Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 225: Bị Tập Kích





Hai quân đoàn lao thẳng vào nhau gầm rú, chém giết. Tiếng vũ khí leng keng, loảng xoảng va chạm không ngừng. Thời khắc này, chỉ có người với người tranh đấu nhau từng thời từng khắc để triệt hạ lẫn nhau. Thời khắc này, mạng người là vô nghĩa.
Quân đoàn Long Hổ trải qua các bài huấn luyện hà khắc, được dạy các tuyệt kỹ giết địch đã thể hiện sức mạnh vô bờ bến trong trận chiến với quân Chân Lạp. Mỗi tổ phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, chém giết địch không chút nương tay, một người thủ, một người công, một người tiến, một người lùi, múa những đường đao, đường kiếm nhoang nhoáng, đánh cho quân Chân Lạp thất điên bát đảo. 40 thớt voi được bố trí hai bên cánh đánh thẳng vào hai bên cánh, dẫm đạp tan nát những tên lính Chân Lạp dưới chân chúng, những con voi chiến này đều đã được trang bị các bộ áo giáp chuyên dụng cho loài voi bảo vệ các vị trí trọng yếu, giờ đây chúng chẳng khác nào những tảng đá khổng lồ đè bẹp từng toán quân kẻ thù.
Đội kỵ binh Thanh Long dẫn đầu quân đoàn Long Hổ mới thực sự là nỗi ác mộng của quân Chân Lạp. Đội kỵ binh tựa như binh đoàn thần chết vung thanh đồ đao khát máu kết liễu sinh mệnh quân kẻ địch và người chỉ huy của đội quân ấy lại chính là vị Hoàng đế Đại Việt.
Lý Hạo cưỡi trên lưng tuyệt thế thần câu phóng như bay trên đường tựa như bóng u linh chạy vụt thẳng một đường, những tên lính Chân Lạp chỉ kịp nhìn thấy bóng vàng trắng đã bị chém bay đầu. Lý Hạo vung đao liên tục, mỗi lần vung đao là một đầu người bay lên, một thân người bị chẻ làm hai khúc. Có những tên lính phe địch ở xa bắn tên hoặc ném giáo vào Lý Hạo đều bị hắn vung đao đánh bay, không một vũ khí tầm xa nào có thể chạm vào người hắn.
Bám sát hắn như hình với bóng là Lê Việt Công và Lý Hùng. Hai người phi ngựa ở hai bên Lý Hạo, bởi vì đánh trên lưng ngựa nên Lê Việt Công chuyển qua sử dụng thương, Lý Hùng sử dụng kích để giết địch. Hai người thay nhau tung những chiêu thức nhanh như ánh chớp, hóa giải mọi đòn tấn công ở hai bên cánh cho Lý Hạo.
Chỉ qua vài nhịp phi ngựa, Lý Hạo đã thấy Sa Lot Mân đang gào thét đốc quân ở trước mặt, tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt hắn, Lý Hạo gầm vang: “Sa Lot Mân ở kia, giết.”
Sa Lot Mân đang quát tháo nghe tiếng thét, quay sang nhìn người mặc áo giáp vàng cưỡi ngựa trắng đang lao thẳng tới chỗ mình, liền thè lưỡi liếm môi, cười gằn: “Vua Đại Việt, hà hà, đúng là một thằng nhóc ngu ngốc.”
Sa Lot Mân quát lớn: “Vua Đại Việt ở phía trước, tất cả xông tới giết hắn.”
Lúc này, toàn bộ quân Chân Lạp hầu như quên hết sống chết, xông thẳng vào Lý Hạo, áp lực về phía Lý Hạo tăng lên gấp bội phần. Nhưng vị vua trẻ tuổi kia vẫn như ánh sao băng, xông qua dòng người đông nghẹt, đánh văng mũi tên mũi giáo, con ngựa trắng phi tới đâu thì đám người nát vụn tới đó.
Sa Lot Mân mới thấy tên vua Đại Việt còn ở đằng xa, chưa kịp định thần thì loáng cái đã thấy vua Đại Việt ở ngay trước mặt, Sa Lot Mân chỉ kịp vung giáo đâm tới trước theo quán tính thì hắn đã cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo ùa tới cổ, hắn muốn cúi đầu tránh cơn gió nhưng hắn không tài nào tránh được, hắn chỉ thấy cái đầu của mình bay lên giữa không trung, rồi bị cái gì đó nhọn hoắt đâm xuyên qua, hắn chết không nhắm mắt.
Lý Hạo ngồi trên yên ngựa, giương thanh đao đang xiên cái đầu Sa Lot Mân lên cao, liên tục hô lớn: “Sa Lot Mân đã chết.”
Quân lính Đại Việt đồng thanh hò theo.
“Sa Lot Mân đã chết.”
“Sa Lot Mân đã chết.”
“Sa Lot Mân đã chết.”
Quân Chân Lạp ở gần đó hầu như chôn chân một chỗ, không ai tin nổi điều đó, vị tướng dũng mãnh của họ đã chết, bị giết chết một cách vô cùng chóng vánh.
Giây lát sau, toán lính Chân Lạp ở hậu quân, đa phần là quân Chiêm Thành bị bắt đi lính, bắt đầu tháo chạy, quân Chân Lạp không còn ai tham chiến hò nhau bỏ chạy, người người giẫm đạp lên nhau mà chạy, vứt bỏ khiên, giáo, cung, tên mà chạy.
Quân tướng Đại Việt vung nắm đấm, hô theo nhịp trống.
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
Lý Hạo cực kỳ sảng khoái, đón nhận sự tung hô của quân lính, ánh mắt hắn dõi về phương nam. Hắn hiểu rõ, phía trước vẫn còn muôn vàn hung hiểm khôn lường đang đón đợi hắn.
Quân Đại Việt thừa thắng xông lên, đuổi đánh tàn quân Chân Lạp đến khi trời sập tối thì Lý Hạo ban lệnh dừng quân. Bởi lúc đấy quân đối phương đã hoàn toàn rã đám, phân thành nhiều nhóm nhỏ chạy trốn theo nhiều hướng, mà Lý Hạo lại không muốn chia quân, e phát sinh thêm nhiều tình huống bất ngờ khác xảy ra, cộng thêm lý do bị quân Chân Lạp chặn đánh nên thời gian bị kéo dài, lúc này có tận lực hành quân thì cũng phải đến khuya mới tới tổng doanh trại quân đoàn số Ba cho nên Lý Hạo quyết địnhh toàn quân dừng lại nghỉ ngơi đồng thời hạ trại nấu cơm, đợi đến sáng mai sẽ tiếp tục lên đường.
Quân lính thuộc quân đoàn Long Hổ thao tác dựng trại, nấu nướng, sinh hoạt vô cùng nhanh chóng. Doanh trại tạm thời được quây theo trận đồ hình tròn lớn được ghép lại từ nhiều hình tròn nhỏ, lều trướng của Lý Hạo nằm ở trung tâm hình tròn, bảo vệ bên ngoài là lều bạt của các tướng quân.
Ở phần trung tâm còn có một lều trướng lớn khác dùng để chứa thương binh, hiện tại lều trướng này đang rất ồn ào, các thầy thuốc, trợ lý chạy ngược chạy xuôi chữa trị cho những người lính bị thương, còn Lý Hạo thì đi an ủi, thăm hỏi từng người. Nền y tế Đại Việt phát triển vượt bậc nhờ những phát minh quan trọng của Trung tâm Khoa Học Công Nghệ Đại Việt, đặc biệt là những loại thuốc kháng sinh đặc trị các loại nhiễm trùng. Trước kia, quân lính bị thương trong chiến tranh phần nhiều sẽ chết vì nhiễm trùng vết thương do vũ khí sát thương, nhưng giờ đây nhờ có các loại thuốc kháng sinh đặc chế mà giúp cho số lượng thương vong của quân Đại Việt giảm thiểu đáng kể.
Thành quả trong trận đụng độ quân tiên phong Chân Lạp lần này thực ngoài mong đợi, thương vong của đội quân tiên phong bọn chúng theo thống kê ban đầu là khoảng hơn 1 vạn quân chết trận, còn lại số lượng bỏ chạy trên đường thì thương vong không rõ. Quân Đại Việt chỉ có gần 200 người chết trận, còn lại khoảng 1000 người bị thương nặng nhẹ khác nhau. Đối đầu với đội quân hung mãnh như quân Chân Lạp mà quân Đại Việt đạt đuợc thành quả lớn lao nhường ấy phần nhiều là dựa vào sự hỗ trợ các vũ khí hạng nặng, trang bị áo giáp bền chắc, vũ khí sắc bén, đặc biệt là nhờ vào công lớn của Lý Hạo đã thần tốc giết chết chủ tướng của đội quân tiên phong ngay từ khi mới giáp trận, đánh tan hoàn toàn nhuệ khí quân Chân Lạp, khiến cho chúng đạp lên nhau mà chạy.
Cuối giờ tuất, Lý Hạo đang bàn bạc với chư tướng ở lều chính thì nghe tiếng huyên náo ở bên ngoài, lát sau Uy nghi đại tướng quân Phan Huy Cảnh vào báo: “Bẩm hoàng thượng, khu doanh trại phía tây bị tập kích?”
Lý Hạo hỏi ngay: “Tình hình bên khu đó thế nào?”
Phan Huy Cảnh đáp: “Quân Chân Lạp dẫn khoảng 5000 quân tập kích doanh trại quân ta, chúng sử dụng lối đánh ồ ạt, bất ngờ. Dường như chúng muốn xuyên thủng tuyến phòng ngự của ta để phá hủy kho lương thực của ta. Do chúng ta luôn đề cao cảnh giác nên bọn chúng bị chặn đứng ngay từ tuyến phòng thủ đầu tiên, chúng thấy thế công không nổi bèn rút chạy rất nhanh vào rừng.”
Lý Hạo liếc nhìn Phan Hải Đăng: “Ý khanh thế nào?”
Lão tướng Phan Hải Đăng ngẫm nghĩ, trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, có lẽ đây là cánh quân khác của Chay Tha chuyên dùng đánh tập kích, một số bộ lạc thiểu số ở Chân Lạp rất giỏi chiến đấu trong đêm. Chúng ta cần chờ thêm những hành động tiếp theo của địch mới biết rõ âm mưu của chúng.”
Lý Hạo truyền chỉ: “Lệnh cho toàn quân, án binh bất động, đề phòng nghiêm mật.”
Tướng Phan Huy Cảnh vừa nhận lệnh ra ngoài điều động quân lính được một hồi thì tiếng la hét, tiếng chiêng trống lại nổi lên ở phía bắc, lần này âm thanh ồn ào không kéo dài như lần trước, chỉ được một lúc là ngừng.
Sau khi nhận được tin tức từ quân truyền tin các nơi báo về, Phan Huy Cảnh vào trướng báo cáo: “Bẩm Hoàng thượng, quân địch tập kích ở phía đông, có khoảng 3000 quân, chỉ phóng vài lượt lao, bắn vài loạt tên lửa rồi rút chạy. Sau hai lần tập kích, phía quân ta chỉ có khoảng 60 người bị thương, không có ai chết trận.”
Ô Kim hầu Lý Bát ngồi ở hàng ghế bên trái, cất giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng cánh quân mới của Chân Lạp này có nhiệm vụ quấy nhiễu chúng ta suốt đêm, hòng không cho chúng ta được nghỉ ngơi, đợi đến khi quân ta mỏi mệt mới dồn toàn lực tấn công. Có lẽ bọn chúng đã thu gom thêm đám tàn quân ban sáng mới có số lượng đông đảo như thế.”
Lý Hạo gật đầu: “Trẫm cũng nghĩ như Lý Bát ái khanh.”
Hào trưởng Hà Cao vỗ tay ghế nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần xin dẫn quân đi quét sạch đám gà vịt ở ngoài kia, cứ để chúng lắng nhắng suốt như thế thần phát điên mất.”
Lão tướng Phan Hải Đăng lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, vạn lần không nên dẫn quân đuổi theo bọn chúng, giữa trời đêm thế này mà hành động như thế chính là trúng kế dụ địch của chúng. Chúng sẽ đánh phá từng phần đội quân của ta như những con cá rỉa mồi vậy.”
Lý Hạo cười bảo: “Ái khanh Hà Cao cứ bình tĩnh, trẫm đã có kế sách đối phó bọn chúng. Lệnh cho ba quân giữ vững vị trí, không ai được manh động đuổi theo quân địch.”
Mệnh lệnh của Lý Hạo được ban ra, một số nhóm quân xao động muốn đuổi theo giết địch đều lắng xuống, giờ đây uy vọng của Hoàng đế Huệ Tông như mặt trời giữa ngọ, mỗi người lính trong quân đoàn Long Hổ một lòng hướng về Hoàng đế của họ.
Trong khoảng nửa canh giờ, quân Đại Việt bị tấn công thêm ba lần nữa, nhưng quân lính Đại Việt đã có sự chuẩn bị tâm lý, cộng thêm họ đẩy lên tuyến phòng ngự đầu tiên các cỗ xe bắn nỏ liên châu, khi quân kẻ địch vừa hô hào đánh giết là hàng loạt cơn mưa tên rải lên đầu đám quân giặc, làm cho chúng sợ hãi phải lui binh nhanh chóng.
Đến lần tập kích thứ sáu của quân Chân Lạp, các tướng lĩnh bắt đầu tỏ vẻ bồn chồn, lo lắng, đêm nay mà toàn quân không nghỉ ngơi, nếu như sáng mai đụng độ một cánh quân lớn nào đó sẽ vô cùng rắc rối. Đúng 7Hu9y lúc ấy, Lý Hạo quắc mắt nhìn Lý Kháng bảo: “Lý Kháng, khanh lập tức đi phát động kế hoạch Cú Săn Mồi.”
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.