Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 136: Những Tia Sét Vàng




Hôm sau, sinh hoạt của Lý Hạo lại trở về nền nếp bình thường. Nghe nói chiều hôm qua, Trần Thủ Độ đòi vào gặp mặt Trần Thị Dung, tuy nhiên bị Lý Thông cản lại. Lý Thông cứng rắn điều quân, dàn hàng cản đường Trần Thủ Độ. Hai bên giằng co với nhau một hồi thì Trần Tự Khánh chạy tới dàn xếp, yêu cầu Trần Thủ Độ ra về, mọi chuyện mới trở nên ổn thỏa.
Ngày lại ngày, tình hình chiến sự trên đất nước Đại Việt càng lúc càng trở nên khốc liệt. Hai thế lực Đoàn Thượng, Nguyễn Nộn phía đông Đại Việt trở mặt thành thù, đánh nhau vô cùng dữ dội, các cuộc chiến diễn ra cực kỳ cam go trên nhiều mặt trận khác nhau, lan rộng sang các vùng lân cận. Các đội quân của hai phe đêm ngày tấn công qua lại liên miên không dứt.
Hai thế lực Lý Bát, Hà Cao vẫn dây dưa với nhau ở mặt trận phía tây bắc. Hai quân vờn qua vờn lại, chiếm đóng các trang ấp, huyện lỵ ở vùng biên giới. Bên này chiếm đóng được trang ấp mới không lâu đã bị bên kia đánh bật ra giành lại. Có một tin tức chấn động được truyền ra ngoài là Lý Bát đã đầu quan cho phe Nguyễn Nộn, còn Đoàn Thượng đã thu phục Hà Cao về dưới trướng. Như vậy, trước sau Đoàn Thượng đã có hai phe quy về làm gia tướng cho mình, gồm có Hà Cao và Phạm Lãi.
Ở mặt trận phía đông nam, thế lực Phạm Lãi phải chịu lép vế dưới thế lực họ Trần. Trần Hoằng Nghi lĩnh binh như thần, dựa vào lực lượng quân lính hùng mạnh của gia tộc họ Trần cày nát tất cả cơ quan, cạm bẫy mà Phạm Lãi giăng ra hằng hà sa số trên các con đường tiến vào đất Nam Sách. Gia tộc họ Trần có ưu điểm nổi bật hơn người ở chỗ biết cách tiếp thu, tìm tòi, học hỏi và phát triển kỹ thuật của kẻ địch.
Những ngày đầu bỡ ngỡ trước những cơ quan, cạm bẫy của Phạm Lãi, quân lính Trần tộc còn chịu một số thua thiệt. Nhưng càng về sau, khi đã nắm bắt được yếu điểm của những cơ quan đó, họ đã bộc phát ra lực chiến đấu mạnh mẽ, đánh cho quân Nam Sách thua liểng xiểng, chiếm hết phân nửa đất Nam Sách. Phạm Lãi thu quân co cụm về mạn bắc, liên tục đưa tin cầu cứu Đoàn Thượng điều quân trợ chiến. Tình hình chiến sự phía đông nam nghiêng hẳn về phe gia tộc họ Trần.
Một tin tức phong thanh chợt nổi lên, châm thêm ngòi lửa đang phừng cháy mãnh liệt trên nước Đại Việt. Các châu động ở miền núi phía Bắc đã bị một thế lực thần bí thôn tính. Các bộ tộc nổi loạn ở đây đều khuất phục dưới sự quản lý của một thế lực thần bí, bộ tộc đứng ra chủ trì thay mặt cho thế lực đó là bộ tộc Hmông. Có một điểm mà ít người để ý tới, võ sĩ mạnh nhất của miền núi phía Bắc, Giàng Busor, đang làm thực khách ở phủ đệ họ Tô, là người dân tộc Hmông.
Trên triều đình bùng lên cuộc khẩu chiến giữa các phe phái về việc bình định những trận loạn chiến hiện nay trên khắp đất nước. Nói là các phe phái, nhưng thực chất chỉ có hai luồng ý kiến trái chiều nhau. Phe họ Trần ủng hộ quân lính triều đình sát cánh với lực lượng Hải Ấp đánh dẹp các sứ quân nổi loạn.
Phe họ Tô liền bác bỏ ý kiến của phe họ Trần, nêu ra thế lực Đoàn Thượng hiện tại được xem là mạnh nhất, vả lại tiên đế Cao Tông trước đây từng dựa vào Đoàn Thượng, vì thế tình hình cấp bách hiện giờ nên dựa vào phe Đoàn Thượng là hợp lý nhất. Tô Trung Từ đề xuất Lý Hạo soạn thảo chiếu chỉ phủ dụ Đoàn Thượng quy thuận triều đình, ban cho quan cao chức trọng, bổng lộc hậu hĩnh, cắt đất phong hầu, để Đoàn Thượng dốc sức vì triều đình xuất thân phò trợ, kiến công lập nghiệp.
Những vấn đề chính trị nhức đầu đó, Lý Hạo mặc kệ cho đám quan lại tranh cãi sùi bọt mép, cứ ậm ừ cho qua. Nửa đồng ý bên này, nửa đồng ý bên kia, bởi vì hắn biết rõ cuộc khẩu chiến ấy sẽ không có hồi kết.
Kinh thành Thăng Long giờ đây xuất hiện lác đác các nhóm người kéo bè kéo cánh đi hoành hành khắp nơi. Có đám thì chuyên cầm búa, có đám thì chuyên cầm mã tấu đi chém giết, đánh nhau. Các nhóm lưu manh tự phát hoặc các nhóm giang hồ tụ tập thành băng đảng lần lượt bị đám người kia thu phục. Các nhóm này ẩu đả hay chém giết như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ nằm ở dưới tầng chót của xã hội, không ảnh hưởng gì tới lợi ích của giới quý tộc kinh thành, nên giới quý tộc lâu lâu nghe vài vụ chết người đều chặc lưỡi bảo đám dân đen ngu muội thích làm yêng hùng thời loạn, sống chết mặc cha chúng nó.
Đám người đó không phải ai khác, đó chính là đám đàn em tay chân của Cao Ngạo. Xã Hội Đen phát triển ngày một lớn mạnh, tất cả thành viên đã phát triển lên con số hơn năm ngàn. Các thành viên nòng cốt đều được đích thân Cao Ngạo chỉnh đốn, dạy thêm các kỹ năng INrfAD cần thiết của một vị đàn anh Xã Hội Đen. Nếu ai có năng lực tốt, tiến bộ sẽ được Cao Ngạo dạy thêm các võ công thượng thừa gom lại của các nhà.
Công ty Bảo Vệ, hội Xe Kéo mở rộng thêm nhiều địa bàn hoạt động trải khắp kinh thành. Hai hình thức phục vụ cộng đồng mới này rất được dân chúng hoan nghênh. Giờ đây, trên đường phố Thăng Long xuất hiện những vệ sĩ mặt mũi bặm trợn đi theo phía sau nhân vật tai to mặt lớn nào đó, hay những chiếc xe kéo chạy bon bon trên đường lớn, đã trở thành quen thuộc trong ánh mắt người dân.
Nhận thấy nền móng của Xã Hội Đen cơ bản đã vững chắc, Lý Hạo quyết định cho Xã Hội Đen bước đầu đặt chân tham gia vào các hoạt động thương mại. Chủ yếu là hoạt động buôn lậu, giao dịch nội gián, tiếp cận các thị trường kinh doanh, thao túng ngầm các địa điểm cờ bạc, lầu xanh, các mặt hàng buôn bán.
Ngoài ra, để tạo uy tín cho các chi ngoài sáng, Lý Hạo còn yêu cầu các công ty Bảo Vệ, hội Xe Kéo tổ chức các buổi từ thiện, phân phát cơm, gạo, bánh bao cho người dân đói khổ. Những kẻ nhận ân huệ từ những buổi từ thiện như vậy, sẽ trở thành những cái loa miễn phí đi tuyên truyền sự rộng rãi, nhân nghĩa của các chi ngoài sáng. Chính vì lẽ đó, lực lượng thế giới ngầm ngày càng có điều kiện để lần mò vươn vòi bạch tuộc ra thật xa.
Đội ngũ tình báo của Lý Hạo hoạt động có hiệu suất cực cao. Có những tin tức đáng chú ý là Điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Độ trong thời gian gần đây thường có những hành động kỳ lạ. Trần Thủ Độ ít khi giao lưu với người anh cả Trần An Quốc, thường xuyên không ở trong phủ đệ của mình mới được ban cho mà thỉnh thoảng sang phủ Trần Tự Khánh ở đó cả buổi tối. Đặc biệt là Trần Thủ Độ hay sang ở cùng với Trần Thừa cả mấy ngày liền. Có lẽ hai anh em con chú con bác này hợp tính nhau chăng?
* * * * * * * * * *
Ngày 4 tháng 6 năm 1211, dị tượng đột ngột xuất hiện trên bầu trời Đại Việt.
Ở một khu rừng rậm, cây cối to lớn, um tùm, phía tây núi Nùng, cách xa kinh thành. Giữa lúc trời quang mây tạnh, bỗng đâu sấm chớp đì đoàng. Trên bầu trời, những tia sét màu vàng rạch ngang vằn vện tựa như thiên thần nổi cơn thịnh nộ muốn trút toàn bộ cơn giận dữ xuống trần gian.
Trong màn sấm chớp chằng chịt, xuất hiện một quả cầu to lớn đen sì lao vun vút xuống khu rừng già.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên như sấm rền. Khoảnh rừng mà quả cầu to lớn kia rơi xuống biến thành bình địa, cây cối ngả nghiêng, đất đá vỡ nát. Ngay chỗ vị trí quả cầu trũng xuống một hố sâu, xung quanh xới lên những đụn đất đá cao ngồn ngộn.
Âm thanh chói tai phát ra từ quả cầu.
“Tít tít tít. Còn mười lăm giây để thoát hiểm.”
“15.”
Vụt.
Một bóng trắng phóng ra từ cánh cửa bật mở trên đầu quả cầu. Bóng trắng đó phóng xuống dưới đất lao như bay về phía trước.
Vụt, vụt, vụt...
Những cái bóng khác liên tiếp phóng ra khỏi quả cầu, chạy theo chân cái bóng trắng phía trước. Kể cả cái bóng trắng có tất thảy là mười hai cái bóng.
Ngay lúc mười hai cái bóng chạy ra thật xa tới đoạn những cái cây chưa bị đổ ngã. Âm thanh đằng sau vang lên.
“1.”
Đùng.
Quả cầu to lớn phát nổ, cát bụi bốc lên tạo thành một đám bụi mù khổng lồ bao trùm một góc cánh rừng, những mảnh vụn bay tứ tung, văng lên trời, cắm sâu vào nền đất, bay veo véo ra xung quanh.
Một mảnh vụn của quả cầu đập vào lưng của cái bóng ở cuối cùng.
Bụp.
Cái bóng ngã nhào xuống đất, nhanh nhẹn lồm cồm đứng lên.
Bụi mù tan dần, mười hai người dần dần hiện ra.
Người đứng đầu mặc bộ đồ trắng như một đạo sĩ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tựa như một tiên ông. Người này nói: “Vẫn là chú mày chậm chạp nhất hả? Có nhớ mang theo đồ nghề không?”
Người đứng cuối cùng chính là cái bóng bị ngã, người này cao lớn nhất bọn, đang vác trên vai một cái rương, trả lời: “Tất nhiên có, đây.”
Người cao lớn quăng cái rương xuống đất, mở nắp rương lên.
Cả đám ngó vào cái rương, đồng loạt ngẩn người, im lặng, không ai nói lời nào.
Lão đạo sĩ phẩy tay: “Thôi kệ đi, cái thằng đần đó có đánh nó cũng ăn thua gì đâu. Chúng ta đi.”
Lão đạo sĩ ngẩng đầu nhìn mặt trời, đoạn chỉ tay về hướng đông, nói: “Để xem nào, kinh thành Thăng Long chắc ở hướng kia. Xuất phát.”
Mười một người còn lại lầm lũi đi theo lão đạo sĩ, mười một người tuy có dáng vẻ khác nhau nhưng đều mặc một bộ trang phục quân dụng màu xanh lá cây thời hiện đại.
* * * * * * * * * *
Trên con đường vắng vẻ ở kinh thành Thăng Long dẫn về Hoàng cung, Lý Hạo đang tản bộ phía trước, tay trái cầm chuỗi ngọc trai điêu khắc hoa văn, tay phải cầm vòng tay cẩm thạch màu ngọc bích, giơ lên ngó ngó nghiêng nghiêng.
Phía sau hắn là Lê Việt Công cùng với Lý Thông dợm bước theo hầu, phía sau nữa là mười gã Túc Vệ quân, tên nào tên nấy khệ nệ bưng vác lỉnh kỉnh đủ thứ đồ chơi, trang sức vớ vẩn. Nhìn là rõ, chiều nay Lý Hạo lại trốn khỏi Hoàng cung đi mua sắm mấy món đồ đem về nịnh phi tần.
Vừa đi Lý Hạo vừa hồi tưởng lại quang cảnh ngày hôm qua, Lý Hạo vẫn còn nhớ như in cảnh tượng sấm chớp lúc đó. Cả kinh thành xôn xao nhìn lên trời, sét đánh một khoảng rộng như muốn xé toạc thiên không. Ly kỳ ở chỗ, đây là lần đầu tiên dân chúng thấy tia sét có màu vàng. Tất cả mọi người, không ai bảo ai, đều quỳ mọp xuống bái lạy, van khẩn thần linh tha thứ.
Riêng Lý Hạo, hắn chỉ cảm thấy dâng trào cảm giác quen thuộc, man mác không tên, giống như đang có ai đó mời gọi hắn, kêu gọi hắn đi về hướng trung tâm những tia sét kỳ quái ấy. Tia sét vàng, hình như giây phút cuối cùng trước khi hồn lìa khỏi xác ở kiếp trước, Lý Hạo cũng nhìn thấy những tia sét vàng.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.