Tờ mờ sáng, quân đoàn Long Hổ đi dọc theo con đường lớn uốn khúc như rắn lượn, cấp tốc hành quân hướng về phía tây nam. Hòa vào tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, tiếng người hối thúc, phó tướng Phan Hải Đăng cưỡi ngựa đi bên cạnh Lý Hạo, nghiêng mình dò hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, đêm qua phải chăng là đội đặc công xuất thủ?” Lý Hạo cười đáp: “Hải Đăng ái khanh đoán được sao? Đúng thực gừng càng già càng cay.” Phan Hải Đăng kéo cương ngựa, cười hỏi tiếp: “Hoàng thượng quá khen rồi. Đêm qua, quân Chân Lạp đang tập kích chúng ta dồn dập, ngay sau mệnh lệnh của Hoàng thượng thì chỉ xuất hiện những đợt tấn công rải rác, về sau thì không còn nữa. Thần trộm nghĩ, ngoài năng lực của đội Đặc Công thần bí kia thì không còn lực lượng nào có thể đối chọi với đoàn quân Chân Lạp ấy. Có phải là Hoàng thượng đã tính trước chuyện chúng ta phải đối mặt với đội quân chuyên đánh về đêm của Chân Lạp nên mới bí mật điều đội Đặc Công theo sát quân ta?” Lý Hạo lắc đầu, trả lời: “Thực ra trẫm không có tài năng tiên liệu xa đến thế, mọi chuyện đều do Quốc sư Lý Việt toan tính trước đấy thôi.” Phan Hải Đăng nhướng mày, cảm khái: “Quốc sư Lý Việt quả đúng là tiên nhân phái xuống trần để trợ giúp Đại Việt ta. Đất nước ta thịnh vượng được như ngày hôm nay thì công lao lớn không thể không kể đến ngài Quốc sư.” Lý Hạo cười ha hả: “Ấy là phúc của Đại Việt ta. Còn bao lâu nữa thì tới doanh trại quân đoàn số Ba?” Phan Hải Đăng ngước nhìn trời, quay sang đáp: “Bẩm Hoàng thượng, khoảng cuối giờ tỵ là tới nơi.” Lý Hạo vừa bàn luận với Phan Hải Đăng, vừa dẫn đầu đoàn quân đi thẳng một đường không gặp chút trở ngại nào như lo lắng ban đầu của họ. Đến xế trưa khi quân Đại Việt băng qua cánh rừng lớn chợt thấy bụi mù bốc cao, tiếng ồn ào hỗn loạn văng vẳng giữa tầng không, được quân do thám đi tuần tiễu báo lại thì Lý Hạo mới biết đã tới chiến trường chính ở châu Ô. Lý Hạo giục quân vượt qua ngọn đồi cao thì một cảnh tượng hùng tráng đập vào mắt hắn, biển người trải dài ngút ngàn tầm mắt, quân Chân Lạp và liên minh quân Đại Việt – Chiêm Thành đang tiến hành trận giáp chiến đẫm máu. Hàng vạn người rơi vào tình trạng điên cuồng, hỗn loạn. Hằng hà sa số người xông thẳng vào nhau chém giết, người cầm gươm, người mang giáo, người cầm đao, người vác búa đâm, chém, bổ, quật không ngừng. Ánh đao ánh kiếm loang loáng khắp nơi, kẻ này vừa ngã liền bị kẻ khác giẫm đạp lên, có khi đó là kẻ thù, có khi đó là đồng đội của mình, trong thời khắc ấy con người biến thành những con dã thú khát máu cùng cực. Đứng đằng xa quan sát, Lý Hạo thấy rõ quân Chân Lạp đông hơn liên minh quân Đại Việt – Chiêm Thành. Quân Chân Lạp trải dài vắt ngang qua cánh rừng, đồi núi, hết lớp này ngã xuống là lớp khác ào ạt tiến lên, ở phía hậu quân Chân Lạp còn có quân tiếp viện đang cuồn cuộn kéo tới. Tuy vậy, liên minh quân Đại Việt – Chiêm Thành không hề rơi vào thế kém, quân đoàn số Ba do Phụ quốc thượng tướng quân Lý Bất Hối chỉ huy ở trung quân, Kiêu vệ tướng quân Lý Bất Nhiễm luôn là mãnh tướng nhận nhiệm vụ xung phong giữa trận tiền đang tả xung hữu đột chém giết quân địch như giữa chốn không người, quân lính thuộc quân đoàn số Ba có kỷ luật nghiêm minh tạo thành trận thế xoay chuyển không ngừng khiến cho quân Chân Lạp phải đối phó vô cùng vất vả, mặc dù thế tấn công của quân Chân Lạp dũng mãnh như vũ bão vẫn không đánh đổ được sự phòng ngự vững chắc như tường đồng vách sắt của quân đoàn số Ba. Trong đợt tiếp viện Chiêm Thành lần này, Lý Bất Hối mang theo 10 cỗ xe nỏ, 60 thớt voi chiến đến từ phủ Nghệ An và các lộ lân cận nên sức chiến đấu của quân đoàn số Ba càng thêm mạnh mẽ. Những thớt voi chiến lao thẳng vào các nơi tập trung quân đông của Chân Lạp mà giày xéo, còn những cỗ xe nỏ thì hướng mũi lên trời, chủ yếu bắn vào hậu quân Chân Lạp hóa giải mọi đòn tấn công từ xa của quân địch. Ở hai bên cánh quân liên minh là các đội quân hỗn tạp người Chiêm Thành hợp lại do Chế Ma La chỉ huy, do đây là những đội quân mới được kiến tạo chưa lâu nên sức chiến đấu và sự phối hợp của họ kém hẳn quân Đại Việt. Họ chỉ dựa vào lòng yêu nước, căm thù giặc ngoại xâm mà liều chết chiến đấu với kẻ thù mới gỡ gạc được phần nào thế trận. Chế Ma La với phong thái anh tuấn phi phàm, đứng trên bành voi trắng, khoác hoàng bào, rất có bộ dáng của đấng quân vương, liên tục vung gươm đốc chiến. Gương mặt sáng trắng của Chế Ma La chỉ sạm đi đôi chút bởi cái nắng gió sát phạt của chiến chinh, không thể không công nhận năng lực hiệu triệu dân chúng thần kỳ của Chế Ma La, mới hơn một năm mà Chế Ma La từ hai bàn tay trắng đã có thể chiêu mộ được đội quân hùng hậu hàng vạn người. Quả thực, Hoàng tộc họ Chế có thể trị vì đất Chiêm Thành qua bao biến cố thịnh suy chính là nhờ vào sự tài giỏi, quyền biến của các đời vua họ Chế. Trong khi Lý Hạo quan sát thì quân đoàn Long Hổ nhanh chóng lập thành trận thế hoàn chỉnh. Lý Hạo thấy thời cơ tới, vung đao hô lớn: “Tấn công.” U. u. u. Nghe tiếng tù và nổi lên từ phương Bắc, đội quân hai phe thoáng nhìn theo thì ngạc nhiên thấy một cánh quân mới xuất hiện. “Giết.” Tiếng gầm lớn ngập trời, vạn lời như một, vang vang bốn bể. Nhìn những lá cờ đỏ sao vàng bay cao phất phới tạo nên một đường dài theo bước tiến của đội quân dũng mãnh, cảm giác trong lòng Lý Bất Hối càng thêm rạo rực: “Hoàng thượng, ngài đã tới.” Chế Ma La mỉm cười:“Kiến Gia Hoàng đế, cuối cùng ngài cũng mang viện binh đến.” Chế Ma La truyền lệnh: “Đấy là quân tiếp viện của Đại Việt, truyền lệnh của trẫm cho quân lính, liên minh với quân tiếp viện của Đại Việt giết sạch kẻ thù.” Tiếng hô hào phấn khích từ phe liên minh Đại Việt – Chiêm Thành lập tức trào dâng. Quân đoàn Long Hổ lao xuống chiến trường, kết hợp với quân Chiêm Thành tấn công dữ dội vào cánh trái quân Chân Lạp. Lý Hạo vừa mới gia nhập vòng chiến liền thúc ngựa Lý Bạch chạy dọc mặt trận, nhờ vào bộ giáp bất khả xâm phạm, võ công quán thế cùng với tuyệt thế thần câu, Lý Hạo tới lui ở các mặt chiến trường như cơn gió lốc, chuyên tìm giết các tướng lĩnh chỉ huy ở các nhánh quân Chân Lạp. “Giết.” “Ha ha ha, bọn lính Chiêm Thành các ngươi còn không cúi đầu xin hàng.” Một gã tướng quân mới đâm chết tên lính Chiêm Thành thứ bảy, cất tiếng cười khoái trá, ngoảnh lại đã thấy ánh vàng lấp lánh rọi vào mắt rồi bị thanh đao đâm xuyên ngực. “Giết, giết, giết, giết hết bọn chúng cho ta. Mang đầu người về lập công khen thưởng.” Một gã tướng quân đang quát tháo quân lính thì nghe tiếng ngựa hí vang rồi bị chém ngang lưng, thân chia làm hai nửa. “Tướng giặc kia là ai mà càn rỡ như thế? Để mạng lại cho ta.” Tướng Chân Lạp thấy Lý Hạo vừa gia nhập chiến trường, đã giết liền mấy tướng, liền múa song chùy, tấn công Lý Hạo. Keng. Keng. Keng. Tướng Chân Lạp thúc ngựa chạy tới, vung chùy đập ngang người Lý Hạo, người bình thường mà bị hắn đập chùy như thế không tan xương thì cũng nát thịt, ai có công lực thâm hậu thì cũng bị hắn đánh rơi xuống ngựa. Nhưng, khi hắn đánh vào tên mặc giáp hoàng kim thì bị thanh đao của đối phương phạt ngang chặn đứng, một luồng nội lực khủng khiếp chấn dội song chùy lên trên, hắn thầm kinh khiếp trước sức mạnh của đối phương, đang lảo đảo muốn ngã thì bị một tên to như con bò mộng cầm búa bổ cho một búa vào đầu, chẻ đôi người. “Quân bay đâu, bắt lấy tên mặc giáp hoàng kim kia, tập trung bắt lấy hắn, giết chết tên mặc giáp hoàng kim cho ta.” Một gã tướng quân chỉ huy quân lính vây ráp Lý Hạo, lúc bao quanh Lý Hạo những tưởng có thể giết vua Đại Việt tới nơi. Hàng chục tên lính Chân Lạp cầm giáo mác nhanh chóng bủa vây tạo thành hình bán nguyệt xông tới chỗ Lý Hạo. “Ha ha ha, ta ở đây, tới mà bắt ta đi.” Lý Hạo cười dài một tiếng, xuất chiêu đao mạnh như vũ bão chém bay gần chục tên lính. Lý Hùng và Lê Việt Công theo sát vua giết quân Chân Lạp bằng những chiêu sát thủ cực kỳ tàn độc, chỉ sau vài lần chớp mắt thì toàn bộ những tên lính ở phía sau Lý Hạo đều nằm la liệt trêm mặt đất, tứ chi đứt đoạn. Vút. Tướng Chân Lạp lựa thời cơ Lý Hạo đang mải đánh nhau với quân lính thì lấy cung bắn tên thẳng vào đầu Lý Hạo. Keng. Lê Việt Công như bóng u linh liền xuất hiện chắn trước Lý Hạo vung kiếm đánh bay mũi tên. Lý Hạo đâm xuyên người một tên lính Chân Lạp, quát: “Bắn tốt.” “Đến lượt ngươi rồi.” Lý Hạo cười gằn nhìn gã tướng Chân Lạp đang bở vía, phi ngựa lao vút tới chỗ hắn, chém mạnh một đường cầu vồng xuống đầu gã, gã giơ giáo đỡ đòn thì thanh trường đao Bão Tố với uy lực khủng khiếp chém gãy cán đồng thời chặt phăng cả cánh tay của gã tướng, gã rú lên thê lương rồi bị Lý Hạo trở đao chém đầu lìa khỏi cổ. Tướng chỉ huy quân cánh trái bị giết chết liên tiếp khiến cho những đám quân trở nên hỗn loạn, chẳng mấy chốc đội quân cánh trái bị chọc thủng lỗ chỗ, rơi xuống thế hạ phong. Quân tướng của Đại Việt noi gương Hoàng đế, tinh thần dâng cao, phấn chấn giết địch. Quân Chiêm Thành được lợi không chịu kém thế, hò nhau lao bổ vào quân Chân Lạp phát tiết những hờn tủi bấy lâu mà họ chịu đựng dưới sự cai trị bạo ngược của người Chân Lạp. Ù. ù. ù. Tiếng tù và từ phía hậu quân Chân Lạp bất ngờ dấy lên. Quân Chân Lạp bắt đầu co cụm lại, vừa đánh vừa lui. Liên minh quân Đại Việt – Chiêm Thành dồn toàn lực tấn công nhưng dưới sự phản kháng mạnh mẽ của quân Chân Lạp thì liên quân không thể gây ra hậu quả nặng nề đối với quân Chân Lạp, bởi quân Chân Lạp đông hơn liên quân nhiều lần, nếu như liều mạng tấn công bptBD còn phải trả những cái giá không nhỏ. Lý Hạo thấy thế, quát lớn: “Thế giặc vẫn còn mạnh, không thể đuổi giết. Truyền lệnh lui quân.” Quân Đại Việt trở về thế thủ lần lượt rút lui. Quân Chiêm Thành gườm gườm nhìn quân Chân Lạp trong căm thù, nhưng cũng ngậm ngùi rút theo quân Đại Việt, vì họ biết nếu không có sự trợ chiến của quân Đại Việt thì họ sẽ lại trở thành những miếng mồi béo bở cho đám quân Chân Lạp hung hãn kia chém giết. Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.