Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 166: Trận Chiến Thành Thăng Long




Hôm sau, khi những tia nắng chiếu xuống nhân gian, kinh thành Thăng Long như được tẩy rửa, lột xác sau cơn mưa dai dẳng suốt một ngày một đêm không ngừng nghỉ.
Đoàn bộ binh do Trần Thủ Độ suất lĩnh cũng đã kéo đến kinh thành vào ngay trong đêm hôm trước. Hai quân đoàn thủy bộ hợp binh tạo thành đội quân gần 2.5 vạn quân tinh nhuệ, với khí thế hùng hổ, chấn nhiếp nhân tâm, rung động đất trời.
Lý Hạo mặc hoàng bào, thêu rồng uốn lượn quanh thân, giữa ngực thêu đầu rồng ngoác miệng gầm gào, tay phải nắm chặt trường đao Bão Tố dựng thẳng tắp, đứng uy nghi, lẫm liệt trên tầng lầu thứ hai cổng Nam kinh thành. QdJ1y
Trước không khí u ám của đoàn quân đông đảo vượt trội của nhà Trần, quân lính triều đình biết tin Kiến Gia hoàng đế đích thân xung trận, đều hò reo vang dậy, họ biết vua của họ đã không bỏ rơi họ, không hành động như vua Lý Cao Tông trước kia, vừa nghe quân Quách Bốc đánh đến nơi, đã lén lút bỏ chạy mất. Toàn quân đồng loạt phấn chấn tinh thần, ánh mắt rực lửa, nắm chắc vũ khí trong tay, quyết xả thân mình diệt giặc.
Đứng bên trái Lý Hạo là vị tiểu thái giám Lê Việt Công yếu đuối, ẻo lả. Đám tướng lĩnh không hiểu tại sao vua lại chọn một gã thái giám trẻ măng như thế ở bên cạnh vào thời điểm nguy hiểm trùng trùng như thế này, chiến tranh không phải trò đùa, họ đề nghị vua cử ra những tướng quân xuất sắc nhất trong triều đứng ở xung quanh để bảo vệ, nhưng vua dứt khoát từ chối. Lý Hạo phán rằng không nhất thiết phải làm thế, các tướng lĩnh với võ nghệ cao siêu của mình cần được dùng đúng chỗ, cần phải chia ra khắp mặt trận đốc thúc tinh thần, trợ giúp quân sĩ giết giặc.
Đứng bên phải Lý Hạo là một người có hình dáng cao to, bộ râu quai nón xồm xoàm, thân hình lực lưỡng, tay cầm cây búa cực lớn, đầu búa to bằng hai đầu người, cả đầu búa và cán búa đều được làm bằng sắt đặc ruột nối liền với nhau, nhìn thôi cũng biết chiếc vũ khí đó chắc chắn phải rất nặng nề. Quan tướng triều đình lần đầu tiên thấy mặt người này, họ không biết người ấy là ai, chỉ nghe vua giới thiệu sơ qua người ấy có tên gọi Lý Hùng, thuộc dòng dõi hoàng thất, mặc dù vậy từ khí thế hùng hổ của Lý Hùng tỏa ra, đủ để khiến cho võ tướng triều đình thấy được sự dũng mãnh vô song của Lý Hùng.
Hai anh em Trần Trung Vũ và Trần Huyền Trân ở sát phía sau Lý Hạo, còn Trần Trung Văn ở trên đài chỉ huy cùng lược trận với các quan tham mưu khác.
Dọc tường thành xuất hiện cờ xí bay múa khắp nơi, quan truyền lệnh chạy tới chạy lui, những kỵ sĩ cưỡi ngựa ngược xuôi qua lại, đó là những tướng lĩnh đang thực hiện nhiệm vụ đốc thúc binh lính vào vị trí chiến đấu hoặc các tên lính làm nhiệm vụ thông tin liên lạc cũng được cấp ngựa để giúp việc thông tin giữa các chốt phòng thủ với nhau được nhanh chóng hơn.
Những binh lính cầm giáo mác lấp ló đầu trên những lỗ châu mai. Đội quân cầm lao, cầm rìu dùng để ném đứng dàn hàng ngang trên thành. Các tay cung ở phía sau xếp cung tên thành từng đống lớn dưới chân. Còn các thanh gỗ lớn, các viên đá tảng dùng để lăn xuống dưới đè chết quân địch xếp thành hàng dài, còn có những vạc dầu đen lớn, củi đốt, rơm rạ chất thành từng khối trên đầu tường thành, cả ở dưới tường thành.
Từng đội dân binh, trai tráng thanh niên nối đuôi nhau cầm đủ các loại vũ khí bước lên đầu thành, hoặc phụ trợ di chuyển các vật dụng thủ thành, các khúc gỗ lăn, đá lăn lên trên đầu thành.
Lúc này, một số dân binh bắt đầu bắc vạc dầu, đút củi đun, những vạc dầu nóng sôi lên sùng sục, dường như muốn nung nấu thêm sĩ khí cho quân lính triều đình.
Dưới chân thành, cứ hai người đẩy một chiếc xe chở đầy vũ khí, vật dụng đến các chốt chặn, họ sẽ làm nhiệm vụ luân chuyển vật tư đến những nơi thiếu hụt trong suốt trận chiến.
Trên mặt đất, bên cạnh gần trăm cái máy bắn đá khổng lồ rải khắp các chốt cổng kinh thành, là khoảng hơn chục người thay nhau hì hục kéo cần gạt, kéo chốt chặn, lăn những tảng đá to lớn vào trong cái phễu đựng đá.
Trên mỗi cổng thành, có khoảng năm, sáu thiết bị cồng kềnh được trùm kín khăn, hơn chục tên lính to khỏe đứng xung quanh bảo vệ. Lạ một điều là đứng ở đó còn có vài ba tên như thư sinh, trông rất yếu ớt, có lẽ một cơn gió lớn thổi tới là bay đi rồi, tuy vậy những tên thư sinh này rất dễ gần, luôn miệng trò chuyện với những tên lính cầm khiên lớn bảo vệ cho chúng, nghe chúng giới thiệu mình thuộc gia tộc họ Cao, một gia tộc đã lâu đời không nghe thấy có người xuất sắc, nổi trội.
Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong với bộ râu dài phất phới tung bay trong gió, cầm cờ lệnh, nghiêm nghị đứng trên đài chỉ huy, liên tục phát mệnh lệnh cho quan tướng triều đình.
Các quan tướng tham mưu đứng trên đài cao, ở phía sau Nguyễn Hồng Phong, gió lồng lộng thổi vào mặt họ, họ đang châu đầu bàn bạc, vẻ mặt người nào nấy đều vô cùng căng thẳng. Trần Trung Văn không ngừng chỉ tay, vừa nói, vừa rút cắm các lá cờ trên chiếc sa bàn lớn, chiếc sa bàn này đắp hình toàn bộ kinh thành Thăng Long và các địa điểm ở bên ngoài thành. Trên sa bàn cắm chi chít các lá cờ màu xanh, đỏ thể hiện vị trí quân triều đình và quân nhà Trần. Lý Hạo không chỉ yêu cầu chế tạo sa bàn kinh thành Thăng Long, mà còn chế tạo sa bàn của tất cả các châu, lộ trong cả nước.
Giờ đây, Nguyễn Hồng Phong đã được vua trao toàn quyền điều động quân đội triều đình. Nguyễn Hồng Phong đang phải thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn. Quân thủ thành trong tay ông chỉ có hơn 1 vạn quân, trong đó đa số là tân binh mới nhập ngũ, chỉ có 5000 quân được xem là từng trải sa trường.
Trong trận chiến công thành, thủ thành thì nhiệm vụ thủ thành là cả một nghệ thuật kinh điển. Không phải cứ đọc binh thư là trở thành danh tướng. Người chỉ huy phòng thủ thành có được xem là tài tình hay không, phải dựa vào nhiều mặt, không thể chỉ dựa vào số quân lính. Có nhiều trận chiến công thủ thành, bên thủ thành có quân số đông hơn cả bên công thành mà vẫn bại trận là chuyện rất đỗi bình thường.
Không phải cứ rải đều quân ra các mặt thành là thủ được, cũng không phải cứ tập trung quân đông hơn ở một chốt chặn nào đó là thủ được, mà thủ thành là một trò chơi đoán và quan sát, cả hai bên công thủ cùng đoán và quan sát. Bên thủ phải đoán và quan sát xem số lượng quân di chuyển trên chiến trường ở bên tấn công như thế nào để đưa ra quyết định chính xác nhất. Bên công cũng phải đoán và quan sát xem số lượng quân di chuyển trên đầu thành như thế nào, chỗ nào mỏng, chỗ nào dày, để đưa ra quyết định dồn quân tấn công vào vị trí yếu ớt nhất. Rồi từ đó hai bên lại thi nhau chơi trò đánh đố, tung hỏa mù về binh lực của phe mình, về số quân tập trung ở mỗi vị trí trong thành và ngoài thành. Chiến tranh là cả một môn học vấn bao la thuộc phạm trù khoa học cũng thuộc phạm trù nghệ thuật.
* * * * * * * * *
Tùng.
Tùng.
Tùng.
Tiếng trống trận nổi lên, dư âm vang vọng tới tận trời cao.
Trần Thừa và Trần Thủ Độ đứng sóng vai nhau trước trận tiền, lớn giọng tuyên truyền, cổ vũ sĩ khí, kích thích ý chí chiến đấu của quân sĩ.
Một con ngựa trắng cùng một bóng áo trắng lướt trên đất bằng như con thuyền lướt trên sóng cả, vụt lên trước toàn quân.
Hí… hí… hí…
Con ngựa trắng dựng ngược hai chân hí dài một tiếng vang trời.
Trần Thủ Độ hướng mặt về phía quân nhà Trần, tuốt gươm giơ cao lên trời lớn giọng nói, tiếng nói của hắn rung động vang xa, âm thanh như được rót tới tai của từng người lính trên mặt trận: “Nhân dân Hải Ấp chúng ta luôn yêu chuộng hòa bình, ngày ngày đều siêng năng cần cù, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chăm lo ra khơi đánh cá, chỉ mong nuôi sống bản thân, bảo vệ gia đình. Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Lý Hạo Sảm, Lý Sảm, tên hôn quân kia, chỉ biết nằm trong cung cấm, ăn chơi sa đọa, không thực hiện đủ chức trách của một vị quân chủ, lo cho dân cho nước. Hiện nay đất nước lầm than, khói lửa ngập trời, mà tên hôn quân ấy lại càng muốn vơ vét cho đầy túi tham, bóc lột con dân trăm họ, tàn hại trung lương, khiến cho dân chúng cơ khổ đến cực cùng, khiến cho sinh linh đồ thán, không điều ác nào không làm, không chuyện xấu nào không nhúng tới. Những nhân tài Hải Ấp của chúng ta ở kinh thành, một lòng trung trinh, chuyên tâm phò tá cho tên hôn quân, ấy thế mà hắn lại đang tâm tàn độc, giết sạch toàn bộ mọi người, bất kể gái trai, đến cả người già và con trẻ cũng giết, không chừa một mạng. Thử hỏi một tên hôn quân như thế có đáng chém không? Thử hỏi một tên bạo chúa như thế có đáng giết không?”
Mặt những tên lính đỏ phừng phừng, gầm lớn:
“Đáng giết.”
“Đáng giết.”
“Đáng giết.”
Tiếng hô chém hô giết len lỏi vào trong gió, truyền khắp kinh thành.
Nước mắt trên mặt Trần Thủ Độ chảy dài: “Còn nhớ, khi tộc trưởng Tự Khánh hấp hối, lúc ấy ta ở bên cạnh, tộc trưởng Tự Khánh nắm chặt tay ta nói rằng, người phát hiện ra Lý Hạo Sảm luôn xem người họ Trần, người Hải Ấp như cái gai trong mắt, như chó lợn trong nhà, không những muốn giết những người ở kinh thành, còn muốn mang quân đoàn ma quỷ của hắn đến Hải Ấp, thiêu rụi Hải Ấp, nhổ cỏ nhổ tận gốc, diệt sạch người dân ở Hải Ấp. Tộc trưởng dặn chúng ta phải ngăn chặn bàn tay độc ác của hắn, tộc trưởng dặn phải báo thù cho người, phải báo thù cho những người ở Hải Ấp đã ngã xuống.”
“Báo thù.”
“Báo thù.”
“Báo thù.”
Trần Thủ Độ phất tay, âm thanh ồn ào lập tức ngắt ngang như bị một nhát kiếm chặt đứt, giọng Trần Thủ Độ trở nên bi tráng: “Ta được nghe kể lại, trước khi chết, vị trưởng lão anh hùng Trần Đình Vị đã đứng giữa điện Thiên An hiên ngang lẫm liệt mà rằng, Lý Hạo Sảm, ngươi hãy chặt đầu ta, treo lên cổng thành Nam, để cho ta được chống mắt xem hàng vạn quân đội nhà Trần trả thù cho chúng ta, để cho ta được chiêm ngưỡng cảnh hùng binh mãnh tướng họ Trần phá toang cổng thành, đạp bằng Thăng Long.”
Trần Thủ Độ nghiêm mặt cau mày, bặm chặt môi, cố ngăn dòng lệ tuôn rơi, xoay người hướng về phía cổng Nam kinh thành, thét lớn: “Tấn công kinh thành, đạp bằng Thăng Long.”
Ầm.
Tiếng hô rống giận của toàn quân nhà Trần như tiếng sóng xô bờ.
“Đạp bằng Thăng Long.”
“Đạp bằng Thăng Long.”
“Đạp bằng Thăng Long.”
Tiếng trống đồng, tiếng tù và hòa quyện vào nhau từ phía quân nhà Trần nổi lên hùng dũng.
Tùng… Tùng… Tùng…
Ù… Ù… Ù…
Sau một loạt tiếng hô ầm ầm như tiếng sấm tỏa ra tứ phía, vọng tới tận trung tâm kinh thành, quân đội nhà Trần tỏa ra, kéo thành một hàng rào người dài, rộng mênh mông, với những mũi giáo nhọn hoắt chĩa thẳng lên không, bao vây ba mặt Đông, Nam, Bắc của kinh thành Thăng Long. Giờ đây quân đoàn nhà Trần như bầy hổ sói hung hãn, hữ tợn, ánh mắt bùng cháy ngọn lửa căm thù.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.