"Ồ, nói rất đúng, cô thắng rồi." Tống Trạch Khiêm bật cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời này, sau đó nói: "Nhưng Thương Lộc, phần diễn xuất của cô vẫn chưa thể hiện đủ khát vọng sống. Nếu chỉ xét từ góc độ nhân vật, tôi cũng cho rằng cô là diễn viên gần như hoàn hảo cho vai Tống Nhan Tuyết, đó là lý do Hàn Thành luôn yêu thích cô. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hai nhân vật giống nhau nhưng cũng rất khác biệt. Vai diễn trước phù hợp với cô đến mức hoàn mỹ, khiến cô khó mà diễn Vương Xán tốt hơn Tống Nhan Tuyết."
"Đúng vậy." Thương Lộc thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Tống Trạch Khiêm, nhấn mạnh từng chữ: "Nhưng tôi sẽ làm được."
Trong ánh mắt kiên quyết của cô lúc này, chẳng phải cũng chính là lựa chọn sinh tồn và hướng về tương lai của Vương Xán sao?
Tống Trạch Khiêm nhìn Thương Lộc vài giây, thản nhiên nói: "Lữ Thi, cô có thể về rồi."
Lữ Thi đã hiểu rõ kết quả, chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu cổ vũ Thương Lộc: "Đến lúc đó, tôi sẽ ra rạp ủng hộ."
Nói xong, cô ấy liền rời đi.
Tống Trạch Khiêm quay lại hỏi Thương Lộc: "Cô thực sự tin tưởng vào bản thân đến vậy sao?"
Thương Lộc đáp: "Tôi tin anh. Tôi biết giữa mình và nhân vật này còn thiếu một chút gì đó, nhưng anh sẽ dạy tôi."
"Cái này, tôi không thể dạy cô được." Tống Trạch Khiêm phất tay ra hiệu cho hai biên kịch rời đi, rồi nhìn thẳng vào mắt Thương Lộc, giọng nói không phải nghi ngờ mà là khẳng định: "Thương Lộc, quan hệ của cô với gia đình đã tệ đến mức nào rồi? Nói thẳng nhé, tôi cảm thấy trong cảm xúc của cô dường như đang thiếu đi một mảnh ghép nào đó."
Thương Lộc có chút bất ngờ khi Tống Trạch Khiêm có thể nhìn thấu nhiều như vậy. Cô trầm ngâm một lúc rồi trả lời: "Nói đơn giản thì, mẹ tôi qua đời khi sinh tôi. Còn về cha tôi, tôi hy vọng trước khi ông ấy chết, chúng tôi sẽ không phải gặp lại nhau. Tôi còn một người anh trai, trong những năm tuổi dậy thì, chúng tôi ghét bỏ nhau. Giờ đây coi như người xa lạ, không còn liên hệ gì nữa."
Cô nói bằng một giọng điệu bình thản, nghe qua chẳng hề bận tâm.
Tống Trạch Khiêm gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng không nói lời an ủi nào, mà thẳng thắn nói: "Thiên phú của một diễn viên phần lớn đến từ những trải nghiệm trong cuộc sống và những gì họ chứng kiến. Đó vừa là lợi thế, nhưng cũng là ràng buộc. Nhân vật Vương Xán có nhiều mặt cảm xúc. Cô có thể diễn được sự hận thù, sự yếu đuối bề ngoài che giấu sự kiên cường bên trong, nhưng cô lại không thể thể hiện được sự tin tưởng vào tình thân. Nếu giữa năm đứa trẻ đó không đủ niềm tin vào nhau, thì họ sẽ không thể phối hợp ăn ý để bịa ra lời nói dối hoàn hảo, che giấu hành vi phạm tội của mình.
Vì vậy, Thương Lộc, trước khi thực sự nhập tâm vào nhân vật này, tôi chỉ muốn đưa ra một lời khuyên: thế giới của cô không thể chỉ xoay quanh bản thân mình. Đừng chỉ nghĩ đến việc cô nên bảo vệ ai, cô cần làm gì, mà hãy nghĩ xem cô có thể tin tưởng ai, dám dựa vào ai. Sự dựa dẫm này không có nghĩa là phụ thuộc hoàn toàn vào người khác, mà là trong một khoảng thời gian nào đó, dù có chuyện gì xảy ra, dù cô đang làm gì, cô cũng phải tin rằng chỉ cần có người đó ở bên, sẽ không có nguy hiểm nào xảy ra."
Tống Trạch Khiêm không vội vàng ép Thương Lộc phải trả lời hay cam kết điều gì, mà chỉ lấy kịch bản của cô, đánh dấu vài trang quan trọng và đơn giản chỉ ra những điểm thiếu sót trong phần diễn xuất đầu tiên của cô.
Khi chia tay, Thương Lộc lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Tống Trạch Khiêm.
Tống Trạch Khiêm nhận lấy, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ hình "kính râm", vẻ mặt lạnh lùng của anh thoáng run rẩy: "Cô tặng cái này là muốn hối lộ tôi hay sỉ nhục tôi đây?"
Thương Lộc vô tội đáp: "Đây là Gạo Kê làm ở trường, em ấy bảo tôi mang cho anh. Mọi người đều có phần. Nếu anh không thích thì..."
"Thôi được rồi." Tống Trạch Khiêm nói xong liền đóng hộp lại, bỏ vào túi, xoay người bước ra ngoài: "Vai diễn Vương Xán tạm thời là của cô. Tuần sau sẽ thông báo thời gian nhập đoàn, việc trước tiên là huấn luyện trong nửa tháng. Nhưng đừng chủ quan, dù đoàn phim đã khởi quay, nếu cô làm tôi không hài lòng, tôi vẫn sẽ thay người."
Giọng Thương Lộc nhẹ nhõm hơn hẳn, cô gọi với theo bóng lưng anh ấy: "Tuân lệnh! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Tuy nói vậy, nhưng những lời của Tống Trạch Khiêm khiến Thương Lộc rơi vào suy nghĩ sâu sắc trên đường về.
Người mà mình thực sự có thể tin tưởng sao?
Dù là Gạo Kê, mấy người trong Bé Đáng Ghét, hay Vương Vinh và Tiết Tử San, cô đều rất tin tưởng. Nhưng cô không thể dựa vào họ.
Gạo Kê còn quá nhỏ, Lâm Nhan Nhan, Diệp Lục, và Âu Dịch thì làm việc theo cảm tính. Còn những người khác, cô lại sợ nếu bản thân gặp chuyện gì không hay sẽ liên lụy đến họ.
Cô có thể không quan tâm đ ến bản thân, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến người khác.
Vậy, cô có thể dựa vào ai đây?
Thời gian đã đến chạng vạng.
WeChat vang lên thông báo, là Trì Yến nhắn tin cho cô, bảo cô về sớm và hỏi cô muốn ăn gì tối nay.
Thương Lộc không có nhu cầu ăn uống gì đặc biệt, liền trả lời đơn giản:
【Tùy cậu, có canh là được.】
Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Thương Lộc nghĩ là Trì Yến đến, liền đứng dậy định đi mở cửa, nhưng bỗng dưng dừng bước.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng chó sủa.
Mỗi lần Trì Yến đến nấu cơm tối, anh đều mang theo hai chú chó qua, để chúng không chán ở nhà.
Bé Cưng Lớn vốn rất trầm tĩnh, nhưng Bé Cưng thì dù cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nó sủa.
Vì vậy, Thương Lộc không lên tiếng, nhẹ nhàng tiến về phía cửa.
Bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông lạ: "Cô Thương, chúng tôi là người do ông Thương Ngạn phái đến. Phiền cô mở cửa."
Thương Lộc không lên tiếng, nhưng cũng không có cách nào báo cảnh sát. Bọn họ có thể vào đến đây chứng tỏ Thương gia đã sắp xếp tất cả. Những người này sẽ không làm hại cô, nhưng nếu chuyện này làm lớn lên, người chịu phiền phức cũng chỉ là cô.
Phương pháp đơn giản nhất thực ra là mấy ngày nay không ra khỏi cửa. Bọn họ cũng không thể phá cửa xông vào, cứ thế mà tránh né đến thứ Năm là xong.
Người đàn ông tiếp tục gõ cửa: "Thương tiểu thư, cô có ở nhà không? Ông Thương Ngạn chỉ hy vọng cô có thể về nhà cùng ông ấy trải qua một lần sinh nhật, mong cô hợp tác với chúng tôi."
Thương Lộc chỉ muốn trợn trắng mắt.
Phong cách hành xử của nhà họ Thương trước sau như một, trực tiếp tìm đến tận cửa, cứ như là hệ thống bắt cóc theo tên thật, đến cả chút thủ đoạn nhỏ cũng không thèm chơi.
Với tính cách của cha cô, việc ông ta chủ động sai người đến tìm cô đã được xem là giữ thể diện cho cô rồi, lẽ ra cô nên ngoan ngoãn bước xuống bậc thang mà nghe theo.
Qua lỗ mắt mèo, Thương Lộc thấy một người đàn ông lớn tuổi hơn, còn đang cố gắng thuyết phục cô: "Thương tiểu thư, cha con nào có thù hận lâu dài, ông Thương cũng chỉ là nhớ cô, sinh nhật ông ấy, cô nên cho ông ấy chút thể diện. Công ơn nuôi dưỡng không thể quên, tấm lòng cha mẹ trên đời thật đáng thương!"
Nghe đến đây, Thương Lộc cảm thấy phiền không chịu nổi, liền đáp lại: "Cút đi cho nhanh, đừng nói là sinh nhật, đến ngày giỗ cũng đừng làm phiền tôi."
Câu nói "đại nghịch bất đạo" này khiến sắc mặt người đàn ông lập tức tái mét, hoàn toàn không ngờ "thiên kim tiểu thư nhà họ Thương" lại là một người vô tình, vô nghĩa đến vậy.
Đúng lúc này, thang máy dừng lại.
Trì Yến, mặc vest chỉnh tề, tay xách túi rau tươi vừa mua từ siêu thị về, hơi nghi hoặc nhìn về phía cửa nhà Thương Lộc.
Khi nhận ra những người đàn ông kia, anh nhanh chóng bước tới, hỏi: "Các người muốn làm gì?"
Người đàn ông lớn tuổi, vừa mới giáo huấn Thương Lộc, rõ ràng nhận ra Trì Yến, ngạc nhiên nói: "Tổng giám đốc Trì? Sao ngài lại ở đây?"
Không hiểu sao, Thương Lộc bỗng muốn tùy hứng một lần.
Cô mở cửa, trước mặt bao người, đi dép lông xù, nhào thẳng vào lòng Trì Yến, vòng tay ôm chặt eo anh.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, Trì Yến cũng ngạc nhiên, nhưng cơ thể anh phản ứng theo bản năng, lập tức ôm lấy eo cô, hỏi: "Sao vậy?"
Thương Lộc bắt đầu diễn kịch, cô vùi mặt vào ngực anh, giả vờ nghẹn ngào: "Anh cuối cùng cũng về rồi, mấy người này thật đáng sợ, họ cứ gõ cửa liên tục, còn nói muốn đưa em đi. Em sợ lắm, hu hu..."
"Sợ cái gì." Trì Yến vỗ nhẹ lên lưng cô, lười biếng liếc nhìn đám người kia: "Muốn chặt tay hay chặt chân?"
Thương Lộc: "......?"
Chẳng phải cô đang diễn cảnh ngôn tình sến sẩm sao? Sao Trì Yến một câu đã biến thành phim xã hội đen rồi? Anh diễn xuất cũng không thể áp đảo cô thế chứ?
Trong đầu Thương Lộc bỗng nhớ tới cảnh trong phim 《Ác》, liền buột miệng nói: "...... Cắt nòi giống?"
Bàn tay đang vỗ nhẹ lưng cô của Trì Yến khựng lại một chút, dường như cố nhịn cười: "Tàn nhẫn thật, nhưng cũng không phải là không làm được."
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc không biết đây là đang đùa hay nói thật. Dù sao thì tâm lý của giới nhà giàu bọn họ cũng không thể hiểu nổi, chỉ biết làm theo lệnh mà thôi.
"Được rồi." Trì Yến nhìn thẳng vào đám người trước mặt, nói: "Các người cũng thấy rồi, tôi và cô ấy đang ở bên nhau. Nếu muốn đưa cô ấy đi, thì bảo Thương tiên sinh trực tiếp đến tìm tôi. Nếu ông ấy cảm thấy không hứng thú khi nói chuyện với hậu bối, thì cha mẹ tôi cũng rất sẵn lòng gặp ông ấy."
Trì Yến đã nói đến mức này, đám người kia đương nhiên không dám đắc tội, chỉ có thể nhìn nhau rồi vội vàng rời đi.
Thương Lộc lúc này mới buông tay đang ôm eo Trì Yến ra, lùi về phía sau một bước, cúi đầu không dám nhìn anh.
Trì Yến nhìn bờ vai trắng nõn của cô lộ ra ngoài, hỏi: "Trời lạnh như thế này, sao lại không mặc thêm áo khi ra ngoài?"
Thương Lộc cúi đầu đáp: "Trong phòng khách có bật điều hòa mà."
"Vậy còn không mau vào trong?"
"Ừm." Thương Lộc khẽ đáp, nở nụ cười rồi quay về phòng mình.
Trì Yến cũng đi theo, đặt đồ ăn xuống, rồi sang phòng bên cạnh dắt hai chú chó qua.
Bé Cưng chạy thẳng đến bát cơm đã được chuẩn bị sẵn, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Còn Bé Cưng Lớn thì phe phẩy đuôi, cọ cọ vào người Thương Lộc.
Thương Lộc vuốt v e đầu Bé Cưng Lớn, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trì Yến, hỏi: "Trì Yến, cậu không có gì muốn hỏi tớ sao?"
Trì Yến vừa rửa rau vừa hỏi lại: "Tớ nên hỏi gì đây?"
Thương Lộc ôm chặt Bé Cưng Lớn, cằm tựa lên bộ lông mềm mượt của nó, nhìn bóng lưng Trì Yến: "Hỏi tại sao tớ đột nhiên đi ra ngoài, lại còn diễn một màn kịch trước mặt bọn họ."
Trì Yến phối hợp hỏi: "Vậy tại sao?"
Thương Lộc ngồi thẳng dậy, có chút bực bội: "Trì Yến, cậu có thể nghiêm túc một chút không? Cậu không thấy kỳ lạ chút nào à?"
Trì Yến tắt vòi nước, lấy khăn lau tay, quay đầu lại nhìn cô, hỏi: "Vậy, rốt cuộc là vì sao?"
Ánh mắt hai người giao nhau.
Thương Lộc lại chôn đầu vào lông Bé Cưng Lớn, nói: "Thôi, cậu quay lưng lại đi."
Cô dường như không thể đối diện với ánh mắt của anh, nếu không, có vài lời sẽ không thể nói ra được.
Trì Yến cũng rất phối hợp, quay người lại, chống tay lên bàn, im lặng không nói gì.
Thương Lộc vuốt v e đầu Bé Cưng Lớn, giọng nói nhẹ nhàng: "Bởi vì tớ muốn lợi dụng cậu, muốn kéo cậu xuống nước, để ông ta hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, như vậy ông ta sẽ không dám làm gì tớ nữa."
Trì Yến khẽ cười: "Ra là vậy."
Thương Lộc hỏi: "Cậu không giận sao?"
"Tớ rất vui mà." Giọng điệu của Trì Yến vẫn lười nhác, nói: "Nhưng mà, đại tiểu thư à, cậu không cần phải hạ thấp bản thân mình như vậy. Những lời này hoàn toàn có thể nói theo cách khác."
"Cách gì?" Thương Lộc tò mò.
Giọng nói của Trì Yến khàn khàn, mang theo ý cười mơ hồ, như một giáo viên kiên nhẫn đang gợi ý cho học sinh đáp án chính xác: "Bởi vì cậu muốn tớ hoàn toàn đứng về phía cậu, muốn tớ trở thành đồng minh của cậu."
Tiếng nước chảy trong bồn vang lên, như cố tình làm gián đoạn chủ đề mà cô không dám trả lời.
Thương Lộc chớp chớp mắt, cố tiêu hóa thông tin trong lời nói của Trì Yến.
Một chút tâm tư nhỏ bé bị vạch trần một cách thẳng thắn.
Cô có thể phủ nhận không? Đương nhiên là không.
Mặc dù suy nghĩ "Bạn của tôi không thể làm bạn với người tôi ghét" có vẻ khá trẻ con, nhưng khi Trì Yến lần đầu tiên nói rằng anh ấy và Khương Diệc thực ra không hẳn là bạn, Thương Lộc rõ ràng cảm thấy may mắn.
Không kìm được, Thương Lộc nhẹ nhàng hỏi: "Vậy cậu sẽ như thế sao?"
"Đương nhiên rồi." Câu trả lời không chút do dự. Sau khi im lặng vài giây, anh lại bổ sung: "Tớ là của cậu."
Thương Lộc sững người.
Giống như những gì Trì Yến vừa nói.
Cô muốn anh hoàn toàn đứng về phía mình, muốn anh trở thành đồng minh của mình, nhưng... cũng muốn anh thuộc về mình sao?
Câu "thuộc về" này, rốt cuộc là mang ý nghĩa gì?
Những lời này dường như khác hẳn hai câu trước, nhưng cũng giống như chỉ là lời nói an ủi, khiến cô trong khoảnh khắc không biết phải hiểu thế nào.
Trong lòng cô còn có một giọng nói nhỏ, đang thầm đưa ra một đáp án khác, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, sợ bản thân chỉ đang tự đa tình rồi lại thất vọng.
Dù sao thì, hiện tại, cô không ghét những lời này, cũng không ghét cảm giác này.
Khi Thương Lộc đang ngẩn người, cô phát hiện Bé Cưng không biết từ lúc nào đã ăn hết chỗ thức ăn trong bát, lười biếng leo lên sofa, rồi vươn chân trước nhảy lên bàn trà.
Sau đó...
Thương Lộc chỉ thấy toàn bộ đồ trang điểm mà mình tùy tiện để trên bàn trước khi ra ngoài đã bị đẩy rơi xuống đất.
Hơn nữa, không phải là vô tình làm rơi, mà là Bé Cưng dùng móng vuốt đẩy từng món một xuống, rõ ràng là cố ý.
Thương Lộc: "?!!"
Cô hét lên: "Trì Yến! Ra đây mà xem con trai cậu làm chuyện tốt gì này! Phấn nền và má hồng của tớ bị nó quăng vỡ hết rồi! Cậu phải mua đền cho tớ! Cha nợ thì con trả! À, con nợ thì cha trả!"
"Được rồi được rồi, mua đền, mua nguyên bộ luôn." Trì Yến chẳng mấy bận tâm, bưng một đĩa rau xào từ bếp đi ra: "Bình tĩnh nào, cậu cũng đâu nỡ phạt nó thật."
Thương Lộc không thể phản bác, chỉ đè Bé Cưng xuống, vỗ nhẹ lên mông nó vài cái để răn dạy. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nó, cô nhanh chóng mềm lòng.
Sau khi dạy dỗ xong, Thương Lộc ôm Bé Cưng vào lòng: "Được rồi, lần sau không được làm vậy nữa nha."
Nhưng khi vừa buông tay ra, cô thấy Bé Cưng lần này không nhắm vào đồ trang điểm nữa, mà lại duỗi móng về phía cốc nước của cô.
Thương Lộc: "......?"
Cô hoàn toàn không hiểu nổi, nó lại định giở trò gì nữa đây.
Vì vậy, Thương Lộc chỉ có thể nhìn Trì Yến, dùng ánh mắt để bày tỏ sự nghi hoặc của mình.
Trì Yến cũng lộ vẻ mặt phức tạp, nói: "Văn Nhân Ngôn gần đây nuôi một con mèo, hai ngày trước cho Bé Cưng sang chụp ảnh cùng con mèo đó. Đúng là câu nói kia không sai, 'gần mực thì đen, gần đèn thì rạng', cái tốt thì không học mà chỉ biết học thói hư."
Dù sao đi nữa, một con chó mà trong hai ngày đã học theo thói quen của mèo, chuyện này khiến Trì Yến không dám để Bé Cưng chơi chung với con mèo lắm chiêu của Văn Nhân Ngôn nữa.
Buổi tối.
Thương Lộc ngồi ở cuối giường sấy tóc, nhưng sấy được một lúc liền khó chịu mà tắt máy.
Rất nhanh, cô nhận được tin nhắn của Trì Yến:
[Phòng khách đã dọn xong rồi, cậu có muốn qua đây trước không? Mấy ngày nay cứ ở chỗ tớ đi, dù gì cũng không biết đám người nhà Thương gia có còn đến tìm cậu nữa không.]
Thương Lộc do dự một chút, cảm thấy cũng hợp lý.
Nếu người nhà Thương gia lại đến gõ cửa như hôm nay, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc cô đọc kịch bản.
Vì vậy, Thương Lộc xách theo hai bộ quần áo, đồ vệ sinh cá nhân và mỹ phẩm dưỡng da, rồi gõ cửa phòng Trì Yến, nghiêm túc cúi đầu: "Làm phiền rồi, bây giờ là ăn chực, ngủ nhờ."
Trì Yến lùi lại một bước, nhường cô vào nhà.
Mái tóc nửa ướt của Thương Lộc rủ xuống bờ vai, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra vài giọt nước long lanh, bên ngoài cô mặc chiếc áo ngủ lông xù màu hồng nhạt, bên trong là chiếc váy ngủ mỏng manh màu trắng.
Thương Lộc đi thẳng vào phòng khách, tiện tay đặt đồ lên đầu giường, rồi đưa tay chạm thử vào tấm nệm.
Cứng thật.
Nhưng cũng đành chịu thôi, làm gì có khách nào còn dám đòi hỏi.
Trì Yến khoanh tay đứng ở cửa nhìn cô, hỏi: "Sao rồi, không hài lòng à?"
Thương Lộc cũng chẳng khách sáo: "Nói thật, cứng quá, còn không bằng sofa nhà tớ. Khuyên cậu lần sau nên thay nệm..."
Cô vừa nói vừa lật chăn lên, mới phát hiện dưới lớp chăn chỉ là tấm gỗ, chẳng có nệm gì cả.
Bảo sao lại cứng như vậy, hóa ra chẳng có nệm.
Vì thế, Thương Lộc sửa lại lời: "Khuyên cậu lần sau thêm một cái nệm vào."
Trì Yến đột nhiên nói: "Thật ra cậu có thể ngủ ở phòng tớ. Ga giường và chăn đều mới thay, nệm cũng là loại cao cấp, mềm lắm. Cậu muốn thử không?"
Thương Lộc hơi ngại ngùng, do dự một lát.
Cô nghĩ mình chỉ qua xem thử thôi, xem một chút rồi về.
Thế là cô theo Trì Yến vào phòng ngủ của anh, thử ấn nhẹ lên chiếc nệm. Ngay lập tức, một cảm giác mềm mại đến khó tin lan tỏa khắp cơ thể, khiến khuôn mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Mềm thật, thoải mái thật.
Thương Lộc liền thử ngồi xuống, cảm giác như bản thân sắp chìm vào giấc ngủ luôn vậy.
Huhu! Đây chính là chiếc giường trong mơ của cô!
Ban đầu Thương Lộc có thể chịu đựng chiếc ván giường cứng ngắc, nhưng khi đã chạm vào chiếc nệm mềm mại này, cô không còn cách nào quay lại được nữa.
Thế là Thương Lộc ngẩng đầu nhìn Trì Yến.
Giây tiếp theo, cô đá bay đôi dép lê, lập tức nhảy lên giường, lăn một vòng rồi cuộn mình vào chăn, động tác nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Trì Yến cười nghiêng ngả, đưa tay túm lấy Thương Lộc từ trong chăn lôi ra. Cô lăn một vòng về phía hắn.
Thương Lộc nằm úp mặt lên gối, sống chết không chịu đứng dậy, hét lên: "Trì Yến! Cậu vừa nói tớ có thể ngủ ở đây! Đã nói thì phải giữ lời! Không được nuốt lời!"
Ngay sau đó, Thương Lộc cảm thấy một bàn tay túm lấy vạt áo ngủ của mình, kéo lên không trung.
Do cô không cài nút áo ngủ, cảm giác giữa áo và cơ thể có một khoảng trống khiến cô đột nhiên cảm thấy lành lạnh.
Trời ạ! Trì Yến lại chơi chiêu này sao?
Thương Lộc nhanh trí, thu tay lại và thực hiện một chiêu "ve sầu thoát xác" hoàn hảo.
Trì Yến vẫn đang cầm vạt áo ngủ, nhưng Thương Lộc đã nhanh nhẹn chui thẳng vào chăn của anh, còn khiêu khích nhìn anh: "Giường này là của tớ rồi!"
Thương Lộc không hề nhận ra rằng, do hành động vừa rồi, chiếc váy ngủ rộng thùng thình đã trượt sang một bên, để lộ xương quai xanh trắng nõn cùng vết hằn mờ do móng tay vô tình để lại khi bôi sữa dưỡng thể sau khi tắm. Hình ảnh ấy tạo nên một sức hút thị giác mạnh mẽ.
Trì Yến dở khóc dở cười, cầm chiếc áo ngủ dày nặng ném thẳng lên mặt Thương Lộc, che kín hơn nửa người cô.
Anh xoa đầu cô qua lớp áo ngủ, nghiêm giọng nói: "Tớ đã bảo rồi, sao cậu cứ giành giật làm gì? Tớ chỉ muốn cậu sấy khô tóc, gối đã dính nước rồi kìa."
"Không cần." Thương Lộc thẳng thừng từ chối, hất áo ngủ xuống, nghiêm túc nói: "Tớ ghét nhất là sấy tóc, gió thổi vào mặt rất khó chịu."
Trì Yến không đồng tình, nhắc nhở: "Ngủ khi tóc ướt sẽ bị đau đầu đấy."
"Vậy tớ chờ tóc khô rồi ngủ tiếp." Thương Lộc nói xong liền không kiềm được mà ngáp một cái.
Cả không gian bỗng trở nên yên lặng trong chốc lát.
Trì Yến đưa tay về phía cô: "Đi sấy tóc đi, tớ đảm bảo sẽ không làm gió thổi vào mặt cậu đâu."
Thương Lộc nhìn anh một lúc.
Nghĩ đến việc bản thân ăn của Trì Yến, uống của Trì Yến, giờ còn ngủ nhờ giường của anh ấy, nếu để tóc ướt làm ướt cả giường thì cũng không hay cho lắm.
Thế là Thương Lộc miễn cưỡng kéo áo ngủ, nắm lấy tay Trì Yến rồi đứng dậy, lê đôi dép bước ra ngoài.
Máy sấy đã được cắm sẵn.
Thương Lộc thả mình lên sofa, trông chẳng khác nào một con mèo lười biếng, chẳng buồn quan tâm đ ến điều gì.
Trì Yến bắt đầu sấy từ phần đuôi tóc và đỉnh đầu, cẩn thận không để gió thổi vào mặt cô.
Cảm nhận từng ngón tay anh luồn qua từng sợi tóc cùng luồng gió ấm áp, thực ra cũng khá dễ chịu.
Đại tiểu thư bắt đầu lim dim mắt, càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ.
Rất nhanh, Trì Yến đã sấy đến phần tóc bên cạnh.
Anh giữ một khoảng cách chừng một centimet giữa tay và khuôn mặt Thương Lộc, ngăn luồng gió bằng mu bàn tay. Thỉnh thoảng, anh tinh tế điều chỉnh hướng gió khi vuốt nhẹ mái tóc cô.
Bất chợt, Thương Lộc nhỏ giọng nói: "Trước đây tớ từng đóng vai thợ cắt tóc, phải đến tiệm học việc hơn nửa tháng. Lúc gội đầu cho khách, tớ lỡ để nước chảy xuống cổ cô ấy. Lúc sấy tóc, cô ấy mắng tớ không ngừng, nói tớ là kẻ không được mẹ dạy dỗ, việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong. Cô ấy còn hỏi tớ có biết bộ quần áo cô ấy mặc đắt thế nào không, bảo rằng tiền lương mấy tháng của tớ cũng không đền nổi.
Nhưng thực ra, cô ấy mặc đồ giả. Tớ cũng không vạch trần, chỉ im lặng nghe cô ấy mắng. Bởi vì nhân vật tớ đóng là một người hay bị khách hàng gây khó dễ vô cớ, tớ không giỏi diễn xuất, nên tớ nghĩ muốn hóa thân vào nhân vật thì phải thực sự trải nghiệm cảm giác đó. Cuối cùng, tớ đã diễn rất tốt. Lúc đó tớ chỉ là một diễn viên phụ, nhưng vì vai diễn nhỏ này mà đạo diễn chú ý đến tớ, còn mời tớ vào vai nữ số 2 trong bộ phim mới."
"Tớ thấy cậu rất tuyệt mà. Rất nhiều người thích cậu, họ đều thấy cậu giỏi, kể cả vị đạo diễn đó cũng đánh giá cao sự nỗ lực của cậu." Trì Yến khen ngợi rồi hỏi: "Thế sau đó thì sao? Cậu có nhận vai nữ số 2 đó không?"
"Tớ từ chối rồi." Thương Lộc khẽ mím môi, nhắm mắt lại.
Bởi vì khi đó, Khương Diệc bảo cô đóng một bộ phim thần tượng đang rất hot, Thương Lộc đã đi theo một con đường khác.
Điều trớ trêu là, người được Tống Trạch Khiêm khen ngợi - Lữ Thi, vai diễn giúp cô ấy giành giải thưởng danh giá ở tuổi 17, chính là vai diễn nữ số 2 này. Sau khi bị Thương Lộc từ chối, đạo diễn đã giao nó cho Lữ Thi.
Nhưng nhiều năm sau, Thương Lộc lại nhờ vào vai diễn trong bộ phim 《Đường Đời》 - một nhân vật có tính cách tương tự, để nhận được sự công nhận của khán giả lẫn giới chuyên môn. Cô thậm chí còn có tư cách cạnh tranh với Lữ Thi trên cùng một sân khấu, và còn giành chiến thắng.
Vì vậy, những chuyện trước đây, dù có phải là do số phận sắp đặt hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Những gì thuộc về cô, cuối cùng cũng đến theo một cách khác. Nên cũng chẳng có gì phải tiếc nuối cả.
Những ngày gần đây đọc kịch bản mệt mỏi, giờ được Tống Trạch Khiêm chọn, trong lòng Thương Lộc như trút được tảng đá lớn. Cô cảm thấy cả cơ thể và tâm hồn đều nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cơn buồn ngủ kéo đến không ngừng, mí mắt vốn đã nặng trĩu, giờ phút này càng không thể mở nổi.
Thương Lộc chìm vào giấc ngủ sâu.
Trì Yến nhìn chiếc sofa trong nhà mình. Ban đầu anh tưởng rằng Thương Lộc thích loại sofa này nên đã mua một chiếc lớn hơn bình thường.
Trì Yến vỗ nhẹ vào vai Thương Lộc, nói: "Dậy đi, vào phòng rồi ngủ."
Thương Lộc mơ màng chỉ trở mình, ngước mắt nhìn anh, nhưng nhanh chóng giơ tay che mặt vì ánh đèn quá chói.
Chưa đầy nửa phút, tiếng thở đều đều lại vang lên.
Thương Lộc cứ thế ngủ luôn trên sofa, tay còn đặt lên mặt.
Ánh mắt Trì Yến dừng lại ở ngón trỏ của cô, chiếc nhẫn Gạo Kê làm vẫn được đeo ngay ngắn trên tay.
Anh cúi đầu nhìn tay trái của mình, khóe môi khẽ cong lên. Sau đó, anh cúi xuống, bế Thương Lộc từ sofa về phòng mình.
Sau khi đặt cô lên giường và đắp chăn cẩn thận, Trì Yến nhẹ nhàng đóng cửa rồi quay lại phòng khách, tùy ý nằm xuống chiếc giường gỗ đơn giản.
Chưa đầy nửa phút, Trì Yến lại ngồi dậy.
Anh xỏ dép lê, đá chiếc nệm dưới giường vào sâu bên trong, còn cẩn thận lật mấy cái hộp giấy và nhét kín chỗ đó. (ủa anhhhhh)
Ừm, vậy là được rồi.
Hiện tại có thể yên tâm ngủ.
*
Buổi sáng tỉnh lại.
Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, Thương Lộc lười biếng mở mắt, nhưng khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng, cô lập tức trợn tròn mắt.
Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, ngồi dậy từ trên giường, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.
Cô thực sự đã ngủ quên trên sofa trong tiếng ồn của máy sấy tóc sao?
Thương Lộc từng trải qua một khoảng thời gian dài khó ngủ, hoặc hay tỉnh giấc giữa đêm vì những giấc mơ lạ. Dù tình trạng này đã thuyên giảm nhiều, nhưng cô cũng đã rất lâu rồi không được trải nghiệm cảm giác ngủ một giấc đến sáng mà không mộng mị như vậy.
Thương Lộc vừa định rời giường thì chợt cảm thấy có thứ gì đó dán trên trán mình.
Cô sờ lên trán và lấy ra một tờ giấy ghi chú nhỏ, cảm thấy vô cùng cạn lời.
Thời đại nào rồi mà còn để lại lời nhắn bằng giấy dán như thế này chứ? Không thể nhắn tin cho cô sao? Đã vậy còn dán thẳng lên trán cô nữa chứ!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, tâm trạng của Thương Lộc lập tức trở nên vui vẻ.
【 Tớ đi làm rồi, bữa sáng ở trong bếp, đã mua cho cậu sủi cảo tôm và xíu mại trứng muối mà cậu thích. 】
Cô vô thức nuốt nước bọt.
Thương Lộc xỏ dép lê, nhanh chóng đi rửa mặt rồi lao thẳng vào bếp, mang ra bữa sáng nóng hổi.
Hai chú cún cưng, Bé Cưng và Bé Cưng Lớn, mỗi con nằm một bên sofa, trông có vẻ đang ngủ nhưng lại bị cô làm ồn mà tỉnh giấc.
Thương Lộc chắp tay trước ngực, nghiêm túc xin lỗi: "Chị không cố ý làm phiền hai đứa đâu, xin lỗi nhé, ngủ tiếp đi."
Cô cắn một miếng sủi cảo tôm, má phồng lên vì đầy thức ăn, trong khi tay lướt điện thoại lướt vòng bạn bè.
Một ngày tuyệt vời bắt đầu!
Trang cá nhân của Tống Trạch Khiêm cũng vừa được cập nhật.
《 Ác 》
Chị cả [ đã xác định ], Anh cả [ đã xác định ], Anh thứ [ chưa xác định ], Chị hai [ chưa xác định ], Em gái út [ đã xác định ].
Thương Lộc lập tức quay lại khung chat, quả nhiên phát hiện có một đống tin nhắn từ Hứa Tắc đã gửi cho cô từ tối qua.
[ Hứa Tắc ]: Hợp tác vui vẻ nhé.
Thương Lộc: "?!"
Cô ngay lập tức hiểu ra vấn đề và gần như trả lời tin nhắn trong giây lát.
[ Thương Lộc ]: Anh cả! Là anh sao? Đại ca của tôi!!!
Hứa Tắc gửi lại một icon kèm theo một câu đùa.
[ Hứa Tắc ]: [ Chó nhỏ vẫy đuôi chạy ]
[ Hứa Tắc ]: Chị cả là chị Tưởng Tinh.
Thương Lộc: "!"
Không ngờ đến bất ngờ này!
Được hợp tác cùng Tưởng Tinh, Hứa Tắc và đạo diễn là Tống Trạch Khiêm, lần này toàn là người quen!
Nói cách khác, trong đoàn phim sắp tới, cô có thể...
Muốn làm gì thì làm!
Trong lòng Thương Lộc vô cùng vui vẻ, cô không mải mê lướt điện thoại mà nhanh chóng ăn hết chiếc xíu mại cuối cùng, rồi ôm lấy kịch bản để tiếp tục nghiên cứu.
Cảnh quay sắp tới khiến Thương Lộc càng thêm mong chờ, cũng càng dốc hết tâm sức để hóa thân vào nhân vật.
*
Ngày hôm sau.
Tại nhà họ Thương.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 50 của Thương Ngạn. Trong giới thượng lưu, việc nhận được thiệp mời đến buổi tiệc này được xem là một niềm vinh hạnh.
Phải biết rằng, với vị thế hiện tại của nhà họ Thương, không ít thương nhân đang tìm cách nịnh bợ.
Căn biệt thự được trang hoàng từ trong ra ngoài, với tông màu xanh lam nhạt làm chủ đạo. Hoa tươi và những món tráng miệng ngọt ngào được bày biện khắp nơi.
Ngay cả Thương Ngạn hôm nay cũng mặc một bộ vest xanh lam nhạt, vì đây là màu sắc mà vợ ông yêu thích nhất.
Gương mặt ông hôm nay không còn vẻ lạnh lùng và sát khí thường ngày, mà thay vào đó là nụ cười nhẹ nơi khóe mắt, trông giống như một người đàn ông trung niên hòa ái và thân thiện.
Nếu không quen biết Thương Ngạn, chắc hẳn ai cũng sẽ bị vẻ ngoài này đánh lừa.
Khách khứa liên tục đến chào hỏi, cả người quen lẫn người lạ. Nụ cười trên gương mặt Thương Ngạn vẫn giữ nguyên, nhưng ánh mắt ông không ngừng nhìn về phía cửa.
Ông đang chờ đợi.
"Cha" Thương Mộ bước tới, cố tình tỏ ra nghi hoặc: "Người đang đợi ai sao?"
Hiếm khi Thương Ngạn lại ôn hòa với con trai mình, ông đáp: "Rất nhanh thôi, ta sẽ nhận được tin tức từ mẹ con."
Thương Mộ cúi mắt, ngoan ngoãn nói: "Thật tốt quá, chúc mừng cha."
Ánh mắt Thương Ngạn hiện lên vẻ hài lòng khi nhìn con trai mình.
Trước đây, Thương Mộ cũng từng ngang bướng, dù đã bị đánh không ít lần, nhưng sau khi bị nhốt một tuần, cậu ta trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
Có vẻ như, hình phạt về tinh thần đôi khi lại khắc sâu hơn những vết đau trên thân thể.
Thương Mộ tiếp tục hỏi: "Em gái hôm nay có về không ạ?"
Thương Ngạn tỏ vẻ thờ ơ: "Tùy nó thôi."
Thương Mộ tỏ ra ngạc nhiên, hỏi lại: "Người thay đổi ý định rồi sao?"
"Trì gia đã nắm trong tay mảnh đất mà chúng ta nhắm tới từ lâu. Chỉ là một đứa con gái thôi, đổi lại lợi ích lớn như vậy cũng xứng đáng." Thương Ngạn cười nhạt, nói tiếp: "Coi như nó cũng có chút bản lĩnh, khiến người thừa kế nhà họ Trì vì nó mà chịu nhượng bộ. Con cũng nên học hỏi em gái con, ít nhất là giỏi hơn con nhiều. Không giống như con, trước đây lại đi yêu một cô gái xuất thân nghèo hèn, làm sao xứng với nhà họ Thương?"
"Vâng, cha nói rất đúng." Thương Mộ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cố ý dẫn câu chuyện về phía Trì Yến: "Có điều, tính tình của Tiểu Trì tổng nổi tiếng là quái gở. Hôm nay anh ta đến đây nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa chủ động chào hỏi chúng ta. Liệu anh ta có thực sự nghiêm túc với em gái không, hay chỉ là hứng thú nhất thời?"
Ánh mắt Thương Ngạn liếc nhìn Trì Yến ở phía xa, sau đó thản nhiên nói: "Ta cũng không có ý định để nó cưới con gái ta."
Trong mắt Thương Ngạn, Trì Yến chỉ là một công cụ để mang lại lợi ích.
Còn con gái mình, chỉ là món đồ chơi trong tay mà thôi.
*
Một ly rượu được đưa đến trước mặt.
Trì Yến giơ tay nhận lấy, hời hợt chạm ly với người đối diện, nhưng không uống mà chỉ hỏi: "Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Đương nhiên rồi." Thương Mộ nở nụ cười xã giao đầy lịch sự, hạ giọng hỏi: "Tại sao anh lại nhường miếng đất đó? Thương Lộc biết chắc chắn sẽ không vui đâu."
Trì Yến mỉm cười đáp lại: "Đơn giản vì mảnh đất đó có vấn đề. Tôi vất vả lắm mới tìm được một kẻ ngu ngốc để nhận lấy mớ rắc rối này. À, xin lỗi nhé, hy vọng những lời tôi vừa nói không làm cậu phật lòng."
Dù là xin lỗi, nhưng trong lời nói lại chẳng có chút chân thành nào.
"Đương nhiên là không." Thương Mộ uống cạn ly rượu, tiếp tục nói: "Tài sản của Thương gia sẽ được phân chia theo như thỏa thuận trước đó..."
Trì Yến thản nhiên xua tay: "Cậu cứ nói chuyện này với Thương Lộc đi. Tôi chẳng hứng thú gì với tài sản của Thương gia đâu. Lúc đó tôi chỉ muốn xem thành ý của cậu mà thôi."
Để tránh khiến Thương Ngạn nghi ngờ, Thương Mộ không ở lại lâu bên cạnh Trì Yến. Sau khi trao đổi vài câu, anh ta liền đứng dậy và rời đi, hướng về một đối tác khác để tiếp tục trò chuyện.
Bữa tiệc sinh nhật vẫn tiếp diễn.
Mọi thứ diễn ra nhàm chán và lặp đi lặp lại.
Nhưng Trì Yến vẫn tỏ ra hợp tác, vỗ tay hưởng ứng, giả vờ hứng thú với tất cả mọi thứ, nể mặt Thương Ngạn.
Mãi cho đến khi bữa tiệc sắp kết thúc.
Quản gia của Thương gia bỗng tiến đến bên cạnh Thương Ngạn, hạ giọng nói vài câu.
Khuôn mặt già nua với những nếp nhăn hằn sâu hôm nay lại hiện lên một nụ cười chân thật, thậm chí còn có chút xúc động, liên tục nói: "Mau! Mau mời vào! Mời vào trong!"
Những vị khách khác cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc là nhân vật tôn quý nào mà có thể khiến Thương Tổng thất thố như vậy? Vì thế, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Một ông lão ngoại quốc với bộ râu dài bước vào, trên người mặc một chiếc áo khoác sờn cũ, hoàn toàn không phù hợp với không gian sang trọng nơi đây.
Ông lão tiến đến trước mặt Thương Ngạn, cúi người nói: "Thương tiên sinh, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
"Thầy, mau đứng dậy đi!" Thương Ngạn, từ trước đến nay luôn cùng vợ gọi ông là thầy Elvis, vội vàng đưa tay đỡ ông, trong lòng không kìm được sự nóng ruột mà hỏi: "Nghe quản gia nói, thầy có một bức thư từ vợ tôi muốn gửi lại cho tôi?"
Elvis gật đầu, từ trong túi áo khoác lấy ra một phong thư đã úa vàng, kính cẩn đưa cho Thương Ngạn.
Trên gương mặt Thương Ngạn hiện lên nụ cười hạnh phúc, đồng thời trong lòng cũng bừng tỉnh.
Thảo nào... Thảo nào khi ấy ông ta tìm khắp các công ty chuyển phát nhanh để gửi thư, thậm chí điều tra những người bạn cũ của vợ mình, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào về bức thư ấy. Hóa ra, cô ấy đã giao nó cho thầy bảo quản.
Khi đưa tay nhận lấy phong thư, ông ta thậm chí cảm thấy tay mình có chút run rẩy.
Ông ta đã chờ đợi bức thư này suốt bao năm qua.
Hơn hai mươi năm, cuối cùng ông ta cũng đợi được rồi.
***
Có tiến triển lớn rùi~~~ Lộc Lộc đang sợ hãi chưa dám đối diện với lòng mình thôi, chứ tình cảm ai nhìn vào cũng thấy rõ mồn một :))