Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 61: Công bằng




"Sao lại là anh?" Não Tạ Ngôn Chiêu như ngừng hoạt động, "Đường Tô đâu?" 

 

"Đường Tô... Chắc là không nghe thấy tiếng cô gọi." Hạ Tàng Phong giải thích xong, nói thêm một câu: "Là tôi thì cũng như nhau thôi." 

 

Dù sao cũng chỉ là lấy thuốc, rót nước linh tinh, anh đến không phải cũng giống nhau sao. Tạ Ngôn Chiêu thấy dấu móng tay mình véo trên mu bàn tay anh, "Cho nên nãy giờ vẫn luôn là anh?" 

 

"Ừ." Hạ Tàng Phong chợt nhận ra: "Vậy ra cô tưởng là Đường Tô?"

 

Tạ Ngôn Chiêu không trả lời.

 

Không khí im lặng bỗng trở nên xấu hổ. 

 

Tạ Ngôn Chiêu có chút khó có thể tiếp thu: "Anh thấy hết rồi?" 

 

"Thấy cái gì cơ?" Lúc nói chuyện Hạ Tàng Phong vô thức liếc nhìn cô từ trên xuống dưới. 

 

Cô mặc áo ngủ bông, quấn chăn kín mít, anh có thể thấy cái gì chứ? 

 

"Còn có thể là cái gì!" 

 

Đương nhiên là bộ dạng cô đầu bù tóc rối, lăn lộn khắp giường rồi! 

 

Hạ Tàng Phong ngơ ngẩn tự hỏi một lát mới phản ứng lại. Thấy đôi mắt đẹp của cô trợn tròn, giận dữ nhìn mình, bất giác muốn cười. Rõ ràng là dù ở dáng vẻ nào cô cũng đẹp, trang điểm đẹp, mặt mộc đẹp, thậm chí không rửa mặt cũng đẹp, còn bây giờ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc yếu ớt nằm trên giường, chỉ càng làm người ta đau lòng thôi. 

 

Nhưng trông cô thật sự rất tức giận.

 

"Cô chắc là không, muốn móc mắt tôi ra đấy chứ?" 

 

Hạ Tàng Phong vừa thốt ra câu đó, ngay sau đó, thấy Tạ Ngôn Chiêu rũ mắt xuống, hơi hơi nghiêng đầu, dường như đang cân nhắc tính khả thi của hành vi này, anh lập tức nói: "Tôi không thấy gì hết, cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy." 

 

Tạ Ngôn Chiêu không tin, nhưng cũng không làm khó dễ nữa. 

 

Hạ Tàng Phong bỗng nhiên cảm thấy cô khá dễ nói chuyện. Anh có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của cô, lại không cười nổi. 

 

"Mỗi lần cô đều bị như vậy sao?" 

 

"Không phải."

 

Bình thường Tạ Ngôn Chiêu đến tháng, tuy bụng cũng đau nhưng vẫn đi lại được, chỉ là chân hơi nhũn. Không giống hôm nay cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, bụng quặn thắt, đau đến mức eo cô cũng không thẳng nổi, hơn nữa lần này lại đến sớm hơn một tuần. Cô đoán là do hai ngày trước cơ thể mệt mỏi quá độ, khiến kinh nguyệt đến sớm. 

 

"Cơ thể cô tiêu hao quá mức, sức đề kháng sẽ giảm sút, buổi sáng cô đứng ngoài trời hứng gió gặp mưa bị lạnh, có lẽ đó là nguyên nhân." Hạ Tàng Phong dừng một chút, nhắc nhở cô: "Vậy nên mấy ngày tới, cô phải chú ý giữ ấm, nghỉ ngơi nhiều, đừng làm mình mệt." 

 

Tạ Ngôn Chiêu thầm nghĩ, quá xui xẻo. Buổi sáng cô chỉ đứng ngoài trời hóng gió một lát, chuyện của Đường Tô còn chưa tìm ra manh mối gì, đã khiến cô khổ sở như vậy. 

 

Nghĩ đến chuyện đó, Tạ Ngôn Chiêu lại buồn ngủ. Cô trở mình, quay mặt vào trong, "Tôi muốn ngủ." 

 

Hạ Tàng Phong thấy vậy, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không ngại mà dặn dò cô: "Nếu cô có việc gì thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi ở phòng bên cạnh, sẽ đến nhanh thôi." 

 

*

 

Bị cơn đau bụng hành hạ cả một đêm, sáng hôm sau Tạ Ngôn Chiêu ngủ đến trưa mới dậy. 

 

Bên ngoài không còn mưa, nhưng thời tiết cũng không tốt, âm u, không có ánh mặt trời. 

 

Mọi người trong phòng đã đi hết, Tạ Ngôn Chiêu sờ bụng, tối qua không ăn cơm, lúc này đói đến không chịu được, không biết có gì ăn không. 

 

Cô đi về phía phòng bếp, thấy Lưu sư phụ đang ở đó. 

 

Lưu sư phụ nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu, đầy mặt tươi cười: "Tạ lão sư tỉnh rồi à? Muốn ăn gì, cứ nói đi, tôi làm cho cô." 

 

Tạ Ngôn Chiêu hỏi: "Món nào rẻ?" 

 

Đây quả là chuyện lạ, Tạ Ngôn Chiêu tiêu tiền không chớp mắt vậy mà lại chọn món rẻ.

 

【 Tôi không nghe nhầm chứ? Tạ Ngôn Chiêu gọi món rẻ? 】 

 

【 Chị ơi, gọi món đắt tiền đi, món rẻ không hợp với khí chất của chị đâu!

 

】 

 

【 Đại phú bà của tôi sao hôm nay lại khiêm tốn thế này? Tôi không cho phép! 】 

 

【 Có lẽ là biết Đường Tô bị thương, không đào được khoai lang đỏ ấy mà. 】 

 

【 Đúng rồi ha, bây giờ bọn họ là tổ hợp "ốm yếu" rồi, thảm quá, thế này thua chắc. 】

 

Lưu sư phụ nhìn ra sự băn khoăn của Tạ Ngôn Chiêu, vung tay lên hào phóng nói: "Cô muốn ăn gì cứ gọi thoải mái." 

 

Tạ Ngôn Chiêu hỏi: "Ông làm riêng cho tôi sao?" 

 

"Tôi cũng rất muốn đấy, nhưng mà không được..." Lưu sư phụ chỉ tay vào hai camera. 

 

Nếu không có mấy cái camera này, lúc này chắc chắn ông đã cầm chảo xào nấu rồi. "Có ba vị lão sư đã trả tiền trước cho cô rồi, dù sao cô cũng không lo bị đói." 

 

"Ba vị?" 

 

"Hạ lão sư, Quan lão sư, còn có Nghiêm lão sư nữa, hôm nay trước khi ra ngoài đều dặn tôi, bảo cứ tính vào phần của họ, ngàn vạn lần đừng để cô bị đói." 

 

"Quan Thắng Thắng cũng nói như vậy sao?" Tạ Ngôn Chiêu không khỏi ngạc nhiên. 

 

"Quan lão sư tuy rằng thực lực không quá tốt, nhưng có tấm lòng."

 

【 Quan Thắng Thắng cũng không phải chỉ nói suông đâu, hôm nay rất ra sức đấy. 】 

 

【 Đại tiểu thư hôm nay đang cố gắng đào khoai lang đỏ, vì không muốn ‘đùi’ bị đói bụng. 】

 

【 Nghe mà cảm động ghê, ha ha ha ha. 】 

 

【 Trọng điểm không phải là Hạ lão sư sao? Tiểu Hạ nhà tại hạ chủ động ghê. 】 

 

Fans CP phấn khích cắn xé đường, cư dân mạng vào siêu thoại xem thì thấy chủ trì "Hũ mật ong" đã cắt đoạn ngắn buổi sáng ra rồi.

 

*

 

Tạ Ngôn Chiêu ăn xong bữa sáng, có chút lo lắng cho Đường Tô. Cô ra đồng nhìn, thấy cậu quả nhiên đang ra sức vung cuốc. 

 

"Đường Tô, em đừng làm nữa. Đầu em bị chấn động não vẫn chưa khỏi hẳn, không được vận động, về nghỉ ngơi đi." 

 

"Không được, không làm việc thì không có cơm ăn. Không có cơm ăn, sẽ bị đói chết." 

 

"Sao lại thế được, chúng ta chết đói, tổ tiết mục chẳng phải sẽ bị mời đi uống trà sao?" 

 

Ngồi ở bờ ruộng, đang giám sát số liệu phát sóng, Tần Y nghe thấy câu này thì mí mắt giật mạnh. 

 

Hắn dùng bộ đàm nói: "Tạ Ngôn Chiêu, cô đừng nói lung tung." 

 

Ở trong chương trình không được nói lung tung, bọn họ kiêng kỵ những điều này, nhỡ một lời thành sấm.

 

"Tôi có nói sai đâu, chẳng lẽ các anh không có phương án dự phòng sao? Chính là, với tình hình hiện tại của hai chúng tôi, thật sự không có cách nào lao động được, chẳng lẽ các anh định để chúng tôi chết đói sao?" Tạ Ngôn Chiêu không tin năng lực lập kế hoạch của bọn họ kém đến vậy. 

 

"Phương án dự phòng sao? Có, hai người trực tiếp bỏ cuộc, điểm khoai lang đỏ về không, như vậy mấy ngày sau thức ăn sẽ do chúng tôi phụ trách." 

 

"Vậy được, chúng tôi..." 

 

"Không được!" Đường Tô cắt ngang lời Tạ Ngôn Chiêu: "Chị, chúng ta không thể bỏ cuộc." 

 

Điểm khoai lang đỏ có liên quan đến thứ hạng, sau khi Đường Tô ra ngoài làm việc, tổ tiết mục đã cân nhắc kỹ lưỡng và sửa đổi quy tắc vào đêm đó, như vậy mới công bằng với tất cả mọi người.

 

Đường Tô để ý thứ hạng, cậu không muốn bỏ cuộc. 

 

"Em là nghệ sĩ, chị, việc này để em quyết định." Cậu nài nỉ Tạ Ngôn Chiêu. 

 

Tạ Ngôn Chiêu nhíu mày: "Em có biết đầu em đang bị chấn động não không hả?" 

 

"Bị nhẹ thôi, hơn nữa hôm nay em đã khỏe rồi, đầu không đau chút nào." 

 

"Em cảm thấy không đau không có nghĩa là nó đã khỏi." 

 

"Nó thật sự khỏi rồi, cơ thể em em biết!" Sợ Tạ Ngôn Chiêu không tin, Đường Tô nắm tay lên giả vờ muốn gõ vào đầu. 

 

Tạ Ngôn Chiêu lập tức nắm lấy cổ tay cậu, nhỏ giọng nói: "Em thử gõ một cái xem!" 

 

Thấy mặt Tạ Ngôn Chiêu nghiêm túc, Đường Tô hạ tay xuống, rồi sau đó mềm giọng nói: "Chị, chúng ta đều lùi một bước đi. Em đảm bảo sẽ lao động vừa phải, chú ý nghỉ ngơi, làm việc kết hợp nghỉ ngơi, không làm mình mệt." Giọng Đường Tô tuy mềm mỏng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết. Đây là lần đầu tiên cậu không nghe theo ý cô, muốn tự mình đưa ra quyết định. Tạ Ngôn Chiêu biết, cậu nhất định là rất để ý thứ hạng này.

 

Tạ Ngôn Chiêu không nói gì nữa, chỉ duỗi tay ra nói: "Đưa điện thoại cho chị." 

 

"Điện thoại?" Đường Tô nghi hoặc: "Muốn điện thoại làm gì?" 

 

"Hẹn bác sĩ." 

 

Chính cậu không quý trọng thân thể, cô không thể không tìm bác sĩ giỏi trước, nhỡ sau khi kết thúc quay chương trình, cậu có di chứng gì thì sao. 

 

Đường Tô biết Tạ Ngôn Chiêu đã đồng ý với cậu, mừng rỡ ôm lấy cô: "Chị đối với em tốt nhất." 

 

Tạ Ngôn Chiêu bất đắc dĩ, thấy Đường Tô như vậy, cũng thử giúp cậu một tay. Nhưng cô thật sự không làm được việc nặng, hôm nay cô vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, tuy không đau như hôm qua, nhưng hoàn toàn không dùng được sức, thậm chí cô đứng một lát đã thấy rất khó chịu, hoa mắt chóng mặt buồn nôn. 

 

"Chị, chị đừng động tay, em làm được." Đường Tô khuyên can cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu không nói gì, cô ngồi xổm trên đất, nhìn cánh đồng mênh mông bát ngát, còn có bóng dáng những khách mời khác đã đuổi kịp và vượt qua bọn họ, trong lòng thở dài liên tục. 

 

Đột nhiên cô nghe thấy giọng Trần Tĩnh Hảo: "Chiêu Chiêu, chúng tôi đến giúp cô." 

 

Tạ Ngôn Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Tĩnh Hảo dẫn theo rất nhiều người đến, nhìn sơ qua thì có khoảng mười mấy người.

 

Họ đều là dân làng thôn Thắt, biết Tạ Ngôn Chiêu là người quyên góp xây cầu, lại còn tặng bò cho thôn họ. Muốn cảm ơn cô nhưng trong nhà không có gì để đem ra biếu, vì thế tìm Trần Tĩnh Hảo thương lượng. Trần Tĩnh Hảo đưa ra ý kiến, nói có thể giúp bọn họ làm việc. 

 

Nông dân giản dị chất phác, vừa nghe liền về nhà lấy dụng cụ lao động đến đây. 

 

Bọn họ tự nhận không có bản lĩnh gì khác, nhưng làm ruộng là nghề cũ, là việc bọn họ am hiểu. Cả đoàn người động tác nhanh nhẹn, chỉ trong vài phút đã đuổi kịp và vượt qua những khách mời phía trước. 

 

Thẩm Liên Chi nghẹn họng nhìn trân trối, cô ta chạy tới chất vấn Tần Y: "Đạo diễn, đây là tình huống gì?" 

 

"Chính là tình huống cô nhìn thấy đấy." Tần Y buông tay. 

 

"Vậy khoai lang đỏ những người này đào đều tính cho Đường Tô?"

 

Tần Y há miệng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe Thẩm Liên Chi tiếp tục nói: "Quy tắc không nói có thể nhờ người đào hộ, như vậy rõ ràng là không công bằng với những người khác!" 

 

"Nhưng quy tắc cũng không nói là không được nhờ người đào hộ." 

 

Thẩm Liên Chi không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang nói chuyện. 

 

Tạ Ngôn Chiêu từ ngoài ruộng đi ra, ánh mắt hờ hững nhìn Thẩm Liên Chi: "Nếu không, cô cũng đi tìm vài người giúp đỡ đi?" 

 

Bảo cô ta đi tìm người, cô ta có thể tìm ai? Hôm bảo bọn họ tự do hành động, cô ta căn bản không tìm được việc gì để làm. Việc nông thôn đều là vừa dơ vừa mệt, trong nhóm của bọn họ, cũng chỉ có mỗi Đường Tô có thể tìm được việc diễn tấu đám cưới đám tang, mà đó lại là việc cần kỹ thuật, chỉ mình cậu làm được. 

 

Bảo cô ta tìm người, trừ phi... Trừ phi gọi cả đoàn đội của mình đến, nhưng sao có thể.

 

Thẩm Liên Chi còn định cãi cọ thêm, nhưng dáng vẻ hiếu thắng nóng nảy này không phù hợp với hình tượng của cô ta. Từ trước đến nay trước ống kính, cô ta luôn là người hiểu lý lẽ, biết cảm thông. Loại chuyện đứng ra cãi cọ với người khác thế này, cô ta phải tìm người khác đến làm. 

 

Thẩm Liên Chi quay đầu nhìn ra ruộng, khi nhìn thấy Lục Thành Tư, trong lòng cô ta đã có chủ ý. 

 

Cô ta chớp mắt, nước mắt treo ở hốc mắt chực rơi, ra vẻ bị Tạ Ngôn Chiêu ức hiếp. 

 

Quả nhiên, Lục Thành Tư như cô ta dự liệu, lập tức vứt cuốc chạy lên, liên tục truy vấn Tần Y, đồng thời liếc mắt nhìn Tạ Ngôn Chiêu: "Đạo diễn, các anh nói gì vậy, sao lại chọc người ta khóc?

 

【 Cái giọng điệu này, có chút ý tứ bênh vực người nhà rồi đấy. 】 

 

【 Bênh vực cái gì, đây là bênh vợ! Ngọt đến ngất xỉu, mau tiêm cho tôi insulin. 】 

 

Không lâu sau khi fan trong phòng phát sóng trực tiếp xả xong bình luận, chủ đề # bênh vợ # đã được mua lên hot search. 

 

【 Họ như vậy, có chút ý tứ vợ chồng son. 】 

 

【 Vợ chồng son cùng nhau chống kẻ địch bên ngoài! 】 

 

【 Lục Thành Tư: Để tôi xem ai dám ức hiếp Chi Chi! 】 

 

Một bộ phận cư dân mạng thì cắn đường, một bộ phận khác lại thấy kỳ lạ: 

 

【 Mấy người cắn đường thì cứ cắn đi, coi Tạ Ngôn Chiêu như công cụ người thì có phải hơi quá không? 】 

 

【 Tạ Ngôn Chiêu ức hiếp Thẩm Liên Chi sao? Chẳng qua là nói một câu, bảo cô ta cũng đi tìm người giúp thôi mà? Cô ta không tìm được thì trách ai, đây có phải chuyện đáng khóc không? 】 

 

Đại fan của Thẩm Liên Chi "Mộng" khởi đầu tấn công: 

 

【 Nếu không phải Tạ Ngôn Chiêu ban ơn huệ, thôn dân có giúp cô ta không? Đây vốn dĩ là một sự tồn tại không công bằng rồi. 】 

 

"Mộ Mộ" lập tức tham gia chiến trường: 

 

【 Nhưng Chiêu Chiêu nhà chúng tôi là âm thầm giúp đỡ, không phải Trần Tĩnh Hảo và Lưu sư phụ nói ra thì mọi người đều không biết. Cô ấy không cầu báo đáp, hôm nay là người ta chủ động muốn đến giúp cô ấy. Mấy người không phục thì cũng có thể quyên góp xây cầu tặng bò đi. Bản thân chẳng làm gì, suốt ngày mắc bệnh hoang tưởng bị hại. 】 

 

“Mộng”: 【 Cô nói ai mắc bệnh hoang tưởng bị hại? 】 

 

“Mộ Mộ”: 【 Ai khóc thì là người đó! 】

 

"Mộng" tức chết rồi, cô ta đi lôi kéo những người hâm mộ khác đến "tham chiến". "Mộ Mộ" cũng đi gọi người, cô ấy gọi được còn nhiều người hơn, tất cả đều là những fans CP luôn âm thầm tự "chèo thuyền" đều đến hết. 

 

Trong nhất thời, khu bình luận cãi nhau ầm ĩ.

 

*

 

Tạ Ngôn Chiêu cũng không rõ vì sao Thẩm Liên Chi đột nhiên khóc, cô cảm thấy mình chưa nói nặng lời gì mà, hay là, câu nói kia của mình chạm vào nỗi đau của cô ta? 

 

Cho đến khi nhìn thấy tư thái "bao che con nhỏ" của Lục Thành Tư, hơn nữa còn trợn trắng mắt nhìn mình, cô dường như đã hiểu ra chút gì đó. 

 

Ánh mắt cô từ hai người kia chuyển sang Tần Y: "Đạo diễn, anh thấy thế nào?" 

 

Ném vấn đề này cho Tần Y, đầu hắn nổi hai cái gân xanh, không hiểu vì sao kỳ này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. 

 

Hắn cẩn thận cân nhắc một phen: "Có người giúp đỡ thì quả thật không công bằng với những người khác." 

 

Lời nói có phần thiên vị Thẩm Liên Chi, Tạ Ngôn Chiêu nhướng mày: "Đạo diễn, chủ đề kỳ này của chúng ta là quý trọng lương thực, cần cù làm giàu, đúng không?" 

 

Cô gọi "Đạo diễn" với giọng điệu không vui, trực giác của Tần Y mách bảo rằng cô đang đào hố chôn mình, nhưng vẫn phải căng da đầu đáp lại: "Không sai biệt lắm." 

 

Tạ Ngôn Chiêu: "Vậy bây giờ anh muốn nói với tôi là, bao nhiêu khoai lang đỏ thôn dân giúp đào đều không tính sao? Nhiều khoai lang đỏ như vậy, anh định bỏ phí hết sao?" 

 

Tần Y: "Đương nhiên không phải ý này." 

 

Thẩm Liên Chi lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Sao lại lãng phí được, họ có thể tự mang về ăn mà." 

 

Tạ Ngôn Chiêu: "Nhưng mảnh đất này là do tổ tiết mục bao trọn, họ không có quyền mang khoai lang đỏ đi." 

 

Thẩm Liên Chi: "Vậy thì chúng ta đưa." 

 

Tạ Ngôn Chiêu: "Nếu chúng ta có thể đưa khoai lang đỏ cho họ, vậy họ muốn đưa khoai lang đỏ cho tôi và Đường Tô, tại sao lại không được?" 

 

Thẩm Liên Chi: "......"

 

Cảm giác cô có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại không biết phản bác lại thế nào. Thẩm Liên Chi vắt hết óc, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Dù sao... Dù sao cũng không công bằng!" 

 

"Đúng! Đạo diễn, anh đừng có làm mấy trò đó, như vậy là không công bằng với những khách mời khác!" Lục Thành Tư phụ họa. 

 

Tần Y trầm mặc. 

 

Hắn đương nhiên muốn giúp Tạ Ngôn Chiêu, cơ thể cô không khỏe, Đường Tô cũng chưa khỏi hẳn, cứ thế này thì thành tích thi đấu sẽ không tốt, nhưng Thẩm Liên Chi và Lục Thành Tư chất vấn thẳng mặt, hắn không tìm được cách giải quyết vẹn cả đôi đường thì cảm giác bọn họ sẽ không bỏ qua. 

 

Nhưng không đợi hắn nghĩ ra biện pháp, bỗng nhiên nghe Thẩm Liên Chi nói: "Đạo diễn, chuyện rõ ràng không công bằng như vậy, anh còn muốn rối rắm sao? Anh đối với Ngôn Chiêu thật tốt, đạo diễn, chẳng lẽ anh yêu thầm người ta sao?" 

 

Tần Y bỗng dương mắt nhìn sang, Thẩm Liên Chi cười đến phúc hậu và vô hại: "Tôi nói đùa thôi. Nhưng mà Ngôn Chiêu xinh đẹp như vậy, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ không kiềm lòng được mà muốn đến gần, muốn giúp cô ấy." 

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe xong lời này, liền hiểu là Thẩm Liên Chi muốn đẩy Tần Y vào thế khó xử. 

 

Nếu hắn thiên vị mình, dư luận nhất định sẽ bị cô ta dẫn dắt, nói Tần Y và mình có mối quan hệ, lạm dụng quyền lực cá nhân thế này thế kia. Dư luận chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phiếu bầu sau này. 

 

Nếu Tần Y lo ngại dư luận, hắn phải phán định việc thôn dân giúp đỡ là không công bằng. Mà một khi như vậy, thành tích khoai lang đỏ của Đường Tô sẽ tụt lại phía sau. 

 

Cho nên dù Tần Y lựa chọn thế nào, thứ hạng của Đường Tô trong kỳ này cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy Thẩm Liên Chi cũng rất thông minh, có thể nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường để làm khó Tần Y. Nhưng đồng thời cô lại không hiểu, Thẩm Liên Chi đã quên lần trước mình cảnh cáo lần cô ta sao? Còn dám đâm đầu vào họng súng? 

 

Tạ Ngôn Chiêu nghĩ, nếu cả hai cách đều bất lợi, vậy cô sẽ giúp Tần Y đưa ra lựa chọn. 

 

Tính cách người này âm trầm, nhỡ hắn bị Thẩm Liên Chi chọc giận, chọn cách thứ nhất là thiên vị mình, vậy quan hệ giữa cô và Tần Y sẽ khó mà giải thích, những kỳ sau cũng sẽ gặp rắc rối. 

 

Trên thực tế, Tần Y đúng như những gì Tạ Ngôn Chiêu đoán. Hắn ghét bị người khác ép buộc, đặc biệt là khi đối phương giả vờ ngốc nghếch, mượn lời nói đùa để nói ra. 

 

"Các người cảm thấy không công bằng sao? Tôi không..." Tần Y chưa kịp nói hết câu. 

 

Tạ Ngôn Chiêu ngắt lời: "Rất không công bằng, tôi sẽ bảo bọn họ về ngay." 

 

Tạ Ngôn Chiêu nói xong liền quay lại bảo thôn dân rời đi, cảm ơn bọn họ, giải thích nguyên nhân, dặn bọn họ mang khoai lang đỏ theo khi về.

 

【 Vừa nãy nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ, sao tình hình lại xoay chuyển bất ngờ như vậy? 】 

 

【 Đây không phải là phong cách của chị tôi! Chị ơi, chị quay lại đi, cãi nhau với bọn họ một trận nữa đi! 】 

 

【 Tạ Ngôn Chiêu chắc là không muốn bị gán ghép với đạo diễn đâu, những lời của Thẩm Liên Chi nói mập mờ, thật sự sẽ khiến người khác hiểu lầm. 】 

 

【 Chị tôi từ chối bị ghép với đạo diễn, nhưng không từ chối với Tiểu Hạ. Cảm ơn, lại được cắn đường rồi! 】 

 

【 Các chị em, tuy rằng tôi cũng cắn đường, nhưng mọi người tỉnh táo lại chút đi! Tạ Ngôn Chiêu có lẽ căn bản là không biết có người đang "chèo thuyền" cô ấy với Tiểu Hạ đâu! 】

 

Sau khi thôn dân rời đi, Tạ Ngôn Chiêu ở lại ngoài ruộng. Cô liên tục nhìn chằm chằm Đường Tô, giám sát cậu nghỉ ngơi đúng giờ. 

 

Thẩm Liên Chi đạt được mục đích, tiếp tục ra ruộng đào khoai lang đỏ. 

 

Cô ta muốn giữ gìn hình tượng em gái ngọt ngào, không thể để bản thân quá chật vật, nên đào rất chậm.

 

Khi cô ta vung cuốc đến lần thứ ba thì cảm thấy có một ánh mắt dừng trên người mình, không thể nào bỏ qua được. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Tạ Ngôn Chiêu. 

 

Khóe môi Tạ Ngôn Chiêu khẽ nhếch, cười như không cười đánh giá cô ta từ trên xuống dưới. Ánh mắt lạnh băng, rất có ý tứ.

 

Thẩm Liên Chi không tự chủ được mà rùng mình.

 

Cô ta sợ hãi cô, nhưng lại rất hận cô, rõ ràng trong sách mình là nhân vật chính vạn người mê, nhưng từ sau khi cái biến số Tạ Ngôn Chiêu xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi. 

 

Cô ta cảm thấy nhất định là Tạ Ngôn Chiêu đã cướp đi vận khí của mình. 

 

Không sao, Thẩm Liên Chi nghĩ, tất cả vận may và hào quang cô ta sẽ từ từ đoạt lại. 

 

Nhưng hiện tại, cô ta vẫn chưa thể đối đầu trực diện với cô. 

 

Giữa trưa trên đường trở về, cô ta chủ động tìm Tạ Ngôn Chiêu, kéo tay áo cô tránh xa camera man và đám đông. 

 

"Tôi không cố ý nhắm vào cô và Đường Tô, chỉ là thứ hạng lần này đối với tôi vô cùng quan trọng." Thẩm Liên Chi hạ giọng, cắn môi, dáng vẻ yếu đuối đáng thương. 

 

Tạ Ngôn Chiêu không ăn bộ dáng này của cô ta, hất tay cô ta ra, "Đối với cô quan trọng, đối với Đường Tô thì không quan trọng sao?" 

 

"Tôi không có làm hỏng chuyện gì mà, tôi chỉ muốn cuộc thi trở lại nguyên trạng, tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương các người, nhưng chuyện các người tìm người giúp đỡ thật sự..." 

 

"Chúng tôi không tìm người." 

 

"Đúng! Là thôn dân chủ động giúp các người. Nhưng đến một hai người thì thôi, đến mười mấy người, vậy những người khác như chúng tôi còn muốn thi nữa không? Ngôn Chiêu, Tạ lão sư, cô nhường tôi lần này..." 

 

Tạ Ngôn Chiêu đột nhiên dừng lại, không đi tiếp nữa. Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Thẩm Liên Chi, Thẩm Liên Chi bị cô nhìn đến trong lòng run sợ. 

 

"Tôi hỏi cô một chuyện, nếu cô thành thật nói cho tôi biết, tôi sẽ không so đo chuyện hôm nay với cô."

 

Tạ Ngôn Chiêu nghiêm túc nói ra những lời này, chứng tỏ vấn đề này không đơn giản, thần kinh Thẩm Liên Chi căng thẳng, đề cao cảnh giác: "Cô nói đi." 

 

"Chuyện Đường Tô hôn mê trong núi, có liên quan đến cô không?"

 

Thẩm Liên Chi như thế nào cũng không ngờ được Tạ Ngôn Chiêu lại nghi ngờ chuyện này, dù đã chuẩn bị trước nhưng trong lòng vẫn đại loạn. Sợ ánh mắt bán đứng mình, cô ta nhanh chóng cụp mi xuống.

 

"Chẳng phải là tai nạn ngoài ý muốn sao? Hơn nữa tại sao cô lại nghi ngờ tôi? Dù tôi có ham lợi đến đâu cũng không làm ra loại chuyện đả thương người. Cô nghĩ xem, nếu thật sự là tôi làm, chuyện bị bại lộ, sao tôi còn có thể tồn tại trong giới giải trí được nữa?" 

 

Lời cô ta nói nửa thật nửa giả, rốt cuộc cô ta thật sự không nghĩ đến việc làm hại Đường Tô, cho nên khi nói chuyện biểu cảm rất rõ ràng.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn chằm chằm cô ta, một lúc lâu sau mới nói: "Được, vậy chuyện hôm nay coi như xong." 

 

Thẩm Liên Chi trộm thở phào nhẹ nhõm. 

 

Đợi Tạ Ngôn Chiêu đi xa, Thẩm Liên Chi mới phát hiện lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

 

*

 

Buổi chiều Tạ Ngôn Chiêu vẫn ra đồng giám sát Đường Tô. 

 

Buổi tối sau khi trở về, tất cả khoai lang đỏ của khách mời đều được đóng bao tải đặt trong phòng khách. Muốn nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần mang khoai lang đỏ đến nhờ nhân viên công tác cân trọng lượng đổi tiền. 

 

Nhóm của Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu cả ngày chỉ đào được một bao tải, đổi tiền chỉ đủ mua cải trắng rẻ nhất và củ cải. Cũng may có các nhóm khác "cứu tế", nên bữa cơm tối cũng không đến nỗi quá tệ. 

 

Buổi tối, Tạ Ngôn Chiêu tìm Đường Tô mượn điện thoại gọi. 

 

Cô nghe đối phương nói: "Đã tìm bộ phận giao thông điều tra camera theo dõi, vẫn chưa có kết quả, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cô ngay." 

 

"Được, làm phiền anh rồi." Tạ Ngôn Chiêu nói. 

 

"Cô trả tiền, cô là bà chủ, đây là việc tôi nên làm.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Ngôn Chiêu ngồi thiền trong phòng một lát. 

 

Bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh sột soạt, giống như chuột đào hang. 

 

Cô hé cửa mở ra một khe nhỏ, nheo mắt nhìn ra ngoài, rồi thấy mấy "củ cải nhỏ" rón rén kéo một bao tải về phía phòng khách. 

 

Không phải trộm, Tạ Ngôn Chiêu dứt khoát mở cửa, bật đèn phòng khách, hỏi chúng: "Mấy đứa đang làm gì vậy?" 

 

Đèn vừa bật, chúng liền khom lưng, tư thế lén lút không giấu được. 

 

Mấy cậu bé hoảng sợ, nhưng Tiểu Nguyệt thì lại trấn tĩnh. Cô bé nhanh chóng chạy lên, "tách" một tiếng, tắt đèn, sau đó đưa ngón trỏ tay phải đặt lên môi, ra hiệu "suỵt" với Tạ Ngôn Chiêu: "Chị Chiêu Chiêu, chị nhỏ tiếng thôi." 

 

Tạ Ngôn Chiêu liền nhỏ giọng hỏi: "Các em đang làm gì vậy?" 

 

"Cho chị một phần!" Tiểu Nguyệt nói. 

 

"Cái gì?" 

 

Tiểu Nguyệt chỉ vào bao tải, dang hai tay: "Khoai lang đỏ, 500 kg. Bên ngoài còn mấy bao nữa, bọn em vận chuyển từ từ." 

 

Tạ Ngôn Chiêu lẩm bẩm: "500..." 

 

"Suỵt! Chị đừng để lộ ra, coi như là trời cho." 

 

Tạ Ngôn Chiêu bật cười, bọn trẻ không biết trong phòng có camera, cảm thấy lén đưa vào sẽ không bị ai phát hiện. 

 

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cười bò:

 

【 Mấy đứa trẻ đáng yêu quá! Coi như trời cho, ha ha ha ha ha 】 

 

【 Đến bao giờ thì trời mới cho tôi 500kg khoai lang đỏ đây, chắc trong mơ quá. 】 

 

【 Bọn trẻ có làm gì sai đâu, chẳng qua là không nỡ để chị tôi ăn khổ thôi! 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.