một nữ tử áo trắng đang quỳ tĩnh lặng.
Lăng Tuyết, Đại sư tỷ tông môn, đệ nhất chân truyền, cũng là trưởng nữ của Phụng Thừa Thiên.
Khuôn mặt nàng tuyệt mỹ như băng sương, ánh mắt tuy bình lặng nhưng sâu trong đó vẫn còn rung chấn chưa yên.
Trước mặt nàng, Phụng Thừa Thiên mặc tử y, tóc bạc như tuyết rủ ngang vai, tay chắp sau lưng, đứng lặng như cổ tùng thiên niên.
Thần thái hắn, uy nghiêm đến mức khiến linh khí bốn phía cũng phải lặng im.
“Kể lại từ đầu.” Giọng hắn trầm thấp như nước suối chảy dưới chân núi, không nhanh, không chậm.

Lăng Tuyết cung kính đáp:
“Tối qua, nữ nhi cảm ứng được dị biến trong trận, lập tức phi thân đến Hàn Ngọc Phong, nhưng khi tới nơi, người ấy đã giải kết giới, tiến nhập tầng ba.”
“Nữ nhi truy kích, nhưng không thể giữ lại.”
Phụng Thừa Thiên khẽ nhíu mày:
“Không thể giữ lại? Là cường giả Kim Đan?”
Lăng Tuyết lắc đầu, thanh âm như sương mỏng:
“Không giống Kim Đan, cũng không phải Trúc Cơ, người ấy không có tu vi rõ ràng, nhưng mọi pháp tắc quanh thân hắn đều trở nên vô dụng.”
“Trận pháp ta bày tan rã như hư không. Kiếm ý bị triệt tiêu trước khi chạm đến, thậm chí không cảm ứng được thần hồn.”
Ánh mắt Phụng Thừa Thiên trầm xuống, chậm rãi hỏi:
“Ngươi có thấy được chân diện?”
“Không rõ.” Nàng đáp “Thân ảnh như sương, khí cơ như mộng, trong thoáng chạm mắt, hắn đã rời đi như chưa từng tồn tại.”
Nàng dừng một lát, ánh mắt như phủ sương mù:
“Phụ thân, người đó không nằm trong quy luật.”
Phụng Thừa Thiên khẽ gật đầu, nhận lấy một mảnh ngọc giản nàng dâng lên.
Hắn truyền thần thức vào trong, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng, không linh khí, không pháp văn, không thuộc tính, không một tia pháp vận lưu lại.
Chỉ là... tĩnh lặng tuyệt đối, đến mức khiến lòng người lạnh đi.
Một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi nói:
“Vi phụ chưa từng thấy loại dấu vết nào như vậy, nếu là đạo pháp, phải lưu đạo vận, nếu là thể tu, tất để lại khí tức máu huyết, nhưng đây không thuộc bất kỳ đạo nào.”
“Tựa như hắn không tu luyện, mà chỉ tồn tại.”
Lăng Tuyết khẽ ngẩng đầu: “Vậy người đó là gì?”
Phụng Thừa Thiên nhắm mắt, thần sắc khó lường:
“Không biết.”

“Cũng không nên biết.” Phụng Thừa Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía thung lũng phía đông nơi mây trắng đang cuộn quanh như rồng ẩn mình.
“Việc này giữ kín, không được để Chấp Pháp Điện biết, không được đề cập với Bạch Tố hay bất kỳ ai, đợi vi phụ tự điều tra.”
“Nếu kẻ đó là họa, sẽ đến ngày chính tay ta trảm.”
“Nếu là phúc, e rằng thiên cơ chưa muốn để hắn hiện thân.”
Lăng Tuyết cúi đầu thật sâu: “Tuân mệnh.”
Sáng sớm, sương mỏng như làn tơ trắng giăng khắp các lối đi, phủ lên mái nhà gỗ cũ kỹ và những tảng đá rêu phong bên lối mòn.
Từng giọt sương còn đọng trên cành khô, chậm rãi trượt xuống theo nhịp thở của trời đất, rơi lách tách trên mặt đất phủ đầy lá mục.
Bên hiên một gian nhà thấp, có bóng người gầy gò đang cầm chổi trúc, chậm rãi quét lá như đã làm thế suốt một đời.
Bùi Phàm.
Mắt hắn hơi cụp xuống, động tác bình thản như nước, mỗi lần quét đều đều như đã khắc sâu vào bản năng, mũ tay áo đã sờn, tay cầm chổi gầy guộc như thân tre khô, không khác gì bao kẻ tạp dịch quanh đây.
Mỗi buổi sáng của hắn đều bắt đầu như thế, lặng lẽ, tịch mịch, không một ai để tâm.
Nhưng hôm nay, bầu không khí xung quanh lại khác lạ. Tựa như tầng mây trên cao đột nhiên đổ bóng, một áp lực vô hình lặng lẽ lan tỏa, khiến côn trùng nấp sâu, chim chóc không kêu.
Chấp Pháp Điện đã động.
Từ xa, một đoàn tu sĩ vận hắc y tiến vào Tạp Dịch Phong, trên tay mỗi người đều có linh kính lơ lửng, trận phù lập loè ánh sáng, từng tia thần thức vô thanh vô tức quét ngang qua từng mái nhà, từng thân ảnh, từng góc tường không người.
Linh kính không phát ra tiếng động, nhưng mỗi lần sáng lên lại là một phán quyết lạnh lẽo:
"Không linh căn, không tu vi, chưa từng hấp thu linh khí."
Từng hàng tạp dịch xếp hàng cúi đầu, không dám hé răng, có người run rẩy, có kẻ lẩm bẩm tụng chú, cũng có vài kẻ sắc mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay siết chặt vạt áo.
Tới trước lán cũ nơi Bùi Phàm đang quét sân, một vị chấp pháp giả khẽ phất tay, linh kính trên tay bay lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng lam nhạt quét qua người hắn.
Chớp mắt sau...
“Tạp dịch đệ tử, không linh căn, không có tu vi, chưa từng hấp thu linh khí.”
Giọng nói máy móc vang lên trong không trung, như định đoạt số phận của một cọng cỏ dại ven đường.
Vị chấp pháp giả liếc nhìn thoáng qua thân ảnh gầy yếu kia, liền thu hồi linh kính, quay đầu bước đi, không dừng lại dù chỉ một hơi thở.

Trong mắt họ, hắn là không khí, là đất, là đá.
Một hạt bụi không ảnh hưởng tới bất kỳ mạch vận nào trong đại tông.
Bùi Phàm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn theo bóng lưng bọn họ khuất dần sau làn sương, rồi lại cúi đầu quét tiếp, như chưa từng có ai đi ngang.
Từ đầu đến cuối, không ai phát hiện, mỗi một bước chân hắn dẫm lên nền đá phủ rêu, sương mù xung quanh đều hơi lay động, như vạn vật đang thầm đáp lại nhịp thở của hắn.
Không một chút linh lực, không có dao động khí cơ.
Nhưng không khí quanh hắn, lại dịch chuyển theo một quy tắc không ai hiểu được.
Trong ánh mắt phẳng lặng như giếng cổ của Bùi Phàm, chậm rãi dâng lên một tầng sương mờ.
Tĩnh lặng, sâu không thấy đáy.
“Tông chủ không nhận ra ta.”
“Đại sư tỷ không hiểu ta.”
Hắn thầm nhủ, giọng nói vang vọng chỉ trong nội tâm mình, không một ai nghe thấy.
“Các ngươi đang tìm một kẻ phá trận, nhưng ta, lại không phải là người bước vào trận pháp…”
“...mà là kẻ đi qua khe hở chưa từng tồn tại trong thiên đạo.”
Một cơn gió lướt qua, nhẹ đến mức không làm rung động cành cây, nhưng lại đủ để cuốn theo vài cánh lá mục xoay tròn trên nền đá, như những linh phù bị thời gian xóa mờ.
Hắn đứng giữa trời đất, thân ảnh nhỏ bé đến mức có thể bị lãng quên, nhưng giữa dòng chảy tu đạo ngàn vạn năm, chỉ hắn là tồn tại không có tên gọi, không thuộc về bất kỳ kinh văn, công pháp, tộc hệ nào.
Bởi vì, hắn là một khe nứt trong đạo lộ thiên địa.
Một vết rạn vô hình, một điểm mù mà cả thiên đạo cũng làm ngơ.
Chấp Pháp có thể tra khắp ba nghìn đệ tử, lục tung ngọc giản, tróc xét khí tức từng kẻ, nhưng họ không thể nào phát hiện một thứ vốn chưa từng được thiên địa thừa nhận.
“Điều tra đi…”
Khóe môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên, như đang cười, mà cũng như đang tiếc nuối.
“Các ngươi càng tra, càng rời xa sự thật.”
Hắn cúi đầu, tiếp tục quét sân, mỗi nhịp chổi quét lên nền đá như đang gột rửa thế gian, nhưng thật ra, đó là một nhịp điệu bí ẩn, một loại tĩnh tu không lời, không pháp ấn, không linh lực, nhưng từng chạm vào tầng bản nguyên của đạo.
Giữa mảnh sân phủ rêu ấy, sương mù bỗng dày thêm.
Không ai thấy bóng của hắn, không đổ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.