Ánh bình minh ló dạng, ngày mới đã sang.
Lê Việt Tiến bước chân vào phòng, lặng yên nhìn Lý Hạo đang ngồi dưới đất gục đầu ngủ bên mép giường. Suốt đêm qua, lão không hề chợp mắt, lão cứ đứng ở trước cửa, lâu lâu ngó vào phòng, rồi lại ra phía trước đứng.
Lê Việt Tiến nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt đầy trìu mến, tựa như ánh mắt của một người ông đối với đứa cháu trai khờ dại. Có lẽ... người thiếu niên mặc hoàng bào đang say ngủ kia luôn là đứa nhỏ vô tri của Lê Việt Tiến, luôn cần Lê Việt Tiến ở kề bên săn sóc.
Dằn những xúc cảm nhất thời ấy chôn chặt thật sâu vào tận đáy lòng, Lê Việt Tiến khẽ cất tiếng: “Hoàng thượng.”
Sau vài lần gọi, Lý Hạo từ từ mở mắt, đầu hắn vẫn còn nặng trịch, hỏi: “Là khanh đấy à? Có chuyện gì không?”
Lê Việt Tiến khom người, nhắc nhở: “Bẩm Hoàng thượng, đã sắp đến giờ lên điện chầu rồi ạ.”
Lý Hạo ngước nhìn Trần Thị Dung, đặt tay lên má nàng: “Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay long thể của trẫm bất an, không thể lên điện chầu được.”
Lê Việt Tiến gật đầu: “Dạ, lão nô đã rõ. Lão nô xin lui ạ.”
Lê Việt Tiến ra ngoài, bảo Lê Việt Công lên điện chầu truyền ý chỉ của Hoàng thượng.
Trong phòng, Lý Hạo ngây ngốc ngồi cạnh Trần Thị Dung, hơi ghé người xuống, thì thào: “Gương mặt nàng đã hồng hào hẳn lên rồi, chắc là nàng sắp tỉnh. Hãy yên tâm nghỉ ngơi đi. Hà hà, người trẫm từ hôm qua tới giờ chưa tắm rửa gì cả, đúng là ngứa ngáy quá, lại còn toàn hơi men rượu nữa. Để nàng tỉnh lại mà thấy trẫm trong bộ dạng này thì thực là xấu hổ. Nàng nằm đây đợi trẫm nhé, trẫm sẽ quay lại ngay, sẽ nhanh thôi. Ngủ ngon, ái phi của trẫm.”
Lý Hạo hôn lên trán Trần Thị Dung rồi gọi cung nữ vào hầu tắm rửa. Hắn tắm luôn ở phòng tắm của Trần Thị Dung, đây cũng không phải là lần đầu hắn tắm ở chỗ này. Thay bộ long phục khác, Lý Hạo cho dọn ra một mâm cơm, cố lấp đầy bụng. Trong lúc đó, quan thái y chẩn đoán bệnh tình của Trần Thị Dung.
Quay đi quay lại đã tới xế chiều, Lý Hạo vẫn luôn túc trực bên cạnh Trần Thị Dung. Hắn đã vứt bỏ nỗi sầu khổ sang một bên, giờ đây trên môi hắn luôn điểm nụ cười. Bởi vì hắn muốn hình ảnh đầu tiên mà Trần Thị Dung nhìn thấy là hình ảnh tốt lành nhất. Quên đi quá khứ và thực tại, Lý Hạo tự vẽ nên một bức tranh thơ mộng của mình với Trần Thị Dung và những đứa con xinh xắn của hai người với nhau. Cảnh tượng ấy thật đầm ấm, hạnh phúc biết bao. Hắn tự hứa với lòng, sẽ làm tất cả để có thể biến điều ấy trở thành sự thực.
Đang vơ vẩn suy nghĩ mông lung, chợt Lý Hạo thấy ngón tay Trần Thị Dung giật giật, Lý Hạo vội đặt bàn tay mềm mại của Trần Thị Dung vào lòng bàn tay của mình, gọi: “Ái phi, ái phi, nàng tỉnh dậy rồi phải không?”
Cánh tay nàng khẽ co giật, nàng cựa mình.
“Ái phi, ái phi, nàng hãy tỉnh lại đi.” Lý Hạo run giọng gọi tiếp.
Mí mắt Trần Thị Dung chớp chớp.
“Dung, Dung, là trẫm đây, mau tỉnh dậy.” Lý Hạo nói gấp.
Trần Thị Dung chầm chậm mở mắt, ánh mắt đen lay láy, long lanh huyền ảo, nàng khẽ mở miệng: “Hoàng thượng.”
Lý Hạo nở nụ cười: “Đúng rồi, là trẫm đây.”
Trần Thị Dung nhướn người dậy, được một chút thì vô lực nằm xuống. Nàng nắm chặt bàn tay Lý Hạo, mấp máy môi: “Hoàng thượng, thần thiếp đã được nhìn thấy người... Sao Hoàng thượng lại ở đây? Có phải là... thần thiếp đã chết rồi không?”
Lý Hạo vươn tay vuốt ve mái tóc sương mai của Trần Thị Dung dịu dàng nói: “Nàng ngốc lắm, con cá vàng đáng yêu của trẫm. Nàng sao có thể chết được. Nếu nàng mà chết thì trẫm sẽ xuống âm ty đập đầu tên khốn Diêm Vương ngay.”
Trần Thị Dung bấu víu cánh tay Lý Hạo: “Hoàng thượng, thần thiếp xin lỗi, thần thiếp xin lỗi... Người đừng rời bỏ thần thiếp, đừng bỏ thần thiếp lại một mình, thần thiếp sợ lắm.”
Lý Hạo ứa nước mắt, vòng tay ôm chặt Trần Thị Dung vào lòng: “Không, trẫm sẽ không bao giờ rời bỏ nàng. Người phải nói lời xin lỗi là trẫm mới đúng. Trẫm thật ích kỷ, trẫm thật nhỏ nhen, trẫm không xứng đáng làm chỗ nương tựa của nàng.”
“Ư...” Trần Thị Dung rên nhẹ một tiếng.
Lý Hạo nắm hai vai Trần Thị Dung, dời khỏi lồng ngực của hắn, Lý Hạo rối rít: “Xin lỗi ái phi, trẫm hơi mạnh tay, nàng có đau lắm không?”
Trần Thị Dung khẽ lắc đầu, nước mắt doanh tròng: “Không, thần thiếp không đau, thần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng mãi ôm thần thiếp như vậy mà thôi.”
Lý Hạo nâng cằm nàng lên: “Nàng yên tâm, trẫm sẽ vĩnh viễn ôm nàng, không cho nàng rời xa trẫm. À, mà nàng nằm xuống nghỉ ngơi nhé. Trẫm đi nấu cháo cho nàng. Nhanh thôi, trẫm sẽ tự tay làm cho nàng một bát cháo giải cảm tốt nhất. Chờ ở đây nhé con cá vàng bé nhỏ.”
Lý Hạo phân phó người chăm sóc Trần Thị Dung, xăng xái đến nhà bếp Hoàng cung, tự tay bốc gạo, thái hành, băm thịt. Hắn muốn nấu một nồi cháo thịt bỏ hành. Trước đây, sư phụ của hắn vẫn làm thế, mỗi khi hắn ốm, chỉ cần ăn hết tô cháo hành là tỉnh người ra ngay. Rồi sau này, hắn cũng vẫn thực hiện cách đó với vợ và con hắn, cứ ai ốm là hắn lại tự mình đi nấu nồi cháo hành.
Lúc lâu sau, Lý Hạo quay trở lại cung Nguyên phi, mồ hôi nhễ nhại: “Ái phi, trẫm nấu xong tô cháo hành cho nàng ăn rồi đây. Bảo đảm với phương thuốc của thần tiên này ái phi sẽ phục hồi sức khỏe liền ấy mà.”
Lý Hạo múc một thìa cháo, thổi cho bớt nóng, đưa lên miệng Trần Thị Dung mớm: “Gắng ăn đi, ăn hết tô cháo, toát mồ hôi ra là ái phi sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.”
Trần Thị Dung cảm thấy hình ảnh trước mắt như nhòa đi, nước mắt đã rưng rưng. Nhìn cảnh Lý Hạo thổi cháo, màn khói mỏng li ti bay phất phơ trên tô cháo, mùi hành thoang thoảng cay cay nồng nồng. Cõi lòng Trần Thị Dung như ngọt lịm. Nàng hạnh phúc, nàng xúc động. Phải rồi, một người đàn ông, một vị Hoàng đế đứng trên ngôi cửu ngũ chí tôn, vì nàng, đã vào bếp để nấu cháo cho nàng ăn. Trên đời này, còn điều gì có thể làm cho nàng hạnh phúc hơn thế nữa?
Trần Thị Dung hé môi ăn từng thìa cháo mà Lý Hạo đút cho. Mỗi lần Lý Hạo múc lên một thìa cháo là hắn lại nhoẻn miệng cười, dỗ dành nàng tựa như dỗ dành một cô bé đáng yêu mới lớn.
Cuối cùng, Trần Thị Dung đã ăn hết tô cháo. Mồ hôi trên người nàng túa ra như tắm, những giọt mồ hôi đọng trên đầu, ướt đẫm mái tóc, những giọt mồ hôi lấm chấm trên cánh tay, những giọt mồ hôi thấm ướt hết cả áo. Nàng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Không, chính xác là nàng đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, nàng chỉ muốn bước xuống giường, ra sân chạy nhảy những đàn bướm đang tung tăng bay múa ngoài kia.
Lý Hạo trêu: “Ha ha, trẫm không ngờ nàng tham ăn đến thế, nàng ăn nhiều thế, coi chừng béo ra đấy.”
Trần Thị Dung không kìm được nước mắt, những giọt lệ đài các yêu kiều lại nhỏ giọt: “Hoàng thượng, đây là món ăn ngon nhất trên đời mà thần thiếp được nếm thử. Những sơn hào hải vị, bát trân hiếm lạ đều không thể nào so với món ăn này mà Hoàng thượng đã làm vì thiếp.”
Lý Hạo lấy khăn lau những giọt nước mắt trên gương mặt kiều diễm, nở nụ cười: “Chỉ là nấu một tô cháo hành mà thôi. Chuyện nhỏ ấy mà, vì nàng, trẫm có thể làm mọi thứ. Trẫm chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ khi ở bên trẫm là đủ. Bỏ qua cho trẫm lần này nhé.”
Trần Thị Dung nhào tới, ghì chặt Lý Hạo: “Vì Hoàng thượng, thần thiếp có thể làm tất cả. Chỉ cần khiến Hoàng thượng vui lòng thần thiếp sẽ làm bất cứ chuyện gì mà người muốn.”
“Không, trẫm không cần nàng làm gì hết. Trẫm chỉ muốn nàng làm chỗ dựa của trẫm, là bến đò yên ả của trẫm, là chốn bình an của trẫm, là nơi trẫm ngả lưng tựa gối những khi mệt mỏi, thế thôi, chỉ có mà thế wt5Na thôi.” Lý Hạo âu yếm nói.
“Hoàng thượng, thần thiếp thú nhận với người đã làm một số chuyện có lỗi với người, nhưng thần thiếp là bất đắc dĩ. Thần thiếp chỉ vì gia tộc của mình. Hoàng thượng yên tâm, từ giờ trở đi, thần thiếp sẽ cắt đứt mọi liên lạc với gia tộc, thần thiếp sẽ cầu xin anh Tự Khánh đừng tranh vương vị nữa, thần thiếp sẽ khuyên nhủ anh Tự Khánh một lòng phò trợ Hoàng thượng trị vì giang sơn, giữ gìn xã tắc của nhà Lý.” Trần Thị Dung thở mạnh.
“Không, ái phi của trẫm, con cá vàng bé nhỏ của trẫm, nàng đừng làm gì hết. Nàng hãy nghe này, nàng chỉ cần ở đây, ở cung Nguyên phi của mình, đừng dính dáng gì tới cuộc đấu tranh ở ngoài kia. Nói thế nào để cho nàng hiểu rõ bây giờ nhỉ. Hai từ thôi, tàn khốc, nó tàn khốc lắm, không phải màu hồng như nàng tưởng tượng đâu. Thế nhé, mà... ừm... đừng liên lạc gì nữa với gia tộc của nàng, bất cứ một ai. Ông bà ta có câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”. Giờ nàng theo Hoàng đế này rồi thì hãy cứ làm Nguyên phi của trẫm. Được chứ?” Lý Hạo dứt khoát bảo.
Trần Thị Dung vuốt ve tấm lưng Lý Hạo, mím chặt môi, ánh mắt trở nên mơ màng: “Thần thiếp hiểu, suốt cuộc đời này thần thiếp sẽ thuộc về Hoàng thượng, chỉ riêng Hoàng thượng. Hoàng thượng... thần thiếp muốn...”
Lý Hạo ngỡ ngàng: “Úi chà, nàng còn đang mệt, không nên vậy chứ.”
“Hoàng thượng... yêu thần thiếp đi... Hoàng thượng...” Giọng nói Trần Nguyên phi kéo dài ra.
Cơ thể Trần Thị Dung áp chặt Lý Hạo, hai hòn đảo như hai ngọn núi lửa nhô cao ấn mạnh vào người Lý Hạo. Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt lầm bầm: “Chả lẽ tô cháo hành có công dụng như viagra, điều này mình chưa từng nghe ông già nhắc tới.”
Những gì gọi là vướng víu, che chắn hai thân thể cọ sát với nhau trực tiếp nhất, đều dần dần bị vứt bỏ. Nhiệt độ trong phòng nóng dần lên, hai thân thể điên cuồng quấn lấy nhau.
Mồ hôi hòa vào mồ hôi, cơ thể mềm mại được cơ thể cường tráng đè lên hâm nóng. Dường như có cơn mưa mùa hạ bất chợt đang đổ rào rào trong căn phòng ấm áp, rộn sắc xuân nồng.
Lý Hạo cắn lên cánh môi hồng, lùa cái lưỡi nóng bỏng của hắn vào chiếc miệng xinh xắn.
Trần Thị Dung toát thêm mồ hôi càng nhiều nữa, ưỡn người lên cao, rên rỉ: “Hoàng thượng...”
Lý Hạo mơ hồ quên mất ái phi vừa mới trở về trước quỷ môn quan, như lên cơn điên dại, vuốt ve, sờ nắn thân hình nõn nà của Trần Thị Dung một cách thô bạo.
Đôi chân ngọc ngà, bóng loáng của Trần Thị Dung co lên, kẹp chặt lấy hông Lý Hạo như hai con rắn nhỏ đang uốn éo thân mình, càng thêm kích thích lòng ham muốn của Lý Hạo lên cực độ.
Lý Hạo gồng mình, ưỡn tới. Một tiếng ứ bật ra. Trần Thị Dung bấu chặt bờ vai Lý Hạo.
Hai người hòa mình vào nhau. Mọi vật xung quanh như tan chảy. Thời gian như lắng đọng.
Có người nói tình dục chính là đỉnh điểm thăng hoa của tình yêu. Lý Hạo cũng nghĩ vậy. Thời khắc này, Lý Hạo đang vô cùng tự mãn, bởi vì hắn đã chinh phục được Trần Thị Dung, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nước Đại Việt, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nàng đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.