Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 233: Đố Kỵ Trùng Trùng




Trướng bồng vua Chiêm Thành.
Chế Ma La ngồi trên ghế dài, nhấp ngụm nước trà, mắt đăm chiêu nhìn ánh chiều tà hắt bóng vào trướng bồng. Trong trướng lúc này chỉ có Chế Ma La và Chang Da Mật, Chế Ma La chốc chốc lại sa sầm nét mặt, ánh mắt chốc chốc lóe lên những tia sáng vi diệu, từ chiều đến giờ hắn đã phát ngấy khi nghe đây đó tiếng luận bàn của quân lính Chiêm Thành về uy phong của Hoàng đế Đại Việt, khẽ liếc lão tể tướng âm trầm cất tiếng: “Chang Da Mật, theo như ngươi dự đoán thì tối nay Hoàng đế Kiến Gia nắm bao nhiêu phần thắng.”
Chang Da Mật nói bằng giọng không nhanh không chậm: “Tâu bệ hạ, có lẽ là được một hai phần thắng, có lẽ là chẳng được phần nào.”
Chế Ma La thở dài: “Quả thực là thế, Hoàng đế Kiến Gia cũng không ngu dốt đến mức đi nạp mạng cho quân Chân Lạp. Nếu hắn hồ đồ đột kích chiến lũy Chân Lạp thì đã chẳng sống được đến tận bây giờ. Kẻ này… trẫm thật không thể nhìn thấu hắn, có lúc hắn xử sự giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu, có lúc hắn lại thể hiện những hành động quả đoán khôn lường. Ài… Thực sự mà nói lúc này ngoài khanh ra, trẫm khó mà tin tưởng vào ai, ngay cả vận mệnh sắp tới đây của trẫm cũng khó mà tiên đoán được. Đất nước này, thực sự đã đến mạt vận rồi hay sao?”
Chang Da Mật nghe Chế Ma La nói mà mặt không đổi sắc, từ tốn đáp: “Tâu bệ hạ, chẳng hay bệ hạ có muộn phiền gì? Thần nguyện vì bệ hạ mà chia sẻ nỗi ưu tư.”
Chế Ma La thoáng nhìn Chang Da Mật, gương mặt Chế Ma La giãn ra vài phần, giờ hắn chỉ có thể tin tưởng vào Chang Da Mật, người đã vào sinh ra tử với hắn, nhiều lần cứu hắn thoát khỏi cái chết trong gang tấc: “Chang Da Mật, khanh có từng có nghĩ rằng quyết định trước kia của trẫm là sai lầm hay không? Điều này trẫm luôn giữ trong lòng, không nói ra, hôm nay chứng kiến sự kiêu ngạo càn rỡ của Hoàng đế Kiến Gia, trẫm càng lo âu cho cục diện trước mắt, nếu như lòng quân dân Chiêm Thành dao động thì hậu quả khó lường. Trẫm chỉ sợ trẫm đã làm chuyện đuổi hổ cửa trước, rước sói cửa sau mất rồi.”
Chang Da Mật yên lặng một lúc, chậm rãi nói: “Tâu bệ hạ, bệ hạ không cần phải tự trách mình như vậy, âu đây cũng là số trời. Bệ hạ cũng không cần quá đỗi lo âu, đối với mưu đồ của Hoàng đế Kiến Gia, thần đã có đối sách từ lâu, trước kia thần còn ngại vì mối quan hệ của ta với nước Việt, còn phải nhờ cậy nước Việt trợ giúp lương thảo, khí giới nên thần không nhắc tới. Nhưng nay bệ hạ đã anh minh sáng suốt nhận ra lòng dạ thâm độc của người Việt thì thần xin dâng chút kế mọn.”
Gương mặt Chế Ma La tươi tỉnh hẳn lên, vỗ bàn bảo: “Hay lắm, trẫm có được hiền tài như khanh trợ giúp quả thực là đốt đuốc khó tìm. Khanh mau nói.”
Chang Da Mật trả lời: “Tâu bệ hạ, kế sách của thần chỉ gói gọn trong mấy chữ, WZ6PE uyển chuyển giữ mình, phục hưng đất nước, cải tổ binh hùng, lựa thời xưng đế.”
Chế Ma La nheo mắt: “Những điều khanh vừa nói trẫm cũng hiểu phần nào, nhưng chúng ta có thể cầm cự được đến lúc ấy hay không? Trẫm e với quân lực hùng mạnh hiện tại của nước Việt, chúng ta khó bề địch nổi.”
Chang Da Mật nói ngay: “Tâu bệ hạ, từ những điều kiện mà Hoàng đế Kiến Gia ràng buộc với chúng ta trước kia có thể thấy hắn chưa muốn xâm lược chúng ta ngay mà muốn thôn tính dần dần. Hừ, chẳng lẽ hắn nghĩ có thể qua mắt được người Chiêm Thành chúng ta đơn giản như vậy hay sao? Giờ, chỉ cần chúng ta tương kế tựu kế, hưởng lợi thêm từ những viện trợ từ phía người Việt, nhất là những chế tạo thần kỳ của họ, từ từ khám phá ra ảo diệu trong đó rồi dần thoát khỏi cái bóng của chúng, chúng ta còn có thể quay ngược lại đánh cho chúng một nhát chí mạng không kịp trở tay, đợi đến ngày ấy bệ hạ sẽ trở thành vị Hoàng đế Chiêm Thành vĩ đại nhất, lưu danh thiên cổ. Ván cờ này chẳng phải là đáng đánh lắm hay sao?”
Mắt Chế Ma La sáng rực, hắn đang thấy trước mắt một tương lai sáng ngời, hào quang rực rỡ, dường như hắn nhìn thấy trước mắt mình cảnh tượng hàng vạn người đang triều bái, người người ở khắp các miền đất nước lân bang phải tề tựu dưới chân hắn mà phủ phục tung hô vạn tuế. Chế Ma La cả cười mà rằng: “Trẫm có tâm phúc như khanh bên cạnh thực là phúc phận vô ngần. Chang Da Mật, khanh hãy yêm tâm, một khi trẫm có thể bước lên đỉnh cửu ngũ chí tôn thì vua tôi chúng ta có phúc cùng hưởng, trẫm quyết không bạc đãi khanh.”
Chang Da Mật cúi đầu nói: “Thần đội ơn bệ hạ, được phò ta bệ hạ đã là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của vi thần rồi, thần không dám đòi hỏi gì thêm nữa.”
Chế Ma La cười một lúc, đoạn nhớ ra điều gì đó, âm u nói: “Tuy vậy, gã Hoàng đế Kiến Gia kia, gian xảo khó đoán, cảm giác khi đối mặt với hắn, khiến cho trẫm luôn gặp phải áp lực cực lớn, giống như hắn có thể nhìn thấu tâm can của hắn vậy. Kẻ này… trẫm thực muốn một dao đâm chết hắn.”
Chang Da Mật vuốt râu, lạnh giọng đáp: “Nếu như bệ hạ có hiềm khích với vua Việt như thế, chi bằng giết phứt hắn đi cho xong, bất quá thần cần phải nhắc nhở bệ hạ, đây chỉ là hạ sách, bệ hạ vẫn nên lấy đại cục làm trọng.”
Chế Ma La chống một tay lên bàn, hờ hững vuốt cằm: “Giết Hoàng đế Kiến Gia? Giết hắn bằng cách nào? Khanh cũng thấy rồi đấy, hắn rất khó đối phó, võ công của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa rồi. Cả mười viên tướng của Chân Lạp đồng thời xuất trận, đó là những viên mãnh tướng giỏi nhất của Chân Lạp đó, đừng nói là trẫm, ngay cả Chay Tha có ra đấu cũng khó thắng được năm người chứ đừng nói là mười người họ, vậy mà Hoàng đế Kiến Gia, hắn lại dễ dàng lấy đầu từng người từng người một nhanh như chớp, nếu trẫm không tận mắt chứng kiến thì không thể nào tin được. Hơn nữa, nếu như giết hắn thì chúng ta đã chân chính trở mặt với người Việt, với tình hình quân ta lúc này thì đúng là không thể chịu nổi cơn lửa giận của người Việt, thôi quên đi, xem như trẫm chưa nhắc tới chuyện ấy.”
Chang Da Mật chầm chậm nói ngắt quãng từng lời: “Không giết hắn trực diện thì ta có thể giết bằng cách khác… chẳng hạn như là… dùng độc.”
Chế Ma La nhướng mày: “Dùng độc?”
Chang Da Mật nhếch mép: “Đúng vậy, tâu bệ hạ, sau khi quân Việt giúp chúng ta đánh đuổi hoàn toàn quân Chân Lạp ra khỏi bờ cõi thì bệ hạ hãy mở tiệc linh đình để chiêu đãi liên quân hai nước. Trong bữa tiệc ấy, thần sẽ ngầm bỏ độc vào thức ăn của Hoàng đế Kiến Gia, thần có một loại độc dược rất lợi hại do các vu sư thần bí trên dãy núi Hải Vân bào chế. Loại độc này khi đã ngấm vào người thì không phát tác ngay mà ủ trong cơ thể nạn nhân, khiến cho họ không thể nhận biết được, đợi tới nửa năm sau thì chất độc ấy bộc phát, làm cho họ giống như là đang mang trọng bệnh, cơ thể nạn nhân sẽ dần dần suy kiệt cho đến khi tắt thở. Lúc bấy giờ, người Việt không biết ai là thủ phạm, Hoàng đế Kiến Gia cũng chết trên đất Việt, thì đâu còn ai có thể trách cứ nước Chiêm thành chúng ta nữa.”
“Hay, hay, hay lắm. Hoàng đế Kiến Gia, hừ... bất kỳ ai muốn cướp đất Chiêm Thành của trẫm cũng đều phải trả giá đắt. Ha ha… ha ha… ha ha…” Chế Ma La vừa nghe Chang Da Mật nói xong thì cười gằn thành tiếng, tiếng cười âm u của hắn lẩn quẩn khắp trướng bồng, tựa hồ không tìm thấy lối ra.
* * * * * * * * * *
Đêm khuya. Chiến lũy Chân Lạp.
Cả một vùng doanh trại Chân Lại như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng tựa có tựa không, ẩn hiện trong lớp sương ấy là từng đám khói lửa mịt mùng khắp nơi, rần rần nổi lên trong màn sương là những tiếng la hét thất thanh, tiếng binh đao chạm nhau, tiếng người chém giết ngập tràn.
“A… Rút… rút… rút quân… rút quân…”
Lý Hạo gào lên không ngừng, cắm đầu cắm cổ thúc ngựa Lý Bạch chạy càng nhanh càng tốt. Phía sau lưng Lý Hạo, đội kỵ binh Thanh Long ùn ùn chạy thục mạng theo chủ tướng, còn đằng sau là hàng loạt mũi tên, mũi giáo, mũi lao bay vun vút trên bầu trời như muốn cắm phập vào cơ thể họ.
Cũng còn may là đội kỵ binh Thanh Long được bảo vệ bởi bộ áo giáp đặc chế nên những loại vũ khí thô sơ kia chỉ tạo ra những thương tổn nhỏ nhoi, không ảnh hưởng nặng nề đến đội kỵ binh.
Quân Đại Việt ở giữa khoảng đất trống vội vàng ào tới, mở ra một đường cho đội kỵ binh chạy qua, lập tức khép lại, giơ cao khiên lớn che đỡ toàn bộ những vũ khí sát thương tầm xa do quân Chân Lạp phóng sang. Quân Chân Lạp thấy thế trận phòng thủ ổn định của liên quân, không hô hào truy kích mà lần lượt rút quân về chiến lũy. Liên quân cũng không thực hiện thêm các đợt công kích khác mà chỉnh tề lui quân trở về doanh trại.
Lý Hạo nhanh chóng quay về trướng bồng, vừa đi vừa lẩm bẩm nói những câu ngắt quãng vô nghĩa với Lê Việt Công và Lý Hùng.
“Đấy Lý Hùng, khanh thấy chưa? Cái tên Phạm Thuần rõ là bất tài vô dụng, còn dám bảo được chân truyền bảy phần tuyệt nghệ của Phạm Lãi. Hừ, bảy phần? Bảy phần cái khỉ gió. Ba phần còn chưa tới nữa là.”
“Rồi Lê Việt Công ái khanh có nghe thấy hắn nói cái gì không hả? Cái gì mà đã nhận ra điểm yếu của trận đồ. Cái gì mà đã thấy con mắt của trận đồ. Toàn là bốc phét. Lát nữa lôi hắn ra đánh ba mươi hèo cho chừa cái thói ba hoa chích chòe đi.”
“Hắn khiến trẫm thật mất mặt, dẫn quân vào ngay cái doanh trại trống không. Đứng chưa được một phút thì bị quân Chân Lạp ùa ra vây đánh. Không, chúng không phải là quân, là kiến mới phải, chúng đông còn hơn cả kiến cỏ, một lũ kiến cỏ háu đói.”
“Bẩm Hoàng thượng.”
Một âm thanh trầm đục cất lên ngay khi Lý Hạo tới cửa trướng bồng của mình. Lý Hạo nhìn sang thì thấy đó là Lý Kháng đang đứng ở trước cửa trướng. Lý Hạo biết có chuyện xảy ra nên Lý Kháng mới tìm gặp mình giữa đêm khuya, liền thay đổi dáng vẻ bông đùa, chuyển sang trạng thái lạnh lùng, trầm giọng: “Vào trong rồi nói.”
Lý Hạo ngồi xuống chiếc ghế đặt giữa phòng, bên cạnh là chiếc bàn gỗ loại nhỏ có đặt một cây nến khắc hình rồng bay lên.
Lý Kháng rút ra một mảnh giấy nhỏ, dâng lên Lý Hạo, nói: “Đây là mật tín của Lý Trường.”
Vừa nghe đến cái tên Lý Trường, mí mắt Lý Hạo liền giật giật mấy cái, Lý Hạo không chần chừ mở phong thư, giở ra xem dưới ánh nến hiu hắt. Gương mặt Lý Hạo trong khi xem mật tín thay đổi liên hồi, lúc tươi tỉnh, thỏa mãn, lúc cau có, lúc điềm tĩnh, lạnh lùng… Đọc hết mật tín, Lý Hạo vẫn không hé môi nửa lời, hơ bức thư trên ngọn lửa, bức thư phừng cháy, từng mảnh tàn tro rơi rụng trên bàn, khi bức thư cháy hết, Lý Hạo bóp mạnh tàn tro rơi rớt trên mặt bàn thành từng hạt bụi li ti bay phất phơ trong gió.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.