Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 139: Hoàng Tộc Bất Diệt




Ngõ cụt, tại sao lại là ngõ cụt?
Lý Thông và ba gã Túc Vệ quân trợn mắt nhìn bức tường cao chắn trước mặt, trái tim như ngừng đập. Họ đã cố gắng chạy hết sức có thể, tuy nhiên kết quả cuối cùng lại thành ra thế này. Có lẽ đám sát thủ đã biết trước cuối con hẻm chính là ngõ cụt.
Huỵch huỵch, huỵch huỵch.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng như tiếng tử thần đòi mạng, những cái bóng đen chen chúc nhau lố nhố, bít kín cả con hẻm. Lê Việt Công nở nụ cười nửa miệng lững thững tiến tới: “Hết đường rồi, chịu chết đi thôi.”
Lý Thông gằn giọng: “Lê Việt Công, hoàng thượng đối xử với ngươi không bạc. Sao ngươi có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?”
“Ồ, ta tưởng ngươi đã đoán ra rồi chứ? Là như vầy, nói ngắn gọn nhé, ai thờ chủ nấy, ta là người của gia tộc họ Trần.” Lê Việt Công cười lanh lảnh.
“Gia tộc họ Trần, gia tộc họ Trần, hay lắm. Không ngờ có thể đi được nước cờ cao tay thế này. Tốt, đến đây, ta sẽ tiếp hết các ngươi.” Lý Thông khom người, đặt Lý Hạo nằm xuống, bước lên. Ba gã Túc Vệ quân lặng lẽ đứng sau lưng Lý Thông.
Roẹt.
“A, a, a...” Lý Thông ngửa đầu gầm lớn, hai tay nắm cổ áo, xé toạc. Ba gã Túc Vệ quân đồng thời hành động theo, xé rách áo, để lộ thân trần xăm hình giao long quấn quanh cơ thể.
Lý Thông quắc mắt: “Người của Hoàng tộc họ Lý có sợ chết hay không?”
Ba gã Túc Vệ quân rống: “Không.”
Lý Thông lớn tiếng hỏi tiếp: “Người của Hoàng tộc họ Lý có phải là những kẻ đớn hèn hay không?”
Ba gã Túc Vệ quân gào: “Không.”
Lý Thông tiếp lời: “Chúng ta có để tôn nghiêm của Hoàng tộc bị xúc phạm hay không?”
Ba gã Túc Vệ quân gầm lớn: “Không.”
“Hoàng tộc bất diệt.” Lý Thông hô.
“Hoàng tộc bất diệt.” Ba gã Túc Vệ quân hô theo.
“Giết.” Lý Thông giơ đao hướng về phía trước.
Ba gã Túc Vệ quân siết chặt đao bằng cả hai tay, ánh mắt dán về phía trước, lao tới, không chùn chân, không sợ hãi, ào vào đám sát thủ. Tất cả đều biết màn đen dày đặc phía trước chính là một con quái thú đang há to UfaQE cái mõm âm u đen kịt, chỉ chực chờ nuốt toàn bộ con mồi đối diện, nhưng họ vẫn dấn bước tiến lên vì dòng máu hoàng tộc đang chảy trong người, vì niềm tin mãnh liệt vào một tương lai tươi sáng, vì lý tưởng vĩ đại mà Hoàng đế của họ đã dựng nên.
Trong con hẻm, tiếng chém giết, tiếng rên xiết vang dậy đất trời. Toàn thân ba gã Túc Vệ quân rướm máu, thương tích chằng chịt khắp người, cơ thể của họ giờ đây cơ man nào là máu, máu của địch nhân hay là máu của bản thân, họ không thể phân biệt được nữa.
Tinh thần quật cường, dũng mãnh có thể giúp cho người ta vượt qua cực hạn của cơ thể con người, có thể làm cho người ta trở thành những vị chiến thần bất bại, có thể viết ra những bản anh hùng ca lẫy lừng, bất diệt. Giờ đây trong đầu của ba gã Túc Vệ quân chỉ có một ý niệm là giết, giết hết những kẻ thù, giết hết những kẻ đang chà đạp lên sự tôn nghiêm của Hoàng tộc. Chính thế, tôn nghiêm của Hoàng tộc là không thể bị xúc phạm.
Lý Thông và ba người Túc Vệ quân dùng chính cơ thể sống của mình để dựng nên một lá chắn cao vời vợi, vững vàng như tường đồng vách sắt để không cho kẻ thù tiến qua, dù chỉ một bước, để bảo vệ quân chủ của họ, để bảo vệ niềm tin sắt đá của họ.
Hoàng tộc họ Lý đời này đã sinh ra những người con như thế. Hoàng tộc họ Lý không bao giờ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông. Hoàng tộc họ Lý là vĩnh viễn trường tồn. Những dũng sĩ Túc Vệ quân với ý chí ngút trời, gầm rống vang động khắp bốn phương, ngẩng cao đầu ca khúc ca hùng tráng.
Tuy nhiên, theo thời gian dần trôi, một sự thực trớ trêu, hiển nhiên mà cay đắng, đám sát thủ quá đông, đông tới không thể giết hết. Kẻ này gục xuống, kẻ khác đã lao vào, có thể chúng không giỏi, có thể võ công của chúng không cao, nhưng chúng dùng phương thức nguyên thủy nhất, lao tới tận dụng mạng sống của mình để đổi lấy một vết thương trên người đám Túc Vệ quân.
Gương mặt ba gã Túc Vệ quân đỏ lừ, máu chảy xuống thành dòng. Những đường đao múa lên vun vút, ánh đao tỏa sáng liên hồi. Nhưng đường đao có vẻ chậm dần, đôi tay của họ đã trở nên nặng nề, khó bảo, sự linh hoạt đã không còn nhanh nhạy như trước.
Rồi một gã Túc Vệ quân cảm thấy đôi mắt mờ dần, sức lực cạn kiệt, cuối cùng không thể duy trì nổi tốc độ cực hạn của những đường đao. Một ánh kiếm lóe sáng, gã Túc Vệ quân đó bị cắt đứt cánh tay cầm đao, kẻ xuất kiếm nở nụ cười lãnh khốc lui ra phía sau hàng sát thủ. Năm tên sát thủ bu tới gã Túc Vệ quân đó như đàn linh cẩu đánh hơi thấy con mồi ngon miệng, năm thanh kiếm kết thúc một mạng người.
Trận chiến vẫn tiếp diễn, đầy máu tanh, Lý Thông rất rõ ràng một người anh em nữa của mình đã ngã xuống. Nhưng hắn không thể làm gì được, trong giây phút này, tính mạng con người trở nên rẻ rúng hơn bao giờ hết.
Lý Thông không đếm được đã giết bao nhiêu tên sát thủ, hắn chỉ biết là nhiều lắm. Cả con hẻm như trở thành địa ngục, xác chết chồng lên xác chết, xác sau chất lên xác trước, xác chất thành từng đám lớn, máu chảy ngập ngụa kín mặt đất, mùi hôi tanh tưởi bốc ra nồng nặc, kinh khủng vô cùng.
Lý Thông đứng vững chãi, thanh đao trong tay bay múa, vẽ nên một bức tranh chân thực nhất về tinh thần bất khuất, về ý chí kiên cường. Hắn chém nát từng tên, từng tên sát thủ xông tới, hết tên này tới tên kia, tưởng chừng như đang chém vào dòng thác lũ chảy xiết không bao giờ dứt. Hắn như bức tượng đá hùng vĩ không bao giờ đổ. Hắn không thể đổ, bởi vì ngay sau lưng hắn là niềm tin Hoàng tộc. Hắn hiểu rõ con thuyền Hoàng tộc họ Lý đang chìm dần theo năm tháng, nhưng lẽ sống trong hắn đã được khơi dậy, nhờ người ấy, nhờ người đang được hắn bảo vệ vào thời khắc này. Người ấy phải sống, tương lai vinh quang của Hoàng tộc phải được thắp lên.
Keng.
Thanh đao rời khỏi tay một gã Túc Vệ quân, hàng loạt thanh kiếm đâm tới trổ khắp cơ thể gã Túc Vệ quân từ đằng trước ra đằng sau. Những thanh kiếm túa ra các hướng, thân thể bị cắt nát thành nhiều mảnh, hình hài ấy bị tan ra, máu loang tứ phía rơi xuống đất nền đất tạo thành những hình ảnh trừu tượng mơ hồ, chết chóc bởi màu đỏ của máu.
Gã Túc Vệ quân cuối cùng đã chết, cả mười gã Túc Vệ quân đều đã kết thúc sứ mạng của mình.
Lý Thông vung đao chém bay đầu một tên sát thủ, lạnh lùng nhìn đám sát thủ đang ào tới. Giờ phút này, hắn thấy động tác của đôi tay cũng chậm dần, chậm dần hơn bình thường.
Vút.
Lý Thông đâm đao tới, rút ra, một tên sát thủ nữa đã chết. Bốn thanh kiếm xé gió lao tới từ bốn hướng, hắn lách mình qua hai thanh kiếm, quét ngang một đường đao, hai cơ thể tách ra thành bốn nửa. Lý Thông quét chân xoay vòng dưới đất, hai tên sát thủ té ngã. Lý Thông phóng người lên, dậm hai chân vào cổ họng của chúng.
Lý Thông gồng mạnh hai chân xuống tấn, hai cái đầu đứt lìa lăn long lóc. Hắn ngẩng cao đầu quét mắt khắp hiện trường, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, hằn lên từng đường gân như những sợi dây thừng quyện khắp người, con giao long trên cơ thể như sống động ngoác miệng gầm gào, mái tóc dài buông xõa sau lưng tung lên cuốn xoáy.
“Lui xuống.” Một tiếng quát lớn vang lên.
Lê Việt Công bước lên phía trước, vung kiếm chỉ xéo về phía Lý Thông. Luồng sát khí hùng hậu nhất thời nổi lên, tỏa ra bốn phía.
Keng.
Kiếm xuất, rung lên từng hồi đâm thẳng về phía Lý Thông.
Lý Thông bạt đao đánh văng thanh kiếm. Lê Việt Công chuyển thanh kiếm bẻ cong như sóng biển cuộn trào phạt chéo lên cổ Lý Thông, đường kiếm quỷ mị khôn lường, khó đoán biết hướng đi thật sự.
Lý Thông không tránh, không đỡ, đâm thẳng đao tới giữa ngực Lê Việt Công. Thế đao mạnh mẽ như cơn bão tố đang vần vũ giữa trời, gió rít theo tiếng đao xé toạc hư không.
Lê Việt Công bất ngờ trước chiêu đao đổi mạng của Lý Thông. Lê Việt Công không muốn chơi trò lưỡng bại câu thương ngu xuẩn này, và tại sao hắn phải đem tính mạng ra đánh cược trong khi phần thắng đang nắm chắc trong tay. Lê Việt Công trở kiếm né người.
Keng. Keng. Keng.
Những tiếng đao kiếm chạm nhau liên tiếp.
Véo.
Một dải hoa máu bay bay. Lê Việt Công liếc nhìn vết đao sâu hoắm trên bả vai trái, cười lạnh lẽo: “Không hổ danh là Lý Thông. Ba tổ chia ba lượt, lên.”
Lê Việt Công nhảy lui lại. Năm tên sát thủ xếp thành hình lưỡi liềm đâm kiếm tới, năm thanh kiếm như năm mũi tên đoạt mạng.
Chiêu đao vừa rồi đã khiến Lý Thông tổn hao phần lớn sức lực, để gây thương tích cho một cao thủ cấp bậc như Lê Việt Công đâu phải chuyện dễ dàng. Lý Thông miễn cưỡng đâm đao, vận dụng hết sức lực, biến ảo thanh đao thành năm bóng, chặn đứng đường tấn công, gạt phăng chiêu kiếm. Năm tên sát thủ không lao đến tấn công tiếp mà nhún người tản ra.
Năm thanh kiếm kia vừa biến mất, năm thanh kiếm khác lại xuất hiện đúng ngay vị trí đó mà đâm tới.
Một lượt kiếm rồi lại một lượt kiếm.
Thanh đao trong tay Lý Thông đã bị đánh bật. Lý Thông lùi người gắng gượng tránh đòn. Năm lượt kiếm tiếp theo cắt lên năm bộ vị trên cơ thể Lý Thông. Một kiếm cắt qua da mặt, hai kiếm cắt lên hai vai, hai kiếm cắt qua hai chân.
Lý Thông quỵ xuống. Quang cảnh trước mắt Lý Thông trở nên mù mịt. Ánh sáng mơ hồ chiếu rọi vào mắt Lý Thông. Một đường kiếm uốn lượn như con rắn độc đang trườn mình giữa khoảng không há cái miệng đầy răng nhọn bay tới.
Lê Việt Công xuất chiêu Truy Ngư Quá Hải trong pho Hải Triều kiếm pháp. Lê Việt Công nhếch mép mỉm cười, hắn chắc mẩm chiêu kiếm này sẽ là chiêu kiếm cuối cùng, chiêu kiếm này sẽ kết thúc một buổi chiều đầy máu tanh trong ngày hôm nay, và hắn đã có thể trả món nợ ân tình cứu mạng cho người ấy.
Vút.
Thanh kiếm chỉ còn cách gương mặt Lý Thông một tấc thì nó đột ngột dừng lại. Những sợi tơ của một cây phất trần đang quấn lấy thanh kiếm.
Lão đạo sĩ mặc áo bào trắng tinh khôi, tay cầm phất trần, cười hềnh hệch: “May mà kịp.”
Lê Việt Công vận sức kéo thanh kiếm nhưng không được, nhanh chóng buông thanh kiếm định tung mình lùi về sau thì đã bị một bóng người ôm chặt cứng. Lê Việt Công hừ lạnh, thọc tay vào áo móc ra con dao găm, đâm ngược về sau.
Đúng lúc ấy, lão đạo sĩ uốn tay chặt vào cổ Lê Việt Công đánh chát. Lão đạo sĩ cười cười: “Còn ngoan cố.”
Một người mặc quân phục đã tới bên cạnh Lý Hạo, cúi người kiểm tra.
Nhìn Lê Việt Công bất tỉnh bị người mặc quân phục vác trên vai, lão đạo sĩ ngó qua trận chiến. Lúc này đám sát thủ đang bị đồ sát, cơ bản là bị đồ sát, những tên sát thủ bị chém giết không thương tiếc, số lượng kẻ chết tăng nhanh chóng mặt. Nổi bật hơn cả là một kẻ cao lớn mặc quân phục sử dụng cái rương làm vũ khí đánh tan tác những tên sát thủ xung quanh, mỗi cú đập là một cơ thể bay tung lên trời cao, những tiếng bình bình vang vọng cả con hẻm.
Lý Thông quên cả đau đớn ngẩn người quan sát cuộc chiến một chiều. Hồi lâu sau, tất cả đám sát thủ đã bị diệt gọn gẽ, không một tên nào trốn thoát.
Lão đạo sĩ cười nói với Lý Thông: “Giờ thì về Hoàng cung nào.”
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.