Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 62: Duyên phận




Buổi sáng sau khi Tạ Ngôn Chiêu rời giường, khoai lang đỏ mà bọn trẻ mang đến đã biến mất.

 

Cô ăn sáng, chuẩn bị ra đồng "trông coi". Trần Tĩnh Hảo tìm cô, nói có chuyện muốn bàn bạc.

 

Cô ấy đưa Tạ Ngôn Chiêu đến trường tiểu học của thôn, đây là công trình kiến trúc duy nhất trong thôn được bao quanh bởi tường rào. Trường có ba dãy nhà, sáu gian phòng bằng gạch đỏ, phía trước là một khoảng đất trống làm sân thể dục, trên sân thể dục có hai cột bóng rổ đơn sơ, bên cạnh còn có hai bàn bóng bàn và một cột cờ.

 

Hiện tại đang là kỳ nghỉ đông, không có học sinh, trong trường học trống rỗng và yên tĩnh.

 

Trần Tĩnh Hảo dẫn Tạ Ngôn Chiêu vào văn phòng giáo viên, so với các phòng học trước đó thì văn phòng quá mức "tồi tàn". Tường bị rạn nứt, cửa gỗ cũ kỹ, lúc mở phát ra tiếng "kẽo kẹt", trần nhà thấp. Bên trong chỉ kê năm chiếc bàn, trên mỗi bàn đều chất đầy mấy tập bài tập và tài liệu học tập.

 

"Cô ngồi đây." Trần Tĩnh Hảo để Tạ Ngôn Chiêu ngồi xuống một chiếc bàn làm việc trước, rồi lấy ra một quyển album từ trong ngăn kéo.

 

Quyển album rất dày, nhưng hầu hết các túi đựng bên trong đều trống không, chỉ có vài trang đầu là có ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp chung.

 

"Đây là những học sinh đã từng học ở trường. Mỗi năm chúng tôi đều mời thợ chụp ảnh từ trấn đến chụp cho các em một tấm ảnh tốt nghiệp. Tất cả đều là học sinh giỏi, học hành rất chăm chỉ."

 

Tạ Ngôn Chiêu lật xem vài trang. Những đứa trẻ trong ảnh đều mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, nghiêm trang ngồi xổm, ngồi hoặc đứng, tóc tai được chải gọn gàng, trên mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ.

 

Khi Tạ Ngôn Chiêu lật xem album, Trần Tĩnh Hảo chậm rãi mở miệng nói: "Tôi nghe Tiểu Nguyệt nói, cô thường xuyên kéo đàn violin cho con bé, cho nên tôi nghĩ……"

 

"Cô muốn tôi kéo đàn violin cho những đứa trẻ khác trong trường sao?"

 

Tạ Ngôn Chiêu lập tức đoán ra ý định của cô ấy, Trần Tĩnh Hảo có chút ngượng ngùng.

 

"Phải, tôi biết cô là một nghệ sĩ violin rất giỏi. Những đứa trẻ ở vùng núi này chưa có cơ hội tiếp xúc với âm nhạc, tôi chỉ nghĩ, có thể cho chúng cảm nhận một chút buổi biểu diễn đẳng cấp thế giới. Cho dù sau này bọn trẻ không chọn con đường nghệ thuật này, ít nhất chúng đã từng được tiếp cận nó, đó cũng là một trải nghiệm đặc biệt trong cuộc đời chúng."

 

"Được thôi." Tạ Ngôn Chiêu đồng ý ngay lập tức, cũng nói: "Tôi có thể mời thêm một người nữa."

 

Nghiêm Mặc hẳn là sẽ đồng ý đến, cô nghĩ.

 

"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cô rất nhiều, Chiêu Chiêu. Haiz, chúng tôi cứ làm phiền cô mãi." Trần Tĩnh Hảo không biết phải cảm ơn cô như thế nào cho phải.

 

"Đây không phải là chuyện phiền toái, đây là việc tôi vui lòng làm. À đúng rồi, trường các cô có giáo viên âm nhạc không?" Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

 

"Không có, chúng tôi không có môn âm nhạc." Số lượng giáo viên của trường không đủ, một giáo viên phải kiêm nhiệm nhiều môn, không còn sức lực để mở thêm một môn âm nhạc nữa.

 

"Nếu tương lai các cô mở lớp âm nhạc, cứ nói với tôi, tôi sẽ gửi tặng các cô một lô nhạc cụ."

 

"Sao có thể được!"

 

"Không có gì là không thể cả, chúng ta thân nhau như vậy rồi, tôi còn ngủ ở nhà cô, cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi, tóm lại tôi có thể giúp được cho cô."

 

Đối với Tạ Ngôn Chiêu mà nói, số lần cô ngủ ở nhà người khác trong cả hai đời chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên đối với cô Trần Tĩnh Hảo quả thực được tính là tương đối thân thiết.

 

"Vậy thì... Vậy thì tôi cảm ơn cô trước." Trần Tĩnh Hảo nói.

 

Tạ Ngôn Chiêu tiếp tục lật xem ảnh chụp, mấy trang đầu có thể thấy là chụp trong những năm gần đây, ảnh chụp tương đối rõ nét, đồng phục cũng mới tinh, tinh thần diện mạo của mỗi người đều rất tốt.

 

Mấy trang phía sau hẳn là chụp vào lúc thôn còn tương đối nghèo khó, màu sắc ảnh chụp không đều, hình ảnh ảm đạm, hơn nữa quần áo học sinh không thống nhất, đều là quần áo của mình, không phải đồng phục. Giày dép cũng có thể thấy rõ dấu vết thời gian, giày nhựa màu vàng, giày mũi to, giày vải thêu hoa nhí kiểu y tá trẻ em, còn có giày xăng đan nhựa.

 

Nhìn đến giày, Tạ Ngôn Chiêu đột nhiên nhớ đến âm thanh xuất hiện trong hang động vào đêm hôm đó.

 

Cô cẩn thận quan sát chân của từng người, ở tấm ảnh cuối cùng, cô nhìn thấy một cậu bé ngồi xổm ở hàng đầu tiên phía ngoài cùng bên phải, đi một đôi giày xăng đan nhựa màu nâu vàng, giống hệt mũi giày lộ ra trong hang động kia.

 

Da đầu Tạ Ngôn Chiêu tê dại, cô nhắm mắt lại để trấn tĩnh một lát, sau đó mở mắt ra. Cô nhìn thấy trên cùng tấm ảnh có ghi một dòng ngày tháng, là chụp cách đây 10 năm trước.

 

"Những học sinh trong bức ảnh này, bây giờ có phải đều đã tốt nghiệp và đi làm rồi không?" Tạ Ngôn Chiêu cố gắng làm cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút.

 

Trần Tĩnh Hảo nhìn bức ảnh, nghiêm túc hồi tưởng một chút, nói: "Mấy tấm ảnh phía sau tương đối đặc biệt, không chỉ có học sinh tốt nghiệp, còn có học sinh các năm khác. Lúc đó kinh tế trong thôn khó khăn, rất nhiều gia đình thiếu lao động, cho nên số trẻ em được đi học không nhiều. Những em có thể được đi học đều là những gia đình có điều kiện tương đối khá.

 

"Cô xem bức ảnh này, theo tôi biết, ba hàng phía sau là sinh viên tốt nghiệp, bây giờ hẳn là đều đã đi làm rồi. Hàng ngồi xổm trên mặt đất phía trước là học sinh các lớp dưới, đa số không đi học, đi làm thuê bên ngoài."

 

Chụp ảnh đối với trẻ em vùng núi là một chuyện hiếm có, một năm cũng chỉ có một lần, cho nên phàm là những gia đình điều kiện còn có thể, đều nguyện ý bỏ ra hai ba mươi đồng, cho con cái đi theo học sinh tốt nghiệp "ké" một tấm ảnh, lưu lại một bức hình, để cha mẹ ghi lại sự trưởng thành của chúng.

 

Không biết có phải gợi lại ký ức của Trần Tĩnh Hảo hay không, cô ấy lấy bức ảnh đó ra khỏi túi đựng, tìm một chiếc ghế dựa, rồi ngồi xuống.

 

Cô ấy nhìn bức ảnh thật lâu mà trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng, nói với Tạ Ngôn Chiêu: "Sao cô lại hỏi về bức ảnh này vậy?"

 

"Bức ảnh này... Làm sao vậy?"

 

"Bức ảnh này, có một đứa trẻ đã qua đời." Trần Tĩnh Hảo cầm bức ảnh chỉ cho cô xem: "Chính là đứa bé này."

 

Ngón tay Trần Tĩnh Hảo chỉ vào cậu bé đi giày xăng đan ở một góc.

 

Tạ Ngôn Chiêu chỉ nhìn thoáng qua, lập tức ấn tay lên ngực, tim cô đập rất nhanh, cảm giác như sắp nhảy ra ngoài.

 

"Cậu... cậu... cậu..." Lần đầu tiên Tạ Ngôn Chiêu lắp bắp.

 

Trần Tĩnh Hảo nói tiếp: "Cậu bé gặp tai nạn ngoài ý muốn, cô hẳn là cũng biết cậu bé."

 

Tôi còn biết sao? Mồ hôi lạnh của Tạ Ngôn Chiêu đều chảy ra.

 

Không lẽ là quen biết vào buổi tối hôm đó sao?

 

Ngay sau đó Trần Tĩnh Hảo nói cho cô sự thật: "Cậu bé tên là Kim Tuệ, là đứa trẻ bị lũ cuốn trôi mười năm trước."

 

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Ngôn Chiêu đã biết cậu bé là ai.

 

"Thì ra là cậu bé ấy..."

 

"Đúng vậy, sau khi cô nghe câu chuyện của cậu bé, quyết định quyên góp tiền xây cầu cho thôn chúng tôi, rồi cũng chính vì cây cầu này mà tôi đã mời cô đến đây. Bây giờ cô đột nhiên hỏi về bức ảnh có Kim Tuệ, đây là bức ảnh duy nhất của cậu bé. Tôi cảm thấy, số phận an bài cũng là một loại duyên phận."

 

Ban đầu Tạ Ngôn Chiêu có chút hoảng hốt, nhưng sau khi biết đứa bé đó là ai, những cảm xúc đó hoàn toàn tan biến. "Tôi có thể đến nhà cậu bé xem được không?"

 

“Được chứ, bây giờ tôi dẫn cô đi.”

 

Trước khi đi, Tạ Ngôn Chiêu có chút lo lắng: "Cha mẹ cậu bé có muốn gặp tôi không? Nhìn thấy tôi, liệu bọn họ có nghĩ đến sự ra đi ngoài ý muốn của Kim Tuệ không?"

 

Dù không thích hợp, nhưng giữa Kim Tuệ và Tạ Ngôn Chiêu quả thực tồn tại một mối quan hệ nhân quả nào đó. Tạ Ngôn Chiêu không chắc liệu đối phương có muốn gặp mình hay không.

 

"Bọn họ sẽ muốn thôi, làm cha mẹ, suy bụng ta ra bụng người, bọn họ cũng hy vọng tất cả trẻ em trên thế giới đều bình an khỏe mạnh. Cô quyên tiền xây cầu là để bảo đảm cho những đứa trẻ sau, bọn họ chỉ cảm thấy cô đã làm một việc rất tốt. Hơn nữa, sau này bọn họ còn có một cô con gái, hiện tại đang học tiểu học, cây cầu Chiêu Chiêu của cô cũng bảo đảm an toàn cho con bé."

 

“Bọn họ có con gái?”

 

"Ừ, người khác không cần, vứt ở ngoài ruộng. Bọn họ đi làm việc, vừa vặn gặp phải. Sinh mệnh vẫn phải tiếp diễn, con người dù sao cũng phải có hy vọng. Hiện tại, con gái chính là hy vọng của bọn họ."

 

Trần Tĩnh Hảo đem cất album, "Đi thôi, tôi chở cô đi."

 

Trên người Tạ Ngôn Chiêu không có tiền, cho nên đi tay không tới, cô cảm thấy đến nhà người ta như vậy thì không lễ phép.

 

Nghe Tạ Ngôn Chiêu nói về sự băn khoăn của mình, Trần Tĩnh Hảo cười nói: "Cây cầu Chiêu Chiêu chẳng phải là lễ vật của cô sao? Cô đến bất kỳ nhà nào trong thôn chúng tôi cũng có thể không cần e ngại gì mà đi, mọi người đều nhiệt tình chiêu đãi cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu đi vào nhà Kim Tuệ, nhìn thấy hai vợ chồng tóc đều bạc trắng, nghe nói mới hơn 40 tuổi. Không cần giới thiệu, bọn họ đã biết Tạ Ngôn Chiêu là ai. Ngày đầu tiên tổ tiết mục đến, bọn họ đã lén đi xem, từ xa thoáng nhìn thấy cô.

 

Hôm nay nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu đến, bọn họ không kìm được khóc lên, nhưng cảm thấy hơi xấu hổ trước mặt người ngoài, vội vàng dùng bàn tay lau sạch nước mắt, sau đó xoa xoa tay ngượng ngùng cười.

 

Bọn họ nói với Tạ Ngôn Chiêu rằng bọn họ rất vui khi cô đến thăm.

 

Mọi người đều im lặng không nhắc đến Kim Tuệ trước mặt bọn họ, sợ gợi lại nỗi đau, nhưng trái ngược hoàn toàn, bọn họ thực sự muốn cùng mọi người nói chuyện về cậu bé. Kim Tuệ đã từng tồn tại trên thế giới này, bọn họ không muốn cậu bé bị mọi người lãng quên.

 

Cây cầu này và cả Tạ Ngôn Chiêu đều có thể chứng minh rằng cậu bé đã từng tồn tại, bọn họ muốn níu giữ mọi liên hệ của Kim Tuệ với thế giới này.

 

Tạ Ngôn Chiêu lại nhìn thấy tấm ảnh chụp chung đó một lần nữa ở nhà bọn họ. Bức ảnh được lồng trong khung gỗ và treo trên tường, ảnh có màu sắc rực rỡ, còn trên bàn thờ lại đặt một tấm ảnh trắng đen khác, khung đen, hai bức ảnh giống nhau.

 

Gia cảnh nhà bọn họ không khá giả, không có tiền chụp ảnh, Kim Tuệ có một người bạn ở trường, là con trai của kế toán thôn. Quan hệ của hai đứa rất tốt, cậu bạn thấy Kim Tuệ rất muốn chụp ảnh, liền trộm thêm gấp đôi tiền trong nhà, giúp Kim Tuệ đóng tiền để cả hai cùng chụp ảnh.

 

Người phụ nữ trong nhà cười nói: "Sau khi bị phát hiện, thằng bé đó bị kế toán đánh cho một trận, sau khi đến trường, nó kể với Tuệ nhà chúng tôi, mông đau đến nỗi không ngồi xuống được, Tuệ nhà chúng tôi phải cởi áo khoác ra lót xuống dưới mông cho nó. Nhưng lúc đó chúng tôi không biết chuyện này, mãi sau này nghe giáo viên kể lại, chúng tôi còn trả tiền lại cho nó, nó không nhận."

 

Không lâu sau, Kim Tuệ gặp chuyện, bức ảnh đó trở thành hình ảnh duy nhất ghi lại cuộc đời ngắn ngủi của cậu bé. Về sau, bức ảnh đó được cắt ra để làm di ảnh.

 

"Hôm đưa tang Tuệ, ngoài hai vợ chồng tôi ra, khóc thảm nhất chính là đứa bé đó, cũng quá đáng thương." Người phụ nữ nói, rồi lại lén lau nước mắt.

 

"Vậy bây giờ cậu ấy ở đâu? Còn đi học không?" Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

 

"Không đi học nữa, tốt nghiệp cấp ba rồi tìm được việc làm ở trên huyện, giờ đã kết hôn rồi." Người phụ nữ nghĩ đến điều gì đó, chuyển từ khóc thành cười: "Giờ nó đã có con rồi, năm ngoái về ăn Tết, còn đặc biệt đến thăm chúng tôi, đứa bé kia trắng trẻo mập mạp, ôm vào lòng bé xíu như viên chè trôi nước ấy."

 

"Nhìn kìa, vừa khóc vừa cười." Người đàn ông ngồi bên cạnh trông có vẻ chất phác, nhưng cẩn thận lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ra lau nước mắt cho vợ.

 

Người phụ nữ lau khô mặt, hoàn toàn ngừng khóc.

 

"Đều là chuyện cũ năm xưa, nhưng cứ mở miệng ra là nói không ngừng được. Cô không chê chúng tôi dài dòng chứ?" Bà ngượng ngùng hỏi Tạ Ngôn Chiêu.

 

"Không đâu, tôi rất thích nghe." Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

"Chiêu Chiêu ấy à, cô ấy rất thích nghe người khác kể chuyện xưa, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không bị thiệp của tôi hấp dẫn, đúng không?" Trần Tĩnh Hảo nói.

 

Tạ Ngôn Chiêu khẽ "Ừ" một tiếng, rồi sau đó như vô tình nói: "Cậu bé đi đôi giày xăng đan này, kiểu dáng này vào năm đó chắc là rất thời thượng nhỉ?"

 

Nghe cô nói vậy, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về đôi giày xăng đan trên chân Kim Tuệ trong ảnh.

 

Người phụ nữ chìm vào hồi ức, một lát sau, gật gật đầu: "Thời thượng lắm, cũng là Hạo Tử đưa. À, chính là thằng bé nhà kế toán ấy. Nó bảo là dì nó mua, chê chật, nên cho Tuệ đi. Tuệ thích lắm, đi cả mùa hè còn chưa đã, sau này ngày mưa cũng hay đi. Chỉ là..."

 

Giọng người phụ nữ nhỏ đi: "Ngày nó xảy ra chuyện cũng đi đôi giày này, đáng tiếc khi vớt người lên thì không thấy giày đâu, chúng tôi không tìm được."

 

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

 

"Thôi, không nói chuyện này nữa." Người phụ nữ vẫy tay, như muốn xua đi mây mù trong đầu, "Để tôi cho cô xem giấy khen của hai đứa con tôi. Hai đứa bé này đều hiểu chuyện, thành tích cũng tốt, không làm chúng tôi phải lo lắng chút nào."

 

Trên tường ngoài tấm ảnh chụp chung kia, bên cạnh còn dán rất nhiều giấy khen, có cái đã phai màu, có cái vẫn còn rất tươi sáng.

 

Cẩn thận xem sẽ phát hiện, trên những giấy khen đã phai màu là tên Kim Tuệ, còn trên những giấy khen tươi sáng là tên Kim Tuế An. Tuế An là con gái của bọn họ, cái tên mang ý nghĩa là hy vọng con bé bình an, khỏe mạnh, sống lâu.

 

"An An sắp về rồi." Người phụ nữ nói.

 

Tạ Ngôn Chiêu hỏi: "Cô bé đi đâu vậy?"

 

"Cho bò ăn, không phải nhà cô tặng bò đến đây sao? Thôn trưởng tìm người xây chuồng bò, bọn trẻ con trong thôn nghe nói là nuôi cho chúng nó, rảnh rỗi là đi lại đó giúp cho bò ăn."

 

Vừa dứt lời, Kim Tuế An đã xách theo một cái giỏ nhỏ trở về.

 

Cô bé nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu trong phòng, ngẩn người một chút, sau đó hai mắt sáng lên, kêu một tiếng: "Chị Chiêu Chiêu!"

 

Hai vợ chồng sững sờ: "Hai người quen nhau à?"

 

Tạ Ngôn Chiêu cũng nhận ra Kim Tuế An, chỉ là không nhớ ra tên cô bé. Cô bé thường xuyên đến chỗ Tiểu Nguyệt nghe cô kéo đàn, tối hôm qua cô bé cũng góp phần lén vận chuyển 500kg khoai lang đỏ cho cô và Đường Tô.

 

"Có quen ạ." Tạ Ngôn Chiêu đáp, rồi kể lại quá trình quen biết với bọn họ.

 

Người phụ nữ xoa xoa đầu cô bé: "Thảo nào mấy hôm trước ngày nào cũng không thấy con đâu, hóa ra là chạy sang nhà người ta nghe đàn."

 

Tạ Ngôn Chiêu lại nói chuyện với bọn họ một lát, đến khi bọn họ chuẩn bị nấu cơm trưa thì rời đi, tuy rằng bọn họ đã cố hết sức giữ cô lại, nhưng nghe Tạ Ngôn Chiêu nói mình còn có việc, nên cũng không miễn cưỡng cô nữa.

 

*

 

Giữa trưa Đường Tô ở phòng bếp nấu cơm, vẫn là ba món quen thuộc: cải trắng hấp củ cải, giá đỗ xào, canh trứng chưng.

 

Trên bàn cơm, Đường Tô thấy Tạ Ngôn Chiêu thất thần: "Không ăn được à?"

 

Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu: "Không phải."

 

Kỳ thật là có, gần đây Đường Tô nấu cơm không bỏ nhiều gia vị, ba món này ăn nhạt nhẽo vô vị. Nhưng Tạ Ngôn Chiêu thất thần, cũng không hoàn toàn vì lý do đó.

 

Cô đang nghĩ về chuyện buổi sáng.

 

【 Đường Tô, cậu không thể nấu ăn ngon hơn một chút được sao? Món canh suông nước quả này, vừa nhìn đã thấy không có mùi vị gì rồi. 】 

 

【 Tay nghề nấu ăn của Đường Tô không được tốt, vẫn nên để tôi tới làm đi, tôi nấu cơm thơm ngon lắm, chị ấy chắc chắn sẽ thích! 】 

 

【 Tôi không tin, trừ khi lầu trên nấu một bữa cơm cho tôi, để tôi kiểm chứng một chút. 】 

 

【 Bàn tính của cậu rơi hết xuống mặt tôi rồi. 】

 

"Chiêu Chiêu, cho cô ăn sườn này!" Quan Thắng Thắng bưng một chén sườn xào chua ngọt chen đến, ngồi sát bên cô, "Hôm nay chúng ta ăn sườn."

 

"Em làm khoai tây hầm thịt bò nạm." Nghiêm Mặc cũng đi đến, ngồi xuống đối diện.

 

Trước đó cậu xem lại phát sóng trực tiếp, nghe Đường Tô nói trên bàn tiệc có món này ăn ngon, lúc đó Tạ Ngôn Chiêu không phản đối, nên đoán chắc cô cũng thích, vì thế hôm nay cậu đã làm món này.

 

"Cậu muốn so tài nấu ăn với tôi à?" Quan Thắng Thắng dùng đũa chỉ chỉ vào cậu.

 

Nghiêm Mặc và Quan Thắng Thắng đã quen thân hơn một chút, trước tiên cậu cười cười: "Không dám, không dám." Tiếp đó chuyển lời, nói: "Muốn so cũng là so với chị Âu Dương."

 

Âu Dương Lam từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng hai món ăn đã làm xong, phân phó Quan Thắng Thắng: "Em đi xới cơm đi."

 

Quan Thắng Thắng bĩu môi, đứng dậy đi vào bếp xới cơm. 

 

【 Quan Thắng Thắng lúc nào cũng vậy, trước tiên cứ phải khoác lác đã. 】 

 

【 Nghiêm Mặc: Người không biết nấu cơm, còn dám không biết xấu hổ mà so tài nấu ăn với tôi! 】 

 

【 Tay nghề nấu ăn của Nghiêm Mặc thật sự rất giỏi, nhìn thơm quá! 】

 

【 Hôm nay cả hai vị đều bỏ vốn lớn rồi, phải bao nhiêu khoai lang đỏ mới đổi được một miếng thịt đây. 】

 

 【 Tiểu Hạ của chúng tại hạ đâu? 】 

 

【 Tiểu Hạ vẫn còn đang "điên đảo" với cái nồi trong phòng bếp đấy, hôm nay làm món cá kho tiêu, thịt cá đều tự tay cậu ấy lọc, nhìn rất chuyên nghiệp. 】 

 

【 Đảo nhanh tay lên, kẻo chị của tôi không kịp ăn. 】

 

Cư dân mạng giỡn qua giỡn lại cười hi hi ha ha, bỗng nhiên có một dòng bình luận không mấy thân thiện lăn qua: 【 Mấy người không sợ tự mình đa tình sao? Nhỡ người ta làm cho chính mình ăn thì sao. 】

 

"Hũ mật ong" vốn rất ít khi lên tiếng trả lời ba chữ: 【 Không thể nào. 】

 

Ba chữ này đã làm cho rất nhiều anti-fans cười nhạo:

 

【 Fan CP mấy người đúng là nhập ma rồi. 】

 

【 Không sao, cứ “vũ” mạnh tay hơn nữa đi, tốt nhất là “vũ” đến thẳng mặt chính chủ, để cho bọn họ tự ra mặt bác bỏ tin đồn, fan CP liền vừa lòng. 】 

 

*vũ: ám chỉ bị bàn tán tiêu cực, gây chú ý xấu

 

【 Không cần đợi Hạ Thừa Dục bác bỏ tin đồn đâu, chỉ cần fan CP dám “vũ” ra ngoài vòng, chắc chắn sẽ bị fans của anh ta xé xác. 】

 

【 Nhưng mà thật ra cũng có chút manh mối rồi, fans của anh ta hình như vẫn chưa có động tĩnh gì? 】

 

Món cá kho tiêu giai đoạn chuẩn bị ban đầu mất khá nhiều thời gian, nào là sơ chế nguyên liệu, chuẩn bị gia vị, phi lê cá, ướp cá, đồ ăn nấu kèm, đến khi nấu cá thì lại khá nhanh, lửa lớn nấu hai phút là chín, sau đó lại đun một nồi dầu sôi rưới lên trên.

 

Làm xong, anh bưng món ăn lên bàn, đặt giữa Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu, còn anh thì ngồi đối diện Đường Tô. Nãy giờ Ngô Hãn vẫn luôn ôm điện thoại, lúc này bưng bát cơm lại đây.

 

Nhiệt độ trong bếp cao, dù là mùa đông, Hạ Tàng Phong vẫn toát mồ hôi đầm đìa, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn anh một cái, đẩy hộp giấy ăn trong tầm tay về phía anh.

 

Hạ Tàng Phong thấy động tác của cô, nhếch môi cười rộ lên, sau đó rút hai tờ giấy lau mồ hôi trên mặt.

 

【 Được rồi, vừa nãy ai đúng ai sai, trong lòng bản quan đã rõ. 】

 

【 Còn chờ chính chủ bác bỏ tin đồn, tôi nghi ngờ anh ta nhịn không được muốn công khai rồi ấy chứ, mọi người nhìn xem khóe miệng kìa, có thể cong đến tận trời luôn rồi. 】 

 

【 Fans của anh ta ăn chay à? Chuyện này mà không làm ầm ĩ lên? 】 

 

【 Có lẽ là chưa ra khỏi "vòng"? 】(ý là chưa gây chú ý trên mạng xã hội)

 

Bám víu vào một nam minh tinh đang đi lên để tạo CP, nhiệt độ thì có, nhưng bản thân cũng phải trầy da tróc vảy muốn rớt một tầng da. Thẩm Liên Chi cũng nghĩ giống như cư dân mạng, cảm thấy sở dĩ hiện tại Tạ Ngôn Chiêu vẫn có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà ở lại trong chương trình, là vì CP của bọn họ vẫn chưa bị "vũ" ra khỏi vòng. (chưa bị bàn tán tiêu cực, gây chú ý xấu trên mạng xã hội)

 

Vì thế, đêm đó cô ta liền mua hot search, đưa tên hai người đó lên. Kết quả trên mạng xã hội, fans của Hạ Thừa Dục đều đang ra sức quảng bá nhan sắc và các tác phẩm âm nhạc của anh, không thấy có ai chửi bới gì. Ngay cả đại fan kiêu ngạo nhất từ trước tới nay là "Cao âm phổ hào" cũng an tĩnh một cách khác thường.

 

Lúc này Thẩm Liên Chi càng thêm chắc chắn, cô nhất định đã cướp đi hào quang nữ chính của mình! Nếu không sao lại có số mệnh tốt như vậy.

 

*

 

Buổi chiều trước khi ra đồng, Hạ Tàng Phong theo thói quen đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa mới hướng về đó đi, anh nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu thò quả đầu tròn tròn từ phòng chứa đồ ra, đôi mắt cũng mở to tròn xoe, nhẹ nhàng chớp chớp, giống như một chú mèo con đang lén lút.

 

Cô vẫy vẫy tay về phía anh.

 

"Tôi?" Hạ Tàng Phong có chút không dám tin chỉ vào chính mình.

 

"Ừm, tôi tìm anh có việc." Tạ Ngôn Chiêu nhỏ giọng nói.

 

Đây là lần đầu tiên Tạ Ngôn Chiêu chủ động tìm anh, Hạ Tàng Phong không kiềm được ý cười trên mặt, ánh mắt bất giác trở nên ôn nhu lạ thường.

 

Anh bước tới, không ngờ bị cô kéo vào phòng.

 

Cô còn cẩn thận đóng cửa lại!

 

Hạ Tàng Phong dựa lưng vào tường, tim đập nhanh hơn: "Chuyện gì vậy?"

 

Tạ Ngôn Chiêu không chú ý đến ánh mắt và giọng nói khác lạ của anh, toàn tâm đều đặt vào chuyện buổi sáng.

 

"Cái hang động ở thôn Pháo Đốt, anh có thể đưa tôi đến đó một lần nữa được không?"

 

Hạ Tàng Phong ngẩn ra một chút, tươi cười trên mặt tắt đi một nửa, hóa ra là thật sự có việc tìm mình.

 

"Cô muốn đi hang động? Để làm gì?"

 

"Đôi giày xăng đan kia, anh còn nhớ không?"

 

"Cái gì lạnh..." Hạ Tàng Phong hỏi được nửa câu thì nhớ ra.

 

"Tôi tìm được chủ nhân đôi giày rồi."

 

Tạ Ngôn Chiêu kể lại toàn bộ từ đầu tới cuối câu chuyện buổi sáng và những âm thanh cô nghe được trong hang động cho Hạ Tàng Phong nghe, cuối cùng hỏi: "Lúc đó anh thật sự không nghe thấy âm thanh đó sao?"

 

Hạ Tàng Phong lắc đầu.

 

Lòng Tạ Ngôn Chiêu chùng xuống: "Chẳng lẽ lúc đó tôi nằm mơ?"

 

Hạ Tàng Phong im lặng một lúc rồi nói: "Chuyện tâm linh rất khó giải thích, có lẽ giống như Trần Tĩnh Hảo nói, vận mệnh đã định sẵn giữa cô và Kim Tuệ có một mối liên hệ nào đó."

 

Mối liên hệ này, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy tấm thiệp của Trần Tĩnh Hảo đã nảy sinh, chỉ là đến lúc này mới hoàn thành một vòng khép kín.

 

"Vậy anh cảm thấy tôi có nên nói cho bọn họ biết không? Nhỡ tôi nói ra, bọn họ lại nghĩ Kim Tuệ chưa rời đi, hoàn toàn không thể vượt qua khỏi chuyện này thì sao?"

 

Trong lòng Tạ Ngôn Chiêu lo lắng quá nhiều, không biết mình nên làm như thế nào, cô muốn tìm một người để thương lượng, nhưng người biết chuyện này cũng chỉ có Hạ Tàng Phong.

 

"Bây giờ chúng ta đi thôn Pháo Đốt đào đôi xăng đan lên giao cho bọn họ, sau đó xem tình hình rồi tính."

 

"Ừ, ủa? Đi ngay bây giờ sao?" 

 

"Đi ngay bây giờ." 

 

"Anh không đi đào khoai lang đỏ à?" 

 

"Không thiếu chút thời gian này."

 

"Vậy... Anh có thể cùng tôi đi mua đồ được không? À đúng rồi, tôi còn phải vay tiền anh."

 

Tạ Ngôn Chiêu vay tiền Hạ Tàng Phong để lên trấn mua nhang, hoa tươi, trái cây, giấy tiền, vàng bạc, vàng thỏi, bọn họ không có thời gian sắp xếp, nên liền mua một ít đồ giấy nhỏ, như là cặp sách, hộp văn phòng phẩm, điện thoại di động các thứ. Còn dựa theo vóc dáng trong ảnh chụp mà mua một bộ quần áo mới và giày.

 

"Anh nghĩ cậu bé ấy sẽ thích chứ?" Trên đường trở về, Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

 

Gió đưa thanh âm của cô tới, rơi vào tai Hạ Tàng Phong vừa nhẹ lại vừa mềm.

 

Hạ Tàng Phong cười: "Cô chuẩn bị chu đáo như vậy, cậu ấy sẽ thích."

 

*

 

Xe máy nhanh chóng hướng về con đường núi dẫn đến thôn Pháo Đốt, đây là lần thứ ba bọn họ đến hang động này, tâm trạng khác hẳn hai lần trước.

 

Tạ Ngôn Chiêu vốn định làm theo trình tự tảo mộ một lần —— thắp hương, đốt vàng mã, bày trái cây cúng, rồi đốt những quần áo, giày dép, đồ mã nhỏ đã mua.

 

Nhưng nghĩ đến ở đây là trong núi, không thể để xuất hiện lửa lớn, nên cuối cùng cũng chỉ giúp cậu bé quét dọn hang động một chút, rồi bày trái cây ở cửa hang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.