Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 228: Liên Quân Bàn Kế





Lý Hạo cùng với quân đoàn Long Hổ tiến vào Tổng hành dinh doanh trại trong tiếng hò reo kích động của liên quân, tiếng Việt tiếng Chiêm hòa lẫn vào nhau rất náo nhiệt, đặc biệt là tiếng hô hào của quân đoàn số Ba, tiếng tung hô Hoàng đế Đại Việt của họ dường như muốn át cả tiếng hô của người Chiêm Thành mặc dù người Chiêm Thành đông hơn họ gấp hai lần.
Lý Hạo phóng mình xuống ngựa, mọi người đều cúi rạp hành lễ.
Chế Ma La hai cánh tay chéo ngang ngực, nghiêng mình nói bằng tiếng Việt: “Vua của Chiêm Thành, Paramesvara Varman Đệ nhị, bái kiến Hoàng thượng. Kính chúc Hoàng thượng muôn đời trường thọ cùng núi sông.”
Lý Hạo tiến tới Chế Ma La, liếc nhanh một người đứng chếch phía sau Chế Ma La rồi vươn hai tay khẽ nâng Chế Ma La, cười nói bằng tiếng Chiêm xem như đáp lễ: “Vua Paramesvara Varman đâu cần phải làm thế, giờ ngài cũng là quân vương một nước, không cần phải hành lễ với trẫm.”
Chế Ma La nắm hai cánh tay Lý Hạo, thành khẩn nói: “Trước đây Hoàng thượng là vua của thần, bây giờ cũng vẫn là vua của thần. Ơn của ngài đối với hạ vương như công ơn tái tạo, nhờ sự trợ giúp của ngài mà đất nước Chiêm Thành mới cơ hội trùng hưng. Thần dân Chiêm Thành vô cùng biết ơn Hoàng thượng. Hoàng thượng nhận một kính của hạ vương cũng là đáng lắm.”
Lý Hạo nhìn vào mắt Chế Ma La thấy biểu hiện của hắn cực kỳ chân thành thì cười vang: “Ha ha ha, hỡi vua Paramesvara Varman, nói thật lòng trẫm trước giờ luôn xem ngài như anh em ruột thịt một nhà, còn nói chi những lời khách sáo? Ồ, còn vị tiên sinh này là ai, hình như trẫm đã gặp ở đâu rồi thì phải?” Lý Hạo nhìn người đứng chếch phía sau Chế Ma La, đó là một ông già tuổi độ lục tuần, tóc bạc, gương mặt già nua đã có nhiều đốm đồi mồi.
Chế Ma La mỉm cười, chỉ vào ông lão có mái tóc bạc phơ đứng phía sau mình, giới thiệu: “Bẩm Hoàng thượng, đây là Chang Da Mật, trước kia làm quan tư mã dưới triều của vua cha Harivarman Đệ nhị. Hiện tại, ông ấy là người mà thần tin tưởng nhất, ông ấy đã giúp cho hạ vương rất nhiều trong những chiến dịch vừa qua, mọi sự vụ gần đây đều nhờ có ông ấy lo toan cả.”
Chang Da Mật vẫn thể hiện sự bình thản, hơi cúi đầu, có phần hờ hững, chắp hai tay nói: “Thần, Hàn lâm học sĩ, Tổng quản khu mật sứ, Tể tướng Chiêm Thành, Chang Da Mật, bái kiến Hoàng thượng.”
Ánh mắt Lý Hạo lóe sáng, đoạn mỉm cười với Chang Da Mật: “Được rồi, được rồi, không cần phải khách sáo, lúc nãy khanh đã hành lễ với trẫm rồi. Không ngờ khanh lại kiêm nhiều chức vụ đến thế. Đất Chiêm Thành, nhân tài như mây, trẫm vô cùng thán phục.”
Lão tể tướng Chang Da Mật vẫn không mặn không nhạt, điềm tĩnh đáp: “Tâu Hoàng thượng, cũng nhờ bệ hạ Paramesvara Varman coi trọng lão thần, ban hạ Hoàng ân, mà lão thần mới quyết nai lưng gánh vác, chia sẻ việc giang sơn với bệ hạ Paramesvara Varman.”
Mặc dù biểu hiện của Chang Da Mật không hề cung kính với mình, nhưng Lý Hạo lại thể hiện ra phong phạm quân vương, lòng bao dung như biển lớn, gật đầu: “Rất hay, vua Paramesvara Varman có những người như Tể tướng Chang Da Mật đây thì chuyện phục quốc đâu còn là chuyện xa vời. À, phải rồi, chúng ta vào trướng bồng rồi tiếp tục bàn chuyện. Đi nào.”
Chế Ma La giơ tay ra hiệu: “Mời Hoàng thượng.”
Lý Hạo dẫn đầu đoàn người hai nước, Chế Ma La đi bên cạnh Lý Hạo, cố ý đi thấp hơn một chút, mau chóng vào trướng bồng chính của doanh trại liên quân. Ở chính giữa doanh trại đặt hai ghế chạm rồng vàng, Lý Hạo ngồi ghế bên trái, Chế Ma La ngồi ghế bên phải, tướng lĩnh hai nước đứng ở hai bên phía vua của nước mình.
Lý Hạo đàm đạo cùng với Chế Ma La thêm vài câu xã giao rồi hỏi Lý Bất Hối: “Lý Bất Hối ái khanh, từ khi khanh điều quân đoàn số Ba sang Chiêm Thành thì tình hình chiến sự diễn ra như thế nào?”
Lý Bất Hối tiến tới tấm bản đồ lớn treo trên tường, chỉ tay vào các vị trí trên bản đồ, tâu: “Bẩm Hoàng thượng, ngay từ khi thần chỉ huy quân đoàn số Ba sang Chiêm Thành, hội quân với quân Chiêm Thành ở vùng Diên Phúc thì quân Chân Lạp đã tấn công dồn dập. Quân Chân Lạp điều động phần lớn lực lượng quân Chân Lạp ở Chiêm Thành và cả người Chiêm Thành cũng bị bắt đi lính. Đầu tiên chúng mang 8 vạn quân tiên phong chia làm hai ngả, đánh vào mặt Đông để tạo thanh thế và mặt Tây của Diên Phúc để tạo vùng an toàn cho hậu quân. Lúc này, quân Chiêm Thành có khoảng 3 vạn quân, cộng thêm 2 vạn viện binh của Đại Việt mới có thể chống đỡ được thế công hung hãn của giặc. Nhằm tránh tổn thất cho quân liên minh phe ta, thần đề nghị vua Chế Ma La rút quân về vùng đồn lũy Quế Sơn. Quân Chân Lạp đuổi đánh không buông, tuy nhiên phe liên minh bên ta không sử dụng phương thức giáp chiến mà tận dụng chiến thuật du kích. Quân Chân Lạp đánh mãi quân liên minh không xong thì bị vua Chế Ma La dẫn đội kỳ binh 7000 quân, đi vòng đường bí mật nằm trong một khe núi hiểm trở, đánh úp mặt sau của giặc. Quân Chân Lạp bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, bị đánh cho nghiêng ngả, thần nhân cơ hội ấy dẫn quân đánh vỗ mặt thẳng vào trung quân giặc. Quân Chân Lạp tổn thất thảm trọng, thoái lui liên tục, phải rút về vùng Diên Phúc xây dựng đồn lũy trải dài từ Đông sang Tây. Theo thống kê sơ bộ thì quân Chân Lạp thiệt hại hơn 3 vạn quân tiên phong.”
Lý Hạo hướng về phía Chế Ma La, cung tay nói: “Không ngờ tài điều binh của vua Paramesvara Varman lại cao minh tới vậy. Trẫm thật vô cùng bái phục.”
Chế Ma La xua tay: “Hoàng thượng quá khen rồi. So với những chiến tích huy hoàng của Hoàng thượng thì vài chiến thắng nho nhỏ kia của hạ vương, thì cũng giống như đom đóm so với ánh trăng rằm mà thôi.”
Lý Hạo bảo: “Chà, khanh quá khiêm nhường rồi, có thể dùng 7000 quân đánh cho 8 vạn quân chạy dài thì trong lịch sử quân sự là rất hiếm gặp.”
Chế Ma La gượng cười: “Thật ra là nhờ có tướng quân Lý Bất Hối giỏi dụng binh đã thu hút toàn bộ sự chú ý của quân Chân Lạp cho nên thần mới có được chiến thắng may mắn ấy.”
Lý Hạo cười ha hả: “Tính cách của vua Paramesvara Varman vẫn như xưa không hề thay đổi. Được rồi, Lý Bất Hối khanh thuật tiếp đi.”
Lý Bất Hối tiếp lời: “Bẩm hoàng thượng, chiến thắng ấy đã tạo ra một bước ngoặt mới trong cuộc chiến, không những đẩy lui được quân Chân Lạp mà còn khiến cho nhân dân Chiêm Thành mộ danh mà tới đầu quân dưới trướng vua Paramesvara Varman ngày càng đông, đến nay có hơn 1 vạn người Chiêm mới sung quân. Tổng số quân liên minh tăng lên hơn 6 vạn quân, nếu như cộng thêm 1 vạn quân thuộc quân đoàn Long Hổ thì tổng số quân liên minh là 7 vạn quân. Về phía Chân Lạp, từ khi quân Chân Lạp lạc bại ở Quế Sơn thì chúng rút về cố thủ Diên Phúc, lực lượng viện binh của chúng vẫn bổ sung không dứt, có lẽ chúng đã điều động thêm quân đội từ Chân Lạp kéo sang. Hiện giờ, thế ta và giặc xem như cân bằng, mấy tuần nay vẫn gườm nhau ở dải núi vùng Diên Phúc. Bởi vì quân Chân Lạp lập đồn lũy san sát, H3Fi1 trải dài theo các đồi núi, yểm trợ lẫn nhau, tạo thành thế ỷ dốc, rất khó tấn công. Một khi chúng ta tấn công một hướng thì quân Chân Lạp ở các nơi còn lại đều tập trung về đấy tiến hành công kích quân liên minh rất mạnh mẽ, còn nếu chúng ta chia quân ra thì càng khó tấn công hơn do quân Chân Lạp đông hơn chúng ta rất nhiều.”
Lý Hạo gõ gõ lên tay ghế, hỏi: “Quân Chân Lạp có bao nhiêu binh lính tất thảy?”
Lý Bất Hối ngẫm nghĩ, trả lời: “Lúc này, nếu tính cả số lượng dân phu, dân binh, quân Chiêm thì phe Chân Lạp có tổng cộng 9 vạn quân, theo như tin tình báo ở các nơi báo về thì nếu như đợi cho giặc tập kết đầy đủ thì số lượng ấy có thể tăng lên 13 vạn quân. Bẩm Hoàng thượng, mặc dù Đại tướng quân Chay Tha là tướng của giặc nhưng thần không thể không ca ngợi hắn là một trong những vị tướng tài hiếm có của Chân Lạp, để có thể vãn hồi cục diện như hiện nay là vô cùng khó khăn.”
Lý Hạo ngạc nhiên: “Thế sao lúc trước tên Chay Tha kia lại để cho quân mình thảm bại như vậy?”
Lý Bất Hối chậm rãi nói: “Bẩm Hoàng thượng, kẻ chỉ huy quân tiên phong Chân Lạp ban đầu là Chác Khom chứ không phải Chay Tha, bấy giờ Chay Tha còn đang ở hậu quân điều động binh lính, Chác Khom đã bị quân ta bắn tên giết chết trong quá trình bại quân tháo chạy. Về sau, Chay Tha mới lệnh cho quân Chân Lạp rút về cố thủ ở Diên Phúc.”
Lý Hạo gật đầu: “Như vậy là giờ đây chúng ta đang phải đối mặt với đội quân Chân Lạp rất khó ứng phó dưới sự chỉ huy của Chay Tha. Lý Bất Hối, khanh có nghĩ ra cách gì đối phó với Chay Tha hay chưa?”
Lý Bất Hối thở dài: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã công kích vào nhiều nơi của chiến lũy Diên Phúc nhưng vẫn không thành công. Cho đến giờ vẫn đang tìm điểm yếu của đối phương.”
Lý Hạo mỉm cười hỏi Chế Ma La: “Vậy còn ngài, hỡi vua Paramesvara Varman, ngài là vua của nước Chiêm Thành, hiểu cặn kẽ về địa hình nơi đây, có tìm ra phương kế nào khác hay không? Chẳng hạn như là một con đường bí mật hay một địa đạo nào đó có thể giúp ta điều một đội kỳ binh luồn ra sau lưng giặc?”
Chế Ma La xấu hổ nói: “Thưa Hoàng thượng, hạ vương cũng vô kế khả thi đối phó Chay Tha. Gã lập đồn lũy rất chặt chẽ và vững chắc, một con chim cũng khó mà bay lọt. Hướng tây thì núi cao vời vợi, trập trùng hiểm trở, rất khó hành quân thần tốc, nếu có thể tới được sau lưng quân Chân Lạp thì có lẽ cuộc chiến cũng kết thúc mất rồi. Còn hướng Đông thì đầm ao lầy lội và biển lớn mênh mông, càng không thể là con đường dễ dàng để điều binh.”
Lý Hạo xoa cằm, nói: “Trẫm có một đoàn thuyền ngoài biển Đông, hay là bây giờ trẫm lại dẫn quân lên thuyền ra khơi, dẫn quân từ ngoài biển đánh vào sau lưng trại giặc.”
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.