Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 140: Bí Mật Kinh Thiên




Lý Hạo cảm giác như mình đang phiêu diêu giữa một khoảng không gian tăm tối. Lý Hạo nghĩ mình đang bay. Có lẽ hắn chết rồi, nên đang bay về miền cực lạc. Hắn bay rất lâu, đến khi hắn thấy một cái lỗ nhỏ le lói ánh sáng giữa khoảng không gian mênh mông. Hắn xuyên qua cái lỗ đó thì trước mặt hắn xuất hiện một bầu trời rực sáng. Hắn ngơ ngác nhìn quanh, những đám mây mù che kín tầm mắt, chợt có tiếng động lớn vang lên ở phía dưới, hắn bay xuống, và một quang cảnh hùng tráng đập vào mắt hắn.
Ầm. Ầm. Ầm.
Khắp cả một vùng bình nguyên bao la, hai đường kẻ dài dằng dặc đang nhanh chóng tiến lại gần nhau. Một bên bình nguyên, toàn những người là người, có người phương Đông, người Trung Quốc, người Hàn Quốc, người Ấn Độ, người Ả Rập, người Việt Nam... có người phương Tây, người Mỹ, người Anh, người Pháp, người Tây Ban Nha... Không chỉ có đàn ông mà còn có rất nhiều đàn bà. Tất cả mọi người đều chung một chiến tuyến, kề vai sát cánh, tay cầm súng, gào thét, hô xung phong. Những chiếc xe tăng, những khẩu đại liên, những nòng pháo chi chít ở mọi chỗ.
Bên kia bình nguyên, là một dải kín xanh rì, xuất hiện rất nhiều cái đầu màu xanh lắc lư, gầm rú, nhìn kỹ lại thì đó là một giống loài kỳ lạ. Giống loài này trông như những con thằn lằn tiến hóa, chúng có thể đứng thẳng như con người, nhưng đầu và các chi còn lại thì mang nét đặc trưng của thằn lằn. Vũ khí bọn chúng sử dụng là các loại súng bắn tia sáng màu đỏ, các khẩu pháo bắn ra những chùm sáng màu đen tuyền, các rôbốt to lớn do một tên thằn lằn ngồi ở trong điều khiển.
Trên bầu trời ken kín đủ loại vật thể bay đang lượn qua lượn lại, máy bay chiến đấu, máy bay tiêm kích, máy bay tàng hình... Xen lẫn những chiếc máy bay là những vật thể bay hình dạng như hai cái đĩa úp vào nhau.
Tiếng súng đạn nổ đì đoàng. Tiếng máy bay rít trên tầng không. Tiếng bom oanh tạc ầm ầm, bốc lên những cột khói mịt mù. Tiếng kêu la, gào thét vang động khắp đất trời.
Trên một ngọn đồi cao, một người trung niên trong bộ quân phục màu xanh lục cầm ống nhòm quan sát cuộc chiến. Trông bộ dáng của người trung niên rất già dặn và phong trần, ba vết sẹo dài in hằn bên má trái.
Một ông già đứng kế bên người trung niên đang cầm chai rượu nếp thơm tu ừng ực. Ông già có gương mặt nham nhở, mái tóc đen nhánh, ánh mắt của ông dường như luôn có một kiểu cười ngạo nghễ, điệu bộ cử chỉ lại pha chút ngông nghênh, có một chút xảo trá. Tu hết rượu trong chai, ông già thẩy ngược chai rượu ra sau đánh choang, cười hềnh hệch: “Nhóc con, tới lúc rồi, đua xem ông với nhóc, ai giết được nhiều thằn lằn hơn.”
“Kết quả vẫn vậy thôi ông già ạ, ông vẫn thua và con vẫn thắng.” Người trung niên ném cái ống nhóm cho một người Anh đứng kế bên.
“Những lần trước là ông nhường nhóc con thôi, lần này thì hết rồi nhá, khà khà.” Ông già nâng hai khẩu súng máy loại lớn trên hai tay, cười ha hả, lao xuống đồi, xông lên phía trước.
Người trung niên trầm giọng, nói bằng tiếng Anh: “Richard, quyền chỉ huy giao lại cho cậu. Tôi đi đây.”
Richard đứng nghiêm, gật đầu: “Tư lệnh, cẩn thận. Hay là lần này tư lệnh không cần phải đi. Đây là chiến dịch mang tính quyết định, cần có tư lệnh ở lại làm trụ cột tinh thần cho mọi người.”
Người trung niên xốc hai khẩu súng máy lên cao, dứt khoát nói: “Không, tôi sẽ không làm vậy, tôi ở đây cũng bằng thừa, tôi không giỏi điều binh khiển tướng bằng cậu, tôi phải ở tuyến đầu, trước kia tôi là vậy, bây giờ tôi cũng vẫn như vậy, bởi vì tôi là Lý Hạo.”
Người trung niên đuổi theo ông già hô: “Ê ông già, già đầu rồi vẫn còn chơi ăn gian à? Lúc nào cũng chạy trước là sao hả?”
Cả hai người, một trước một sau, phóng như bay trên dải bình nguyên, xuyên qua các chốt chặn, các hố bom, lách mình né tránh các viên đạn lạc, ánh mắt của họ sáng EL9qm quắc. Hai người hòa mình vào đội ngũ quân tiên phong, bắt đầu xả súng.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng kịch liệt. Phe loài người chiếm ưu thế về nhân số, con người đông gấp bội đám thằn lằn. Phe người ngoài hành tinh chiếm ưu thế về vũ khí tối tân, lực sát thương cực mạnh. Hai phe chiến đấu từ sáng sớm cho đến xế chiều vẫn chưa kết thúc, thế trận là cân bằng, cho tới khi...
Ùng oàng. Ùng oàng.
Cả một khoảnh trời tối như mực, những tia sét màu đen rạch ngang dọc trên không trung, một chiếc đĩa bay khổng lồ dần dần ló dạng giữa bầu trời cao.
Đám người ngoài hành tinh vung những cánh tay xanh lét lên cao, phấn khích hò reo vang dậy.
Tòa đĩa bay như một cỗ máy hủy diệt vĩ đại bất khả xâm phạm, bắn tan tành tất cả máy bay. Dưới thân phi thuyền liên tục nhả ra những chùm sáng đen cày nát trận địa loài người.
Chiếc đĩa bay đó vừa công kích được vài lượt thì một chiếc đĩa bay khổng lồ khác xuất hiện, rồi lại thêm một chiếc đĩa bay nữa nối đuôi hạ xuống từ bầu trời đen hun hút, tổng cộng có ba tòa pháo đài di động lừng lững ở trên không.
Người trung niên trợn trừng mắt, buông thõng hai khẩu súng, nhìn những người đồng đội chết đi một cách chóng vánh, bi thương lẩm bẩm: “Là quân tiếp viện của bọn chúng từ ngoài vũ trụ, không ngờ lại là phi thuyền khổng lồ. Hết rồi, loài người hết thật rồi.”
Người trung niên vừa dứt lời thì ba quả cầu đen đã bay tới trước mặt. Một bóng người nhào tới, đẩy người trung niên văng ra xa.
Đôi mắt người trung niên như muốn rách toạc, gào lớn: “Sư phụ.”
Ông già nhìn người trung niên nở nụ cười hòa ái.
Ba quả cầu đen lao trúng ông già, nổ tan tành, vị trí đó chỉ còn lại những hạt bụi bay phất phơ trong gió.
Người trung niên đứng chết trân, lặng thinh nhìn cái nơi vừa phát ra vụ nổ. Lý Hạo đang bay lơ lửng trên cao cứng đơ người, mắt nhòa lệ.
Nghe tiếng gọi thất thanh, người trung niên ngẩng đầu nhìn một chùm ánh sáng đen rộng hàng chục mét đang rơi từ trên cao xuống đỉnh đầu. Người trung niên vẫn đứng như trời trồng, quay nhìn mọi người ở phía sau, mỉm cười. Quả cầu rơi xuống và phát nổ.
Trên không trung, Lý Hạo cảm thấy cơn đau đớn mãnh liệt ập đến, cơ thể như bị tan rã.
“A, a, a...”
Lý Hạo gồng người, giơ hai tay lên cao, tóc dựng đứng tán loạn, đôi mắt đỏ ké, gào lên.
Lý Hạo thấy quang cảnh phía trước lu mờ, toàn bộ tri giác biến mất. Màn đêm u tối hoàn toàn nuốt chửng hắn.
* * * * * * * * * *
“A, a, a...”
Lý Hạo thét lớn, mở bừng mắt, liếc nhìn xung quanh, ngỡ ngàng, đoạn bật người dậy.
“Đây là... là... Long An cung. Mình chưa chết?” Lý Hạo tự hỏi.
Hắn đang ngồi trên chiếc long sàng quen thuộc ở Long An cung.
“Đúng thế, ông chủ không thể chết được.” Một giọng nói già nua vang lên.
Lý Hạo liếc sơ qua, thấy trong phòng có hơn chục người đang đứng. Nhìn kỹ lại, người đứng đầu tiên có râu tóc bạc phơ, mặc quần áo như đạo sĩ, tay cầm phất trần, miệng mỉm cười, giống như ông bụt trong truyện cổ tích, Lý Hạo nhíu mày, thắc mắc: “Các ngươi là ai?”
“Là người giúp việc của ông chủ.” Ông già đầu bạc trả lời gọn lỏn.
Lý Hạo quan sát ông già, lại ngó sang đám người phía sau, mới chột dạ thấy những người đó mặc quân phục thời hiện đại. Lý Hạo chỉ tay vào đám người đó, ngỡ ngàng hỏi: “Các vị là...”
Lúc ấy, Lý Thông từ bên ngoài chạy vào, quỳ xuống trước mặt Lý Hạo, dập đầu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đã tỉnh lại, Hoàng thượng...”
“Được rồi, khanh đứng lên đi, còn sống là tốt rồi. Những người khác thế nào?” Lý Hạo quan tâm hỏi.
Lý Thông siết chặt tay, đứng dậy, mắt rưng rưng: “Bẩm Hoàng thượng, tất cả đều đã hy sinh anh dũng.”
Lý Hạo mím chặt môi, hai bàn tay bám chặt vào đùi run rẩy, mắt nhìn ra ngoài cửa, giờ đây ngoài trời đã là ban tối, trên không có vài vì sao lấp lánh tỏa sáng: “Đã... đã chết cả sao... An táng họ thật tốt, cho người phụng dưỡng thân nhân của họ suốt đời.”
Lý Thông gật đầu: “Tuân mệnh Hoàng thượng.”
Lý Hạo lên tiếng: “Những người này là ai?”
Lý Thông đáp: “Bẩm Hoàng thượng, đây là những người đã cứu mạng Hoàng thượng. Nếu không nhờ có họ xuất hiện kịp thời, có lẽ chúng ta đều đã táng thân dưới lưỡi kiếm của gia tộc họ Trần.”
“Gia tộc họ Trần... Hừ, khanh lui ra đi, lo việc hậu sự cho các anh em Túc Vệ quân đã mất trọng hậu vào.” Lý Hạo phán.
Đợi Lý Thông rời khỏi phòng, Lý Hạo nhìn ông già nói: “Trẫm xin đa tạ các vị đã cứu mạng trẫm và Lý Thông. Xin hỏi... các vị là ai?”
Ông già không đáp mà lớn tiếng bảo: “Tất cả đứng nghiêm, chào ông chủ.”
Mười hai người trong phòng răm rắp làm theo hành động của ông già, giơ bàn tay phải ngang trán, chào theo kiểu nhà binh.
Ông già nhìn Lý Hạo đang ngớ người, cười cười: “Chắc là ông chủ đã biết được chúng tôi đến từ đâu. Đúng vậy, chúng tôi đến từ tương lai. Và chính chúng tôi đã đưa ông chủ trở về quá khứ. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là số Một. Số Một xin ra mắt ông chủ.”
Ông già tiếp tục chỉ tay vào người đứng kế tiếp: “Đây là số Hai, số Ba... số Mười. Hai tên dị dạng phía sau thì... tên thấp hơn, bộ dạng ẻo lả có tên là Người Dẻo, còn tên cao to kia có tên là Người Máy.”
“Từ từ, từ từ đã, trẫm... ừm... tôi là do các vị đưa tới đây, vào lốt một tên vua ngu ngốc? Mà theo như các vị nói thì... các vị là người hay là người máy?” Lý Hạo phất tay.
“Câu hỏi rất đơn giản. Câu thứ nhất, chính xác. Câu thứ hai, chúng tôi là người máy hay có thể gọi là rô bốt cũng được. Nhưng chúng tôi là những rô bốt thông minh nhất, tiên tiến nhất, hiện đại nhất cho tới thời điểm loài người bị diệt vong.” Ông già phẩy phẩy cây phất trần, dương dương tự đắc.
Lý Hạo nhướng mày: “Loài người bị diệt vong? Nghĩa là sao?”
Ông già hướng mắt về phía một tên rô bốt nói: “Số Bốn lấy máy chiếu không gian bốn chiều ra đây.”
Số Bốn nhanh chóng cởi khuy áo, đưa tay vào lớp da bụng, lần mò, mở nắp bụng, lấy ra một cái máy chiếu tinh xảo, đặt lên bàn, nhấn nút mở máy.
Lý Hạo há hốc mồm, chớp chớp mắt quan sát từng hành động của con rô bốt đó không thiếu một chi tiết nào.
Máy chiếu bật sáng, những hình ảnh hiện ra không phải trên tường, mà chiếu vào khoảng không trong phòng, trông sống động chân thật đến không ngờ.
Lý Hạo im lặng theo dõi từ đầu chí cuối đoạn phim đó, không rời mắt, đến khi kết thúc hắn vẫn im lặng, thẫn thờ. Nó giống hệt như những giấc mơ của Lý Hạo trong thời gian qua, từ cái giấc mơ mà Lý Hạo tưởng lầm rằng nước nào đó xâm lược Việt Nam, đến những giấc mơ về sau, cả cái giấc mơ cuối cùng mà Lý Hạo vừa mơ thấy, cũng đều hiển hiện cực kỳ rõ nét.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong tương lai, Trái Đất bị người ngoài hành tinh xâm lăng, loài người bị diệt vong, những kẻ có bộ dáng thằn lằn đến từ vũ trụ đã giành lấy quyền chiếm hữu Trái Đất từ tay loài người.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.