Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 86: Công bố




Sau khi Tạ Ngôn Chiêu trở lại Mật Thành gần một tháng, Tạ Du và Đường Đình cuối cùng cũng yên tâm, không còn mỗi đêm không ngừng lặng lẽ đến phòng cô xem cô nữa, có thể ngủ một giấc trọn vẹn.

 

Buổi tối Tạ Ngôn Chiêu gọi điện thoại cho Đường Tô, hỏi cậu ở đó sống thế nào, có lịch trình không.

 

“Tạm thời không có công việc.” Đường Tô tự an ủi nói: “Không sao đâu, coi như nghỉ ngơi.”

 

“Vậy tâm trạng em thế nào?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

 

Đường Tô đáp: “Khá tốt, chị đừng lo lắng cho em, chị, bây giờ em có một trái tim mạnh mẽ.”

 

“Là trái tim mạnh mẽ hay là trái tim pha lê? Em đừng gạt chị.”

 

“Em mới không phải trái tim pha lê đâu! Em kiên cường lắm!”

 

Cách điện thoại, Tạ Ngôn Chiêu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhăn nhó xấu xí của Đường Tô khi nói chuyện.

 

“Vậy……” Cô trầm ngâm một tiếng: “Chị bên này có một chuyện, không biết em có đủ sức chịu đựng được không.”

 

Những lời này phá vỡ bầu không khí trò chuyện nhẹ nhàng vừa rồi, hai đầu dây điện thoại im lặng một hồi, không lâu sau đó, Đường Tô lại cất cao giọng, nói: “Em biết, chẳng phải là em xếp hạng cuối trong chương trình sao, không sao đâu, em chịu được.”

 

Tạ Ngôn Chiêu kinh ngạc: “Em biết? Ai nói cho em?”

 

“Không ai nói cho em cả, em đâu có ngốc, chuyện này còn đoán không ra được sao.”

 

Nghe Đường Tô ra vẻ không thèm để ý ở trong điện thoại, Tạ Ngôn Chiêu muốn an ủi cậu, lại không biết mở lời như thế nào.

 

Một lúc lâu sau, Đường Tô nói: “Chị, em thật sự thích cái nghề này, nhưng em không phải chỉ có một con đường để lựa chọn. Nếu thật sự không được…… Em còn có thể trở về gặm lão mà.”

 

Tạ Ngôn Chiêu ấp úng: “Gặm lão?”

 

“Đúng vậy! Gặm ba mẹ, gặm chị! Ăn vạ trong nhà, để mọi người nuôi em!”

 

Tạ Ngôn Chiêu bị lời này của Đường Tô chọc cười, theo cậu nói: “Vậy em về gặm đi, nhà chúng ta còn vững, chịu được em gặm.”

 

Với tốc độ kiếm tiền của Tạ Du và Đường Đình, cho dù thêm mười Đường Tô nữa cũng chịu được.

 

Hai người cười hồi lâu, đợi tiếng cười dần tắt, Tạ Ngôn Chiêu rất nghiêm túc hỏi cậu: “Bị bắt từ bỏ sân khấu, có thể sẽ rất khổ sở đúng không?”

 

Đường Tô nghĩ nghĩ, cũng nghiêm túc đáp lời cô: “Em thích sân khấu, nhưng em cũng rất yêu Mật Thành, rất yêu mảnh thảo nguyên rộng lớn kia. Chỉ cần có thể ở bên cạnh chị, bên cạnh ba mẹ, em vẫn sẽ rất vui vẻ.”

 

“Nhưng cuộc sống như vậy đối với em mà nói, có lẽ sẽ không có nghĩa?”

 

“Ý nghĩa cuộc sống……” Đường Tô suy tư một lát, nói: “Nó cũng có thể là bản thân cuộc sống không có ý nghĩa, bây giờ em cảm thấy, năm đó có thể cùng chị cùng nhau sống sót trở về đã là rất tốt rất tốt rồi.”

 

Cậu không dám đòi hỏi gì hơn, chỉ là từ bỏ một sân khấu mà thôi, không có gì ghê gớm.

 

Nghe những lời lạc quan của cậu, Tạ Ngôn Chiêu như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau, nói: “Em trai chị hình như thay đổi rồi.”

 

“Con người ta đều sẽ thay đổi mà, giống như chị cũng thay đổi.”

 

“Chị có sao?”

 

Tuy rằng biết Tạ Ngôn Chiêu không nhìn thấy, nhưng Đường Tô vẫn gật đầu thật mạnh: “Có!”

 

“Ở đâu?”

 

Đường Tô cười cười: “Không nói cho chị.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Ngôn Chiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại phát ngốc một lát, sau đó gọi cho Tần Y.

 

Tần Y cho rằng cô gọi đến để nhờ hắn giúp Đường Tô gian lận phiếu bầu.

 

Thật ra không cần cô nói, hắn vốn dĩ đã định giúp cậu làm như vậy. Nhưng hắn không ngờ, Tạ Ngôn Chiêu bảo hắn trực tiếp công bố kết quả.

 

“Cô biết công bố cái xếp hạng này, nghĩa là gì không?”

 

Thanh âm Tạ Ngôn Chiêu rõ ràng truyền đến tai Tần Y: “Tôi biết.”

 

“Vậy cô còn kêu tôi công bố!”

 

“Nếu không thì làm sao bây giờ? Kéo dài không giải quyết được vấn đề, hơn nữa điều này đối với anh, đối với đài truyền hình đều không tốt.”

 

Tần Y nghe vậy, kinh ngạc nói: “Không giống cô chút nào cả Tạ Ngôn Chiêu, cô sẽ vì người khác suy xét sao? Hay là nói, cô có cách khác?”

 

Tạ Ngôn Chiêu đáp: “Không có cách nào.”

 

“Vậy cô đây là……”

 

“Buông bỏ.”

 

Tạ Ngôn Chiêu thốt ra hai chữ này, Tần Y “phụt” một tiếng cười ra tới, chế nhạo nói: “Tạ Ngôn Chiêu, cô cũng có ngày hôm nay.”

 

Tạ Ngôn Chiêu ngại hắn nói lời khó nghe, định cúp điện thoại.

 

Tần Y gọi cô lại: “Tạ Ngôn Chiêu, tôi có một cách, cô muốn dùng không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu không hề nghĩ ngợi: “Anh đừng nói là gian lận phiếu bầu đấy nhé?”

 

Tần Y giật mình: “Cô đoán được?”

 

“Biện pháp này không được, anh giúp Đường Tô gian lận phiếu, người bị đẩy xuống không phải sẽ làm loạn lên sao?”

 

“Không sao!” Tần Y cười nói: “Cậu ấy tự nguyện.”

 

Tần Y vừa nói như vậy, Tạ Ngôn Chiêu liền đoán được người đó là ai. “Nghiêm Mặc sao?”

 

Tần Y “Ừ” một tiếng, sau đó vội vàng bổ sung: “Không phải tôi tự ý quyết định, là cậu ấy chủ động đề xuất với tôi, nói nguyện ý làm người cuối cùng.”

 

Nghiêm Mặc tạm thời thay thế anh trai đến tham gia chương trình này, vốn dĩ không tính toán giành thứ hạng gì. Dù sau này cậu ấy có nuốt lời, bước chân vào giới giải trí, cũng chỉ làm việc sau màn ảnh, viết nhạc cho người khác, không cần lộ diện.

 

Cậu ấy muốn giúp Tạ Ngôn Chiêu một tay.

 

Nghiêm Mặc không tin những bài báo lá cải kia, lùi một vạn bước mà nói, cho dù những điều đó là thật, cũng chỉ có thể đại diện cho việc bọn họ đã chịu tổn thương rất nghiêm trọng, người bị hại không nên chịu đối đãi bất công như vậy.

 

“Tôi sẽ đi cảm ơn em ấy, nhưng anh không cần giúp Đường Tô gian lận.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

Tần Y không hiểu: “Vì sao?”

 

“Tôi sợ anh sẽ bị người ta tố giác, đến lúc đó bát cơm khó giữ được.”

 

“Nghiêm Mặc và Đường Tô chênh lệch chỉ có ba phiếu, dù tôi gian lận, cũng sẽ không ai phát hiện.” Tần Y dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Tạ Ngôn Chiêu, cô đang lo lắng cho tôi sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu thở dài: “Anh nghiêm túc chút đi, tôi không có đùa với anh. Nếu chuyện anh gian lận bị người ta phát hiện, không chỉ công việc của anh bị ảnh hưởng, Đường Tô cũng sẽ bị mắng.”

 

Việc tổ tiết mục trì hoãn công bố xếp hạng đã gây ra bất mãn cho cư dân mạng, nếu lại bị phát hiện gian lận thành tích, rất có khả năng sẽ khiến mọi người phản ứng dữ dội hơn.

 

Hiện tại trong xã hội có một hướng gió kỳ lạ, so với kẻ gây hại, dư luận luôn chú ý đến người bị hại hơn, mà một khi phát hiện người bị hại kỳ thật cũng có “vết nhơ”, bọn họ không hoàn hảo, đại chúng sẽ lập tức lên án mạnh mẽ những người bị hại này.

 

Tình cảnh của Đường Tô đã rất khó khăn, Tạ Ngôn Chiêu không hy vọng cậu lại chịu vạ lây.

 

“Tôi làm việc có khi nào thất bại chưa? Cô không tin tưởng tôi đến vậy sao?” Tần Y hỏi cô.

 

“Không phải không tin tưởng anh, mà là tôi không cho phép Đường Tô có khả năng sẽ bị tổn thương xảy ra, dù cơ hội chỉ có 0.01%.”

 

Tạ Ngôn Chiêu cẩn thận như vậy, là vì cô biết có người không muốn cô và Đường Tô sống tốt, cho nên hiện tại bọn họ không được phép có bất kỳ sai lầm nào.

 

Tần Y suy nghĩ hồi lâu, đáp lại cô: “Được, tôi tôn trọng suy nghĩ của cô, tôi sẽ công bố kết quả một cách trung thực. Nhưng, cô nghĩ cho kỹ đi, đừng hối hận nhé! Nếu cô muốn tôi công bố đúng sự thật, tôi sẽ công bố ngay bây giờ.”

 

“Tôi không hối hận, anh công bố đi, không sao cả.”

 

*

 

Tạ Ngôn Chiêu gọi xong hai cuộc điện thoại, đi tắm rồi chuẩn bị ngủ.

 

Trước khi sắp ngủ, cô bỗng nhiên muốn lướt điện thoại một lát, xem sau khi Tần Y công bố kết quả thì dư luận trên mạng như thế nào.

 

Rất nhanh, Tạ Ngôn Chiêu liền vô cùng hối hận về quyết định nhất thời này của mình.

 

Cô lướt bảng hot search, ở trên cùng là chủ đề đang bạo là #《 Hoa Lộ 》 công bố kết quả xếp hạng #, sau đó gần thứ hai là hot search liên quan đến Thẩm Liên Chi # Đau lòng Thẩm Liên Chi #.

 

Tạ Ngôn Chiêu nghĩ người này lại làm trò gì, muốn cư dân mạng đau lòng cho cô ta, bấm vào xem phát hiện, mình và Đường Tô lại một lần nữa trở thành công cụ.

 

Sau khi tổ tiết mục công bố kết quả thi đấu, Thẩm Liên Chi lập tức đăng một bài Weibo, bày tỏ sự đồng cảm với trải nghiệm bi thảm của Đường Tô, hơn nữa chất vấn tổ tiết mục, vì sao lại vô nhân đạo như vậy. Biết rõ vết thương cũ của người ta bị xé ra, đang trong giai đoạn chữa lành, lại muốn xát muối vào vết thương.

 

Bên dưới bình luận toàn là những lời khen ngợi cô ta xinh đẹp thiện lương, khen đến cuối cùng biến thành bênh vực kẻ yếu cho cô ta.

 

【 Lúc trước Thẩm Liên Chi rời khỏi chương trình còn bị người qua đường mắng, kỳ thật xem số phiếu hiện tại, cô ấy có thể xếp thứ ba đấy. Nhưng cô ấy hoàn toàn không bán thảm, thậm chí chủ động ra mặt cầu xin cho người cuối cùng là Đường Tô, ai nhìn vào cũng phải nói một câu mỹ nữ thật tốt bụng. 】

 

【 Chi Chi của chúng ta đã từng dầm mưa dãi nắng, nguyện ý che ô cho người khác, bé ngoan. 】

 

【 Nói thật, vụ án kia cũng là nhờ có Thẩm Liên Chi, mới có cơ hội thấy lại ánh mặt trời. 】

 

【 Đúng vậy! Chi Chi của chúng ta là đại công thần! [kiêu ngạo] 】

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn không khỏi nghĩ, Thẩm Liên Chi này lẫn lộn đúng sai, khả năng trả đũa thật sự mạnh.

 

Rõ ràng là trước đó cư dân mạng bức ép tổ tiết mục công bố xếp hạng, bây giờ bị cô ta nói thành tổ tiết mục không màng tình cảm. Vết sẹo cũng là cô ta vạch trần, lại trách người khác xát muối vào vết thương.

 

Thật là cái gì cô ta cũng nói được.

 

Càng xem tâm trạng càng không tốt, Tạ Ngôn Chiêu ném điện thoại sang một bên, vùi đầu ngủ. Qua vài phút sau, lại bò dậy cầm điện thoại lên.

 

Cô gọi điện thoại cho Quan Thắng Thắng, nhờ cô ta giúp mình một việc.

 

Dặn dò xong chuyện này, cô mới yên tâm tiếp tục ngủ.

 

*

 

Buổi sáng 11 giờ, Tạ Ngôn Chiêu ngủ đến đầu óc mơ màng, lười biếng vươn vai rời giường, sau đó xỏ dép lê xuống lầu tìm Tạ Du.

 

“Mẹ, trưa nay ăn gì?” Tạ Ngôn Chiêu xoa mắt từ trên lầu đi xuống, một lòng chỉ nhớ thương trưa nay ăn gì.

 

Vào cuối xuân đầu hạ, thời tiết càng thêm nóng bức. Cửa phòng khách mở toang, hơi nóng và ánh mặt trời ùa vào, Tạ Ngôn Chiêu híp híp mắt, phát hiện người ngồi trên sofa phòng khách hình như không phải Tạ Du, cũng không phải Đường Đình.

 

Cô đến gần, vòng đến phía trước người đó, rồi sau đó Hạ Tàng Phong nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời bên ngoài với cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu cho rằng mình chưa tỉnh ngủ, đánh giá anh từ đầu đến chân, lại từ chân đánh giá đến mặt, cuối cùng kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở nhà tôi?”

 

“Anh đến xem em.” Hạ Tàng Phong nói.

 

“Tôi có gì đẹp mà……” Khi Tạ Ngôn Chiêu nói chuyện, không tự giác cúi đầu liếc nhìn mình một cái. Một cái liếc mắt này, làm cô bừng tỉnh phát hiện mình còn chưa chải đầu, chưa rửa mặt, áo ngủ cũng chưa thay.

 

Cô nhanh chóng chạy một mạch lên lầu.

 

Nhìn bóng dáng cô vội vàng chạy đi, Hạ Tàng Phong không nhịn được mà bật cười.

 

Tạ Du rửa trái cây trong bếp mang ra, vừa vặn đụng phải cảnh Hạ Tàng Phong ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Tạ Ngôn Chiêu chạy đi.

 

Bà khẽ mím môi cười, bất động thanh sắc đi qua, nói: “Tiểu Nghi nhà dì có phải rất đáng yêu không?”

 

Hạ Tàng Phong theo bản năng gật đầu, sau đó phát hiện không đúng, vừa quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện với anh là Tạ Du.

 

“D…Dì.” Anh lập tức lắp bắp.

 

“Không cần khẩn trương, dì không ăn thịt người.”

 

Tạ Du trêu anh, nhưng Hạ Tàng Phong nghe xong càng khẩn trương hơn.

 

Tạ Du nói chuyện phiếm với anh, hỏi: “Con tìm đến Tiểu Nghi nhà dì, là có công việc sao?”

 

“Không phải, con chỉ là…… Muốn đến thăm cô ấy một chút.”

 

“Con cũng biết chuyện kia đúng không?” Tạ Du thầm nghĩ, Tiểu Nghi nhà bà vẫn là có bạn bè, còn tìm đến tận nhà quan tâm con bé.

 

Hạ Tàng Phong gật gật đầu, nói: “Thật ra năm ấy, con cũng ở trên đảo, con và Ngôn Chiêu quen biết nhau từ đó.”

 

Nghe được lời này khiến Tạ Du chấn động, hồi lâu bà mới tìm lại được giọng nói: “Con nói thật?”

 

“Vâng, hơn nữa con cũng có bằng chứng có thể chứng minh trong sạch cho Ngôn Chiêu và Đường Tô, cho nên dì và chú không cần lo lắng.”

 

“Vậy, vậy thật sự là quá tốt!” Tạ Du kích động đến mức không biết nói gì cho tốt, thấy Tạ Ngôn Chiêu xuống lầu, vì thế nói: “Con và Tiểu Nghi cứ nói chuyện trước đi, chút nữa ở lại ăn cơm, lúc ăn cơm con lại kể tỉ mỉ mọi chuyện cho dì nghe.”

 

“Vâng.”

 

Hạ Tàng Phong mới vừa đáp một chữ, Tạ Du đã đi rồi.

 

Bà vào bếp, vốn dĩ bà định để bảo mẫu trong nhà nấu cơm, bây giờ bà muốn đích thân trổ tài!

 

Tạ Ngôn Chiêu đánh răng rửa mặt, cũng chải tóc, thay một chiếc váy dài không tay màu hồng nhạt. Cô hiếm khi mặc đồ màu sắc nhạt như vậy, phối với khuôn mặt không trang điểm, giống như một cây hoa đào mùa xuân, khiến trước mắt Hạ Tàng Phong sáng ngời.

 

Tạ Ngôn Chiêu ngồi xuống sô pha đối diện anh, rót cho mình một cốc nước: “Anh đến làm gì? Chẳng lẽ chỉ đặc biệt đến nhìn tôi một cái rồi đi? Vậy anh thấy rồi đấy, định khi nào về?”

 

Sao lại có người vừa mở miệng đã hỏi anh khi nào về, Hạ Tàng Phong rất cứng lòng. “Anh đến là muốn hỏi em câu trả lời.”

 

“Câu trả lời gì?” Tạ Ngôn Chiêu không hiểu.

 

“Một tháng trước anh tỏ tình với em, chẳng phải em nói, một tháng sau đến hỏi em câu trả lời sao? Hôm nay là mười lăm, vừa tròn một tháng.”

 

Không hơn không kém dù chỉ một ngày.

 

Lời này rất đột nhiên, không kịp phòng ngừa, Tạ Ngôn Chiêu bị sặc một ngụm nước.

 

Hạ Tàng Phong lập tức đứng dậy đi qua vỗ lưng cho cô, vừa vỗ hai cái, bị Tạ Ngôn Chiêu chặn lại.

 

Không biết có phải vì ho khan hay không, mặt cô hơi hơi ửng hồng.

 

Hạ Tàng Phong đang ngây người, lại nghe cô giận dữ chất vấn mình: “Anh cố ý đúng không!”

 

Hạ Tàng Phong không hiểu nguyên do: “Anh cố ý…… Cái gì?”

 

“Còn có thể là cái gì!” Tạ Ngôn Chiêu muốn lý luận với anh, lại sợ thanh âm quá lớn, bị Tạ Du nghe thấy, bèn kéo anh ra cửa.

 

Trong sân nhà bọn họ trồng rất nhiều cây ăn quả, còn có một mảnh vườn hoa riêng. Tạ Ngôn Chiêu kéo anh ngồi xuống ghế dài dưới giàn nho, tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Anh chỉ vì chuyện này, mà phải chạy đến nhà tôi sao? Anh không có nói bậy bạ gì trước mặt mẹ tôi chứ?”

 

Ngữ khí của cô rất hung, Hạ Tàng Phong nhỏ giọng nói: “Anh không nói với dì. Chẳng phải em bảo anh đến tìm em sao?”

 

Thanh âm nghe có chút ủy khuất.

 

“Tôi……” Tạ Ngôn Chiêu nghẹn lời.

 

Cô nào biết một tháng sau mình vẫn còn ở đây.

 

Thật là tự đào hố chôn mình.

 

“Em chưa nghĩ ra sao?” Hạ Tàng Phong rộng lượng nói: “Không sao đâu, anh có thời gian. Nói đi, lần này em cần bao lâu?”

 

Chờ đợi còn có hy vọng, để anh chờ vẫn tốt hơn là thẳng thừng cự tuyệt trong một lần.

 

Tạ Ngôn Chiêu có chút ngoài ý muốn, người này dễ nói chuyện vậy sao?

 

Lá gan cô to lên nói: “Một năm được không?”

 

Nụ cười trên mặt Hạ Tàng Phong cứng lại, “Có phải hơi lâu rồi không?”

 

“Vậy nửa năm?”

 

“……”

 

Tạ Ngôn Chiêu đang muốn đổi lời, lúc này nghe Hạ Tàng Phong thỏa hiệp: “Được thôi, em nói bao lâu cũng được.”

 

Tạ Ngôn Chiêu cứng họng, nói anh là chuột lang nước, thật đúng là chuột lang nước, một chút tính khí cũng không có.

 

Hai người trầm mặc vài phút, Hạ Tàng Phong chậm rãi mở miệng: “Thật ra lần này anh đến, còn có một chuyện.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Weibo tối qua em không thấy sao?”

 

“Thấy.” Tạ Ngôn Chiêu nhớ tới Weibo tối qua, giọng buồn bã nói: “Xem một chút, sau đó ngủ.”

 

“Vậy trách không được, em hẳn là không biết.”

 

“Không biết cái gì?”

 

“Anh tìm truyền thông để lộ một bức ảnh của anh ở Vĩnh Vô Hương.”

 

Sau khi Hạ Tàng Phong trốn thoát khỏi Vĩnh Vô Hương, người nhà anh đã phái người đến Vĩnh Vô Hương lấy đi ảnh của anh, cho nên trong căn nhà đó, có một phòng không có treo ảnh.

 

“Anh đây là muốn cùng chúng tôi chịu chung số phận? Thật ra không cần thiết, tôi có thể tự mình giải quyết.”

 

Như lời Đường Tô đã nói, hiện tại bọn họ có thể bình yên tồn tại đã rất tốt, nhưng Tạ Ngôn Chiêu biết rõ, trong sạch cũng rất quan trọng. Cô không có thật sự muốn buông bỏ, cô đang đợi một thời cơ. Cô có năng lực giải quyết, không cần Hạ Tàng Phong cùng cô lội vào vũng nước đục này.

 

“Đây không gọi là chịu chung số phận, cái này gọi là đưa mọi người lên bờ trước.” Hạ Tàng Phong nhìn vào mắt cô nói: “Anh đương nhiên biết em có thể giải quyết, nhưng 12 năm trước, em đã cho anh bước lên thuyền của em, lần này, anh cũng muốn mời em ngồi xuống thuyền của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.