Ào, ào, ào. Từng luồng gió hanh khô nổi lên, thổi tung cát bụi cuốn mù trời. Quân đội Chân Lạp đứng thành những tốp lớn chen chúc nhau, không thành trận hình, dàn hàng vắt ngang qua các đỉnh đèo, các loại cờ xí đủ màu ở các toán quân, người nào người nấy đều cởi trần, đi chân đất, tay lăm lăm cây giáo trong tay. Ở phía sau đội quân ấy, có vài toán lính cầm cung tên với làn da hơi ngăm, tóc quăn, họ là những quân lính Chiêm Thành đầu hàng Chân Lạp, giờ bị đẩy lên tiền tuyến. Hai bên cánh quân Chân Lạp có 25 thớt voi đang giương vòi, giậm chân liên hồi. Nổi bật là đội quân ở giữa có màu da đen ngăm ngăm đỏ, vắt chéo người một mảnh vải sọc đỏ đen. Đứng đầu là một người cao lớn cưỡi ngựa nâu, cánh tay rắn chắc hằn lên những sợi gân xanh vằn vện, hắn cầm ngọn giáo to gấp đôi các ngọn giáo của các binh lính khác. Hắn chính là vị chủ tướng của quân tiên phong Chân Lạp. Phía bên kia chiến tuyến, quân Đại Việt xếp thành trận hình nghiêm trang, sát khí đằng đằng, tạo nên khí thế hùng tráng tựa như ngọn núi uy nguy, vững chãi. Quân đoàn Long Hổ dưới đôi bàn tay nhào nặn thần kỳ của vị lão tướng Phan Hải Đăng đã đạt được tinh túy ảo diệu của trận đồ hình vuông, tĩnh - nặng tựa thái sơn. Lão tướng Phan Hải Đăng nhíu mày nói: “Tướng chỉ huy của đội quân tiên phong chính là Sa Lot Mân, chiến tướng của Chay Tha, tên này nổi danh là mãnh tướng chuyên xung phong hãm trận, trong trận quân Chân Lạp vây đánh thành Pandaruga, chính Sa Lot Mân là kẻ đã đánh bại cùng một lúc năm hổ tướng của Chế Đà Bạt, đồng thời bắt sống Chế Đà Bạt dâng lên Yasuyvarman Đệ cửu. Sau trận này, hắn càng được Chay Tha coi trọng, chuyên cắt cử hắn đi đầu đàn áp các cuộc nổi dậy của người Chiêm Thành. Có lẽ Chay Tha muốn đánh tan quân ta ngay trước khi chúng ta kịp hội quân với quân đoàn số Ba.” Lý Hạo híp mắt: “Muốn diệt chúng ta ngay trong trận đầu tiên? Khẩu khí lớn lắm. Gã Chay Tha kia có vẻ hơi khinh thường quân đoàn trọng yếu nhất của Đại Việt thì phải?” Phan Hải Đăng nghiêng người: “Bẩm Hoàng thượng, theo thiển ý của thần là Chay Tha vô cùng coi trọng quân đoàn của chúng ta, hoặc nói cách khác là hắn e sợ chúng ta hội quân với quân đoàn số Ba. Sa Lot Mân là tộc trưởng của một trong những bộ tộc hùng mạnh ở Chân Lạp, người của bộ tộc này có đặc điểm là màu da hơi nám đỏ, những người thuộc bộ tộc này vô cùng khỏe mạnh, cực kỳ tàn độc và hung hãn, luôn được các tướng lĩnh Chân Lạp cho đi đầu trong các trận chiến lớn. Trước giờ Chay Tha chưa từng làm việc khinh suất nên mới điều cánh quân tiên phong cơ động nhất của hắn như thế.” Ù ù ù. Tiếng tù và bên phía quân Chân Lạp gióng lên từng hồi, báo hiệu quân của họ chuẩn bị tiến công. Ánh mắt Lý Hạo lấp lánh tinh quang: “Tốt, phải vậy chứ. Chay Tha không tầm thường càng chứng tỏ cuộc chiến sắp tới càng thú vị. Lệnh cho ba quân, chuẩn bị giáp chiến.” Hàng trăm, hàng ngàn lá cờ đỏ viền vàng tung bay phất phới trải dài theo cánh quân Đại Việt như muốn nhuộm đỏ cả bầu trời. Trống đồng Đại Việt đặt ở hậu quân bắt đầu rền vang như hòa tấu cho nhạc khúc chiến chinh của quân đoàn Đại Việt càng hùng tráng. Bên quân Chân Lạp, Sa Lot Mân đang cưỡi ngựa dạo quanh trước trận, cổ vũ sĩ khí toàn quân, chốc chốc lại vung mũi giáo về phía quân Đại Việt nói điều gì đó với giọng điệu cực kỳ kích động. Lý Hạo giục bạch mã tiến lên trước ba quân, cất tiếng hỏi vang: “Hỡi ba quân tướng sĩ, các khanh hãy cho trẫm biết các khanh là ai?” Âm thanh của Lý Hạo được vận nội lực của môn công phu Long Hổ Song Sát nên âm vang trầm bổng, chứa đầy khí thế kích động lòng người, rót vào tai của tất cả quân lính tại đương trường. Một đám quân tướng lớn giọng trả lời khác nhau. “Chúng thần là con dân của Hoàng thượng.” “Chúng thần là con dân Đại Việt.” “Chúng thần là người của tổ quốc Đại Việt.” Lý Hạo nói to: “Đúng. Các khanh là con dân của trẫm, các khanh là thần tử của trẫm, các khanh là người Đại Việt. Nhưng hiện tại, trong lúc này đây, hơn tất cả, chúng ta là người của quân đoàn Long Hổ, chúng ta là những người lính can trường của quân đoàn tinh nhuệ nhất Đại Việt, quân đoàn Long Hổ. Bây giờ, tất cả các khanh, hỡi ba quân tướng sĩ hãy đồng thanh nói lớn, chúng ta là quân đoàn Long Hổ.” Toàn quân đồng thanh đáp lời: “Chúng ta là quân đoàn Long Hổ.” Lý Hạo cười lớn, vung thanh trường đao Bão Tố, chỉ mũi đao lên trời, hô lớn: “Quân đoàn Long Hổ.” “Quân đoàn Long Hổ.” “Quân đoàn Long Hổ.” “Quân đoàn Long Hổ.” Quân tướng Đại Việt gầm rống tựa hồ rung chuyển đất trời, cuộn vào trong gió, hòa cùng tiếng trống, tiếng thanh la, tiếng tù và, tiếng hô của họ vọng vang tới quân Chân Lạp. Sa Lot Mân nhíu mày nhìn quân Đại Việt đang dâng trào sĩ khí ngút trời, hắn đã phải thay đổi cái nhìn đối với đội quân trước mặt hắn. Khi Sa Lot Mân nhận lệnh chặn đánh quân Đại Việt thì hắn có đôi chút khinh thường, mặc dù chủ tướng Chay Tha đã dặn đi dặn lại hắn phải cẩn thận, không được khinh địch. Gì chứ? Mang 2 vạn quân thiện chiến của hắn đi đón đánh 1 vạn quân vừa từ phương xa tới? Đây quả là một nhiệm vụ không thể dễ dàng hơn. Tuy chưa chính thức giáp chiến nhưng hắn đã tưởng tượng tới cảnh chém giết từng tên người Việt, thỏa sức tàn sát bọn người Việt yếu ớt kia như thế nào. Giờ đây, chứng kiến sĩ khí quân đội kẻ địch như thế, càng khiến trong lòng Sa Lot Mân khó chịu, hắn hừ lạnh một tiếng, quyết định phải đập tan nhuệ khí của quân địch ngay khi nó vừa nhen nhúm. Sa Lot Mân lập tức xoay người, vung mũi giáo về phía quân Việt, rống lớn: “Tấn công.” Ngay sau mệnh lệnh của chủ tướng, toàn bộ quân Chân Lạp hò hét, đua nhau tràn tới, không đội hình đội ngũ, không có khoảng cách giữa các cánh quân, người nào người nấy chỉ biết cắm đầu lao tới, như bầy ong vỡ tổ. Lý Hạo cưỡi ngựa trở lại trung quân, đứng trước chư FwacZ tướng, lão tướng Phan Hải Đăng đứng bên cạnh Lý Hạo, lặng lẽ nhìn phía trước. Lý Hạo chăm chú dõi mắt nhìn đoàn quân phe địch đang dần dần tiến sát chân đèo, bèn phất cờ lệnh hô lớn: “Ba quân giữ vững đội hình. Tay cung vào vị trí chuẩn bị. Tay nỏ vào vị trí chuẩn bị. Toàn bộ xe nỏ vào vị trí chuẩn bị.” Hàng loạt cờ lệnh khác nối tiếp nhau phất cao, một chùm pháo hoa cũng được bắn tung lên giữa trời. Toán quân cung tên đứng trước, toán quân nỏ đứng sau, 20 cỗ xe nỏ liên châu chầm chậm tiến lên đỉnh đèo. Lý Hạo quyết định. Trải qua gần hai năm đúc vũ khí mới, Đại Việt đã chế tạo được nhiều cỗ xe nỏ và súng thần công, tuy nhiên phần vì không đủ thuyền để chuyên chở, phần vì mang theo nhiều cỗ máy kềnh càng sẽ ảnh hưởng đến tính cơ động của quân đội, nên Lý Hạo và các chư tướng chỉ mang theo 40 cỗ xe nỏ và 20 khẩu súng thần công trong đợt hành quân tiến vào đất Chiêm Thành. Trong trận chiến lần này, Lý Hạo quyết định chưa cần sử dụng súng thần công, bởi vì trong các cuộc chiến tranh dã chiến thì với số lượng súng thần công ít ỏi như thế sẽ không đạt hiệu quả cao, hắn muốn để giành trong những trận chiến then chốt mới mang ra sử dụng chúng. Rầm rập. Rầm rập. Đội quân Chân Lạp vẫn ào ào xông tới, Lý Hạo cảm nhận được mặt đất dưới chân bắt đầu rung lên từng hồi, Lý Hạo nhẩm tính đúng tầm tên bắn đạt hiệu quả tốt nhất, phất cờ hô: “Tay cung bắn tên bao trùm vào trung quân.” Cơn mưa tên xuất hiện từ phe Đại Việt lập tức chụp lên đầu đám quân Chân Lạp, những lượt bắn tên này chủ yếu bắn vào trung quân để đạt hiệu quả sát thương cao, nếu bắn vào hai bên cánh sẽ có nhiều mũi tên bị bắn trượt ra ngoài gây hao phí tên. Quân Chân Lạp bị trúng tên ngã đổ kềnh, kẻ chết người bị thương nhiều không kể xiết, 7 thớt voi của bọn chúng nằm lăn ra đất, đập vòi hấp hối. Cùng lúc ấy, bên phe Chân Lạp cũng ra lệnh quân lính giơ khiên che chắn, toán quân cung thủ cũng bắn tên lia lịa về phía Đại Việt, nhưng quân đối phương đã đề phòng từ trước, cơn mưa tên của phe địch vừa xuất hiện thì quân tướng Đại Việt đã dựng khiên lớn đỡ tên của địch. Trải qua vài lượt tên tiếp theo, Lý Hạo truyền lệnh: “Xe nỏ liên châu, bắn. Tay nỏ, bắn yểm trợ.” Những cỗ xe nỏ liên châu dường như ấm ức bấy lâu, tựa như những con quái vật phun ra từng chùm tên lao vun vút tới xuyên thủng người đám quân Chân Lạp, có mũi tên còn bắn xuyên cả những tấm khiên gỗ mỏng của quân bọn chúng, xâu hai tên lính thành một, cắm phập trên nền đất. Mỗi khi những cỗ xe nỏ dừng bắn, để lắp tên mới thì đội quân cầm nỏ liên châu thay thế, bắn tên không ngừng vào quân kẻ thù. Cho đến khi quân Chân Lạp kéo đến sát chân đèo thì họ bỏ lại phía sau hàng ngàn quân lính bị chết, bị thương, kêu rên thảm thiết. Giờ đây, số lượng của quân bọn họ đã bị vơi mất hơn một phần ba so với số quân ban đầu. Thực tội nghiệp cho đàn voi của quân bọn họ chưa thể hiện được sự oai phong của mình thì toàn bộ đều đã ngã xuống, không thể gượng dậy nổi nữa. Lý Hạo rất hài lòng với chiến quả mở màn ấy, phất cờ lệnh: “Toàn bộ ngừng bắn.” Lý Hạo vỗ bờm ngựa, con ngựa Lý Bạch linh thông, tung vó lên cao, hí vang, thu hút sự chú ý của quân Đại Việt. Lý Hạo hô lớn: “Hỡi ba quân tướng sĩ, tướng giặc ở trước mặt, các khanh có dám cùng với trẫm đi lấy đầu tướng giặc không?” “Có.” Toàn bộ quân lính Đại Việt lớn giọng, đáp lời, tay giơ cao vũ khí. Lý Hạo vung đao: “Đội hình mũi dùi, tấn công.” Vù. Lý Hạo cưỡi ngựa trắng xông lên đầu tiên, dẫn đầu toàn quân lao xuống đèo, đội kỵ binh Thanh Long theo sát phía sau Lý Hạo, trung quân làm thân mũi dùi, hai cánh quân trái phải bám sát trung quân. Quân Đại Việt lao xuống đèo giống như một mũi dùi khổng lồ với đỉnh mũi màu vàng trắng, đầu mũi màu xanh, thân mũi màu nâu. Động, quân đoàn Long Hổ đã động. Quân đoàn Long Hổ khi tĩnh thì nặng tựa thái sơn, một khi đã động thì mạnh như thác đổ. “Giết.” “Giết.” “Giết.” Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc