Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 207: Triệu Khoách Và Sử Di Viễn




Đại Tống. Hoàng cung ở kinh thành Lâm An. Điện Hoa Văn.
Một người tuổi gần ngũ thập, đứng đợi ở trước cửa điện Hoa Văn, hai tay buông thõng, bộ dáng bình tĩnh không thể hiện vui giận trên gương mặt. Hắn đội mũ phốc đầu có hai hàng dây ở trước và sau của mũ, mỗi lần có cơn gió thổi qua là hai hàng dây này lại lung lay phát ra tiếng kêu lách cách. Người này có khuôn mặt bầu dài, lông mày mỏng hình lưỡi liềm, mắt híp xếch lên hai phía, tai to, đầu mũi quặp xuống, miệng rộng, để râu lưa thưa trên mép và dưới cằm.
Vị công công Hạ Khánh có mái tóc bạc trắng, từ trong điện Hoa Văn chậm rãi đi ra, nói: “Hoàng thượng có chỉ, mời Sử Thừa tướng vào trong điện diện kiến.”
Thì ra đây chính là đỉnh đỉnh đại danh Thừa tướng đương triều Đại Tống, kẻ có quyền lực dưới một người trên vạn người, Sử Di Viễn. Cổ nhân có câu ngũ thập nhi tri thiên mệnh. Hiện nay, Sử Di Viễn tuổi mới đến ngũ thập mà đã nắm được quyền lớn trong tay, toàn bộ trên dưới triều dã đều bị Sử Di Viễn thao túng, nói hắn dưới một người trên vạn người cũng không ngoa. Sử Di Viễn là một quyền thần chuyên quyền độc đoán, bách quan trong triều đều sợ hãi hắn nên Sử Di Viễn nói gì nghe nấy không ai dám chống lại một lời.
Sử Di Viễn bước dài vào trong điện, bước chân hữu lực, tới bên trong, hắn thoáng ngước nhìn Hoàng đế Đại Tống, từ từ quỳ xuống, hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hoàng đế Đại Tống cất giọng khó khăn, dường như hắn có vấn đề về hô hấp: “Sử ái khanh bình thân.”
Triệu Khoách, Hoàng đế của Đại Tống, tuổi khoảng tứ tuần, có dáng người gầy yếu xanh xao, mặt hốc hác, mũi tẹt, hai hàng lông mày thẳng băng, để chòm râu dài, làn da vàng vọt. Triệu Khoách bị quái bệnh từ nhỏ, hô hấp khó khăn, người lúc nào cũng suy yếu, bởi vậy những đứa con của hắn sinh ra đều bị dị tật và chết yểu, đáng thương thay cho Triệu Khoách đến cuối đời cũng không có con nối dõi, phải lập người khác trong hoàng tộc để thừa kế ngôi vị của mình.
Triệu Khoách chầm chậm nói: “Tả điện sứ Triệu Ngạc Đằng vừa trở về từ An Nam, hắn gửi cho trẫm một bức địa đồ. Sử ái khanh hãy nhìn xem.”
Hạ Khánh công công liền cầm bức địa đồ trên tay Triệu Khoách đưa cho Sử Di Viễn. Quan sát kỹ bức địa đồ, Sử Di Viễn kinh ngạc nói: “Muôn tâu bệ hạ, bức địa đồ này nếu là thật thì quả là chấn động. Từ khi nào mà xứ An Nam lại có nhiều mỏ khoáng sản như thế này cơ chứ? Vi thần có thể gặp mặt đại nhân Triệu Ngạc Đằng để hỏi thêm một số vấn đề được hay không?”
Triệu Khoách thở dài, lắc đầu bảo: “Triệu Ngạc Đằng không có ở đây, hắn còn đang dưỡng thương ở doanh trại của tướng quân Lưu Thế Hưng tại Quảng Châu. Giờ đây Triệu Ngạc Đằng đang bị thương rất nặng, băng bó khắp người, trên đầu, cánh tay, trước ngực, sau lưng của hắn đều trúng kiếm. Vậy mà Triệu Ngạc Đằng còn có thể liều chết chạy về được Đại Tống đủ để thấy nghị lực phi thường của hắn.”
Triệu Khoách cảm thấy đau lòng vì người tộc huynh này, mặc dù Triệu Ngạc Đằng là họ hàng xa trong hoàng tộc nhưng là một trong số ít ỏi những người tài năng của hoàng tộc, tâm chí kiên định, võ công cao cường, còn lại đa số những kẻ khác trong hoàng tộc đều là phường giá áo túi cơm, không nhờ vả gì được.
Sử Di Viễn cảm khái: “Đại nhân Triệu Ngạc Đằng quả là một người tráng liệt hiếm có. Phải chi Đại Tống ta có được nhiều bậc chí sĩ hiền tài như đại nhân Triệu Ngạc Đằng thì đâu phải chịu cảnh này. Người Kim lại vừa mới cho sứ thần sang hối Đại Tống ta đã đến hạn tiến cống 25 vạn lượng bạc, 25 vạn xấp lụa cho bọn chúng. Quốc khố triều đình ngày càng cạn kiệt sau hàng năm tiến cống cho Đại Kim. Nếu chúng ta có được những mỏ này thì sẽ giải quyết được tình hình cấp bách lúc này.”
Triệu Khoách đau lòng như cắt: “Rợ Kim cứ mãi hối chúng ta thế này, tiền đâu để tiến cống mãi. Sử ái khanh có biện pháp gì không?”
Sử Di Viễn liền bảo: “Bệ hạ hãy cho sứ thần sang các nước phiên thuộc, yêu cầu tăng thêm số lượng tiến cống hàng năm, đặc biệt là An Nam. Xứ An Nam đã có nhiều mỏ khoáng sản như thế thì cũng nên ra sức cống hiến vì thiên triều ta.”
Triệu Khoách băn khoăn: “Hàng năm, An Nam đều tiến cống đầy đủ cho Đại Tống ta, lễ số tôn trọng đầy đủ, nếu như ép quá thì cũng không hay cho lắm.”
Ánh mắt Sử Di Viễn lóe lên sát khí: “Được cống nạp cho thiên triều là vinh hạnh của những kẻ man di phương nam đấy. Nếu như vua An Nam không biết điều thì chúng ta sẽ cho bọn chúng biết oai của thiên triều Đại Tống ta.”
Sử Di Viễn là một kẻ sát phạt quyết đoán, hắn leo lên được chức Thừa tướng triều đình Đại Tống là nhờ đấu tranh mà có. Khi Triệu Khoách vừa mới lên ngôi Hoàng đế thì người nắm quyền triều đình lúc bấy giờ là đại thần Hàn Thác Trụ, giữ chức vụ Thái sư Bình chương quân quốc trọng sự, thao túng triều cương, quyền khuynh thiên hạ. Trong một lần Sử Di Viễn dâng sớ can gián vua, chỉ trích Hàn Thác Trụ. Hàn Thác Trụ căm tức, từng lộ ý muốn bãi chức Sử Di Viễn. Khi ấy, Sử Di Viễn liền tiên hạ thủ vi cường, cấu kết với Dương hậu, giả mật chỉ Hoàng đế, cho quân mai phục giết chết Hàn Thác Trụ trên đường lên triều. Sử Di Viễn được phong làm Hữu Thừa tướng, Tiền Tượng Tổ làm Tả Thừa tướng. Trong cuộc đấu tranh chính trị sau này thì Sử Dĩ Viễn thắng, Tiền Tượng Tổ bị bãi chức, Sử Di Viễn làm thừa tướng duy nhất triều đình Đại Tống, trở thành kẻ kiêu ngạo chuyên quyền.
Triệu Khoách có điều do dự, nói: “Nhưng mà có tình báo nói lại là triều đình An Nam đang sở hữu những thứ vũ khí có sức công phá rất mạnh, ta nên cẩn thận mới được.”
Sử Di Viễn nhếch mép cười khẩy: “Bệ hạ chớ lo, chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi. Những loại vũ khí máy ném đá hỏa diêm và súng thần công mà dân An Nam xem như thần vật kia thì Đại Tống ta đã sở hữu từ lâu rồi. Còn sức công phá mạnh mẽ hơn vũ khí của ta ư? Thần đồ rằng chỉ là do kẻ dưới phóng đại lên mà thôi, không đáng tin cho lắm. Dân tộc Hán văn minh của chúng ta phát triển qua hàng ngàn năm, sáng tạo ra bao nhiêu thứ cho nhân gian, là trung tâm văn vật phồn hoa, đám man di phương nam kia sao có thể nghĩ ra được cái gì vượt qua chúng ta cơ chứ? Không đáng lo, không đáng lo.”
Triệu Khoách gật gù, suy nghĩ một hồi, vẫn còn lo lắng bảo: “Dân An Nam đều là con đỏ của trẫm, nếu như phải dấy can qua thì trẫm rất đau lòng. Đồng thời, rợ Kim ở phương bắc như hổ rình mồi, trẫm e gom không đủ binh lực để đi đánh An Nam.”
Sử Di Viễn chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm, Đại Kim cũng không phải bình an như trước. Mông Cổ đang ngày càng lớn mạnh, thường xuyên gây chiến với Đại Kim. Đại Kim đánh nhau với Mông Cổ, thường là thua nhiều thắng ít. Cũng chính vì vậy mà Đại Kim mới hối thúc Đại Tống ta cống nạp để bù đắp cho những tổn thất của Đại Kim. Vi thần sẽ triệu tập các đại thần bàn bạc kế sách vẹn toàn. Quả như An Nam biết điều thì thôi, còn không thì đợi đến khi có cơ hội là Đại Tống ta sẽ điều binh khiển tướng, một đòn quét sạch An Nam.”
Triệu Khoách nghe vậy, long nhan vui vẻ cất tiếng: “Đúng là trời giúp Đại Tống ta. Sử ái khanh, trẫm giao toàn quyền cho khanh xử lý chuyện này. Có khanh cáng đáng việc nước giúp trẫm, trẫm yên lòng lắm.”
Sử Di Viễn cúi đầu đáp: “Muôn tâu bệ hạ, được phục vụ bệ hạ là trách nhiệm của vi thần. Thần nguyện gan góc lầy đất vì bệ hạ đến chết không từ.”
Triệu Khoách vuốt râu cười cười, hắn nhếch mép, dõi mắt nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa điện Hoa Văn.
* * * * * * * * * *
Khu rừng mé Tây thành Thăng Long.
“Mới sáng bảnh mắt đã bắt dậy rồi, chú không để anh ngủ thêm được à?” Một gã tiều phu đốn củi thấp lùn, người gầy đét như que tăm, ngáp ngắn ngáp dài nói với gã đi bên cạnh.
“Anh mà còn ngủ nướng thêm là coi chừng củi tốt bị người ta lấy hết đấy, ông chủ Loạn ngày càng khó khăn chỉ chịu lấy củi tốt. Anh không nhớ hôm qua ông ấy chê lên chê xuống đống củi anh em ta vất vả mang về à?” Gã tiều phu còn lại có con mắt liếng, miệng hơi méo, bực bội nói.
Hai anh em tiều phu vừa đi vào trong rừng, vừa trò chuyện râm ran.
“Chú nhắc anh mới nhớ, thật là điên tiết với cái lão già bụng phệ đó, ỷ có tiền rồi không coi ai ra gì. Chắc chắn sẽ có một ngày anh giàu hơn lão ấy, rồi anh sẽ dùng tiền của mình đè chết lão ấy.” Gã gầy đét vung búa, phạt dọc một đường chặt nhánh cây cản đường.
“Bớt mơ mộng đi anh cả của em ơi, anh có phấn đấu cả đời cùng chẳng thể bằng được ông chủ Loạn, tiệm cơm của ông ấy là một trong những tiệm cơm nổi tiếng trong kinh thành. Chúng ta được ông ấy tin tưởng lấy củi đã là may phước lắm rồi. Hả? Anh nhìn cái gì kia?” Gã mắt liếng hướng mặt sang trái, nhưng chỉ ngón tay về phía trước kinh hô.
Khi anh em tiều phu vào rừng, còn cách bìa rừng không xa thì hai người kinh ngạc nhìn hiện tượng lạ trước mắt.
Gã gầy đét tới gần một cái cây có thân lớn bằng hai người ôm, há hốc mồm: “Sao mấy cây ở đây lại có nhiều kiến thế này?”
Gã mắt liếng hướng mặt về phía trước nhưng tay lại chỉ sang phải, hô tiếp: “Anh xem, mấy cây ở đằng xa kia cũng thế, nhiều kiến quá.”
Gã gầy đét nhìn chằm chằm vào cây trước mặt, gàn: “Biết rồi, chú để yên để anh xem nào. Mỗi thân cây là một hình thù. Đây... đây là chữ. Hình như lũ kiến đang tạo thành chữ gì đó thì phải.”
“Chữ à? Chữ gì thế?” Gã mắt liếng, lúng búng miệng hỏi.
“Thằng ngố rừng này, anh với chú có được học chữ quái đâu mà hỏi chữ gì? À có rồi, muốn biết chữ gì thì về hỏi thằng Chính nhà đối diện là biết ngay. Đi, giờ đi về gọi nó ra đây.” Gã gầy đét quay trở lại, gọi em đi theo.
“Nhưng mà thằng Chính sáng nay nó đi học ở trường Nghĩa Quốc rồi cơ mà. Có nhà ở nhà đâu mà kêu?” Gã mắt liếng gãi đầu, bảo.
“Thì tới trường Nghĩa Quốc lôi nó ra đây. A, phải rồi, ở trường tất sẽ có nhiều người biết chữ, chúng ta ra đó gọi mọi người tới đây giải nghĩa là chúng ta hiểu ngay.” Gã gầy đét, vỗ tay một phát, bước càng nhanh hơn.
Gã mắt liếng nhìn những thân cây xung quanh, thấy đám kiến bu quanh khắp nơi mà hãi hùng, rùng mình một cái, đoạn chạy theo ông jWUkf anh, gọi với: “Ấy, đợi em...”
Khi bóng dáng hai anh em tiều phu khuất hẳn thì lấp ló phía sau những thân cây ở phía xa có rất nhiều bóng người ẩn hiện. Những bóng người đó nói với nhau mấy câu, lập tức phóng vút người vào sâu trong rừng.
Vào buổi sáng hôm ấy, cả vùng dân cư mé tây thành Thăng Long xôn xao về sự lạ xảy ra trong rừng. Chẳng mấy chốc mà tin tức truyền đi khắp kinh thành, lời đồn rằng loài kiến trong rừng được thần rừng mách bảo đã tụ lại thành những chữ lớn, mỗi thân cây là một chữ lớn. Bách tính đua nhau đưa ra đủ các loại đồn đoán, thi nhau giải nghĩa từ lời mách bảo của thần. Các sĩ phu được tận mắt quan sát khu rừng lạ ấy đã ghép từng chữ rời rạc lại với nhau thì thành một câu như sau:
Quốc tổ quốc mẫu
Âu Lạc xuất thế
Kiến Gia vi quân
Đại Việt hùng cường.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.