Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 249: Lộc Lăm Vông Chết





Châu Sam Pot gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thế cũng tạm ổn… nhưng mà… thứ vũ khí kia quá đáng sợ, chúng ta chưa chắc chống lại. Không được, ta phải trở về Chân Lạp, trở về Angkor Thom, ở đây quá nguy hiểm.”
Châu Sam Pot nắm chặt lấy hai vai Lộc Lăm Vông bảo: “Lộc Lăm Vông, ngươi phải hứa với ta, ngươi phải đưa ta về Chân Lạp, ngươi phải hứa với ta.”
Lộc Lăm Vông cảm thấy như nghẹn khuất, chỉ có thể thở dài đáp: “Được, được, sau khi nghỉ ngơi tại thành Amavarati, lão tướng sẽ đưa ngài trở về Chân Lạp.”
Châu Sam Pot thở phào, dựa lưng vào thân cây, thì thào: “Như thế là tốt nhất, ta sẽ trở về thành Angkor Thom yên ả, ta sẽ không bao giờ quay trở lại nước Chiêm Thành hung hiểm này nữa.”
Hí hí hí…
Rầm rập. Rầm rập.
Tấn công. Tấn công.
Bất chợt, tiếng ngựa hí, tiếng bước chân, tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hô tấn công vang lên, bụi mù bốc lên tứ phía.
Từ hai bên con đường có hai đội kỵ binh từ đâu bất ngờ xuất hiện, hò reo tấn công nhóm người Châu Sam Pot. Nhìn đằng xa, thì ra là tướng quân của Đại Việt, Lý Bất Nhiễm đang giương đao dẫn một nhánh kỵ binh phi hết tốc lực trên đường, xông thẳng về phía Châu Sam Pot. Bên đầu đường còn lại là Giàng Bu Sor vung búa khua khoắng trên trời, dẫn nhánh kỵ binh còn lại gầm rú tấn công.
“Tấn công.”
“Tấn công.”
“Toàn quân nghe lệnh, bắt sống Châu Sam Pot.” Lý Bất Nhiễm truyền lệnh cho đội kỵ binh theo sau mình.
Giàng Bu Sor cầm chùy lớn hô: “Bắt sống Châu Sam Pot.”
Mắt thấy kỵ binh Đại Việt đã đuổi tới nơi, Lộc Lăm Vông liền ra lệnh: “Đô đốc Sun Sat Thia, ngài mau đưa chủ thành Châu Sam Pot chạy về hướng tây, tìm mọi cách đưa chủ thành về Chân Lạp. Nhớ đừng đi tới thành Amavarati, ta đoán đường về thành Amavarati chắc chắn đã bị chặn, không đi được nữa rồi.”
Sun Sat Thia không nhiều lời, liền đáp ứng: “Được. Tôi đi ngay.”
Châu Sam Pot cũng chẳng màng quan tâm đến ai, hắn là người muốn trốn khỏi đây sớm nhất, vội vã theo Sun Sat Thia dẫn theo một nửa binh lính chạy vào rừng.
Rập rập. Rập rập.
“Giết.”
Khi nhóm người Châu Sam Pot vừa khuất bóng thì kỵ binh Đại Việt cũng vừa trờ tới. Lộc Lăm Vông hít mạnh một hơi, gầm lớn: “Giết sạch bọn giặc Việt.”
Quân Chân Lạp chĩa mũi giáo chia ra hai bên đường xông tới. Kỵ binh Đại Việt xông tới vung đao chiến đấu, một số nhảy xuống đánh tay đôi với kẻ địch.
Lý Bất Nhiễm vung trường đao chém chết một tên lính đứng cản đường quát: “Châu Sam Pot chạy vào rừng rồi.”
Giàng Bu Sor bổ chùy xuống nát đầu tên lính bên hông, hét lên: “Ta mở đường, Lý Bất Nhiễm ngươi đuổi theo.”
Giàng Bu Sor với toàn thân giáp trụ được bảo hộ kín toàn thân, tung người phóng tới, nhìn từ xa như một con voi hùng dũng, lăn sả vào đám lính Chân Lạp, cây chùy lớn vung lên liên tục.
Bình. Bình. Bình.
Những tên lính Chân Lạp bị Giàng Bu Sor đánh “bình bình” bay đi P8PL5 loạn xạ, cả người nát như tương tàu, máu thịt lẫn lộn. Sức khỏe của “Người Giết Hổ” Đại Việt quả là hữu danh kỳ thực, Giàng Bu Sor đi trước mở đường đánh cho quân Chân Lạp thất điên bát đảo.
Lúc Giàng Bu Sor vừa đập nát gáo một tên lính Chân Lạp không biết sống chết dám cản đường tiến quân của hắn, tên lính vừa ngã xuống thì một mũi giáo lóe lên đâm từ sau đâm tới, mũi giáo được vận dụng chiêu thức vô cùng tinh xảo, tua tủa ra thành vô số điểm nhọn, không biết đâu là hư, đâu là thực.
Keng.
Mũi giáo đâm trúng ngực Giàng Bu Sor, vẽ một đường trên giáo ngực Giàng Bu Sor, lệch sang bên cạnh. Giàng Bu Sor lùi lại mấy bước, cười gằn: “Ông già này khá đấy, nếm một chùy của ta.” Nói xong liền vung búa tấn công người đối diện tới tấp.
Kẻ vừa tung chiêu đánh trúng ngực Giàng Bu Sor chính là Lộc Lăm Vông, lão tướng quân Chân Lạp. Lộc Lăm Vông không giết được Giàng Bu Sor thì vạn phần kinh ngạc, hắn ở ngoài theo dõi từ lâu, lựa đúng thời điểm thích hợp nhất, muốn một đòn kết liễu tính mạng Giàng Bu Sor. Tuy nhiên mũi giáo sắc bén của hắn đã đâm trúng ngực Giàng Bu Sor nhưng lại không thể xuyên thủng được, nên biết giáo của hắn là được thợ rèn hàng đầu Chân Lạp chế tạo, vậy mà chỉ có thể gây ra vết xước trên áo giáp Giàng Bu Sor đang mặc.
Lộc Lăm Vông bị Giàng Bu Sor tấn công như vũ bão, chỉ có thể dùng chiêu thức linh hoạt để đón đỡ, sức khỏe của Giàng Bu Sor kinh nhân, cộng thêm Lộc Lăm Vông đã tuổi già sức yếu, sao có thể so với thanh niên trai tráng như Giàng Bu Sor được. Lộc Lăm Vông vừa đánh với Giàng Bu Sor vừa để ý xung quanh, thấy Lý Bất Nhiễm đang chạy tới hướng mà Châu Sam Pot tẩu thoát, toan xông tới chặn Lý Bất Nhiễm lại thì bị Giàng Bu Sor bám riết không tha.
“Ha ha ha, ông già, đối thủ của ông là ta đây. Ông muốn chạy cũng không được.” Lộc Lăm Vông bổ xuống những nhát chùy nặng tựa thái sơn áp đỉnh, cười to nói.
Lộc Lăm Vông bị Giàng Bu Sor quấn lấy, muốn thoát ra cũng không xong, bèn nổi giận tung chiêu ngày càng hiểm độc, muốn giết chết Giàng Bu Sor.
Giàng Bu Sor híp mắt, tận lực xuất chiêu vừa đánh vừa đỡ, công thủ vẹn toàn. Nhìn Giàng Bu Sor như thô lỗ, nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua hàng trăm trận đánh lớn nhỏ, tất có kiến giải riêng. Hắn muốn đọ sức bền với ông già Chân Lạp này để xem ai xuống sức nhanh hơn, đồng thời hắn đang đợi quân lính của mình giải quyết xong hết những tên lính Chân Lạp thì thời điểm kết thúc cuộc chiến đã đến rồi.
Quả là như thế, lão tướng Lộc Lăm Vông kiên cường uy mãnh có thể chống cự thời gian dài, nhưng binh lính của hắn lại không được như vậy. Quân Chân Lạp tuy có hung hãn, đánh nhau không sợ chết, đánh với Chiêm Thành hoặc các nước phía nam có thể chiếm ưu thế, tiếc thay trận này lại đụng độ với quân lính tinh nhuệ của quân đoàn Long Hổ. Quân đoàn Long Hổ là quân đoàn dũng mãnh thiện chiến bậc nhất của Đại Việt. Đây là đội quân sở hữu võ công cao cường, áo giáp bền chắc, vũ khí sắc bén, phối hợp chiến đấu theo trận pháp điêu luyện. Thế cho nên quân lính bình thường của Chân Lạp mà chiến đấu với quân đoàn Long Hổ thì chỉ có thể chịu cảnh đồ sát mà thôi.
Á. Á. Á.
Máu tươi vung vãi.
Tứ chi đầy trời.
Chỉ trong thời gian ngắn, những tiếng kêu thảm của quân lính Chân Lạp từ biệt cõi trần vang lên không ngớt. Quân lính Đại Việt phối hợp với nhau nhịp nhàng theo trận hình, trận pháp thiên biến vạn hóa, lúc thì hai người một tổ, lúc thì ba người một tổ, có lúc lại năm sáu người, các loại vũ khí kết hợp với nhau liền lạc như áo trời khiến cho kẻ địch hoa hết mặt mày không biết đâu mà lần, không biết đường nào mà đối phó. Chỉ vài nhịp đổi trận là đủ loại vũ khí giáo, kiếm, đao vung tới như mưa chặt cho phe quân thù tan rã không còn một mảnh.
Lộc Lăm Vông bị Giàng Bu Sor múa chùy, đập trái đánh phải, cú nào cũng giáng xuống hết lực, hổ khẩu Lộc Lăm Vông tóe máu, tay đã run lẩy bẩy, mặc dù biết quân mình chết thảm, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cho đến khi Lộc Lăm Vông chợt ngoảnh mặt nhìn lại thì thấy quân lính phe mình đã đồng loạt thảm tử, nhưng hắn vẫn làm như không hay biết, điên cuồng như con thú dữ xuất chiêu tấn công Giàng Bu Sor.
“Ông già điên này, ta không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với ông. Quân bay đâu, vây giết ông già này cho bổn tướng quân.” Giàng Bu Sor hô lớn, nhảy lùi ra khỏi vòng chiến.
Quân lính Đại Việt nhanh chóng lập trận vây chặt lấy Lộc Lăm Vông. Những chiêu thức đâm giáo, chọc thương, chặt đao xuất ra như phong ba bão táp vào Lộc Lăm Vông, khiến cho hắn bị thương liên tục, cả người trở thành huyết nhân. Vốn dĩ Lộc Lăm Vông có thể cầm cự được lâu hơn một chút, nhưng hắn đã bị Giàng Bu Sor đánh cho đứ đừ, sức cùng lực kiệt, giờ đây chỉ còn là hồi quang phản chiếu, gắng gượng chống đỡ, huống chi những người bao vây xung quanh hắn đều thiện chiến biết tận dụng mọi sơ hở của kẻ địch. Qua vài lượt xuất chiêu kế tiếp thì Lộc Lăm Vông bị xiên như tổ ong, chết trận đương trường.
“Chặt đầu của hắn mang theo cho ta, ông già này đánh giỏi như vậy, chứng tỏ là tướng quân của Chân Lạp, công lớn đó.” Giàng Bu Sor cười hềnh hệch, đoạn quát to: “Tất cả theo ta, đi vây bắt Châu Sam Pot, nhớ phải bắt sống Châu Sam Pot cho ta.”
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.