Đội ngũ cung thủ nhà Trần đứng phía sau hàng xe khiên đồng loạt giương cung nghiêng một góc, bắn ra hàng loạt mưa tên vào thành Thăng Long.
Vút. Vút. Vút.
Tiếng mưa tên xé gió bay tới, như những sứ giả tới từ địa ngục, rơi vào đầu tường thành, rơi xuống đầu những tên lính ngu ngơ không biết chuyện gì đang diễn ra, rơi xuống đầu đám dân binh đang hì hụi đẩy những vật dụng thủ thành. Những kẻ không may mắn bị tên bắn xuyên qua đầu, đâm thẳng vào vai, vào chân, rên rỉ ôm chỗ trúng tên trên người.
Những tay cung triều đình trốn dưới những cái khiên lớn, trốn dưới những bệ chắn được thiết kế trên tường thành. Nhất thời, sự công kích từ phía triều đình giảm hẳn, chỉ còn lác đác những mũi tên từ quân triều đình bắn ra trả đũa.
Từ phía sau đám xe khiên, một đội quân cầm rìu, đeo bao cát chạy ào ạt tới chân tường thành đông như một đàn kiến đen trùi trũi, đội quân này chạy rất nhanh, đây là đội quân tiên phong, có nhiệm vụ dẹp bỏ những cạm bẫy, chướng ngại vật ở phụ cận chân thành Thăng Long.
Những tên lính nhà Trần đầu tiên đang chạy thì rớt thụt xuống những cái hố cắm đầy chông tre nhọn hoắt, cả cơ thể bị xiên thủng lỗ chỗ. Vài tên lính phía sau không kịp né tránh cũng rớt luôn xuống cái hố tử thần ấy. Mấy tên lính còn lại vác bao vứt xuống hố, hết tên này tới tên khác vứt bao xuống hố, lấp đầy hố chông. Có những tên lính đang chạy thì bị dính bẫy kẹp, nát cả chân, ngã lăn ra đất ôm vết thương rên rỉ.
Một số tên lính tiên phong thiếu hiểu biết đều bị rớt xuống hố, bị trúng bẫy khi chỉ biết cắm đầu chạy mau mải. Những tên lính già dặn kinh nghiệm thì vừa chạy vừa quan sát, thấy mặt đất phía trước có điểm bất thường là lập tức đi chậm lại rồi dùng rìu dò đường, phá hủy những cạm bẫy, nhanh chóng phát hiện hố bẫy, thông báo cho kẻ phía sau cùng nhau lấp hố.
Cả một quãng đường dài dọc chân thành, đâu đâu cũng có các cạm bẫy, hố chông tre đón chào đợt tiến công tiếp cận thành của quân nhà Trần.
Vút. Vút. Vút.
Một tên lính nhà Trần đang hăng hái chạy như bay thì bên vai trái cắm một mũi tên xuyên lưng. Tên lính khác bị hứng trọn cả chiếc búa cắm vào đầu. Còn có tên bị ngọn lao đâm thủng bụng.
Mũi tên, lưỡi búa, ngọn lao từ trên đầu tường thành bay xuống rào rào, hòng cản bước tiến của đội quân cầm rìu.
Bằng sự liều lĩnh của mình, đội quân tiên phong đã trả giá hàng trăm sinh mạng để gạt bỏ các chướng ngại vật cho quân đoàn công thành phía sau.
Bụp. Bụp. Bang. Bang.
Cuối cùng, đội quân cầm rìu đã tiếp cận thành công chân tường thành, liên tục đập những nhát rìu vào chân tường thành, nhằm phá hỏng chân tường, đào cả góc tường thành để phá sụp những đoạn tường thành chai lỳ đó.
Quân lính nhà Trần đã từng đánh chiếm thành công kinh thành Thăng Long, họ có đủ tự tin để hạ gục tòa thành hoa lệ này thêm một lần nữa.
* * * * * * * * * *
“Muốn phá tường hả? Ném đá xuống, ném cho chúng nó chết hết cho ta.” Viên tướng chỉ huy đội công binh, đứng trên đầu tường thành cổng Bắc, hét to.
Hai tên lính khệ nệ ôm tảng đá lớn đặt trên lỗ châu mai, đẩy mạnh ra ngoài, rồi vội vội vàng vàng, nép vào góc tường, tảng đá rơi tự do từ trên cao xuống.
Chát.
Âm thanh vật thể gì đó vỡ vụn rợn tóc gáy vang lên.
Một tên lính run rẩy thò đầu qua tường thành ngó xuống, đoạn ngồi thụp lại, nôn thốc nôn tháo.
“Ụa… ụa…”
“Ghê quá, tránh xa tao ra, đi chỗ khác mà nôn. Mày thấy cái gì mà kinh vậy?” Tên lính kế bên dịch mông ra chỗ khác, khiếp sợ dò hỏi.
“Ụa… tao… ụa… toàn là máu… cái sọ… sọ người vỡ toang… một đống bầy nhầy…” Tên lính kia bò ra đất nôn ọe.
Tên lính vạm vỡ khác, trên mặt có vết sẹo dài, bước tới bên cạnh hai gã lính mới, tự mình ôm cả tảng đá lớn, ném qua tường thành.
Tảng đá bay theo hình vòng cung, đập vào đầu một tên lính nhà Trần, cái đầu nát bấy, tảng đá còn theo đà quán tính đập vào ngực tên lính ở phía sau, đè tên lính nằm bẹp dí trên mặt đất, máu mồm máu mũi ộc cả ra ngoài.
Tên lính vạm vỡ cười ha hả: “Gì mà ủ rũ như hai con chó chết vậy hả, hai thằng mày mới giết người lần đầu à? Có cái mẹ gì mà sợ, sung quân rồi sẽ giết càng nhiều người hơn nữa. Nhanh chân lên, lại đằng kia vác gỗ quăng xuống, gỗ nhẹ hơn đá đấy. Đừng có lờ rờ ở đây nữa, kẻo quan trên nhìn thấy tụi bay trốn ở đây, lại chém cho mỗi thằng một đao bây giờ.”
“Vâng, vâng, tụi em đi ngay, tụi em đi ngay.” Tên lính kia xốc đồng bạn dậy, tiến về hướng đống gỗ lăn.
Tên lính vạm vỡ chống nạnh cười khẩy: “Lính mới, chỉ mong chúng mày sống qua được hôm nay.”
Víu.
Gã hoảng hồn ôm đầu, cúi gập lưng, một chiếc rìu bay vút qua người, làn gió mát lạnh vuốt ngang lưng gã. Gã vừa cúi người vừa chạy, lầm bầm chửi rủa: “Con mẹ mày, ném rìu mà không báo cho tao biết trước. Mày đứng ở đó đi, lát nữa tao ném đá mày, cho mày chết tổ mày luôn.”
* * * * * * * * * *
Mé đông cổng Nam kinh thành.
“Con mẹ nó, ném đá xuống đầu chúng nó, ném cây xuống đầu chúng nó. Chúng bay đứng ngây ra như phỗng làm gì thế hả?” Lý Thông vung đao, rống lớn.
Lý Thông dẫn theo 30 gã Túc Vệ quân hò hét chỉ huy đám lính mới cật lực tiến hành nhiệm vụ thủ thành, rất nhiều tên trong đám lính mới đều lóng ngóng tay chân chẳng biết khi lâm trận phải làm gì cả, những điều sơ đẳng nhất trong cách thức chiến đấu thì chúng đều đã được quan chỉ huy dạy dỗ qua, nhưng khi vào cuộc chiến thật sự thì toàn bộ những điều nhắc nhở ấy đều bay biến đi đâu hết.
Vút.
Một mũi tên từ dưới tường thành bay vút lên, lao vào đầu một tên lính mập ù đang đứng lơ ngơ láo ngáo giơ khúc gỗ to lên qua đầu, chuẩn bị ném xuống.
Bốp.
Lý Thông đá vào mông tên lính ấy, làm cho thân hình múp máp của hắn ngã phịch xuống nền đất.
“Mắt bị mù hả? Phải để ý xung quanh chứ. Coi có nguy hiểm không rồi hẵng ló đầu lên mà ném. Dũng cảm là tốt, nhưng điều tiên quyết là phải giữ được mạng đã. Chết rồi thì dũng cảm là cái rắm chó gì?” Lý Thông trừng mắt quát lớn, đoạn xoay người rời đi, luôn miệng gầm thét, chửi bới những nơi hắn đi qua.
Tên lính mập ù lồm cồm bò dậy, nhìn bóng lưng Lý Thông bằng ánh mắt cảm kích, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn đại nhân.”
Bịch. Bịch. Rầm. Rầm. Chát. Chát.
Âm thanh hò hét, quát tháo. Âm thanh đá rơi, gỗ rơi. Âm thanh đục đẽo, búa nện. Âm thanh kêu gào, đau đớn. Hàng loạt âm thanh chát chúa vang lên không dứt.
Dọc đầu các mặt tường thành, quân triều đình liên tục đẩy đá lăn, gỗ lớn xuống đầu đám lính nhà Trần đang hì hục đập phá dưới thành, khiến cho thương vong của đám quân tiên phong nhà Trần tăng lên rất nhanh. Có tên lính bị chết vì đá rớt trong khi đang đào xới chân tường, có khi cả ba bốn tên lính bị cả thân gỗ lớn văng vào người mà chết.
* * * * * * * * * *
Tùng… Tùng… Tùng… Tùng…
Hồi trống trận bên phe nhà Trần chuyển sang một tiết tấu khác.
Đội quân cầm thang mây xuất trận. Hàng trăm, hàng ngàn chiếc thang mây nối đuôi nhau chạy dọc chiến trường như những con cá kình lao mình trên mặt nước. Mỗi chiếc thang mây có khoảng chục tên lính chạy song song hai bên, bước chân nhịp nhàng, đều răm rắp.
Xen kẽ giữa những chiếc thang mây là đội quân cầm liêm câu, cần móc có ba cọc sắt nhọn uốn cong đầu, phía đuôi cần móc cột sợi dây thừng dày bện thành nhiều sợi xoắn vào nhau vô cùng bền chắc, loại đao kiếm bình thường rất khó cắt đứt loại dây này. Bên hông mỗi tên lính đều giắt thanh đao cong nhỏ sắc bén, trên người mặc áo vải để tạo sự tự do linh hoạt, bớt chịu gánh nặng của áo giáp sắt mang lại.
Đi sát phía sau đội quân thang mây là hàng dài đội quân cầm vũ khí ngắn chủ yếu là đao kiếm, điên cuồng bám theo không ngừng nghỉ.
Đợt tiến công này của quân nhà Trần tiến đến rất nhanh, những tên lính chạy như bay, nhanh chóng vượt qua cơn mưa tên, mưa lao, mưa búa của quân triều đình. Tuy vẫn có một số tên lính xấu số không may bỏ mạng trên đường đi nhưng chỉ qua vài nhịp, đội quân ấy đã đến sát chân tường.
Kịch. Kịch. Kịch.
Những cái thang mây đầu tiên thành công đặt lên đầu tường thành, mấy tên lính công binh đứng phía dưới thang nắm vào dây cột trên bậc thang, kéo ghị xuống nhằm không cho quân triều đình phía trên đẩy thang đi.
Quân cầm liêm câu xoay dây thừng thành những vòng tròn, đến tốc độ tối đa, quăng mạng lên cao, cần móc chạm vào mấu tường thành, phần đầu sắt cong nhọn móc vào mép gờ nhô ra của bờ tường, bấu chặt vào tường. Những tên lính ấy uốn cong người, miệng ngậm đao, chân đạp vào thành tường, chạy dọc lên trên như những con thằn lằn.
Nhìn từ đằng xa nhìn lại, khắp các mặt tường thành Thăng Long, quân lính nhà Trần như đàn thằn lằn con đang di động trên những bức tường, dưới chân thành như có một đàn kiến lớp lớp bao vây rải đều mặt đất, tạo thành một quang cảnh hùng vĩ tráng lệ.
* * * * * * * * * *
Đài chỉ huy quân triều đình.
Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong, Trần Trung Văn và các tướng quân tham mưu chăm chú lắng nghe các quan viên truyền tin tới tới lui lui báo cáo quân tình ở ba mặt thành.
Sau khi nghe các tướng tham mưu phát biểu nhanh chính kiến của mình, Nguyễn Hồng Phong chỉ vào các vị trí trên sa bàn, quyết đoán ra lệnh: “Gã Trần Thủ Độ này quả biết cách dùng hư chiêu, hắn giả vờ dồn quân vào cổng Nam kinh thành muốn bắt Hoàng thượng trước, nhưng lại lén lút điều thêm quân sang phía Đông Nam kinh thành, rõ ràng chủ ý của hắn muốn phá vỡ cổng Đông trước. Lệnh cho Đỗ Bính dẫn 500 Túc Vệ quân tiếp viện cho đầu tường thành phía nam của cổng Đông.”
“Rõ.” Viên quan truyền tin cất lời, lập tức rời đi.
Trần Trung Văn chỉ tay vào đoạn tường thành trên sa bàn, lên tiếng: “Bẩm Nguyên súy Hồng Phong, vị trí tường thành cổng Bắc đã bị nứt vỡ, tình hình ở đó rất cấp bách, chúng ta cần phải bổ sung thêm vật dụng thủ thành như đá lăn, cây lăn, dầu sôi vào vị trí này, điều thêm công binh vận chuyển đất, đá, bùn, cát tới sửa chữa lại chỗ nứt vỡ.”
Nguyễn Hồng Phong nói ngay: “Chuẩn tấu, lệnh cho tướng công binh Quách Thọ điều thêm 400 công binh tới vị trí tây bắc cổng Bắc kinh thành.”
“Rõ.” Viên quan truyền tin khác lĩnh mệnh, đi ngay.
Nguyễn Hồng Phong liếc qua liếc lại trên sa bàn, lẩm bẩm: “Hy vọng không còn gì sơ sót.”
Trần Trung Văn tiếp lời: “Trận này chúng ta sẽ thắng.”
Nguyễn Hồng Phong siết chặt bàn tay, có phần bồi hồi, nói: “Mong là như vậy. Ta chỉ đang lo lắng không biết lực lượng truyền tin có bị khúc mắc ở chỗ nào hay không? Nếu như có bất trắc xảy ra sẽ dẫn đến sai lầm nghiêm trọng. Hoàng thượng từng nói hệ thống liên lạc truyền tin hiện tại còn quá non kém và lạc hậu, chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ dẫn đến thất bại cả một trận chiến. Hoàng thượng bảo sau này sẽ có cách tăng cường hệ thống thông tin liên lạc của quân ta lên hàng mạnh nhất thế gian.”
“Hạ quan tin tưởng Hoàng thượng. Chắc chắn người sẽ làm được.” Giọng nói Trần Trung Văn cực kỳ rắn rỏi, thể hiện một niềm tin mãnh liệt vào vị vua AXooY giờ đây đang trực tiếp chiến đấu giữa chiến trường.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình