Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 167: Lòng Dân, Lòng Quân




Tùng... Tùng... Tùng...
Tùng... Tùng... Tùng...
Hàng trăm tay trống bên quân nhà Trần đứng trên những ngọn đồi rải rác bao quanh kinh thành Thăng Long, liên tục nện những dùi trống mãnh liệt lên những chiếc trống đồng có các hình vẽ chim muông, hoa lá, các hình ảnh tế lễ từ thời thượng cổ. Âm thanh trống đồng vang vọng khắp trong ngoài thành Thăng Long như tiếng gầm thét giận dữ từ thiên không.
Đại quân nhà Trần dần dần kéo giãn đội hình rải đều ra ba mặt trận. Trần Thừa và Trần Thủ Độ dẫn 10.000 quân tấn công cổng Nam kinh thành. Trần An Bang dẫn gần 8000 quân tiến đánh cổng Bắc kinh thành. Còn Trần Đình Vang dẫn khoảng 7000 quân tấn công cổng Đông kinh thành.
Đoàn quân hùng dũng do Trần Thừa và Trần Thủ Độ ép dần từng bước về phía cổng Nam. Trần Thừa ngạo nghễ đứng trên chiếc xe chủ tướng do hai con voi kéo, hai bên chiếc xe cắm đầy cờ hiệu, xung quanh là quân đoàn mặc áo giáp sắt bọc kín người. Trần Thủ Độ đứng bên cạnh Trần Thừa, làm nhiệm vụ chủ trì toàn bộ cuộc chiến công thành.
Dẫn đầu quân nhà Trần là đoàn quân mặc áo vải cầm khiên lớn che kín toàn thân. Phía trước họ là những chiếc xe dựng những tấm ván lớn cao bằng hai người đứng chồng lên nhau dùng để che tên bắn, hỗ trợ phía sau là binh lính cầm rìu, búa, giáo, mác, đao, kiếm. Tiếp đến là các tay cung đeo đầy ắp cung tên trên chiếc gụ đựng tên sau lưng, tay lăm lăm cung lớn. Đi sau cùng là dân binh đang hùng hục đẩy các xe gỗ công thành, xe lầu công thành, máy bắn đá. Hàng dài dân binh kết hợp lính cầm vũ khí ngắn, kéo dọc suốt chiều dài tường thành, vác thang mây lạnh lùng dấn bước.
Hàng trăm chiếc máy bắn đá tỏa ra sát khí âm u chuẩn bị phát động cuộc chiến. Quân nhà Trần đổ dầu vào những chiếc phễu chứa các hòn đá lớn, châm lửa đốt, phễu chứa đá bừng cháy, khói lửa nghi ngút bốc lên.
Trần Thừa đứng trên xe, nhướng mày, thấy bóng người mặc hoàng bào chống đao uy vũ đứng trên tường thành, vận lực, cất cao giọng, cười ha hả, ngông cuồng nói: “Kẻ đang đứng ở kia có phải Lý Hạo Sảm đấy không? Ngươi đứng đó chuẩn bị đầu hàng ta đấy hả? Ta thấy ngươi đang sợ hãi, run bắn hết cả lên rồi kìa. Ha ha ha, ngươi hãy nhanh nhanh mở cổng thành đầu hàng, nếu không ta sẽ diệt sạch cả họ nhà Lý của ngươi đó.”
Vạt áo trên người Lý Hạo thả dài tung bay theo gió, ánh mắt Lý Hạo sáng quắc, cất tiếng trầm hùng, âm thanh sang sảng, truyền khắp toàn quân hai bên: “Chính là trẫm, Kiến Gia Hoàng đế đây. Trần Thừa, khanh dẫn đại quân hùng hùng hổ hổ kéo tới kinh thành của trẫm, đất của trẫm, nhà của trẫm như thế kia là có ý gì? Trần Thừa, trẫm biết khanh bị nghịch tặc xúi bẩy, mờ mắt làm liều, khanh hãy mau mau cúi đầu xưng tội, biết lỗi hối cải, trẫm sẽ mở lòng nhân nghĩa mà tha cho khanh tội chết.”
Lý Hạo nhìn lướt toàn quân nhà Trần, giọng nói du dương truyền cảm: “Hỡi nhân dân Hải Ấp, đừng tin lời hoang đường của những kẻ rắp tâm xảo quyệt, đừng mù quáng tin vào những lời quái gở của những kẻ gian thần tặc tử. Chúng chỉ vì lợi ích cá nhân, chỉ vì âm mưu soán quyền đoạt vị mà lợi dụng các khanh, những con dân của trẫm, hy sinh tính mạng một cách vô ích cho chúng. Các khanh có biết các khanh đang làm chuyện đại nghịch bất đạo, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu đó hay không? Các khanh có biết nếu các khanh cứ mù quáng như thế, các khanh sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, bị vạn dân chế giễu, bị cả ngàn đời sau phỉ nhổ đó hay không? Trẫm ra lời kêu gọi các khanh, chỉ cần các khanh bỏ vũ khí xuống, trẫm sẽ không làm hại bất kỳ một ai, bắt tội bất cứ một ai, các khanh có thể trở về quê cũ, an cư lạc nghiệp. Các khanh hãy nhớ đến vợ con mình, nhớ đến cha mẹ mình, đừng để họ trở thành vợ góa con côi, neo đơn heo hút. Trẫm, Kiến Gia Hoàng đế, vua của Đại Việt, xin hứa với các khanh.”
Lý Hạo vừa nói vừa ngầm quan sát nét mặt của quân lính nhà Trần, vẻ mặt của họ đã bắt đầu dao động. Trần Thừa lộ vẻ lúng túng, đỏ mặt tía tai, ậm ừ mãi không biết nói gì.
Chiến thuật tâm lý luôn là chiến thuật hữu hiệu và thành công nhất. Các bậc thống soái siêu việt của nhân loại trải qua các đời như Alexander, như Ceasar, như Thành Cát Tư Hãn, như Napoleon, như Hít Le, còn của dân tộc Việt có Lý Thường Kiệt, có Trần Hưng Đạo, có Nguyễn Trãi, có Nguyễn Huệ, đều tài giỏi ở nhiều mặt khác nhau, tuy nhiên họ có một điểm chung là tài hùng biện. Những bậc thống soái vĩ đại ấy có một khả năng hùng biện tài tình, mỗi câu, mỗi chữ, mỗi lời nói của họ đều đánh vào tâm khảm dân chúng, lay động nhân tâm, khiến cho dân chúng một mực trung thành, người người cam tâm tình nguyện hy sinh vì họ.
“Câm miệng.”
Một tiếng thét rung trời vang lên.
Trần Thủ Độ giận dữ chỉ tay vào Lý Hạo mà mắng: “Hôn quân, giỏi, ngươi giỏi lắm. Ngươi đã quên những gì ngươi đã đối xử với người dân Hải Ấp hay sao? Chỉ một mệnh lệnh của ngươi mà hàng ngàn tinh anh của Hải Ấp đã ngã xuống, đã chết một cách tức tưởi. Ngươi đã quên nhờ có ai mà ngươi mới có được địa vị ngày hôm nay hay sao? Ngươi đã quên nhờ có ai mà ngươi mới có thể bước lên vương vị hay sao? Dư âm về cái chết của tộc trưởng Trần Lý vẫn còn đó. Dư âm về cái chết của tộc trưởng Trần Tự Khánh vẫn còn đó. Dư âm về cái chết của những người lính Hải Ấp, nhân tài Hải Ấp vẫn còn đó. Thế nhưng chỉ vì thói bạo ngược, độc ác của ngươi mà họ đã chết rồi. Giờ đây, ngươi còn dám tráo trở, lật lọng, buông lời mị dân ư?”
Lý Hạo lớn tiếng ai oán: “Trần Thủ Độ ơi là Trần Thủ Độ, tại sao khanh vẫn cố chấp si mê? Trẫm biết khanh chỉ vì chuyện ấy mà khuấy động can qua, làm cho muôn dân trăm họ phải phơi xương trắng nơi đồng nội? Như thế có đáng hay không? Trần Thủ Độ, mau ngừng tay đi thôi. Hỡi dân chúng Hải Ấp, các khanh hãy buông vũ khí xuống, đầu hàng ngay bây giờ hãy còn kịp lúc...”
Trần Thủ Độ hét to, ngắt ngang lời: “Toàn quân chớ tin lời của tên hôn quân tráo trở, mọi người chớ quên đã đánh tan hai quân đoàn thủy bộ của bọn tham quan triều đình. Mối thù đó, mối nhục đó làm sao chúng có thể bỏ qua cho được? Ngay lúc vũ khí rời khỏi tay mọi người là lúc chúng xua quân, hạ đồ đao giết sạch chúng ta, không tha cho bất kỳ ai. Chuyện ấy, không phải chúng đã từng làm rồi đó sao? Toàn quân nghe lệnh, xông lên, giết...”
Quân lính nhà Trần bất giác ngẩn người, đoạn ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, họ hiểu đã không còn đường quay đầu, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước, tay của họ đã nhuốm máu quân triều đình, trong đó có rất nhiều người là anh em dòng họ trong nhà mỗi quan quân, mỗi gia tộc thâm căn cố đế ở kinh thành. Đúng như lời Trần ioEyn Thủ Độ nói, mối thù này họ có thể dễ dàng nuốt trôi được sao? Toàn bộ quân lính nhà Trần siết chặt vũ khí trong tay, rầm rầm rộ rộ xông tới, gầm thét liên hồi.
“Tấn công.”
“Đạp bằng Thăng Long.”
“Treo cổ hôn quân.”
Trần Thủ Độ châm thêm liều thuốc: “Hôn quân ở kia, ai giết được hôn quân, thăng ngay lên làm tướng quân, phong tước phong hầu, thưởng mười trang ấp, vinh diệu con cháu hưởng đời đời.”
Quân nhà Trần reo hò dậy đất.
“A, a, a...”
“Giết chết hôn quân...”
“Xông lên...”
Lý Hạo nhíu mày ngầm tức giận, xem ra lực hiệu triệu của hắn vẫn còn chưa đủ lớn, lực hiệu triệu của một con người không phải một sớm một chiều mà hình thành nên, huống chi bao nhiêu lòng tin ở nhân dân mà tổ tiên các đời vua Lý hao công tổn sức vun đắp nên, đã bị Lý Cao Tông phá cho tan tành hết.
Nhưng, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, gương mặt hắn chuyển thành cương nghị, ánh mắt lấp lánh hàn quang, Lý Hạo dẫm một chân lên đầu tường thành, vung tay chỉ về phía quân nhà Trần đang ùn ùn kéo tới, quay mặt về hướng quân lính triều đình, cất tiếng hùng hồn: “Hỡi ba quân tướng sĩ, các khanh hãy nhìn xem đám giặc cỏ kia hung hăng như thế nào? Trẫm đã không tiếc lời khuyên can, nhắn nhủ chúng, vậy mà chúng vẫn cố chấp làm càn. Hãy nghe chúng gào thét kìa, chúng muốn đạp bằng Thăng Long, chúng muốn tàn phá nơi ở của trẫm, nơi ở của các khanh, chúng muốn giết sạch chúng ta, giết vợ con của chúng ta, cha mẹ của chúng ta, ông bà của chúng ta, các bậc sinh thành nuôi dưỡng chúng ta, phá hoại gia đình êm ấm của chúng ta.”
Nói tới đây, Lý Hạo vận lực kéo thanh đao lên cao, vung mũi đao về hướng núi Long Đỗ cao vời vợi, hô lớn: “Các khanh hãy nhớ lấy lời nói hôm nay của trẫm, triều đình đứng dưới xã tắc, xã tắc đứng dưới tổ quốc, tổ quốc đứng dưới tộc Việt. Các khanh hãy luôn ghi nhớ, dân tộc Việt của chúng ta phải đứng trên tất cả, dân tộc Việt sẽ mãi mãi trường tồn. Trẫm, vua của các khanh, sẽ dẫn dắt dân tộc Việt đứng trên đỉnh cao của thế gian. Các khanh phải hiểu, các khanh đang cầm vũ khí trong tay, các khanh đang chiến đấu bảo vệ kinh thành Thăng Long, không chỉ là bảo vệ tôn nghiêm của các khanh, bảo vệ niềm tin của các khanh mà các khanh còn đang chiến đấu vì gia đình của mình, vì những người thân yêu nhất đang ở sau lưng mình, hơn tất cả là đang chiến đấu vì dân tộc Việt của mình. Nếu chúng ta bại trận, nếu kinh thành thất thủ, trẫm sẽ chôn xác cùng với kinh thành, chết cùng với toàn bộ tướng sĩ.”
Ầm.
Lời của Lý Hạo như tiếng sấm động giữa trời quang. Lòng quân triều đình xôn xao rộn ràng. Lần đầu tiên những người lính triều đình được nghe vua của họ bày tỏ những lời gan ruột như thế, nhưng lời hùng hồn như thế. Trong số những kẻ đang cầm vũ khí ở đây có rất nhiều người là lính mới, không hiểu chiến tranh là gì, không biết được chiến tranh tàn khốc đến từng nào. Đây là lần đầu tiên mà những người lính non nớt, những tráng niên mới vào đời hiểu được ý nghĩa của việc họ cầm vũ khí bước ra chiến trường. Phải rồi, họ không chỉ chiến đấu vì vị vua đang ở trên cao kia, vì triều đình đang lãnh đạo họ, mà họ còn chiến đấu vì gia đình, vì những người thân yêu nhất của mình. Không biết ai trong số những người lính ấy đột ngột hét lên: “Quyết tử chiến đến cùng.”
Những âm thanh khác đồng loạt hô theo: “Quyết tử chiến đến cùng.”
Một vị tướng oai hùng, đứng trên tường thành ở phía xa cất giọng ồ ồ: “Xả thân giết giặc báo Hoàng ân.”
Quân triều đình gầm vang: “Xả thân giết giặc báo Hoàng ân.”
Một vị tướng trẻ tuổi vung thanh trường thương lên cao, thét lớn: “Sống chết cùng Thăng Long.”
Toàn quân hô to như sấm dậy: “Sống chết cùng Thăng Long.”
“Sống chết cùng Thăng Long.”
“Sống chết cùng Thăng Long.”
“Sống chết cùng Thăng Long.”
Sĩ khí quân triều đình dâng cao ngút ngàn.
Lý Hạo thấy cảnh ấy, rất hài lòng vào quyết định xông pha tiền tuyến của mình. Giả như lúc này hắn đang chui rúc trong Hoàng cung thì sao có thể khiến cho quân lính triều đình chiến đấu hết lòng vì hắn, sao có thể nâng cao sĩ khí đến nhường này? Mặc dù thế, muốn mang thân ra làm sĩ tốt thì điều kiện tiên quyết là vị vua ấy phải có thực lực, phải có khả năng tự bảo vệ mình trước mọi nguy hiểm. Nếu một ông vua nào đó không có năng lực mà lại muốn xông lên tuyến đầu thì đó chính là một quyết định ngu xuẩn nhất, trong lịch sử cũng có một vài ông vua như thế, những người đó đã chết rất chóng vánh, và họ đã bị vùi thây trong dòng sông lịch sử.
Lý Hạo liếc nhìn xuống bên dưới chân thành, nhận ra quân nhà Trần đã đi vào phạm vi tầm tên bắn, quyết đoán hô lớn: “Đội cung chuẩn bị.”
Những tay cung nhất loạt giương cung, tên đã lắp vào vị trí tự lúc nào, gương mặt họ đằng đằng sát khí.
Lý Hạo truyền lệnh tiếp: “Lệnh bắn tự do, sẵn sàng... bắn.”
Vút. Vút. Vút.
Lời vua vừa dứt, một màn mưa tên đen kịt bắn ra từ trong kinh thành Thăng Long, vượt qua khỏi hàng tường cao hùng vĩ, vẽ nên một đường cong mỹ lệ hướng về phía đoàn quân nhà Trần đang ào ạt xông tới.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.