Khi đôi giày được đào ra, bên ngoài bám đầy bùn đất, Hạ Tàng Phong mang ra bờ sông rửa, Tạ Ngôn Chiêu dùng một xấp giấy tiền lót ngồi bên bờ.
Nước sông chảy róc rách, gió từ chân núi thổi vào, cành lá trong rừng lay động, mây trên trời tụ lại, côn trùng kêu, chim hót. Hơi ấm lưu động trong không khí, ngọn núi trước kia cảm thấy như có thể ăn thịt người, vào ban ngày nhìn lại chỉ thấy tươi mát thanh lệ.
Tầm mắt Tạ Ngôn Chiêu nhìn theo dòng sông hướng ra xa, không thấy điểm cuối.
Năm tháng dài lâu, cũng như dòng nước chảy.
Hạ Tàng Phong rửa sạch đôi giày xăng đan, xách lên vẩy vẩy, quay đầu lại, thấy Tạ Ngôn Chiêu như đang ngẩn người.
"Đi về sao?" Anh hỏi.
"Về thôi." Tạ Ngôn Chiêu đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc mang đến hầu như đều mang về nguyên vẹn.
Khi bọn họ giao đôi giày xăng đan cho bố mẹ Kim Tuệ, hai vợ chồng nắm chặt đôi giày, ai nấy đều nghẹn ngào không thôi. Cũng may có cô con gái nhỏ an ủi, nên họ cũng không khóc quá lâu.
Sau khi cảm xúc ổn định lại, bọn họ hỏi Tạ Ngôn Chiêu tìm thấy ở đâu, Tạ Ngôn Chiêu nói thật, bọn họ gật gật đầu: "Chắc là bị nước lũ cuốn đi."
Giày xăng đan bị đứt quai, tuột ra khỏi chân Kim Tuệ, bị dòng nước cuốn đến hạ lưu thôn Pháo Đốt, hang động gần sông, lúc đó cửa hang đã bị ngập, giày bị cuốn vào đó, nước lũ rút đi, nó đã bị bùn cát vùi lấp.
Trong lòng Tạ Ngôn Chiêu do dự, cuối cùng vẫn không nói ra âm thanh nghe được đêm đó.
Sau khi trở về, cô và Hạ Tàng Phong cùng nhau ra đồng. Hạ Tàng Phong đi đào khoai lang đỏ, Tạ Ngôn Chiêu đi tìm Tần Y đòi tiền.
Nhìn Tạ Ngôn Chiêu đúng lý hợp tình đòi tiền mình, Tần Y ngơ ngác:
"Cô muốn tiền gì?"
"Tiền cúng tế." Tạ Ngôn Chiêu nói.
"...... Cúng tế?!" Tần Y càng ngơ ngác.
Tần Y không hiểu đầu đuôi câu chuyện, Tạ Ngôn Chiêu liền kể đại khái tình hình cho hắn nghe.
Trần Tĩnh Hảo mời bọn họ đến thôn Thắt quay chương trình, đã kể cho tổ tiết mục nghe câu chuyện về Kim Tuệ, cho nên Tạ Ngôn Chiêu chỉ cần nói mình cúng tế cho ai, Tần Y liền hiểu.
"Đây là chi phí tình cảm, phải chi trả." Tạ Ngôn Chiêu nói.
Tần Y cảm thấy cách dùng từ của cô có hơi lạ, nhưng vẫn lấy ví rút ra mấy trăm tệ đưa cho cô.
Tạ Ngôn Chiêu cầm tiền cũng không vội đi, "Còn có một việc nữa, Trần Tĩnh Hảo nhờ tôi kéo đàn violin cho bọn trẻ trong trường, tôi nghĩ, chúng ta có thể tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ trước khi đi được không?"
Tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ ở vùng núi, tổ tiết mục chưa có ai đề xuất phương án này, nhưng đối với kỳ quay lần này, nó không nghi ngờ gì là một việc rất có ý nghĩa. Tần Y nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
"Trường học ở đây không có môn âm nhạc, học sinh không có cơ hội tiếp xúc với âm nhạc, tôi muốn cho bọn trẻ tiếp xúc nhiều hơn với các thể loại âm nhạc. Nhưng hiện tại tôi chỉ có một cây đàn violin, không thể tổ chức buổi hòa nhạc được, anh có thể nhờ người của tổ đạo cụ mang một ít nhạc cụ đến đây được không, rồi hỏi các khách mời khác xem có ai muốn tham gia không."
Đợi cô nói xong, Tần Y nói một câu: "Sao cô không nói với tôi sớm hơn?"
Tạ Ngôn Chiêu: "...... Sáng nay Tĩnh Hảo mới nói với tôi, tôi đã nói với anh rất sớm rồi."
"Biết rồi, tôi sẽ xem xét. Vậy thì tối nay cô đến nhà Trần Tĩnh Hảo, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút."
Tạ Ngôn Chiêu nhíu mày: "Tôi đâu phải người lên kế hoạch, tại sao phải tăng ca cùng anh?"
"Nhưng ý tưởng là cô đề xuất, vậy không phải cô có trách nhiệm theo đến cùng sao? Hơn nữa, ở đây chỉ có cô là chuyên nghiệp, những người khác như chúng tôi đều không hiểu gì về lĩnh vực này, cô có thể đưa ra những lời khuyên chuyên môn cho chúng tôi."
Tần Y nói rất dễ nghe, cũng rất có lý, Tạ Ngôn Chiêu cũng không phản bác lại nữa, chỉ nói: "Đừng làm đến quá muộn, tôi không thể thức khuya."
"Yên tâm, hiệu suất làm việc của chúng tôi cao."
*
Tạ Ngôn Chiêu đã sớm biết lời tư bản nói không thể tin, đến 10 giờ tối, khi Tần Y vẫn muốn giữ cô lại viết phương án, Tạ Ngôn Chiêu liền tặng cho hắn một con mắt hình viên đạn: "Anh muốn ngủ vài tiếng thì ngủ vài tiếng, dù sao bây giờ tôi cũng phải về ngủ."
Nói xong, vỗ vỗ vai Trần Tĩnh Hảo: "Cô đừng khách sáo với anh ta quá, khi cần đuổi người thì phải đuổi người."
Trần Tĩnh Hảo cũng không dám thật sự đuổi người, tổ tiết mục là vì bọn trẻ ở thôn mình mà chuẩn bị tổ chức buổi hòa nhạc, đây là việc có lợi cho thôn mình, cô chỉ càng tích cực chủ động phối hợp.
Trong phòng ngoại trừ ba người bọn họ ra, còn có chuyên viên kế hoạch và biên tập của tổ tiết mục. Sau khi Tạ Ngôn Chiêu rời đi, những người còn lại thức đến hơn 1 giờ sáng, cuối cùng cũng làm ra được một bản kế hoạch hoàn chỉnh.
Khi Tạ Ngôn Chiêu trở về vừa vặn gặp Lục Thành Tư xuống lầu, cô tùy ý liếc mắt nhìn lên trên, đối diện với ánh mắt kia, thấy mắt đối phương lạnh nhạt, trong lạnh nhạt lại mang theo một chút địch ý.
Tạ Ngôn Chiêu thầm nghĩ, người này bị bệnh à, Thẩm Liên Chi rơi hai giọt nước mắt, hắn còn thù dai đến bây giờ? Hơn nữa, mình còn chưa bắt nạt cô ta đâu, nếu thật sự bắt nạt, chắc hắn phải liều mạng với mình.
Nghĩ như vậy, Tạ Ngôn Chiêu càng cảm thấy tên này có bệnh.
Lục Thành Tư xuống lầu tìm Hạ Tàng Phong, hắn không gõ cửa, mà đi gõ cửa sổ, sau đó đứng ở sân bên ngoài chờ anh —— nơi đó không có camera.
Hạ Tàng Phong thấy là hắn tìm mình, dự cảm có chuyện không tốt.
Quả nhiên, sau khi anh đi qua, nghe Lục Thành Tư mở miệng: "Cậu cách cái người họ Tạ đó xa một chút."
Hạ Tàng Phong lười nghe hắn nói nhảm, rút chân muốn đi.
Lục Thành Tư vội vàng túm chặt cánh tay anh: "Cậu nghe tôi nói hết đã, cái người họ Tạ đó không phải người tốt đâu, đàn ông đụng vào cô ta đều xui xẻo! Trong chương trình, những người không thích cô ta như Nghiêm Bạch, Cao Phùng Hạc, đều bị cô ta chỉnh cho xuống hết rồi, bây giờ hai người đó gần như bị phong sát, không thể xuất hiện lại được; còn lại cậu, Nghiêm Mặc, thậm chí đạo diễn, Ôn Nam Trúc, đều bị cô ta lợi dụng. Cô ta đang chơi đùa với các cậu đấy, cậu nên tránh xa cô ta ra một chút."
Hắn nói một tràng đầy vẻ kích động, giọng run run, cuối cùng chân thành khuyên nhủ một câu: "Hai chúng ta là bạn bè nên tôi mới nhắc nhở cậu, những người khác tôi mặc kệ."
Lục Thành Tư quen biết Hạ Tàng Phong từ trước khi vào giới giải trí, vì hai nhà kinh doanh có qua lại, nhưng trong giới không ai biết chuyện này.
Hạ Tàng Phong nể mặt người lớn trong nhà, nhẫn nhịn, không động thủ, chỉ lạnh giọng hỏi: "Những lời này của cậu, là nghe được từ đâu?"
"Từ..." Lục Thành Tư suýt chút nữa lỡ lời, tên đã đến bên miệng vội vàng nuốt trở lại.
Hắn ho nhẹ một tiếng, xụ mặt nói: "Không có ai cả, tự tôi có mắt, xem chương trình là biết thế nào rồi. Cậu thành thật nói cho tôi biết, bây giờ có phải cậu đã bị cái người họ Tạ đó mê hoặc rồi không?"
Hạ Tàng Phong nói lại: "Liên quan gì đến cậu?"
"Sao lại không liên quan đến tôi, hai chúng ta là bạn bè, với Gia Nguyệt cũng là bạn bè, tôi phải làm chủ cho cô ấy, sáng nay cô ấy còn gọi điện thoại khóc lóc với tôi, hỏi tôi, cậu và cái người họ Tạ đó có phải là thật rồi không."
Nghe hắn nhắc đến Phương Gia Nguyệt, Hạ Tàng Phong cười lạnh một tiếng: "Tôi và Phương Gia Nguyệt có quan hệ gì, cậu làm chủ thay cho cô ta? Làm chủ cái gì? Cậu là chó của cô ta sao? Nghe lời cô ta như vậy?"
Lục Thành Tư lớn như vậy, còn chưa từng bị ai mắng như thế... Ít nhất là chưa từng bị ai mắng thẳng mặt như thế, hơn nữa lời lẽ còn vô cùng sỉ nhục. "Cậu! Hôm nay cậu uống thuốc súng hả, nói chuyện khó nghe như vậy?!"
"Cậu còn nói bậy bạ nữa, tôi không chỉ nói khó nghe đơn giản như vậy thôi đâu."
"Tôi chẳng qua cũng chỉ muốn giúp Gia..."
Nhìn thấy ánh mắt lóe lên ánh lạnh của Hạ Tàng Phong, Lục Thành Tư lập tức im bặt. Hắn nuốt nước bọt, chuyển sang chủ đề khác: "Tối qua cậu và cái người họ Tạ đó lên hot search, chuyện này cậu không thể không xử lý chứ? Định khi nào lên tiếng bác bỏ tin đồn?"
"Tôi vì cái gì mà phải xử lý? Hơn nữa, người ta có tên, cậu không biết chữ hay là bị đứt lưỡi?"
"Được, Tạ Ngôn Chiêu, được chưa." Ngại khí thế bức người của Hạ Tàng Phong lúc này, Lục Thành Tư không thể không nhượng bộ thêm lần nữa. "Trước kia những người muốn trói CP với cậu, mấy nữ nghệ sĩ muốn dựa vào cậu để leo lên, cậu đều bác bỏ tin đồn mà? Lần này tại sao không xử lý?"
Lục Thành Tư vừa nói vừa quan sát Hạ Tàng Phong, đợi đến khi nhìn thấy anh siết chặt nắm tay, lập tức giữ chặt cổ tay anh, chuẩn bị phòng thủ trước. "Tôi không nói bậy bạ đâu, tôi có bằng chứng, fan CP của hai người, 'Hũ mật ong' với đại fan “Mộ Mộ” của Tạ Ngôn Chiêu thực ra là một người. Rõ ràng là cô ta có mưu đồ, muốn xào CP với cậu để ké nhiệt."
Hắn nói xong, có thể cảm nhận được rõ ràng Hạ Tàng Phong có chút giật mình.
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói 'Hũ mật ong' với 'Mộ Mộ' thực ra là một người, 'Hũ mật ong' là tài khoản phụ của cô ta. Trước đó Tạ Ngôn Chiêu còn tương tác với 'Mộ Mộ', cô ta đây là có âm mưu muốn trói chặt cậu." Lục Thành Tư lặp lại trọng điểm một lần nữa.
"Có bằng chứng không?"
"Có chứ, tối qua hai người lên hot search, 'Hũ mật ong' rải ảnh trên quảng trường, trong đó có một tấm ảnh chưa xoá watermark, là watermark của 'Mộ Mộ'. Quan trọng là sau đó cô ta đã xóa cái Weibo đó đi, đăng lại một lần nữa, là watermark của chính cô ta. Cái này không phải rõ ràng là chột dạ sao?"
Hạ Tàng Phong biết "Hũ mật ong", bởi vì đêm khuya anh thường xuyên lướt dạo siêu thoại đó, đương nhiên là dùng tài khoản cá nhân của mình.
Trước đây anh không chú ý nhiều đến những thứ này, không biết siêu thoại CP nhà khác có như vậy hay không, không có đường thì tự mình cắt ghép tạo. Bên trong có rất nhiều ảnh chụp chung nhìn như thật, video cắt ghép cũng rất có không khí, hơn nữa có rất nhiều đồng nhân chất lượng cao, văn phong xuất sắc, viết khiến người đọc vô cùng nhập tâm.
"Hũ mật ong" và "Mộ Mộ" là một người, đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Lục Thành Tư nhìn thấy vẻ mặt âm trầm ban đầu của Hạ Tàng Phong chuyển biến như sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mắt khiến người ta sợ hãi cũng như được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, băng bên trong từ từ tan ra.
Hắn không nhịn được thốt lên một câu: "Cậu không sao chứ? Chuyện này có gì mà vui mừng đến vậy?"
Hạ Tàng Phong liếc hắn: "Cậu tự quản bản thân mình đi. Tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, có rảnh thì đi khám mắt đi, đừng để bị người ta bán mà còn không biết."
Hạ Tàng Phong nói xong liền rời đi, Lục Thành Tư đột nhiên bị anh mắng một câu không kịp phòng bị, sững sờ đứng tại chỗ.
*
Việc "Hũ mật ong" và "Mộ Mộ" là một người do đoàn đội của Thẩm Liên Chi phát hiện ra, bọn họ chú ý hướng đi trên quảng trường 24/24. Hoàng Tân Kiến là người đầu tiên đem chuyện này nói cho Thẩm Liên Chi, Thẩm Liên Chi tự nhiên vô cùng cao hứng, coi như hắn lập công chuộc tội.
"Công khai trực tiếp hay là...?" Lãnh Xu hỏi ý cô ta.
"Đợi ngày mai xem." Thẩm Liên Chi kiềm chế tính tình.
Chuyện ở sân bắn tên vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong lòng Thẩm Liên Chi, trước đó vì bị vạch trần mưu kế thẳng mặt, trong lòng hoảng loạn, không xác nhận đã tin là thật, bây giờ nghĩ lại, đáng lẽ cô ta phải xác nhận trước mới đúng.
Vì vậy mấy ngày nay cô ta bảo đoàn đội chạy một chuyến đến Mật Thành, ngày mai là có thể đem tin tức gửi lại.
Nhưng mà mặc kệ kết quả thế nào, tóm lại bây giờ cô ta cũng nắm được điểm yếu của Tạ Ngôn Chiêu, không cần phải luôn chịu sự kiềm chế của cô ta nữa.
*
Sau khi đòi được tiền từ Tần Y, việc đầu tiên Tạ Ngôn Chiêu làm là trả tiền cho Hạ Tàng Phong, việc thứ hai là nhờ Tiểu Nguyệt chở cô lên trấn một lần nữa để mua đồ.
Để cảm ơn, Tạ Ngôn Chiêu mời cô bé ăn sáng ở thị trấn, rồi tặng cô bé mấy quyển sách. Sách là Tiểu Nguyệt tự mình chọn, cặp sách, văn phòng phẩm và những thứ tương tự cô bé đều có rồi nên không muốn.
Sau khi trở về, Tạ Ngôn Chiêu đem những đồ đã mua cho ba mẹ Kim Tuệ.
Bên trong có quần áo, giày dép, cặp sách, các loại đồ dùng văn phòng phẩm, Tạ Ngôn Chiêu còn mua truyện tranh. Mỗi thứ đều mua hai phần, một phần cho An An, một phần cho Kim Tuệ.
Hai vợ chồng vừa thấy, có chút ngại nhận.
Người phụ nữ nói: "Sao có thể lại nhận đồ của cô, hơn nữa, cô mua cho An An thì thôi, còn cho Tuệ, chẳng phải hôm qua đã mua rồi sao? Những thứ này đều có sẵn, thằng bé cũng không dùng được."
Hôm qua Tạ Ngôn Chiêu mua, ngoài một bộ quần áo, giày dép, còn lại đều là vàng mã, cô cảm thấy không có thành ý, nên hôm nay mua thêm một bộ khác. "Không sao đâu, cứ giữ lại đi, hoặc là đốt cũng được."
"Vậy thì không được, quá lãng phí." Người phụ nữ v.uốt ve chất liệu mềm mại, nhìn Kim Tuế An, "Hay là sửa lại cho An An mặc đi, An An, con có ngại không?"
An An lập tức lắc đầu, híp mắt ngoan ngoãn cười: "Không ngại ạ, coi như con mặc thay anh trai."
Kim Tuệ ở nhà bọn họ không phải là một đề tài nhạy cảm, mọi người nhắc đến cậu bé rất tự nhiên.
"Tôi đã chôn đôi giày xăng đan xuống mộ thằng bé rồi, tối qua tôi mơ thấy nó, nó trông rất vui, nói cuối cùng nó lại có giày để đi, còn nói, bây giờ nó có thể đi được rồi. Cô xem, để nó đi chân không suốt mười năm, tôi làm mẹ thật vô trách nhiệm."
"Con sẽ không trách bà đâu, nếu không đã sớm về khóc trong mơ của bà rồi." Người đàn ông vỗ nhẹ mu bàn tay bà, an ủi.
"Đúng vậy, Tuệ là một đứa trẻ ngoan." Người phụ nữ cảm thán một câu, rồi sau đó phát hiện Tạ Ngôn Chiêu mang vẻ mặt ưu sầu, liền cười nói: "Cô đừng lo lắng cho chúng tôi, bình thường chúng tôi không có việc gì cũng hay như vậy, bây giờ đã nghĩ thông rồi."
"Có thể nghĩ thông được sao?" Tạ Ngôn Chiêu nhẹ giọng hỏi.
"Cứ luẩn quẩn trong lòng rồi cũng phải nghĩ thông thôi, chúng tôi còn có An An mà, hơn nữa..." Người phụ nữ lẩm bẩm: "Đã mười năm rồi."
Chuyện không qua được rồi cũng sẽ qua, thời gian sẽ hòa tan tất cả. Dù cho chuyện đó từng khắc cốt ghi tâm đến đâu, nhưng khi nhớ lại, cảm xúc đã không còn đau tận xương tủy như trước nữa.
Tạ Ngôn Chiêu: "Đã mười năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Cuối cùng cô lựa chọn không nói ra chuyện kia.
Người bị vây lại chỗ đó đã rời đi, thời gian vẫn trôi, những người còn lại cũng phải hướng về phía trước mà bước tiếp.
An An tiễn Tạ Ngôn Chiêu ra cửa, cô bé nắm tay Tạ Ngôn Chiêu, nói với cô: "Chị ơi, chị đừng lo lắng, có em ở đây rồi, em sẽ thay anh trai chăm sóc cho ba mẹ."
Chuyện của Kim Tuệ, An An vẫn luôn biết. Cô bé rất hiểu chuyện, đến gia đình này giống như mang theo một sứ mệnh vậy, cô bé muốn sống cuộc đời của riêng mình, cũng sẽ thay Kim Tuệ sống trọn vẹn phần của cậu bé.
"Sau này nếu em gặp khó khăn, thật sự không có cách nào giải quyết được, em nhớ gọi điện thoại cho chị nhé." Tạ Ngôn Chiêu nói.
Cô để lại số điện thoại cho bọn họ.
Kim Tuế An ôm cô: "Em nhất định sẽ cố gắng tự mình giải quyết, chị ơi, chị tốt bụng quá."
"Các em cũng tốt bụng lắm, tặng cho chị và Đường Tô nhiều khoai lang đỏ như vậy. Nhiều khoai lang đỏ như vậy, là nhà của các em trồng sao?"
Hai ngày trước thôn dân giúp bọn họ đào khoai lang đỏ cũng không nhiều như vậy, Tạ Ngôn Chiêu đoán, chắc bọn họ đã mang từ nhà mình ra một ít, góp cho đủ 500 kg.
"Vâng, mỗi nhà góp một ít. Khoai nhà chúng em trồng khác với nhà trưởng thôn, nhà bác ấy là khoai ruột vàng, nhà chúng em là khoai ruột đỏ, chị ăn thử chưa? Nướng lên ăn ngọt lắm."
Ruộng mà tổ tiết mục thuê là của nhà trưởng thôn, khách mời đều chỉ làm theo quy tắc thi đấu, chưa ai từng ăn khoai lang đỏ kia nên không biết có gì khác biệt, huống chi, 500 kg khoai lang đỏ mà bọn trẻ mang đến cho bọn họ đã bị trộm mất, đừng nói đến phần "ruột" bên trong, Tạ Ngôn Chiêu đến cả vỏ bên ngoài cũng chưa kịp nhìn thấy.
Nhưng cô không muốn làm An An thất vọng, vẫn đáp lại một câu: "Ăn rồi, rất ngọt."
"Vậy lần này các anh chị thi đấu có được hạng nhất không?"
"Ừm… Không chắc lắm." Lần này Tạ Ngôn Chiêu không nói dối, bởi vì kết quả này bọn họ cũng sẽ biết rất nhanh thôi, không giấu được.
"Tại sao? Khoai lang đỏ không đủ nhiều sao? Vậy tối nay chúng em lại lén mang đến cho anh chị một ít nữa."
"Không cần đâu, khoai lang đỏ đủ rồi, nhưng còn có những yếu tố khác ảnh hưởng đến thành tích, cái này các em không cần phải lo."
Kim Tuế An không nói gì, đôi lông mày nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ, dường như đang suy nghĩ.
Tạ Ngôn Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô bé, rất nghiêm túc nói: "Thật sự không cần phải lo! Sau này là do chính bọn chị nỗ lực."
Cô sợ tối nay bọn trẻ lại lén mang khoai lang đỏ đến.
Mấy đứa nhóc con, vất vả mang khoai lang đỏ đến cho bọn họ, nếu biết khoai lang đỏ còn bị trộm mất, sẽ buồn biết bao.
"Vậy các anh chị cố lên nhé, phải cố gắng giành hạng nhất đó."
Cô bé nói câu đầy ý nghĩa, Tạ Ngôn Chiêu không khỏi bật cười. Không biết có phải bọn trẻ ở với Tiểu Nguyệt lâu rồi không, mà đều có dáng vẻ lanh lợi như vậy.
*
Còn một ngày thi đấu nữa là kết thúc, Đường Tô vẫn không bỏ cuộc.
Nhưng dù cậu có nỗ lực đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật đã định, bọn họ đã bị tụt lại quá xa so với những khách mời khác, dù có đuổi theo cũng không kịp, huống chi hiện tại cả hai người đều không khỏe.
Đêm chính thức kết thúc cuộc thi đào khoai lang đỏ đó, mọi người đều đã trở về, Đường Tô một mình ngồi bên bờ ruộng.
Trên đất toàn là bùn và lá khoai lang đỏ vương vãi, Tạ Ngôn Chiêu đi đến bên cạnh cậu, ngồi xuống, hỏi cậu: "Sao không buông tay đi? Em đã thấy kết quả rồi mà."
Đường Tô ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là đường chân trời sắp chìm vào hoàng hôn, cậu đáp: "Bởi vì trước đây chị đã dạy em, không được từ bỏ. Dù hy vọng mong manh xa vời, cũng phải cố gắng hết sức mình để thay đổi tất cả, cho dù có phải trả giá mọi thứ."
"Chị đã dạy em? Sao chị không nhớ nhỉ?" Tạ Ngôn Chiêu chống tay lên mặt, nói chắc chắn: "Chắc chắn là em nhớ nhầm rồi, nếu chị có thể đoán trước được kết quả, chị sẽ không lãng phí sức lực."
Chuyện ngu ngốc như vậy, cô không làm được.
Đường Tô thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Tạ Ngôn Chiêu, cậu cười rộ lên: "Chị, em không nhớ nhầm, là chị quên."
Tạ Ngôn Chiêu ậm ừ nói một câu: "Có lẽ là vậy, aiz, chị đói bụng rồi, em mau về nấu cơm cho chị đi."
"Biết rồi." Đường Tô đứng dậy, phủi đất trên mông, sau đó tay vòng qua, xách Tạ Ngôn Chiêu lên.
Cũng may Tạ Ngôn Chiêu mắt nhanh tay lẹ, một chưởng đánh bay tay Đường Tô, rồi lại một chưởng vào lưng cậu, "bạch bạch" hai tiếng, một tiếng thanh thúy, một tiếng nặng nề, nghe đều rất đau.
Cô trừng mắt nhìn cậu, xù lông như mèo: "Em không sao chứ, tay chụp lung tung chỗ nào đấy hả!"
Đường Tô gãi đầu, xin lỗi nói: "Không phải cố ý, lần sau em sẽ chú ý."
*
Sau khi bọn họ trở về, Tần Y triệu tập các khách mời lại và công bố thứ hạng lần này.
Thẩm Liên Chi với ưu thế tuyệt đối về số lượng khoai lang đỏ kết hợp với số phiếu bầu ở mức trung bình của khán giả, đã giành được vị trí thứ nhất, theo sau lần lượt là Hạ Thừa Dục, Đường Tô, Quan Thắng Thắng và Nghiêm Mặc.
Thành tích đã được xác định, lòng Thẩm Liên Chi cũng theo đó mà yên tâm.
Vào ban đêm, chuyện "Mộ Mộ" và "Hũ mật ong" là cùng một người bị một tài khoản marketing tung ra. Rất nhanh, chủ đề này leo lên top hot search.
Trên hot search một trận tinh phong huyết vũ, dưới bình luận tràn ngập những lời chửi rủa. Nói “Mộ Mộ” là fan của cô, nói cô tổ chức dẫn dắt fan cắn CP, nói trà xanh kỹ nữ, chơi tâm cơ, đã làm rồi còn giả bộ.
*Tinh phong huyết vũ : nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
Thẩm Liên Chi đã lâu không thức khuya như vậy, cách vài phút cô ta lại làm mới bình luận một lần, nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu bị mắng, lòng cô ta lại vui vẻ.
Nói cái gì mà không muốn vào vòng, không muốn vào vòng sao còn trói chặt nam minh tinh sau lưng. Quả nhiên là kẻ lừa đảo, may mà lúc trước mình không tin, Thẩm Liên Chi nghĩ.
Nhưng mà, điều khiến cô ta khó hiểu chính là, những người mắng nhiều nhất trên bình luận quảng trường lại là fans của cô và anti-fans của Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô, fans của Hạ Thừa Dục vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng cũng may người qua đường sẽ bị anti-fans dẫn dắt, đối với Tạ Ngôn Chiêu cũng là một đòn nặng nề.
*
Buổi sáng Tạ Ngôn Chiêu đang ngủ ngon giấc thì bị tiếng đập cửa dồn dập của Quan Thắng Thắng đánh thức.
Đây là lần thứ ba cô ta quấy rối giấc ngủ của mình, Tạ Ngôn Chiêu muốn lôi cô ta ra hung hăng đánh cho một trận.
Quan Thắng Thắng hoàn toàn không hiểu ánh mắt của cô, vội vàng chui vào trong phòng, đóng cửa lại, trước khi Tạ Ngôn Chiêu kịp mở miệng đã dí màn hình điện thoại vào mặt cô, mở miệng than vãn: "Cô xong đời rồi! Chiêu Chiêu."
Tạ Ngôn Chiêu đẩy điện thoại ra, "Cô mới xong đời!"
Mới sáng sớm đã trù ẻo cô, xui xẻo, chẳng phải cô vẫn đang đứng đây ngon lành sao!
"Tôi nói nghiêm túc đấy, cô mở to hai mắt ra nhìn xem, đây là cái gì?" Quan Thắng Thắng lại lần nữa dí điện thoại vào mặt cô.
Màn hình dí sát quá, độ sáng lại chói đến mức có thể làm mù mắt cô, Tạ Ngôn Chiêu đẩy tay cô ta ra xa một chút, nheo nheo mắt, thấy cô ta mở trang chủ Weibo của một cư dân mạng.
Cô thấy tên cư dân mạng là "Mộ Mộ", ảnh đại diện là một bức vẽ trừu tượng có màu hồng nhạt khá thơ mộng.
"Là fan của tôi, sao vậy?" Tạ Ngôn Chiêu nói.
"Là đại fan của cô đúng không?"
"Ừ."
"Cô ấy gặp chuyện rồi!"
"Gặp chuyện gì? Nghiêm trọng không?"
Trong đầu Tạ Ngôn Chiêu hiện lên những hình ảnh về bệnh tật hoặc tai nạn ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại, những chuyện này sao Quan Thắng Thắng có thể biết được.
"Nghiêm trọng, nhưng chuyện của cô nghiêm trọng hơn!"
"Tôi?"
"Cô ấy là fan CP của cô và Hạ Thừa Dục, còn là chủ trì siêu thoại CP lớn nhất của hai người."
"Cô nói cái gì?”
Tạ Ngôn Chiêu như mở ra một thế giới mới khi nghe Quan Thắng Thắng nói, đến lúc này cô mới biết mình và Hạ Thừa Dục có fan CP, hơn nữa còn có cả siêu thoại?
Cô nhận lấy điện thoại của Quan Thắng Thắng để xem.
Quan Thắng Thắng thấy cô ngồi ở đầu giường chậm rãi lướt điện thoại, lúc thì nhíu mày, lúc thì có vẻ không thể tin được, trông rất tò mò nhưng hoàn toàn không hề có chút dáng vẻ lo lắng nào.
"Cô đang nghĩ gì vậy? Mau dùng tài khoản chính của cô lên tiếng làm rõ đi!" Quan Thắng Thắng thúc giục cô.
"Làm rõ cái gì?"
"Quan hệ của cô với Mộ Mộ, chứng minh cô ấy không phải là đại fan của cô. Còn cả quan hệ của cô với Hạ Thừa Dục nữa, nhất định phải vạch rõ quan hệ với anh ta. Fans của mấy nam lưu lượng như anh ta rất khó dây vào, chửi người rất khó nghe, cô cẩn thận bị fans của anh ta xé xác."
Tạ Ngôn Chiêu ngưng thần suy nghĩ một lát rồi nói: "Nói sau đi, tôi đói bụng rồi, sáng nay chúng ta ăn gì?"
Quan Thắng Thắng theo bản năng đáp: "Khoai nướng."
Sau khi thi đấu kết thúc, bọn họ còn phải ở lại đây hai ngày.
Hai ngày nay chi phí ăn uống và mọi thứ đều do tổ tiết mục chi trả, tối qua Tần Y đã thông báo trong nhóm, nói sáng nay ăn khoai nướng. Là khoai lang đỏ bọn họ tự tay đào trong đất, để bọn họ tận hưởng thành quả lao động của mình.
Quan Thắng Thắng đáp xong, tỉnh táo lại: "Không phải, cô không lo lắng sao?! Nếu cô ngại phiền thì tôi giúp cô đăng, được không?"
Tạ Ngôn Chiêu nghĩ nghĩ: "Được thôi."
Cô đưa tài khoản của mình cho Quan Thắng Thắng, Quan Thắng Thắng cầm lấy điện thoại, gõ mấy chữ rồi lại xóa đi.
Cô cảm thấy văn phong của mình hạn hẹp, lại còn hay gõ sai chính tả, việc này phải để Âu Dương Lam làm.
Cô ta ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, đưa điện thoại cho Âu Dương Lam.
Âu Dương Lam nói: "Để chị nghĩ đã."
Chuyện này không thể vội, phải cẩn thận cân nhắc.
Ngay lúc cô ấy cân nhắc, hướng gió trên mạng lại thay đổi.
Có cư dân mạng nhập vai "Holmes", tìm ra được "Cao âm phổ hào" từng đăng trên Weibo một tấm ảnh quảng bá cho Hạ Thừa Dục, trên đó có watermark là "Mộ Mộ".