Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 85: Danh sách




Tạ Ngôn Chiêu tỉnh lại trong bệnh viện, khi còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai, cô suýt chút nữa cho rằng mình đã đi đời nhà ma, lúc này nằm ở linh đường đang bị khóc tang.

 

Sau đó mở to mắt, phát hiện là Đường Tô đang khóc. Khóc thì cũng thôi đi, còn ngồi ở đầu giường của cô khóc, khóc đến đầu óc cô ong ong choáng váng.

 

Quan Thắng Thắng ngồi ở bên kia, thấy Tạ Ngôn Chiêu tỉnh, lập tức gọi Đường Tô lại: “Cậu đừng khóc, Chiêu Chiêu tỉnh rồi.”

 

Đường Tô vội vàng lấy khăn giấy lau khô nước mắt, sau khi mắt nhìn rõ ràng, cậu thấy Tạ Ngôn Chiêu quả nhiên đã tỉnh.

 

“Chị!” Cậu bổ nhào lên người Tạ Ngôn Chiêu, “Chị, chị không sao chứ?”

 

Quan Thắng Thắng lập tức hô: “Cậu đừng đè lên người cô ấy, cô ấy vừa mới tỉnh, cơ thể rất yếu!”

 

Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu với Quan Thắng Thắng, ý bảo không sao, nhưng Đường Tô rất tự giác, ôm cô một lát liền buông ra.

 

“Chị, chị…… Chị thế nào? Đau đầu không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn cậu, nhẹ nhàng cười cười: “Còn tốt.”

 

“Em đi gọi bác sĩ đến!”

 

Nhìn theo phương hướng Đường Tô rời đi, Tạ Ngôn Chiêu lúc này mới phát hiện trong phòng bệnh có không ít người.

 

Phòng bệnh của cô là phòng đơn, không gian không nhỏ, trông rất giống “phòng bệnh VIP” ở trong nước. Đến thăm cô đều là khách mời của chương trình, có người lo lắng, có người bình tĩnh, còn có người ở hàng sau lướt điện thoại.

 

Quan Thắng Thắng dùng tay sờ sờ trán cô: “Chiêu Chiêu, sao đột nhiên cô lại ngất xỉu, dọa chết bọn tôi.”

 

“Tôi không sao.” Tạ Ngôn Chiêu quay đầu nói với cô: “Cô cùng mọi người về nghỉ ngơi đi, không cần trông tôi.”

 

Quan Thắng Thắng nghe vậy nhìn về phía Tần Y đang đứng ở cuối giường: “Đạo diễn, anh đưa mọi người về đi, tôi ở lại cùng Đường Tô chăm sóc Chiêu Chiêu.”

 

Cô nói xong với Tần Y, lại nói với Tạ Ngôn Chiêu: “Đường Tô là con trai, có một số việc không tiện, tôi là con gái, tôi có thể ở lại chăm sóc cô.”

 

Tạ Ngôn Chiêu rất nghi ngờ việc cô ta có thể chăm sóc người khác hay không.

 

Âu Dương Lam cũng rất nghi ngờ, hơn nữa còn nói thẳng ra: “Em đừng ở đây thêm phiền phức nữa, còn không bằng tìm cho Tạ lão sư một hộ sĩ.”

 

Đằng sau lưng Quan Thắng Thắng có một chiếc camera, là do tổ tiết mục đặt ở đó.

 

【 Tiểu Quan quan tâm là tốt, nhưng cô ấy là một đại tiểu thư …… Ừm……】

 

【 Bình thường đều là Âu Dương Lam chăm sóc cô ấy, cô ấy mà chăm sóc người khác, đừng chăm sóc cho Tạ Ngôn Chiêu vào phòng ICU luôn chứ. 】

 

*ICU là viết tắt của cụm từ Intensive Care Unit. Đây là khoa/phòng có nhiệm vụ điều trị chuyên sâu, chăm sóc đặc biệt nhằm hỗ trợ và duy trì sự sống cho người bệnh nguy kịch hoặc đang có các chấn thương nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng.

 

【 Vậy Tạ Ngôn Chiêu bị làm sao vậy? Vừa rồi tôi không có ở phòng phát sóng trực tiếp, có kiểm tra ra nguyên nhân ngất xỉu không? 】

 

【 Giống như vẫn liên quan đến căn bệnh trước đây trong đầu cô ấy thì phải? 】

 

【 Hồi hải mã của cô ấy bị biến dạng, sau đó gây tổn thương thần kinh não, xuất hiện triệu chứng ngất xỉu đột ngột. 】

 

【 Nghiêm trọng không? Phải phẫu thuật sao? 】

 

【 Bác sĩ kiến nghị dùng thuốc trước, bởi vì đây không phải là tiểu phẫu, phải mở hộp sọ, thông thường trong y học lâm sàng nếu có thể dùng thuốc kiểm soát được, đều cố gắng dùng thuốc. 】

 

Âu Dương Lam bảo Quan Thắng Thắng cùng mình trở về, Tạ Ngôn Chiêu cũng khuyên cô: “Cô về nghỉ ngơi trước đi, khi tôi xuất viện, cô lại qua đây, được không?”

 

Không biết có phải do cơ thể cô suy yếu hay không, Quan Thắng Thắng cảm thấy giọng nói của Tạ Ngôn Chiêu lúc này đặc biệt dịu dàng, ánh mắt cũng rất dịu dàng, cô không tự giác gật đầu, nói: “Được, vậy tôi về trước. Cô có yêu cầu gì, cứ gọi điện thoại cho tôi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu: “Ừ.”

 

Quan Thắng Thắng đi rất chậm, đi ở phía sau cùng của đám người, có vẻ như đang cáo biệt di thể với Tạ Ngôn Chiêu, về sau sẽ không còn được gặp lại nữa, lưu luyến bước đi từng bước.

 

Lần cuối cùng quay đầu lại, cô ta nhìn thấy Hạ Tàng Phong vẫn ở trong phòng bệnh, đi qua nói: “Anh không đi sao?”

 

Hạ Tàng Phong hơi hơi hé miệng, còn chưa nói một chữ, Quan Thắng Thắng bỗng nhiên uyển chuyển kéo dài giọng điệu “À” một tiếng: “Tôi hiểu rồi! Vậy anh chăm sóc Chiêu Chiêu cho tốt nhé!”

 

Hạ Tàng Phong:…… Cô ấy hiểu cái gì?

 

【 Tiểu Quan có ý gì vậy? 】

 

【 Cái tiếng “À” kia có chút thâm sâu đấy……】

 

【 Có phải cô ấy biết nội tình gì không?!! 】

 

【 Trông có vẻ là biết, lẽ nào…… Là cái đó sao!! 】

 

【 Cái nào?? 】

 

【 Nói tiếng người nghĩa là, CP chúng ta cắn là thật đó. 】

 

【 Cả triều văn võ ấp úng, chỉ có chị em lầu trên dám nói thật!! 】

 

【 Vị trí này tốt quá, cắn tại trận luôn! 】

 

Mọi người rời đi hết, Hạ Tàng Phong mới tiến lên.

 

Sắc mặt Tạ Ngôn Chiêu tái nhợt, tuy rằng khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng anh có thể nhận thấy nụ cười đó là diễn, rất miễn cưỡng, cũng rất chua xót.

 

Anh vươn tay, theo bản năng muốn vu.ốt ve mặt cô, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào mặt cô, anh đổi hướng, giúp dịch dịch chăn.

 

Anh muốn nói lại thôi: “Có phải em nhớ ra……”

 

Tạ Ngôn Chiêu không giấu giếm, nhưng bởi vì có camera phát sóng trực tiếp, cô cũng không dám nói thêm gì, chỉ “Ừ” một tiếng.

 

“Khó chịu sao?”

 

“Có một chút, nhưng có thể khắc phục.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

Trong ký ức sống lại của Tạ Ngôn Chiêu, ngoài Đường Tô, còn có một người, người đó là Hạ Tàng Phong.

 

Trong hoạt động trại hè, thầy giáo cho phép bọn họ mỗi ngày có hai tiếng tự do hoạt động vào lúc chạng vạng.

 

Đó là lần đầu tiên Đường Tô đến quốc gia này, vừa xuống máy bay, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Cậu muốn đi chơi, Tạ Ngôn Chiêu không yên tâm cậu, liền cùng cậu đi ra ngoài.

 

Trại hè lần đó bố trí rất nhiều hạng mục giải trí, có thanh nhạc, vũ đạo, bắn súng, bắn cung, hội họa, đấu kiếm, còn có nấu nướng, vân vân.

 

Ngày đó Tạ Ngôn Chiêu ở sân bắn tên luyện tập, Đường Tô muốn đi mua kem, cả quần áo cô cũng chưa thay, trực tiếp đeo “trang bị” trên người.

 

Khi Đường Tô đi mua kem, cô nhìn thấy ở góc phố có một nam sinh người Hoa Quốc, trông trạc tuổi Đường Tô, từ quần áo đến phụ kiện, có thể thấy là một tiểu thiếu gia nhà giàu.

 

Phía sau anh có hai người đi theo, gương mặt nước ngoài, vẻ ngoài hung dữ, hai mắt nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ kẻ đến không có ý tốt. Cô đoán anh gặp nguy hiểm, liền từ bao đựng tên rút một mũi tên bắn thẳng ra.

 

Mũi tên bay sượt qua trước mặt bọn họ, ghim vào tường, “choang” một tiếng, làm hai người kia giật mình. Bọn họ tìm kiếm nơi mũi tên bắn ra khắp nơi, thấy được Tạ Ngôn Chiêu, và mũi tên của cô.

 

Cô lại rút ra hai mũi tên từ bao đựng tên, nhắm ngay giữa lông mày hai người kia, uy hiếp nói: “Còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

 

Không biết là bị mũi tên của cô dọa, hay là bị câu nói muốn báo cảnh sát của cô doạ, tóm lại bọn họ quả thật kiêng kỵ, quay đầu bỏ chạy.

 

Cưỡng chế di dời “người xấu”, Tạ Ngôn Chiêu nói với Hạ Tàng Phong: “Cậu mau về nhà đi, lần sau đừng đi ra ngoài một mình, ở bên ngoài dễ gặp nguy hiểm.”

 

Cô không nghĩ tới chính là, không lâu sau khi cô cứu anh, ở Vĩnh Vô Hương lại một lần nữa gặp lại anh.

 

Mười một lần tuần hoàn của Tạ Ngôn Chiêu đều có Hạ Tàng Phong, mấy lần đầu bọn họ không tiếp xúc nhiều, sau đó anh bắt đầu giúp đỡ cô.

 

Lần thứ mười Tạ Ngôn Chiêu thành công gi.ết ch.ết người kia, chính là nhờ có sự giúp đỡ của anh.

 

Tính ra, bọn họ cũng coi như là “chiến hữu”.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhớ lại tất cả, cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao anh có thể nói chính xác người đã cứu anh ra khỏi tay bọn buôn người năm đó là cô.

 

Đúng là cô, chẳng qua là cô đã quên.

 

Hơn nữa Tạ Ngôn Chiêu rất muốn phun tào, cách anh nói thật sự quá uyển chuyển, đó căn bản không phải bọn buôn người bình thường, đó gọi là xã hội thượng lưu nhắm vào trẻ em để □□ và tổ chức buôn bán nội tạng.

 

*

 

Tạ Ngôn Chiêu trả lời xong, Đường Tô dẫn bác sĩ đến. Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Tạ Ngôn Chiêu, lại nhìn các chỉ số trên người cô, phát hiện đều đã trở về phạm vi bình thường.

 

“Mọi thứ bình thường, nhưng tốt nhất nên ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày.” Bác sĩ nói.

 

Nghe bác sĩ nói không sao, tâm trạng Đường Tô cũng được thả xuống.

 

Cậu lại một lần nữa ngồi xuống trước giường bệnh, ngồi xuống nửa phút, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

 

Trong lòng Tạ Ngôn Chiêu thở dài, không biết cậu lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.

 

Hình như khi còn nhỏ cũng không hay khóc như vậy thì phải? Sao lớn lên lại khóc lợi hại như vậy.

 

【 Mắt Đường Tô sưng hết cả rồi kìa. 】

 

【 Anh chàng này mới đúng là người làm bằng nước. 】

 

【 Vòi nước thành tinh. 】

 

Người xem phòng phát sóng trực tiếp đang trêu chọc Đường Tô, ngay sau đó lập tức nghe thấy Đường Tô nói: “Hạ lão sư, anh giúp tôi tắt camera đi.”

 

【 Làm gì?! Còn không cho người ta nói à? 】

 

【 Tôi không nói được không, cậu có thể đừng……】

 

Bình luận còn chưa đánh xong chữ, Hạ Tàng Phong trực tiếp tắt nguồn điện.

 

Không còn vướng bận gì nữa, Đường Tô cuối cùng cũng có thể nói ra những lời trong lòng: “Chị, chị nhớ hết rồi có đúng không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu trầm mặc một lát, hỏi lại cậu: “Sao em không trực tiếp nói với chị?”

 

“Em sợ chị bị kích động.”

 

Tạ Ngôn Chiêu: “……”

 

Cô tự mình nhớ ra, chẳng lẽ sẽ không bị k.ích th.ích sao!

 

Như thể biết Tạ Ngôn Chiêu đang nghĩ gì, Đường Tô nói: “Em có một chút tâm lý may mắn, cho rằng chị có lẽ sẽ không nhớ ra.”

 

Đường Tô có thể nhớ ra, là do ở thôn Thắt cậu bị ngã xuống núi đầu bị thương “ngoài ý muốn”.

 

Chấn động não gây ra những bệnh lý ảnh hưởng đến tổ chức thần kinh não, cho nên ở thôn Thắt Đường Tô đã nhớ lại thời điểm mình và Tạ Ngôn Chiêu trải qua ở Vĩnh Vô Hương.

 

Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời bọn họ, cậu cảm thấy quên đi có lẽ là tốt hơn, những ký ức đau khổ chỉ cần một mình cậu nhớ là đủ.

 

“Ba mẹ đã biết chưa?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

 

Đường Tô lắc đầu: “Chưa biết.”

 

“Vậy đừng nói cho bọn họ, nếu không bọn họ sẽ lo lắng chết mất.”

 

Sau khi trốn thoát khỏi Vĩnh Vô Hương, Tạ Ngôn Chiêu đã kịp thời báo cảnh sát. Đường Tô mất đi ký ức, cậu không nhớ rõ mình đã trở về trại hè như thế nào, nhưng khi tỉnh lại, vừa đúng lúc hoạt động trại hè kết thúc.

 

Thầy giáo đã trả cậu và Tạ Ngôn Chiêu về cho ba mẹ bọn họ một cách hoàn hảo, không nói thêm bất cứ cái gì.

 

Tạ Ngôn Chiêu lúc ấy đã biến thành Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu biết rõ tiền căn hậu quả, cô ấy đã che giấu mọi chuyện, bởi vậy cả Đường Tô, Tạ Du, Đường Đình đều chỉ coi đó là một trại hè rất bình thường.

 

Nhưng mà sau đó, Tiểu Chiêu không bao giờ cho phép Đường Tô tham gia những hoạt động như vậy nữa. Dù cậu khóc lóc van xin cô ấy, cô ấy cũng không thay đổi quyết định, cho nên có một khoảng thời gian Đường Tô cảm thấy chị cậu đối xử với cậu không tốt lắm.

 

“Không nói!” Đường Tô trịnh trọng nói: “Em chắc chắn sẽ không nói, anh cũng không được nói!”

 

Đường Tô dùng tay chỉ Hạ Tàng Phong.

 

“Tôi biết.” Hạ Tàng Phong hứa hẹn nói: “Tôi có chừng mực.”

 

Hạ Tàng Phong không bị mất trí nhớ, anh vẫn luôn nhớ rõ, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không nói cái gì cả. Cho nên thật ra dù anh không đảm bảo, Đường Tô cũng sẽ tin tưởng anh.

 

*

 

Ký ức của Đường Tô chỉ có lần thứ mười một, trải nghiệm khi bọn họ thành công trốn thoát.

 

Cậu không biết phiên bản đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, cũng không biết mười lần thay đổi ở giữa, cho nên dù có nhớ lại, cũng không đến mức suy sụp đến phát bệnh trầm cảm.

 

Nhưng dù vậy cũng không thể chịu nổi có người muốn dẫn dắt sự việc phát triển theo hướng phiên bản đầu tiên.

 

Lần thứ ba Thẩm Liên Chi lên đảo, từ sảnh tiệc trên tầng cao nhất tìm được một danh sách. Trên đó có tên những đứa trẻ đến từ khắp nơi trên thế giới, danh sách bị hủy một phần.

 

Sau khi trở về, cô ta ở trong phòng phát sóng trực tiếp cá nhân nói, cô ta dường như đã tìm thấy một danh sách từ 12 năm trước.

 

Ngày hôm sau, danh sách này lên hot search.

 

Phóng viên truyền thông nhạy bén lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt của 12 năm trước.

 

Bọn họ trải qua mấy ngày thâm nhập điều tra, phát hiện 12 năm trước đã xảy ra một vụ án trẻ em mất tích quy mô nhỏ, cảnh sát địa phương kết án rất nhanh chóng, và cũng rất mơ hồ.

 

Bởi vì là vụ án ở nước ngoài, không gây ra quá nhiều sự chú ý trong nước.

 

Nhưng sau lần điều tra này bọn họ phát hiện, không phải chuyện buôn bán trẻ em đơn giản như vậy, vụ án liên quan đến rất nhiều “xã hội thượng lưu”. Có một tổ chức bí mật đưa trẻ em đi rồi tập trung giam giữ, cung cấp cho “xã hội thượng lưu” hưởng dụng. Hưởng dụng thân thể hoặc nội tạng của chúng.

 

Những người trong danh sách giống như một loại hàng hóa, bất kể là hoàn chỉnh, hay là “một phần”, đều có thể lấy ra giao dịch.

 

Trong lúc mọi người đang cảm thấy đau lòng cho những người trong danh sách, bày tỏ lên án và phẫn nộ đối với tổ chức đen, có truyền thông tiết lộ, phần danh sách còn lại thế nhưng có tên của Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô.

 

Trong lúc nhất thời, tất cả tính chất đều thay đổi.

 

Nếu là người không quen biết, bọn họ có thể tận tình bày tỏ sự đồng cảm trên mạng, thể hiện “lòng tốt” của mình.

 

Nhưng nếu là người quen biết, hơn nữa người này còn là người của công chúng, là nhân vật được mọi người yêu mến, như vậy mọi người sẽ không kìm được mà đoán, đoán rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì.

 

Có phóng viên truyền thông viết bài, cố ý sử dụng những tiêu đề khác biệt hoặc vô cùng giật gân, kiểu như: Chị em Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô ở Vĩnh Vô Hương bị nhiều nhân vật nổi tiếng phi nhân tính ngược đãi, chân tướng sau cú ngất xỉu của Tạ Ngôn Chiêu có phải là cô ấy nhớ lại đoạn quá khứ đau khổ kia?

 

Mọi việc như vậy, dẫn dắt làm người ta mơ hồ.

 

Rõ ràng bọn họ là người bị hại, bây giờ lại thành đề tài cho mọi người trà dư tửu hậu, hơn nữa tất cả đều tràn ngập những chủ đề liên quan ác ý.

 

*Trà dư tửu hậu (茶余酒后) có nguồn gốc từ Hán ngữ, dùng để chỉ thời gian rảnh rỗi sau bữa trà rượu.

 

Truyền thông thêm mắm dặm muối và tìm từ dẫn dắt, những chuyện không xảy ra cũng viết thành có đầu có đuôi.

 

Tạ Ngôn Chiêu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm không để bụng ánh mắt của người khác, nhưng Đường Tô không giống, cậu là idol, là nhân vật được fans ký thác tình cảm, là “người tình quốc dân”. Cậu phải hoàn mỹ, không tì vết, vĩnh viễn tỏa sáng trên sân khấu.

 

Tin đồn nhảm nhí sẽ hủy hoại một người, hơn nữa sức hủy hoại của nó có thể đánh gục người ta. Tạ Ngôn Chiêu đã nỗ lực rất nhiều, dùng hết toàn lực mới giành được cho mình và Đường Tô một cơ hội thay đổi vận mệnh đã định.

 

Nhưng trong khoảnh khắc này, mọi nỗ lực dường như hóa thành tro bụi.

 

Sau khi truyền thông đăng bài, Tạ Du và Đường Đình tự nhiên cũng biết, Tạ Du đã bị dọa ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Bà làm một người mẹ, thế nhưng lại không biết con mình đã gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, bà đau lòng đến cực điểm.

 

Tạ Ngôn Chiêu bay về, trực tiếp giải thích với bọn họ, nói mình và Đường Tô đã trốn thoát, hơn nữa cô còn đi tìm bác sĩ tâm lý, chứng minh là mình khỏe mạnh, Tạ Du lúc này mới tin cô.

 

Nhưng Tạ Du và Đường Đình vẫn rất tự trách, cảm thấy là do mình không chăm sóc tốt cho bọn họ.

 

Tạ Ngôn Chiêu sợ bọn họ suy nghĩ lung tung, ở lại Mật Thành trong thời gian ngắn, ngày ngày ở bên cạnh bồi bọn họ.

 

*

 

Sau khi về nước, Đường Tô không dám ra khỏi nhà, bởi vì chỉ cần cậu đi ở trong tiểu khu thôi, chỉ cần trên đường có người, những người đó sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường.

 

Giống như đồng tình, nhưng sự đồng tình lại lẫn lộn những cảm xúc khác, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

 

Cậu đã lên Weibo giải thích, nói năm đó bọn họ đã trốn thoát thành công khỏi đảo Vĩnh Vô Hương.

 

Nhưng ai sẽ tin chứ, phản ứng của Tạ Ngôn Chiêu lớn như vậy, hơn nữa ký ức của cô có vấn đề, nhất định là đã chịu đả kích lớn ở đảo Vĩnh Vô Hương, nếu bọn họ không có chuyện gì, nếu bọn họ trốn thoát thành công, Tạ Ngôn Chiêu đã không như bây giờ.

 

Cho nên bọn họ cảm thấy Đường Tô đang tự biện minh cho mình, để tiếp tục làm idol.

 

Nhưng trong mắt bọn họ, người đã trải qua những chuyện đó, đã không còn tư cách làm một idol nữa.

 

*

 

Tất cả các kỳ của chương trình 《 Hoa Lộ 》 đã quay xong, nhưng kết quả xếp hạng vẫn chậm chạp chưa công bố.

 

Dưới Weibo chính thức toàn là cư dân mạng ép hỏi:

 

【 Vì sao không công bố xếp hạng? Vì sao lại kéo dài thời gian? Là vì Đường Tô sao? 】

 

【 Tôi đoán chắc chắn là Đường Tô sẽ đứng cuối, nói thế nào nhỉ, những gì cậu ấy trải qua thật đáng thương, tôi cũng rất đồng tình, nhưng cậu ấy thật sự không thích hợp làm idol. 】

 

【 Chỉ có thể nói, tố chất tâm lý của cậu ấy thật sự mạnh mẽ, đã trải qua những chuyện đó, mà vẫn như người không có việc gì. 】

 

【 Tôi chỉ hỏi các người, có công bố xếp hạng không? 】

 

Kết quả xếp hạng, sáng sớm Tần Y đã có được, Đường Tô quả thật đứng cuối.

 

Trong lần bỏ phiếu cuối cùng sau khi quay xong kỳ ở nước T, cậu nhận được số phiếu cực kỳ thấp, chưa từng có trong lịch sử của chương trình, kéo cậu từ vị trí rất có khả năng giành được hạng nhất xuống vị trí cuối cùng.

 

Nếu thành tích được công bố, như vậy Đường Tô sẽ không thể xuất hiện trước màn ảnh trong vòng 5 năm, điều này đối với cậu của hiện tại mà nói, không nghi ngờ gì là họa vô đơn chí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.