Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 203: Triệu Ngạc Đằng Thê Thảm




Quả như dự đoán, đêm hôm ấy lần lượt cả mười phi tần đang mang thai đều hạ sinh khiến cho Lý Hạo phải chạy đôn chạy đáo khắp Hoàng cung. Lý Hạo có nằm mơ cũng không thể ngờ được hắn lại có tận mười con trong cùng một đêm thế này. Hắn còn nhớ mang máng là sau khi được Lý Việt cải biến thể chất thì nội lực trong cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện luồng năng lượng khác lạ, rồi sau một thời gian luyện tập môn võ công Long Hổ Song Sát thì luồng năng lượng kỳ lạ ấy càng chuyển động mãnh liệt hơn.
Cho đến một đêm, bỗng nhiên, hắn cảm thấy cơ thể rạo rực muốn bùng cháy, hắn tưởng chừng ngọn lửa dục vọng muốn thiêu đốt cơ thể. Lý Hạo lập tức triệu hồi Lý Việt tới kiểm tra cơ thể thì Lý Việt đưa ra lời phán rằng luồng năng lượng đặc biệt ấy đã tới thời kỳ đỉnh cao, phải được giải phóng ra ngoài, nếu hắn không giải tỏa luồng năng lượng kịp thời, chỉ cần chậm một khắc thôi, hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn trở thành người thực vật. Đầu tiên, Lý Hạo nhờ vả hai nàng cung nữ Xuân Lan, Thu Nguyệt giúp hắn trị bệnh, sau đó gấp rút triệu hồi các bà phi đến để giúp hắn qua cơn nguy khốn. Suốt đêm hôm ấy, Lý Hạo đã có những phút giây thăng hoa tuyệt vời nhất với cả thảy mười người Hoàng hậu, phi tần và cung nữ. Bắt đầu từ ngày đó, nội lực của Lý Hạo đã thăng cấp lên một cảnh giới hoàn toàn mới, trước đó Lý Hạo chưa hề được trải nghiệm qua cảnh giới kia, cảm giác rất khó tả, kỳ bí hơn, huyền ảo hơn và hùng mạnh hơn. Cũng trong đêm điên cuồng ấy, có lẽ mười bà phi đã mang trong mình giống rồng để rồi dẫn đến kết quả trong đêm hôm nay.
Kể ra quá trình các bà phi sinh nở có đôi chút trục trặc, Lý Hạo đi thăm lần lượt từng người từng người một mà ai cũng hạ sinh công chúa, lúc đầu hắn cũng thấy bình thường nhưng sau hắn bắt đầu chột dạ bồi hồi. May sao đến vị phi tần thứ tám là Quách Bảo Châu thì nàng đã sinh ra một vị Hoàng tử kháu khỉnh, vị Hoàng tử đầu tiên này được đặt tên là Lý Đức Hào. Lý Hạo dự định sẽ lấy tên lót cho toàn bộ hoàng tử của hắn chữ Đức, với ngụ ý muốn con mình sau này sẽ trở thành những vị vua tốt dùng nhân nghĩa, đức độ để giáo hóa muôn dân.
Tới vị phi tần thứ chín là Mai Phương Thùy thì nàng cũng hạ sinh một vị Hoàng tử có gương mặt hồng hào rất đáng yêu, Hoàng tử này được đặt tên là Lý Đức Nghĩa. Còn vị phi tần cuối cùng hạ sinh trong đêm là Bùi Thu Nguyệt, người chị của nàng đã sinh trước đó đã sinh ra một công chúa rất dễ dàng, đến phiên nàng sinh con lại xảy ra vấn đề. Thu Nguyệt bị rơi vào hoàn cảnh khó sinh, dù bà mụ có cố gắng cỡ nào cũng không thể giúp nàng sinh con, mà nàng lại bị chảy máu quá nhiều, có thể dẫn đến tình trạng nàng sẽ chết sau khi sinh con.
Lý Hạo không hề do dự, nhanh chóng triệu hồi Lý Việt vào cung để cứu mạng Thu Nguyệt. Bằng vào các phương pháp hộ sinh của y khoa tân tiến, Lý Việt đã giúp mẹ tròn con vuông, Thu Nguyệt vượt cạn thành công sinh ra một cậu bé to béo. Thấy đứa bé mới sinh tròn trịa, mập mạp, tay chân múp máp, Lý Hạo khoái chí đặt luôn tên cho Hoàng tử thứ mười là Lý Đức Trọng.
Sau đó, Lý Hạo thưởng công hậu hĩnh cho Lý Việt, đồng thời nhớ tới công dụng rất lớn của việc chữa bệnh theo phương pháp Tây y ở hậu thế, Lý Hạo bèn truyền lệnh cho Lý Việt thực hiện các bước cải cách phù hợp để phát triển y học trong nước, thành lập Cục Y Tế trực thuộc Bộ Lễ, xây dựng trung tâm ứng dụng và phát triển y học cổ truyền, kết hợp nghiên cứu chế tạo tân dược, lập kế hoạch xây dựng các bệnh viện Triều Đình thuộc dạng vừa và nhỏ ở kinh thành và các châu, lộ, hướng đến hoàn thiện hàng loạt chính sách an sinh xã hội cho nhân dân.
* * * * * * * * * *
Châu Lạng.
Lọc cọc. Lọc cọc. Lọc cọc.
Thủ lĩnh đội mật thám Đại Tống Triệu Ngạc Đằng dẫn ba mươi tên lính thân cận nhất trong đội mật thám Đại Tống, cưỡi ngựa phi nước đại trên con đường đầy đá sỏi. Hai bên ven đường là dốc đồi thoai thoải, bao phủ bởi rừng cây um tùm, có những cây cổ thụ lâu đời xanh tốt che kín bầu trời.
Rời khỏi châu Lạng là Triệu Ngạc Đằng đã có thể đặt chân tới Đại Tống, ở phía bên kia biên giới Đại Tống là trạm đón tiếp nhóm người của hắn, lúc ấy an toàn sẽ được đảm bảo. Rút kinh nghiệm từ toán mật thám đi đưa tin lần trước bị truy sát không ngừng, Triệu Ngạc Đằng đã dày công bố trí vạch ra một kế hoạch chi tiết cho chuyến đi về Đại Tống. Dọc đường đi, Triệu Ngạc Đằng luôn cẩn thận tính toán dùng đủ mọi kế kim thiền thoát xác, chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, tìm những đường mòn, lối đi bí mật, địa điểm vắng người, hắn nhiều lần thay đổi hướng đi và phương tiện di chuyển từ thuyền đến xe ngựa, tới gần biên giới Đại Tống thì hắn chuyển sang cưỡi ngựa để nhanh chóng về quê hương.
Tin tức về những khu mỏ vàng bạc quá quan trọng, đây có thể là một tia hy vọng giúp cho Đại Tống rất nhiều việc, Đại Tống của Triệu Ngạc Đằng bị Đại Kim ép muốn điên rồi, nỗi nhục nhã phải thần phục mọi rợ phương bắc, nhận mình làm cháu gọi Đại Kim là chú, thật đúng là tự cổ chí kim, chỉ có triều Tống mới để xảy ra chuyện ấy. Triệu Ngạc Đằng thân là người thuộc dòng dõi hoàng tộc Đại Tống, hắn có thể ở Đại Tống ăn sung mặc sướng, an nhàn hưởng thụ. Nhưng Triệu Ngạc Đằng không làm thế, hắn còn gánh nặng nỗi lòng vì hoàng tộc, hắn có kiêu Xnp4K ngạo của mình. Triệu Ngạc Đằng khuất thân đi về xứ phương nam xa xôi làm thủ lĩnh đội mật thám hòng tìm kiếm lối thoát cho Đại Tống, cũng có thể là muốn tìm một đường lui cho hoàng tộc họ Triệu. Nếu như... nếu như có một ngày Lâm An thất thủ thì hoàng tộc phải tìm chốn nương thân, lưu lại dòng máu hoàng tộc truyền đời không bị đứt đoạn.
Mải lo lắng về chuyện Đại Tống, Triệu Ngạc Đằng không để ý thấy một cây cổ thụ bị đổ chắn ngang đường. Tên cận vệ kế bên mới nhắc nhở Triệu Ngạc Đằng: “Đại nhân, phía trước có cây đổ chặn lối đi mất rồi.”
Triệu Ngạc Đằng ghìm cương ngựa dừng lại, nhìn thân cây, liếc về phần gốc cây, nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, đoạn chỉ tay vào ba tên cận vệ ra lệnh: “Ba người các ngươi lên kiểm tra phía trước xem thế nào, cẩn thận đề phòng.”
Ba tên cận vệ giục ngựa nghe vậy lăm lăm vũ khí trong tay, chia ra ba hướng ngó nghiêng kiểm tra cây cổ thụ chắn đường, một tên cận vệ ở phần gốc cây cổ thụ lên tiếng: “Tâu đại nhân, cây này có dấu hiệu bị người chặt đổ ra đường.”
Tên cận vệ khác nói theo: “Tâu đại nhân, cây này quá lớn, không thể di dời được, chúng ta chỉ có thể xuống ngựa, dắt ngựa đi.”
Trực giác được rèn giũa trải qua bao năm tháng của Triệu Ngạc Đằng chợt cảm ứng được một luồng sát khí âm u bao vây lấy hắn. Triệu Ngạc Đằng vội nói: “Coi chừng có kẻ địch, rút lui.”
Bất thình lình, từ phía sau cây cổ thụ có hàng loạt bóng đen phóng lên cao, bổ nhào về phía ba tên cận vệ mà chém tới.
Những tên cận vệ mật thám đi theo Triệu Ngạc Đằng đều là những hảo thủ có võ công thượng thừa, cả ba lập tức huy kiếm đón đỡ. Tuy ba tên cận vệ đã kịp thời cản lại đòn đánh úp đầu tiên của những sát thủ, nhưng qua vài lượt tấn công thì ba tên đều bị trúng kiếm vào chân tay.
Giết. Giết. Giết.
Cùng lúc ba tên cận vệ bị đánh úp bất ngờ thì từ hai bên ven đường xuất hiện hàng chục tên sát thủ giơ kiếm phóng như bay về phía đoàn người Triệu Ngạc Đằng.
Triệu Ngạc Đằng vội liếc quanh chỉ thấy phía bên trái ven đường, chỗ rừng cây um tùm có ít sát thủ hơn bên phải, liền quyết đoán ra lệnh: “Tất cả bỏ ngựa, rút lui về bên trái.”
Đội mật thám Triệu Ngạc Đằng hò hét nhảy xuống ngựa, một số chạy vào chém giết với những sát thủ ở bên trái, một số cản hậu những sát thủ ở bên phải đã đánh tới, còn Triệu Ngạc Đằng cùng với một toán cận vệ xông vào rừng cây trốn chạy. Triệu Ngạc Đằng giở chiêu Phích Lịch kiếm pháp của hoàng tộc họ Triệu, chiêu kiếm kết hợp với lối đánh dũng mãnh của hắn, như lôi thần nổi giận, đánh bạt những sát thủ tấn công mình.
Dưới sự yểm hộ của các cận vệ thì Triệu Ngạc Đằng giết được một đám sát thủ cản đường, vội vàng lao đầu chạy về hướng bắc.
Trong đợt ám sát vừa rồi, đội mật thám của Triệu Ngạc Đằng bị vơi mất non nửa, hiện tại đi theo Triệu Ngạc Đằng chỉ còn khoảng mười bảy người, những người còn lại không biết sống chết như thế nào.
Triệu Ngạc Đằng dẫn đội cận vệ còn sót lại chạy được một quãng xa, chưa kịp nghỉ ngơi thì lại nghe tiếng hô chém giết vọng lại từ phía sau.
“Đại nhân, ngài đi trước đi, để chúng tiểu nhân ở lại cản bọn sát thủ.” Một tên cận vệ gấp gáp nói.
Triệu Ngạc Đằng không rườm lời, gật đầu, vỗ vai tên cận vệ đó, liền dẫn theo năm người cùng với hắn tiếp tục chạy tới biên giới Đại Tống.
Tên cận vệ chắp tay, rồi hô lớn: “Các ngươi theo ta đi giết lũ sát thủ.”
“Giết”. Mười mấy tên cận vệ còn sót lại rống lên.
Tên cận vệ đầu lĩnh vung kiếm lên trời, cùng với đám cận vệ quay người chiến đấu với những sát thủ vừa chạy tới. Tiếng đao kiếm nhất thời vang lên chát chúa, hòa vào tiếng la hét thất thanh, tiếng rên rỉ đứt đoạn của những người chuẩn bị hồn lìa khỏi xác.
Triệu Ngạc Đằng lao điên cuồng được một đoạn, chuẩn bị tới bìa rừng thì thấy phía trước có những bóng đen âm u lượn lờ như ma trơi tựa hồ đang muốn tiễn bước chân hắn về địa phủ.
Triệu Ngạc Đằng nắm chặt thanh kiếm trong tay, vận hết công lực, dẫn năm tên cận vệ cuối cùng đi theo hắn, gầm lớn.
Giết.
* * * * * * * * * *
“Kính bạch Đức phật vĩnh hằng, con nguyện cầu Đức phật ban phước lành cho chúng con, giúp chúng con được sống những ngày bình an, con đội ơn Đức phật đã ban cho con được sống trong một Hoàng cung ngập tràn hạnh phúc, mọi người ai cũng chia sẻ buồn vui, sang hèn với nhau. Con cầu nguyện cho những vị Hoàng tử, Công chúa mới sinh mạnh khỏe, sẽ trở thành những đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu. Tạ ơn Đức phật vĩnh hằng.”
Lý Hạo quỳ bên cạnh Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều nghe nàng lẩm bẩm cầu nguyện mà trong lòng dấy lên nỗi thương yêu nàng vô hạn. Tuy Thiên Kiều là một cô nàng nóng nảy, có đôi khi hung bạo nhưng nàng lại là một người rất đỗi nhân ái, bao dung, nàng luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người xung quanh mỗi khi họ gặp chuyện bất trắc. Khi các vị phi tần trong cung trở nên thân thuộc hòa đồng với nhau thì nàng là một trong những người hay sang các cung điện thăm hỏi, chuyện trò với các phi tần khác.
Lý Hạo liếc sang hai vị phi tần Triệu Hồng Thắm và Trịnh Thị Mai cũng đang lầm rầm niệm. Nhìn hai người thân thiết với nhau như vậy, hắn cảm thấy đôi phần tự hào về công lao khổ cực mà bản thân đã làm được. Vốn hai người là một cặp xung khắc trời sinh, cứ gặp nhau là mỗi người một câu phải giành phần hơn, sau nhờ Lý Hạo sử dụng chút thủ đoạn và thành công biến họ trở thành đôi chị em tốt nhất của nhau. Cái mà Lý Hạo hân thưởng nhất ở hai vị phi tần này bởi hai người chính là cặp đôi phối hợp nhất với Lý Hạo trong màn diễn nhất long nhị phượng.
“Hi hi hi, sao Hoàng thượng không cầu nguyện đi, cứ mải nhìn hai vị hiền phi như thế? Phải chăng dư vị của ngày hôm qua vẫn còn vấn vương Hoàng thượng?” Thiên Kiều cười khanh khách bảo.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.