Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 232: Mở Tiệc Khao Quân





Lý Hạo cùng với quân đội liên minh hai nước hân hoan trở về doanh trại. Lý Hạo truyền lệnh mở kho lương mới vận chuyển tới, tăng khẩu phần ăn vào chiều nay cho binh lính liên quân hai nước để ăn mừng thắng lợi. Lần này quân Chiêm Thành vô cùng sung sướng khi chứng kiến Chay Tha bị hạ nhục giữa chiến trường, đây là lần đầu tiên quân Chân Lạp phải chịu cảnh co đầu rụt cổ mà chạy trong khi hai quân chưa đánh một trận nào.
Người Chiêm Thành hào hứng thảo luận với nhau không ngớt, tung hô Hoàng đế Đại Việt không hết lời. Trong ký ức của người Chiêm Thành thi quân Chân Lạp dưới sự thống lĩnh của Đại tướng quân Chay Tha là cực kỳ hung hãn, chúng không hề biết sợ, chúng chỉ biết tiến lên, chúng công thành chiếm đất của Chiêm Thành, chúng tàn sát giết hại đồng bào Chiêm Thành một cách dã man, quân Chiêm Thành dù có phản kháng cách nào đi nữa cũng đều thất bại trước sự hùng mạnh của Chay Tha, đối với họ, Chay Tha chính là hiện thân của ác quỷ.
Ngay cả khi Lý Bất Hối dẫn quân sang tiếp viện mà đối đầu với Chay Tha cũng không thể chiếm bao nhiêu phần lợi thế. Tuy nhiên giờ đây, chỉ một mình Hoàng đế của Đại Việt xuất trận, vị vua trẻ tuổi ấy đứng giữa trận tiền ba quân thét vang gọi tên Chay Tha ra ứng chiến nhưng Chay Tha chỉ biết cụp đuôi dẫn quân tháo chạy như chó nhà có tang. Vì thế, quân Chiêm Thành lại càng tôn sùng Hoàng đế Đại Việt như thiên thần xuống phàm cứu rỗi bọn họ thoát khỏi ngọn lửa hung bạo do quân Chân Lạp mang tới. Nhưng có những người vì sự cường đại của Lý Hạo mà vui mừng, ngược lại, có những người vì chiến tích ấy mà nổi lòng dị tâm.
* * * * * * * * * *
Đại trướng bồng liên quân.
“Xin mời mọi người cùng ăn đi. Chiều nay, trẫm mở tiệc khao quân. Chinh chiến với trẫm là vậy, trẫm chưa bao giờ bạc đãi đồng đội của mình, có thịt ăn thịt, có rượu uống rượu. Nào mọi người, mời ăn, đây là chốn sa trường, không cần phải câu nệ tiểu tiết đâu.” Lý Hạo vừa nhai miếng đùi lợn rừng nướng vừa hô hào kích động chư tướng hai phe, khi thì nói bằng tiếng Việt, khi thì nói bằng tiếng Chiêm Thành, khiến cho tướng Chiêm càng kinh ngạc hơn về khả năng ngôn ngữ đa dạng của Hoàng đế Đại Việt. Lúc trên chiến trường, họ đã thấy vua Việt đối đáp trôi chảy với tướng Chân Lạp bằng tiếng Chân Lạp không khác gì tiếng mẹ đẻ, mà giờ đây họ còn được thấy vua Việt trò chuyện với tướng lĩnh Chiêm Thành bằng tiếng Chiêm vô cùng thuần thục.
Chế Ma La ngồi ở bên cạnh Lý Hạo cười khổ nói: “Thưa Hoàng thượng, ngài cũng biết đây là chốn sa trường mà còn mang rượu thịt ra thiết đãi chư tướng thế này. Chẳng lẽ ngài không biết đây là cấm kỵ trong phép nhà binh hay sao?”
Lý Hạo cười khà khà, vỗ ngực bảo: “Trẫm biết, trẫm biết chứ. Khanh yên tâm, có trẫm ở đây, dù cho Chay Tha có ba đầu sáu tay thì trẫm cũng chẳng làm gì được chúng ta đâu. Hơn nữa, tướng lĩnh Đại Việt đều là đấng anh hào kiệt xuất, thần rượu đương thời, người nào cũng uống ngàn ly không say. Chỉ một vài ly nho nhỏ còn khiến họ chiến đấu anh dũng hơn nữa kìa.”
Rượu vào lời ra, một viên tướng ngà ngà say, đứng dậy nâng ly: “Tâu vua của Đại Việt, hôm nay thần được chiêm ngưỡng phong thái thần uy của bệ hạ, thực là thán phục lắm thay. Thần chỉ là một viên tướng thô lỗ của nước Chiêm Thành, không biêt nói nhiều lời hoa mĩ, chỉ biết mời bệ hạ ly rượu nhạt này để kính chúc bệ hạ thay cho lòng ngưỡng mộ.”
Lý Hạo đứng dậy, cười đáp: “Xin cảm ơn tấm chân tình của tướng quân. Trẫm, thân là một vua một nước, đi đầu làm gương bổn phận của mình, xưa nay quân tướng đi theo trẫm, trẫm đều không để bất cứ một ai phải chịu thiệt cả. Tiệc bày ra để khoản đãi tất cả mọi người, mọi người cứ tận tình hưởng dụng, đồng tâm diệt giặc, đánh đuổi quân Chân Lạp, mang lại thanh bình cho người dân hiền hậu xứ Chiêm Thành.”
Đôi mày Chế Ma La khẽ cau lại, ánh mắt lóe sáng rất nhanh rồi vụt tắt. Chế Ma La đồng thời đứng dậy, cười lớn: “Hoàng thượng đã nói vậy thì chúng ta còn ngại ngần gì nữa, mời chư tướng hai nước uống cạn ly rượu này. Chúc cho mối tình giao hảo của hai nước chúng ta ngày càng bền chặt.”
Vua tướng hai nước đứng dậy đồng thanh chúc tụng, uống cạn ly rượu, đoạn ngồi xuống, vừa ăn uống vừa trò chuyện râm ran.
Lý Hạo cất tiếng hỏi Lý Bất Hối đang ngồi ở cách đó một chiếc bàn: “Lý Bất Hối ái khanh, lúc trên chiến trường, trẫm nghe Sài Hoằng nói cái gì mà “Vây Ngụy cứu Triệu”… Chẳng lẽ trong này có khuất tất gì?”
Bấy giờ, Lý Bất Hối và Phan Hải Đăng cùng nhìn nhau bật cười.
Lý Hạo thấy hai người cười càng mù mờ hơn, Lý Bất Hối đang định trả lời thì Chế Ma La nãy giờ luôn luôn chú ý câu chuyện của Lý Hạo và chư tướng, vội xen vào nói: “Thưa Hoàng thượng, chuyện này nếu xét ra thì có vài phần là ngẫu nhiên trùng hợp, vài phần là nhờ vào sự quyết đoán của tướng quân Lý Bất Hối, mới giúp quân ta đánh thắng được trận đánh ban sáng.”
Lý Hạo ngạc nhiên hỏi: “Ồ, xem ra cũng thú vị lắm đây. Chuyện đó là chuyện gì, mời vua Paramesvara Varman nói rõ hơn để trẫm được tỏ tường.”
Chế Ma La tiếp lời: “Chuyện là khi tướng quân Lý Bất Hối hay tin thám báo Hoàng thượng đã dẫn quân tiếp viện cập bến Ô Long thành công, sau đó bị quân Chân Lạp quấy nhiễu trong đêm, tướng quân Lý Bất Hối đã dự đoán Chay Tha sẽ đích thân dẫn quân đi vây bắt Hoàng thượng, nên mới nghĩ ra kế “Vây Ngụy cứu Triệu”, vừa mới sáng sớm đã dốc toàn lực liên quân tấn công chiến lũy quân Chân Lạp, khi ấy Chay Tha dẫn quân đi được nửa đường, nghe tin liên quân tiến đánh dồn dập, hắn mới phải vội vã rút quân về chiến lũy để tiếp viện phòng ngự, làm lỡ việc bao vây quân của Hoàng thượng.”
Lý Hạo nghe thế, cười lớn nói: “Cũng chính vì thế mà trẫm mới có thể dễ dàng dẫn quân vượt núi băng rừng hội hợp với liên quân đánh thọc sườn quân Chân Lạp, dẫn đến kết cục hao binh tổn tướng của quân Chân Lạp ban sáng. Đã vậy, trẫm phải cảm tạ tướng quân Lý Bất Hối mới phải. Nào, xin mời.”
Lý Bất Hối cười đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng nên cảm ơn vua Paramesvara Varman nữa. Nếu không có vua Paramesvara Varman toàn lực ủng hộ kế hoạch của thần thì đâu có kết quả tốt đẹp ngày hôm nay.”

Lý Hạo đích thân cầm bình rượu, rót đầy ly của Chế Ma La, rồi mới rót đầy ly của mình, vừa cười vừa nói: “Đúng, đúng, đúng, trẫm thật hồ đồ. Xin đa tạ vua Paramesvara Varman, có đồng minh tuyệt vời như ngài, còn lo gì chuyện đánh dẹp quân Chân Lạp dã man kia chứ.”
Chế Ma La đáp: “Không dám, wtr19 không dám, người trong liên minh, trợ giúp lẫn nhau là chuyện cần thiết phải làm. Phải là hạ vương kính mời Hoàng thượng ly này mới là đúng lễ.”
Lý Hạo và Chế Ma La uống cạn ly rượu, trò chuyện dăm ba câu lễ giáo, đoạn Lý Hạo quay sang Lý Bất Hối, lên tiếng: “Lý Bất Hối ái khanh, chẳng lẽ chiến lũy của quân Chân Lạp thực sự khó phá tới như vậy? Có thể khiến một danh tướng như khanh phải bó tay bó chân, chặn đứng liên quân của chúng ta hơn tháng nay, không tiến được bước nào.”
Lý Bất Hối gượng cười trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã sử dụng hầu như mọi mưu kế trong binh pháp rồi mà vẫn không tài nào công phá được. Quân Chân Lạp vốn hung hãn thành tính, được bổ sung lực lượng đông hơn quân ta gấp nhiều lần. Hoàng thượng cũng đã đối diện với Sài Hoằng rồi, kẻ này rất gian xảo, quân ta chỉ cần biểu hiện một động tĩnh nhỏ là hắn đã khám phá ra mà linh hoạt bày sẵn đủ dạng thế trận đối phó với chúng ta rồi.”
Lý Hạo chăm chú hỏi tiếp: “Thực sự khó tới vậy ư? Khanh đã thử dụng kế cướp trại ban đêm chưa?”
Lý Bất Hối cười khổ: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã từng thử qua, kết cuộc là bại trận rút lui, Sài Hoằng bày binh bố trận thâm ảo vô ngần, nhìn ở phần chiến lũy đó tưởng chừng như không có quân phòng thủ nhưng khi tấn công thì hằng hà sa số quân túa ra vây đánh, còn nhìn phần chiến lũy kia tưởng chừng như được quân lính bảo vệ dày đặc cực kỳ sâm nghiêm, nhưng thực ra ở đó chỉ có vài tên lính cầm cờ múa may mà thôi.”
Lý Hạo bật thốt: “A, lại có loại trận đồ phòng thủ thần kỳ như thế? Trẫm thực muốn được đối mặt trực diện với nó. Người Việt ta có ai có tài như tên Sài Hoằng này không?”
Lý Bất Hối hồi đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần được biết trong triều đình hiện tại có Thượng thư bộ Lại Phạm Lãi là đủ tài cán đối phó với Sài Hoằng mà thôi.”
“Phạm Lãi à? Hay bây giờ trẫm tuyên triệu Phạm Lãi tới đây giúp quân ta phá trận?” Lý Hạo không cần suy nghĩ, hỏi luôn.
“Bẩm Hoàng thượng, từ kinh thành tới châu Ô phải trải qua chặng đường rất xa, nếu tới được đây thì đã trải qua nhiều biến cố khó đảm bảo tình hình không thay đổi, mà Thượng thư Phạm Lãi đã tuổi cao sức yếu sợ rằng không đủ sức khỏe để trải qua nhiều gian nan tới vậy. Thần cho rằng cách ấy không thật sự thỏa đáng.” Lý Bất Hối trả lời.
Lý Hạo suy nghĩ hồi lâu, như nhớ ra một người, nói: “Phạm Lãi… Phải rồi, trẫm có một người thuộc gia tộc Phạm Lãi, hắn tên là Phạm Thuần, trực thuộc cánh quân kỵ binh của trẫm. Hừ, được rồi, tối nay trẫm sẽ cùng với đội kỵ binh thử đột kích chiến lũy Chân Lạp, thử xem chúng lợi hại tới mức nào.”
Lý Bất Hối cả kinh, nói: “Bẩm Hoàng thượng, không nên, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, thần không thể để cho Hoàng thượng mạo hiểm như thế được.”
Phan Hải Đăng gấp giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, mong Hoàng thượng lo cho đại cuộc, rút lại thánh ý.”
Chế Ma La phụ họa theo: “Thưa Hoàng thượng, chuyện công phá chiến lũy Chân Lạp, hãy để người của Chiêm Thành đi đầu công phá, kính mong Hoàng thượng suy nghĩ lại.”
Lý Hạo phẩy tay: “Không sao, các khanh yên tâm, trẫm chỉ là dẫn Phạm Thuần đi thử tài gã Sài Hoằng kia thôi, chứ không phải liều mạng cướp trại.”
Phan Hải Đăng khàn giọng nói: “Nếu như Hoàng thượng đã quyết thì thần phải dẫn toàn quân Đại Việt theo sau hộ giá. Nếu có gì bất trắc thì toàn quân Đại Việt sẽ liều mạng xông lên giải nguy cho Hoàng thượng.”
Lý Hạo cười nói: “Không vấn đề gì, mọi sự cứ theo sắp xếp của Phan Hải Đăng ái khanh. Được rồi, tiệc rượu tới đây thôi, mọi người giải tán, chuẩn bị tiến hành đêm nay tấn công quân Chân Lạp.”
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.