Châu Sam Pot cắm đầu chạy thục mạng, tiếng gió thổi vù vù bên tai, thời khắc này hắn vận hết sức toàn thân từ hồi còn bú tí để mà chạy, hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy, không vì cái gì khác, chỉ vì bảo toàn mạng sống của mình, để có thể sống sót giờ đây hắn một mặt chạy một mặt cầu nguyện các vị thần phật bồ tát có thể cứu hắn khỏi tai ương lần này, hắn thề sẽ làm mọi thứ để có thể bảo toàn mạng sống của mình. Nhưng dường như tiếng cầu nguyện của hắn quá xa xôi, tiếng hô đuổi giết ở phía sau đã càng ngày càng gần tới gã. Sun Sat Thia hộ tống Châu Sam Pot chạy ở sát bên, dựa vào bản năng sinh tồn qua bao cuộc chinh chiến khiến cho hắn chợt nhìn thấy phía trước âm u tỏa ra sát khí rờn rợn như có như không, liền đưa tay ngăn mọi người lại: “Dừng. Coi chừng phía trước có phục binh. Đổi hướng.” Không nói lời dư thừa, Sun Sat Thia dẫn đám người Châu Sam Pot rẽ sang hướng trái mà chạy. Phục binh của quân Đại Việt thấy nhóm Chân Lạp đã nhận ra mình, lập tức xuất hiện, Trần Trung Vũ đứng đầu vung đao chỉ theo hô lên: “Đuổi theo, bắt sống Châu Sam Pot.” Quân Đại Việt đợi ở đây đã lâu, sức mạnh còn dồi dào, chạy theo một lát đã đuổi kịp toán quân đào tẩu của kẻ địch. “Giết.” Trần Trung Vũ nhào tới đâm xuyên đao qua người tên lính Chân Lạp, dựng ngược lên xuất một đòn hoành tảo thiên quân, quăng xác tên lính kia vào Châu Sam Pot. Sun Sat Thia vội quét giáo quất bay cái xác, đồng thời đẩy Châu Sam Pot vào giữa đám lính bên mình. Trần Trung Vũ nhíu mày, quát: “Gió Quét Lá Khô.” Chiêu đao của Trần Trung Vũ xoáy liên tục như cơn lốc cuốn lá khô xung quanh ào vào tấn công Sun Sat Thia. Mũi giáo của Sun Sat Thia tạo thành những điểm ảnh đen tuyền đánh vào thân đao vang lên những tiếng kêu leng keng không dứt. Hai người xuất toàn những tuyệt kỹ hộ thân đánh nhau bất phân thắng bại. “Giết hết bọn Chân Lạp cho ta. Bắt sống Châu Sam Pot.” Lý Bất Nhiễm vừa tới thấy quân của Trần Trung Vũ đang vây đánh đám người Sun Sat Thia, không chần chừ nhảy vào tiếp viện cho Trần Trung Vũ, chém đao vào đầu Sun Sat Thia. Sun Sat Thia nhảy lùi ra phía sau tránh đòn, liền bị hai người Lý Bất Nhiễm và Trần Trung Vũ quây đánh. Sun Sat Thia đánh nhau với Trần Trung Vũ còn có phần nhỉnh hơn một chút nhưng giờ đây lấy một chọi hai thì có phần chịu không thấu, qua mấy chiêu đã bị vài vết thương trên người, hai tay tê rần, mặt mày xây xẩm. Phía bên đám người Châu Sam Pot thì càng thảm hơn, quân Chân Lạp bị người Đại Việt vây đánh giết đi một mớ, số còn lại liều mạng chống cự trong vô vọng, sau có thêm quân tiếp viện của Lý Bất Nhiễm thì chiến cuộc nhanh chóng đi đến hồi kết. Lính Chân Lạp bảo vệ Châu Sam Pot bị giết sạch sẽ, còn Châu Sam Pot thì bị đạp nằm xuống đất, kề đao lên cổ. “Sun Sat Thia mau cứu ta.” Châu Sam Pot hét thất thanh. “Sun Sat Thia, ngươi nghe thấy gì không? Chủ thành của ngươi đã bị bắt, còn không mau chịu trói?” Lý Bất Nhiễm bổ tới một đao, kèm theo lời kêu gọi đầu hàng. Sun Sat Thia biết đại cục đã định, chẳng nói chẳng rằng, quét một đòn giáo, ném thẳng mũi giáo vào người Trần Trung Vũ, vận toàn bộ công lực cuối cùng còn sót lại xông tới một người lính Đại Việt đang chặn đường, hắn gầm lớn xuất tuyệt kỹ đoạt đao chém chết người lính Đại Việt. Nhưng lính Đại Việt trước khi bị hắn giết cũng liều mạng tung một cú đấm trời giáng vào giữa mặt Sun Sat Thia khiến cho hắn choáng váng phun máu. Trần Trung Vũ chụp lấy thanh giáo thì nhận ra Sun Sat Thia đã mở được đường máu thoát thân, điên cuồng chạy vào trong rừng, liền vận hết sức bình sinh phóng cây giáo lao đi vun vút. Hự. Cây giáo cắm ngập vào vai Sun Sat Thia, hắn rên lên một tiếng, vươn tay nắm lấy cây giáo rút mạnh ra, máu phún thành vòi, nhưng hắn vẫn có sức khỏe kinh hồn, cắm cổ chạy mất dạng. “Sun Sat Thia cứu ta, ngươi không được bỏ ta lại.” Châu Sam Pot gào với theo trong tuyệt vọng. “Đuổi theo giết hắn, không được để hắn thoát.” Trần Trung Vũ quát gọi quân mình vội vàng z7dAH đuổi theo Sun Sat Thia. Lý Bất Nhiễm ở lại chỉ đạo lính lác áp giải Châu Sam Pot đi. Nhiệm vụ lần này của quân Đại Việt có hai, một là bắt sống Châu Sam Pot, hai là giết sạch quân Chân Lạp không chừa một mạng, thiếu một trong hai đều không được. Vì vậy mà Trần Trung Vũ bằng mọi giá phải giết chết Sun Sat Thia, không thể để cho hắn đào thoát, gây ảnh hưởng tới đại kế của quân mình. Sun Sat Thia chạy như bay, máu tuôn ra xối xả, hắn bị lính Đại Việt đấm một cú choáng váng và mất máu quá nhiều khiến cho đầu óc mơ hồ, bằng một sức mạnh tinh thần hư vô mờ mịt nào đó mà hắn có thể chạy được thì quả là kỳ tích. Cảnh vật trước mặt hắn trắng đen lẫn lộn, không phân biệt được đường ngang ngõ tắt chính xác nữa. Trong tâm trí hắn chỉ có một ý niệm là chạy về thành Amavarati báo tin cho quân thủ thành ở đó đề cao cảnh giác không được rơi vào bẫy của liên minh Việt – Chiêm. Ngay khi quân Đại Việt muốn bắt sống Châu Sam Pot là hắn đã hiểu dụng ý thâm sâu trong đó, giờ người ở thành Amavarati vẫn chưa biết tin tức gì, nếu để cho quân Đại Việt mang Châu Sam Pot tới thành Amavarati thì ở đó coi như xong đời rồi. Bình. Hai mắt Sun Sat Thia đỏ bừng, hắn vừa chạy tới cái cây trước mặt thì bỗng đâu một cây chùy to lớn phang tới thẳng cánh. Sun Sat Thia bị cây chùy phang một cú như trời giáng vào giữa ngực khiến cho hắn bật ngửa ra đằng sau, máu thịt lẫn lộn, lăn quay ra chết. Thì ra là Giàng Bu Sor vừa truy đuổi tới đây thì thấy Sun Sat Thia ở đằng xa đang lảo đảo chạy bán sống bán chết, Giàng Bu Sor mới núp ở sau thân cây, đợi cho hắn đến thì quất cho một chùy chết tốt. Sun Sat Thia quả là xui xẻo, cứ ngỡ là có thể trốn thoát nhưng số kiếp của hắn đã định thì hắn chỉ có con đường xuống âm tào địa phủ mà thôi. Giàng Bu Sor vác chùy trên vai, nhìn nhìn lẩm bẩm: “Tên này quen quá, hình như là Sun Sat Thia, may mắn, may mắn thật, hôm nay giết được hai tướng địch, công thật lớn đó.” Giàng Bu Sor vỗ bụng cười ha hả, tiếp tục sai lính cắt đầu Sun Sat Thia đem về lĩnh công. Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, Giàng Bu Sor nhường Lý Bất Nhiễm đuổi theo, Lý Bất Nhiễm sống chết giết địch chẳng được gì, thì bản thân hắn lại giết được tới hai tướng giặc. Thực ra Giàng Bu Sor cũng không biết là Lý Bất Nhiễm đã góp công bắt giữ Châu Sam Pot rồi, công cũng không phải nhỏ đâu. Lý Bất Nhiễm hiện tại cũng không sung sướng gì, tự thân áp giải Châu Sam Pot về chỗ đại quân tụ tập. Cái thùng cơm Châu Sam Pot vì quá sợ hãi mà tè ra ướt hết cả quần, mùi khai bay nồng nặc, đi bên cạnh hắn thì tất nhiên là không dễ chịu gì rồi. Nhưng đề phòng bất trắc xảy ra, Lý Bất Nhiễm phải kè kè sát bên Châu Sam Pot, lâu lâu lại lấy tay phẩy phẩy trước mũi. Quân Đại Việt dần dần nhấp nhô xuất hiện khắp nơi trong rừng, hầu như muốn vây trọn cả cánh rừng già. Dẫu cho toán quân Châu Sam Pot có mọc cánh chạy hướng nào trong rừng cũng khó mà lọt qua được. Châu Sam Pot đi trên đường thấy quân Đại Việt ngày càng đông, có cả quân Chiêm Thành ở trong đó, đám lính Chiêm Thành gầm ghè nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Thời Châu Sam Pot làm chủ thành Indrapura, chuyện tốt thì hắn không làm được, chứ những chuyện thương thiên hại lý, tàn sát bóc lột người dân Chiêm Thành ở trong thành Indrapura thì hắn đều đã vận dụng vô cùng điêu luyện. Châu Sam Pot thấy đám lính Chiêm Thành chực chờ lao vào xâu xé mình thì co đầu rụt cổ, sợ hãi cực độ. Châu Sam Pot tới trung tâm đại quân, thấy một bóng người mặc giáp hoàng kim liền nhận ra đó là Hoàng đế Đại Việt. Châu Sam Pot bị Lý Bất Nhiễm xách nách tới trước mặt Hoàng đế Đại Việt, đè đầu hắn quỳ xuống đất. Tim Châu Sam Pot đập thình thịch, răng va vào nhau lập cập, hắn rất muốn nói nhiều thứ, lúc bình thường thì Châu Sam Pot nói rất hay, hắn có thể hót như khướu, nhưng giờ đây hắn quá sợ mà không thể cất nên lời. Châu Sam Pot ngẩng đầu lên nhìn bóng người mặc giáp hoàng kim lấp lóa dưới ánh nắng mặt trời. Trong khi Châu Sam Pot đang run rẩy thì chợt nghe một giọng nói vang lên đầy uy nghiêm: “Châu Sam Pot, ngươi muốn chết hay muốn sống?” Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.