Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 202: Nguyên Phi Cũng Sinh




Đàm Thái hậu ôm đứa bé trong lòng, thích thú: “Cô công chúa thật đáng yêu. Hoàng nhi đã đặt tên cho đứa bé chưa?”
Lý Hạo trả lời: “Bẩm mẫu hậu, Hoàng nhi vẫn chưa nghĩ ra cái tên hay cho đứa bé. Hoàng nhi nhờ mẫu hậu đặt hộ vậy.”
Đàm Thái hậu suy ngẫm, từ tốn nói: “Mỗi bậc sinh thành chúng ta khi sinh con ra đều muốn đặt cho con những cái tên mang đầy ý nghĩa, mong muốn chúng sau này sẽ trở thành người vinh hiển, hạnh phúc hoặc trở thành người vẻ vang, chấn động đất trời. Hoàng nhi muốn công chúa sau này sẽ trở thành người thế nào?”
Lý Hạo đáp: “Điều này... Hoàng hậu là người mang nặng đẻ đau ra công chúa. Trẫm nhường quyền đặt tên cho Hoàng hậu đó.”
Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc khẽ cười yếu ớt: “Thần thiếp đội ơn Hoàng thượng ban cho quyền đặt tên. Bẩm Thái hậu, nhi thần mong muốn công chúa sẽ trở thành người sống bình an yên ổn, hưởng trọn niềm vui của cuộc sống nhân sinh là đủ rồi.”
Đàm Thái hậu nhìn Đàm Ngọc Trúc, dịu giọng: “Con vẫn luôn là người như thế, chỉ biết nhường nhịn kẻ khác, luôn không thiết tha ganh đua với đời, con cứ mãi vậy sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi lắm đó. Được rồi, hôm nay ngày rằm tháng tư, đất trời chuyển giao từ những ngày xuân sang ngày hạ. Hoàng hậu thì muốn con mình sẽ sống bình an yên ổn, vì vậy mẫu hậu cho rằng nên đặt tên công chúa là Lý An Hạ, Hoàng nhi và Hoàng hậu nghĩ sao?”
Lý Hạo cười vang: “Lý An Hạ, cái tên thực đẹp, thực ý nghĩa, cứ theo ý của mẫu hậu đi. Truyền chỉ của trẫm, lập chiếu đặt tên cho công chúa cả là Lý An Hạ. Tặng bổng lộc, tơ lụa gấm vóc cho Hoàng hậu và công chúa theo đúng quy định triều đình.”
Lý Hạo dứt lời thì ngoài cửa có gã thái giám tất tưởi đi vào báo: “Bẩm báo Hoàng thượng, Trần Nguyên phi cũng sinh rồi.”
Đàm Thái hậu nghe thế, giành lời hỏi trước: “Ngươi mau nói, là trai hay gái?”
Tên thái giám ngập ngừng đáp: “Bẩm Thái hậu, nô tài không rõ là trai hay gái nữa ạ.”
Lý Hạo cười cười, nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu à, chẳng phải là giờ Hoàng nhi sang đó sẽ biết ngay hay sao? Mẫu hậu cứ phải lo lắng về trai hay gái làm gì không biết nữa. Chuyện kia quá xa vời, mẫu hậu yên tâm. Những lời Hoàng nhi từng hứa với mẫu hậu Hoàng nhi sẽ không bao giờ thất hữa. Họ 3cOCh Lý còn thì họ Đàm vĩnh viễn không diệt.”
Đàm Thái hậu có chút xấu hổ, bảo: “Hoàng nhi nghĩ đi đâu vậy? Mẫu hậu đâu có ý đó, là mẫu hậu lo lắng cho Trần Nguyên phi mà thôi. Mối quan hệ giữa các phi tần trong thời gian gần đây luôn hòa hảo với nhau là mẫu hậu vui mừng rồi.”
Lý Hạo cười mỉm: “Thôi được rồi, nhờ mẫu hậu ở đây chăm sóc Hoàng hậu giúp Hoàng nhi. Hoàng nhi phải sang cung Nguyên phi xem thế nào đã. Hoàng hậu, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé. Trẫm đi đây.”
Lý Hạo phân phó cung nữ lo lắng chu toàn mọi việc ở cung Hoàng hậu, sau đó vội vã sang cung Nguyên phi. Vào trong phòng ở cung Nguyên phi, Lý Hạo vừa nhìn thấy Nguyên phi Trần Thị Dung vỗ về đứa bé trong lòng, vội sà tới hỏi han: “Thực vất vả cho Nguyên phi quá. Ha ha, nhìn hai mẹ con nàng đều khỏe mạnh là trẫm vui lắm. Đưa con cho trẫm bế nào, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nguyên phi Trần Thị Dung chuyền đứa bé sang tay Lý Hạo, nguýt dài: “Sao bây giờ Hoàng thượng mới đến, thần thiếp cho rằng Hoàng thượng phải ở luôn bên cung Hoàng hậu không đoái hoài gì đến thần thiếp nữa đấy.”
Lý Hạo cười trừ: “Ai dà, thật khổ cho trẫm quá, các nàng sinh cùng lúc thế này thì làm sao mà trẫm phân thân ra hai nơi để cận kề với mỗi người các nàng được đây. Mà thôi, không nói chuyện đó nữa, các nàng mẹ tròn con vuông là tốt rồi. Đây, nàng xem xem, đứa bé cười với phụ hoàng của nó đây này, ha ha.”
Nguyên phi Trần Thị Dung níu áo Lý Hạo ngồi xuống bên cạnh giường, duyên dáng nói: “Tại Hoàng thượng cả đó, Hoàng thượng làm cho thần thiếp đoán sai mất rồi. Hoàng thượng có biết là thần thiếp tiên đoán câu đầu tiên mà Hoàng thượng hỏi khi tới đây là gì không?”
Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Liên quan gì đến trẫm? Thế nàng đoán là gì?”
Trần Nguyên phi nở nụ cười: “Thần thiếp tưởng câu đầu tiên mà Hoàng thượng phải hỏi là trai hay gái chứ?”
Lý Hạo cười đáp: “Ha ha, tưởng gì, trẫm còn tưởng cái gì to tát lắm. Nàng cứ vu tiếng xấu cho trẫm. Trẫm nói cho nàng biết trẫm là người văn minh, trẫm chưa bao giờ là con người trọng nam khinh nữ, trẫm không xem trọng chuyện các nàng sinh ra con gái hay con trai đâu, con nào trẫm cũng yêu thương nhất mực hết.”
Trần Nguyên phi nhếch miệng nói: “Thật không?”
“Thật. Trước mặt các nàng, trẫm luôn luôn nói thật.” Lý Hạo vỗ ngực nói như đinh đóng cột.
“Nhưng mà... là trai hay gái vậy?” Lý Hạo tò mò hỏi.
Trần Thị Dung cười ngất ngưởng: “Hi hi hi, Hoàng thượng đó, giờ thì lộ hết rồi nhé. Còn dám nói là không coi trọng chuyện ấy. Con của thần thiếp là con gái. Sao hả, giờ Hoàng thượng có tính vứt bỏ mẹ con thần thiếp luôn không?”
Lý Hạo đưa ngón tay lên má của đứa bé, xoa xoa: “Hừ, các nàng quá coi thường trẫm rồi. Trẫm là ai? Trẫm là thiên tử. Lời của trẫm là nhất ngôn cửu đỉnh. Hoàng hậu đã thế, Nguyên phi nàng cũng vậy, sau này trẫm sẽ dạy dỗ hết các công chúa trở thành các nữ chiến tướng cùng với trẫm xông pha trận mạc, để các nàng cô đơn trong cung hết.”
Trần Thị Dung mắng yêu: “Hoàng thượng dám? Mà... ý của Hoàng thượng là Hoàng hậu cũng sinh con gái hay sao?”
Lý Hạo nói: “Đúng vậy. Các nàng yên tâm là hòa cả làng nhé.”
Trần Nguyên phi nũng nịu: “Không, lần sau Hoàng thượng nhất định phải giúp thần thiếp sinh Hoàng tử. Hoàng thượng từng nói Hoàng thượng biết cách mà, đúng không Hoàng thượng?”
Lý Hạo vênh mặt: “Tất nhiên, tất nhiên là trẫm biết. Không chỉ là một Hoàng tử, nàng muốn trẫm giúp nàng sinh hàng chục Hoàng tử, trẫm cũng thỏa ước nguyện cho nàng.”
Trần Nguyên phi phì cười: “Lại còn hàng chục? Hoàng thượng cứ làm như thần thiếp là gà, là vịt không bằng.”
Lúc ấy, có thái giám ở bên ngoài đi vào báo: “Bẩm Hoàng thượng, Quý phi Đặng Phương Thảo đã hạ sinh.”
Lý Hạo nghĩ bụng: “Sao đêm nay mọi người hò nhau sinh đồng loạt thế nhỉ? Hình như đây là kết quả của một đêm điên cuồng nào đó thì phải? Đêm đó là đêm nào sao ta không nhớ gì hết vậy kìa? Mà dường như từ khi được lão Lý Việt biến đổi thể chất thì đêm nào cũng là đêm điên cuồng đối với ta, khà khà.”
Lần này Lý Hạo dè chừng liếc ngang thì đúng như hắn dự đoán là Nguyên phi Trần Thị Dung liền cất tiếng: “Ngươi mau nói là Đặng Quý phi sinh trai hay gái?”
Tên thái giám hơi ghé mắt nhìn Lý Hạo, đoạn cúi đầu trả lời: “Bẩm Nguyên phi, theo như tin tức mà nô tài mới biết được thì Đặng Quý phi hạ sinh công chúa ạ.”
Nguyên phi Trần Thị Dung hơi nhếch một bên mép, cười nói: “Cả hai cùng khỏe là tin tốt. Cả hai cùng khỏe là tin tốt.”
Lý Hạo bồi theo: “Đúng thế, đúng thế. Trẫm đến thăm hai mẹ con nàng thấy hai người khỏe mạnh thế là ổn rồi. Giờ trẫm sang cung Quý phi luôn đây. Hai mẹ con nàng yên tâm tĩnh dưỡng vậy nhé.”
Lý Hạo giao lại đứa bé cho vú nuôi bế, trong lòng thầm nghĩ: “Hử? Vẫn là gái? Sao ai cũng sinh con gái hết là thế nào? Chẳng lẽ mình bị yếu?”
Trần Nguyên phi lên tiếng: “Khoan đã Hoàng thượng, Hoàng thượng đặt tên cho con đi.”
Lý Hạo ngần ngừ bảo: “Để sau được không Nguyên phi yêu dấu của trẫm? Bây giờ trẫm vội lắm, trẫm phải sang cung Quý phi, an ủi Quý phi Phương Thảo chứ không nàng ấy sẽ buồn lắm. Nàng biết đấy, làm Hoàng đế có nhiều phi tần cũng có nhiều cái khổ lắm chứ có sung sướng gì đâu.”
Trần Nguyên phi lườm nguýt: “Biết thế thì trước đây đừng làm vậy. Mà thần thiếp thấy Hoàng thượng lúc nào cũng sung sướng cả chứ có khổ sổ bao giờ đâu. Mà Hoàng thượng không được đi đâu trước khi đặt tên cho con của chúng ta đấy.”
Lý Hạo vân vê cằm, đoạn vỗ tay lớn giọng nói: “Vậy để xem nào... À... à... Trẫm nhớ ra rồi. Con gái đầu của nàng có tên là Oanh. Sau này đứa bé sẽ hát hay múa đẹp như chim yến, chim oanh vậy. Tên đầy đủ sẽ là Lý Hoàng Oanh. Đúng thế, cứ như thế đi, sau này nó sẽ được hưởng chân truyền của người mẹ đệ nhất danh cầm Đại Việt, đàn giỏi hát hay múa đẹp, là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành Thăng Long, Lý Hoàng Oanh. Sao hả? Nàng thấy trẫm đặt tên có hay không? Mới thoáng nghĩ thôi là tìm ngay ra tên cho con của chúng ta rồi.”
Thực ra thì việc đặt tên cho con của Nguyên phi Trần Thị Dung là do Lý Hạo nhớ tới theo chính sử thì đứa con gái lớn của Trần Thị Dung có tên là Oanh, hiệu là Thuận Thiên công chúa, hai năm sau Trần Thị Dung mới sinh ra đứa con thứ hai là Phật Kim, hiệu là Chiêu Thánh công chúa. Cô con gái thứ hai này, trong tương sẽ trở thành Hoàng đế Lý Chiêu Hoàng, cũng là vị vua cuối cùng, chấm dứt triều đại nhà Lý.
Tất nhiên, bằng vào việc thu phục hoàn toàn gia tộc họ Trần thì chuyện họ Trần tiếm ngôi trong tương lai sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tuy vậy, để nhắc nhở bản thân không phạm phải những sai lầm không đáng có, Lý Hạo quyết định đặt tên những đứa con của Trần Nguyên phi như cũ. Lý Hạo định bụng cho dù đứa con thứ hai của Trần Thị Dung có là trai hay gái đi chăng nữa thì Lý Hạo vẫn đặt tên là Lý Phật Kim.
Nguyên phi Trần Thị Dung gật đầu: “Lý Hoàng Oanh! Cũng được, chỉ cần Hoàng thượng chịu đặt tên cho con của chúng ta là thần thiếp mãn nguyện rồi. Thần thiếp đội ơn Hoàng thượng.”
Lý Hạo nói thêm vài câu an ủi với Trần Nguyên phi, truyền chỉ đặt tên cho công chúa Lý Hoàng Oanh, phân phó người chăm sóc, rồi dẫn đầu đoàn thái giám rình rang sang cung Quý phi Đặng Phương Thảo. Nếu đêm nay mà thêm vài vị phi tần nữa hạ sinh thì chắc là Hoàng đế chí tôn phải trống giong cờ mở, chạy ngược chạy xuôi suốt đêm mất thôi.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.