Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 71: Chương 65:Lá thư 20 năm trước




Trì Yến đầy hứng thú nhìn về phía bức thư, trong không gian tĩnh lặng, giọng nói của anh vang lên như một giai điệu lạ: "Thương tổng đây là đang chuẩn bị bài phát biểu đặc biệt sao?"

 

Nói rồi, anh vỗ tay trước tiên.

 

Bởi vì Thương Ngạn vừa nãy quá mức xúc động, lời nói sau đó cũng lộn xộn, ngoài mấy người đứng gần hắn nhất, chẳng ai nghe rõ ông ta và Elvis đã nói gì.

 

Mà trong tình huống này, ai lại không muốn lấy lòng nhà họ Trì? Thế nên mọi người liền răm rắp làm theo Trì Yến, từng tràng pháo tay nối tiếp nhau vang lên, cứ như sắp có một vị lãnh đạo lên phát biểu vậy.

 

Thương Mộ cúi đầu, khóe môi khẽ run, cố gắng kiềm chế.

 

Quả nhiên, người nhà họ Trì luôn nghĩ gì làm nấy, tư duy khác thường đến mức không ai hiểu nổi. Nhưng... cũng rất hợp với Thương Lộc.

 

Trên mặt Thương Ngạn thoáng vẻ xấu hổ.

 

Trong tình cảnh này, ông ta nào còn tâm trí để xã giao vô nghĩa nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh để đọc bức thư vợ mình để lại.

 

Thế nhưng, Trì Yến đã khuấy động bầu không khí đến mức này, gần như tất cả khách mời đều đổ dồn ánh mắt về phía ông ta, nên ông ta buộc phải nói vài lời để ứng phó.

 

Thế là Thương Ngạn tùy tiện công bố một sự kiện: "Thương gia dự định trích 10% lợi nhuận từ các ngành công nghiệp mới trong nửa cuối năm để làm từ thiện. Mọi khoản thu chi sẽ được công khai minh bạch và chấp nhận mọi hình thức giám sát. Nếu ai có hứng thú, xin hãy tham gia cùng chúng tôi."

 

Nói xong, ông ta gật đầu, rồi nói: "Mọi người cứ thoải mái, tôi xin phép..."

 

"Lĩnh vực từ thiện nào vậy?" Trì Yến dường như rất hứng thú, tiến lên hỏi thẳng: "Chú Thương có thể giải thích chi tiết cho cháu không?"

 

Giờ phút này, lòng Thương Ngạn như có lửa đốt. Ông ta biết rõ Trì Yến chẳng hề quan tâm đ ến các dự án từ thiện của nhà họ Thương, nhưng không biết anh lại đang ôm mưu đồ gì. Ông ta liền nói thẳng: "Tôi không khỏe, để hôm khác nói."

 

Không cho Trì Yến cơ hội nói thêm, Thương Ngạn cầm lá thư, xoay người bước nhanh lên lầu.

 

Có lẽ vì quá vội vàng, đi chưa được bao xa, ông ta đã trượt chân, suýt nữa ngã nhào, trông khá chật vật.

 

Bóng dáng Thương Ngạn dần khuất xa, biến mất trong tầm mắt mọi người.

 

Thương Mộ quay sang Elvis, lễ phép nói: "Làm phiền ngài rồi. Tôi đã chuẩn bị một ít quà, sẽ nhờ người đưa ngài về."

 

"Không cần." Elvis xua tay từ chối, ánh mắt nhìn quanh biệt thự, rồi hỏi: "Ở đây có rượu ngon không? Cho tôi hai bình, tôi sẽ không từ chối đâu."

 

Thương Mộ gật đầu đồng ý, quay sang quản gia: "Chuẩn bị xe cho tiên sinh trước, tôi sẽ dẫn ông ấy vào hầm rượu chọn vài bình."

 

"Vâng ạ." Quản gia đáp rồi rời đi.

 

Chẳng mấy chốc, Thương Mộ đã cùng Elvis chọn được mấy bình rượu ngon.

 

Elvis không hề khách sáo, cầm lấy rượu, vui vẻ nói: "Tuy tôi thích uống rượu, nhưng các cậu còn trẻ thì nên uống ít thôi, nhất là lúc buồn. Uống nhiều quá dễ sinh ảo giác, nên phải biết kiểm soát."

 

Thương Mộ sững người, bèn hỏi: "Ông đang nói gì vậy? Tôi không hiểu."

 

Elvis cười, lắc đầu: "Không hiểu cũng không sao. Tôi chỉ nói vu vơ thôi. Nhưng nhớ kỹ, có những chuyện không thể nóng vội, không đáng. Uống say không phải là giải thoát, cũng giống như cái chết không phải là lối thoát. Chỉ khi tỉnh táo mà sống thì mới cảm nhận được nỗi đau trọn vẹn."

 

Nói rồi, ông ta lắc lư bình rượu trong tay, bước ra ngoài, chỉ để lại một câu cuối cùng: "Thiếu gia, tôi hiểu cậu. Cậu làm việc thường cảm tính, không màng hậu quả. Thay vì thế, cậu nên hỏi ý kiến của đối tác của mình đi."

 

Nhìn bóng lưng Elvis rời đi, Thương Mộ siết chặt tay, ánh mắt tối lại.

 

Lúc anh tìm được Elvis, đối phương không hề do dự mà đồng ý, với điều kiện là được xem bức thư kia để đảm bảo rằng Thương Lộc sẽ không bị tổn hại.

 

Ngoài chuyện này ra, anh muốn làm gì, dường như đã bị ông ấy đoán được.

 

Anh đã chuẩn bị sẵn loại thuốc từng được dùng để điều trị bệnh tâm thần, nhưng vì tác dụng phụ quá lớn, dễ gây ảo giác, thậm chí nếu dùng quá liều có thể làm tổn thương não, nên dần dần bị thị trường đào thải.

 

Thương Mộ ban đầu định cho Thương Ngạn uống một liều lớn, nếu có thể khiến ông ta phát điên thì càng tốt.

 

Bất kể cái giá nào, anh cũng chấp nhận.

 

Nhưng lời nói của Elvis vừa rồi đã khiến anh tỉnh ngộ.

 

Bị điên hay chết đi, thực chất đều là sự giải thoát, quá dễ dàng cho kẻ đó.

 

Chỉ có một cuộc sống dài dằng dặc, mang theo vô tận hối hận, mới có thể dày vò lý trí và linh hồn của một người.

 

Giống như anh, giờ khắc này, đời đời kiếp kiếp.

 

 

Thư phòng.

 

Chiếc đồng hồ lớn màu đen treo trên tường, kim giây mỗi lần nhích đều phát ra âm thanh chói tai.

 

Đây là một chiếc đồng hồ rất cổ, giống như nhiều đồ vật trong căn phòng này, suốt hơn hai mươi năm qua không hề thay đổi.

 

Bởi vì Thương Ngạn hy vọng, nếu linh hồn thực sự tồn tại, vợ ông ta vẫn có thể nhận ra đây là ngôi nhà của họ.

 

Thương Ngạn đặt bức thư lên bàn, khóa cửa lại.

 

Vừa rồi dưới lầu, trước ánh mắt chăm chú của vô số khách khứa, ông ta đã rất nóng lòng muốn đọc bức thư này.

 

Hơn hai mươi năm qua, ông ta luôn chờ đợi bức thư này.

 

Nhưng khi thực sự nhận được, ngoài sự mong chờ bao năm, lại có thêm chút sợ hãi.

 

Vì vậy, ông ta thắp một cây hương an thần, rửa tay và mặt thật sạch, ngẩng đầu nhìn vào tấm gương, thấy khuôn mặt già nua của mình, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét bản thân.

 

Ông ta đã già rồi, gương mặt đầy nếp nhăn, ngay cả tóc cũng thưa thớt, chẳng còn chút dáng vẻ của tuổi trẻ.

 

Nhưng trong lòng ông ta, vợ mình mãi mãi là hình ảnh đẹp nhất.

 

Cuối cùng, ông ta cẩn thận lau sạch bức ảnh chụp chung của hai người trên bàn, rồi mới ngồi xuống, cầm lá thư lên.

 

Ông ta nhẹ nhàng mở thư ra, vừa nhìn thấy dòng chữ đầu tiên, đôi mắt đã đỏ hoe.

 

[ 24 năm sau A Ngạn mở bức thư này, chúc ông lão nhỏ của em, A Ngạn, sinh nhật tuổi 50 vui vẻ! ]

 

Là bà ấy.

 

Nét chữ quen thuộc, cách xưng hô thân mật chỉ thuộc về hai người họ, và cả thói quen viết thư không bao giờ để ý hình thức.

 

Những bức thư bà từng viết, mỗi một lá đều được ông ta cất giữ cẩn thận.

 

Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy nét chữ ấy, nhưng hai người đã âm dương cách biệt.

 

Thương Ngạn vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt, sợ nước mắt rơi xuống làm bẩn món quà cuối cùng vợ để lại.

 

Bàn tay ông ta run rẩy, cầm lấy lọ thuốc trên bàn, nuốt hai viên, nhắm mắt để ổn định cảm xúc.

 

Đợi một lúc, ông ta tiếp tục đọc.

 

[ Bây giờ chắc em cũng là một bà lão rồi, trong mắt A Ngạn, em vẫn là người đẹp nhất chứ? ]

 

Giọng ông ta khàn đặc: "Đương nhiên rồi, em mãi mãi là người đẹp nhất, và anh mãi mãi chỉ yêu mình em."

 

Chẳng sợ biết rõ đây chỉ là một bức thư, dù có nói gì bà ấy cũng không thể nghe thấy, nhưng ông ta vẫn không kìm được mà đáp lại lời bà.

 

[ Mấy năm nay có ngoan ngoãn nghe lời không? Ra ngoài xã giao không được uống quá nhiều rượu, mỗi ngày phải ăn sáng, định kỳ kiểm tra sức khoẻ, có phải vẫn giống như trước đây, phải để em nhắc nhở mới làm không? ]

 

Phía sau còn vẽ một biểu cảm giận dỗi nhỏ.

 

Từng câu chữ trong bức thư như thể vang lên bên tai ông ta, giọng nói dịu dàng của vợ ngày nào.

 

Ông ta vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm: "Anh đã nghe lời em, tất cả những điều đó anh đều làm được. Giờ anh rất giỏi, đi xã giao không ai dám ép anh uống rượu nữa. Nhưng mà, mỗi khi nhớ đến em, anh lại uống một chút. Nhưng canh giải rượu do người hầu trong nhà nấu thì dở tệ, chẳng ai sánh được với em cả."

 

Những dòng thư tiếp theo vẫn là những lời lải nhải đầy quan tâm.

 

......

 

[ Ông chú già Thương Ngạn 50 tuổi, anh có còn yêu em mỗi ngày không? Có cùng em kỷ niệm từng năm không? Có nhớ rõ từng ngày kỷ niệm quan trọng không? Trong nhà có trồng loài hoa em thích nhất không? Lần cuối cùng hôn em là trong vòng ba ngày qua chứ? Nếu không làm được, em sẽ giận đấy. ]

 

Từng chữ, từng câu, đều khiến Thương Ngạn cảm nhận được tình yêu sâu đậm và hạnh phúc ngọt ngào, hoàn toàn chìm đắm trong đó.

 

Dường như vợ ông chưa bao giờ rời xa, mà vẫn mặc chiếc váy liền nhẹ nhàng như trong ký ức, mỉm cười làm nũng với ông ta như ngày nào.

 

Đối với Thương Ngạn mà nói, thiên đường nhân thế cũng chỉ đến thế này mà thôi.

 

Những năm tháng chờ đợi và dày vò, những nỗi đau đớn trong lòng ông ta, đều được xoa dịu bởi bức thư tràn đầy tình yêu này.

 

Nhưng những dòng tiếp theo, nội dung đã thay đổi, không còn là về ông ta, mà là về con cái.

 

[ Viết cho anh bức thư này, con gái chúng ta đã được năm tháng trong bụng em rồi. Em mong chờ ngày con ra đời, cũng không biết Tiểu Mộ có ghen không nữa. Nhưng Tiểu Mộ là đứa trẻ thông minh, nhất định sẽ trở thành một người anh tốt. Giống như anh trong lòng em vậy, dù em không có anh trai, nhưng vì có A Ngạn, mỗi ngày em đều hạnh phúc.

 

Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta dẫn Tiểu Mộ đi công viên giải trí không? Đó là một trong những ngày hạnh phúc nhất trong ký ức của em. Tiểu Mộ vốn không thích nói chuyện, nhưng hôm đó, thằng bé thực sự rất vui. Mấy năm nay, chúng ta có thường xuyên dẫn con đi chơi không? Nhưng giờ con cũng đã trưởng thành, có lẽ đã lập gia đình rồi, không biết con có còn thích công viên giải trí nữa không, hay bây giờ thích cô gái như thế nào. Có lẽ, anh và em đều đã biết câu trả lời rồi nhỉ.

 

Còn về Tiểu Lộc, con gái thường nhạy cảm và tinh tế hơn, nên anh phải kiên nhẫn với con bé nhé. Khi dạy dỗ Tiểu Mộ, anh nghiêm khắc thế nào thì hãy bớt lại một chút. Nếu anh tỏ ra quá lạnh lùng, con bé sẽ sợ đấy. Hãy nhớ mỗi ngày đều mỉm cười với con nhé.

 

Chúng ta đã cùng con trải qua mọi sinh nhật chưa? Có từng tham gia tất cả các hoạt động ở trường của con không? Trong những giai đoạn quan trọng của cuộc đời con, chúng ta có luôn đứng phía sau để ủng hộ và trở thành niềm tự hào của con chưa? Dù con cái có xuất sắc hay không, điều quan trọng là chúng phải sống hạnh phúc.

 

Nói đến đây, em cũng cảm thấy mình lải nhải quá rồi. Nhưng em tin rằng chúng ta chắc chắn sẽ làm được. Bọn trẻ sinh ra là kết tinh từ tình yêu của chúng ta, và chúng sẽ là những đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian. Em tin anh, cũng tin vào chính mình, rằng chúng ta nhất định sẽ là những bậc cha mẹ tuyệt vời.]

 

Bức thư rơi xuống mặt bàn từ trong tay, Thương Ngạn muốn đưa tay nhặt lại, nhưng cánh tay lại vô lực.

 

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, dường như chỉ trong chớp mắt.

 

Đứa trẻ đó... là con của ông ta và vợ.

 

Phải mất hơn hai mươi năm, ông ta mới thực sự nhận ra điều này.

 

Nửa bức thư là viết cho ông ta, nửa còn lại là dành cho hai đứa con.

 

Vợ của ông ta yêu ông ta rất nhiều, nhưng cũng yêu hai đứa nhỏ chẳng kém.

 

Những điều bà ấy dặn dò trong thư, bà ấy tin ông ta có thể làm được, nhưng dường như, ông ta chẳng làm được gì cả.

 

Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức buổi tiệc đã tàn, khách khứa cũng lần lượt ra về.

 

Tiếng gõ cửa vang lên, Thương Mộ bước vào.

 

Anh cúi đầu, cung kính hỏi: "Cha, khách khứa đã về hết rồi, cha tìm con có chuyện gì sao?"

 

Thương Ngạn nói: "Ngẩng đầu lên."

 

Thương Mộ không dám trái lời, lập tức ngẩng đầu, nhưng khi ánh mắt chạm vào ánh nhìn của cha, anh không giấu nổi sự ngạc nhiên: "Cha, người... sao vậy?"

 

Thương Ngạn không trả lời mà chỉ hỏi: "Mày có biết trong thư của mẹ viết gì không?"

 

Thương Mộ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Con không biết."

 

Ánh mắt Thương Ngạn lại hướng về bức thư trên bàn, giọng nói lạnh lùng: "Có thể đoán thử."

 

Thương Mộ suy đoán: "Thái độ của cha làm con thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ bức thư này có vấn đề gì sao?"

 

Thương Ngạn im lặng.

 

Thương Mộ bỗng hiểu ra: "Có phải là liên quan đến Elvis không? Bức thư này đã ở trong tay ông ta nhiều năm, thật giả khó phân biệt. Lẽ nào trong thư nhắc đến việc chia tài sản cho ông ta? Chắc chắn là giả, cha!"

 

"Bất hiếu!" Thương Ngạn đập mạnh xuống bàn: "Mày đang đoán mò cái gì vậy? Trong lòng mày chỉ nghĩ đến tài sản thôi sao? Thật uổng công mẹ lo lắng cho mày trong thư!"

 

Thương Mộ lập tức cúi đầu, tỏ thái độ nhận lỗi.

 

Nhìn con trai như vậy, Thương Ngạn lại càng thất vọng.

 

Một kẻ ích kỷ và ngu ngốc, hoàn toàn không giống với hình ảnh "thông minh" mà vợ từng nhắc đến trong thư.

 

Còn con gái hắn thì càng tệ hơn, chẳng thèm học hỏi gì về công việc kinh doanh của gia đình, lại chạy theo ngành giải trí, làm một nghệ sĩ hạng xoàng.

 

Nghĩ đến đây, lòng Thương Ngạn lạnh toát.

 

Kể từ khi vợ qua đời, ông ta đã nuôi dạy con cái thành ra thế này sao?

 

Nếu bà ấy còn sống, khi nhìn thấy hai đứa con chẳng ra gì, bà ấy sẽ thất vọng biết bao nhiêu...

 

Ông ta chọn cách phớt lờ những mong muốn của thê tử, cho rằng tất cả là do hai đứa con không đủ xuất sắc.

 

Như để trút giận, mọi thứ trên bàn đều bị ông ta hất thẳng vào người Thương Mộ.

 

Anh chỉ lặng lẽ cúi đầu, im lặng chịu đựng tất cả, thậm chí không phát ra một tiếng rên, bình tĩnh lắng nghe những lời trách móc và sỉ nhục từ cha mình.

 

Nhưng thái độ của Thương Ngạn bỗng nhiên thay đổi.

 

Khi cơn giận đã qua đi, ánh mắt ông ta bỗng trở nên dịu dàng, vươn tay vuốt nhẹ bờ vai Thương Mộ, hỏi: "Có đau không? Cha không cố ý."

 

Thương Mộ đáp: "Cha dạy dỗ là đúng, là con không biết suy nghĩ nên mới nói ra những lời không hay."

 

Những lời này như xoa dịu cơn giận trong lòng Thương Ngạn, khiến ông ta mỉm cười: "Con hiểu chuyện hơn em gái con nhiều. Cha nghiêm khắc với các con là vì yêu thương các con, chỉ là đôi khi cách làm có phần cực đoan. Con hiểu cho cha chứ? Con sẽ không trách cha chứ?"

 

Thương Mộ vẫn nói những điều mà Thương Ngạn muốn nghe: "Đương nhiên là không. Nhờ có cha mà con được hưởng những thứ mà cả đời nhiều người cũng không thể chạm tới. Con thực sự cảm thấy mãn nguyện. Cha dạy dỗ con, đó là điều nên làm."

 

Những lời này khiến Thương Ngạn nở nụ cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng bớt đi vẻ dữ tợn. Ông ta lẩm bẩm: "Thật tốt quá. Con hiểu được tình yêu của cha, con chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này, thật tốt quá."

 

 

Mới sáng ngày ra, Bé Cưng lại gây rắc rối.

 

Trong phòng khách, mấy cái ly bị đổ nghiêng, chiếc xe đẩy nhỏ mà Trì Yến chuẩn bị để đựng đồ ăn vặt cho Bé Cưng cũng bị làm cho lộn xộn.

 

Thương Lộc lập tức tóm lấy Bé Cưng và mắng cho một trận, sau đó đi dọn dẹp mớ hỗn độn.

 

Kết quả, chỉ sơ ý một chút, Bé Cưng đã biến mất không dấu vết.

 

"Bé Cưng?" Thương Lộc ngạc nhiên gọi lớn, rồi quay sang Bé Cưng Lớn, đưa cho nó vài miếng bánh quy cho chó, hỏi: "Em có thấy Bé Cưng không?"

 

Chú chó Samoyed trắng mập mạp nuốt chửng đống bánh quy trong một ngụm, sau đó vẫy đuôi đi về phía phòng khách, ra hiệu dẫn đường.

 

Thương Lộc lập tức hiểu ý và đi theo.

 

Cuối cùng, cô thấy Bé Cưng đang ở góc phòng khách, dùng hai cái móng vuốt cố gắng kéo ra một mảnh giấy vụn từ dưới gầm giường, trông chẳng khác nào một con mèo đang cào thảm.

 

Thương Lộc nhanh chóng ngăn cản hành động phá phách này, sau đó cố tình lấy một ít đồ ăn vặt cho Bé Cưng Lớn ăn trước mặt Bé Cưng. Bé Cưng tủi thân phát ra tiếng "ư ử" nhưng Thương Lộc lạnh lùng làm ngơ.

 

Cũng may Bé Cưng nhận ra rằng mình bị đối xử lạnh nhạt là do đã gây rắc rối, nên ngoan ngoãn nằm im trên ổ chó, không dám chạy lung tung nữa.

 

Sau khi dọn dẹp xong phòng khách, Thương Lộc vào phòng khách để kiểm tra xem mấy thùng giấy có bị Bé Cưng làm hỏng không.

 

Đúng lúc này, cánh cửa từ bên ngoài mở ra.

 

Thương Lộc đang quỳ xuống dưới gầm giường để kiểm tra thùng giấy, liền ngẩng đầu nhìn ra cửa, nói: "Cậu về rồi à?"

 

Trì Yến vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Thương Lộc đang quỳ trên sàn, sắc mặt anh lập tức thay đổi. Anh vội vàng bước vào, không kịp thay giày, kéo Thương Lộc đứng dậy: "Cậu quỳ trên sàn làm gì vậy? Đầu gối không đau à?"

 

Thương Lộc chỉ vào góc thùng giấy lộ ra một chút, giải thích: "Bé Cưng lúc nãy cào thùng giấy, tớ muốn kiểm tra xem bên trong có bị hỏng không."

 

Lúc này, Trì Yến mới thả tay Thương Lộc ra, đá nhẹ thùng giấy vào trong gầm giường, tỏ vẻ không quan tâm: "Chỉ là mấy món đồ dùng hàng ngày, không quan trọng."

 

Nghe vậy, Thương Lộc cũng không nghi ngờ gì thêm, không kiểm tra nữa.

 

Ở góc khuất mà Thương Lộc không để ý, Trì Yến lặng lẽ dựa lưng vào tường, thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc đó, Bé Cưng hoàn toàn không biết lý do thực sự khiến mình không được ăn vặt vào đêm hôm đó là gì.

 

Sau bữa tối, Thương Lộc nhìn Bé Cưng, nói: "Nó cứ thế này mãi cũng không ổn. Em không biết cách nuôi chó, hay là tìm người huấn luyện chuyên nghiệp đi?"

 

Trì Yến còn chưa kịp trả lời thì chuông cửa vang lên.

 

Lo lắng đó là người nhà họ Thương, Thương Lộc nhìn về phía Trì Yến.

 

Trì Yến nhẹ nhàng trấn an cô bằng ánh mắt, rồi đứng dậy đi ra mở cửa.

 

Trì Yến trực tiếp mở cửa.

 

Một người một mèo liền đồng thời bước vào.

 

"Chị Lộc Lộc! Buổi tối tốt lành!" Giọng nói vui vẻ của Văn Nhân Ngôn vang lên. Trên vai anh ta là một cây thông Noel, trên cổ đeo máy ảnh, vừa thấy Thương Lộc liền hơi ngượng ngùng chào hỏi. Trong khi đó, chú mèo lông vàng đi theo anh ta đã nhanh chóng nhảy lên tủ trong nhà Trì Yến.

 

Thương Lộc lịch sự đáp lại: "Chào cậu."

 

Trì Yến liếc nhìn Văn Nhân Ngôn một cái, lạnh nhạt nói: "Cậu gọi thân thiết thật đấy."

 

Văn Nhân Ngôn vội vàng che miệng, làm bộ mặt hối lỗi.

 

Thương Lộc thì chẳng bận tâm, hỏi: "Hai người có chuyện quan trọng cần nói không? Có cần tôi tránh mặt không?"

 

"Đừng nói chuyện quan trọng, chúng tôi căn bản chẳng có gì để nói." Trì Yến đáp, sau đó quay sang Văn Nhân Ngôn: "Tối muộn thế này, cậu đến làm gì?"

 

Văn Nhân Ngôn cười tươi, lấy từ trong túi ra hai bộ quần áo nhỏ màu đỏ.

 

Đúng vậy, rất nhỏ, nhỏ đến mức trẻ ba tuổi còn chưa chắc mặc vừa.

 

Văn Nhân Ngôn hớn hở nói: "Giáng Sinh sắp tới rồi! Tôi đến để chụp ảnh chân dung cho Bé Cưng và Đại Bảo!"

 

Đại Bảo, chính là chú mèo lông vàng kia.

 

Thương Lộc: "......"

 

Rốt cuộc bên cạnh cô có ai chịu đặt tên tử tế cho thú cưng không vậy? Tùy tiện đến mức chẳng khác gì nhau!

 

Trì Yến lập tức từ chối: "Đừng mơ, mang con cún nhà người khác mà hành hạ."

 

Văn Nhân Ngôn liền làm mặt đáng thương, không cầu xin Trì Yến mà quay sang Thương Lộc: "Lộc Lộc, xin chị đó, giúp em nói một câu đi. Em đi xa đến đây không dễ dàng gì."

 

Thương Lộc cũng cảm thấy những bức ảnh thú cưng trên trang cá nhân của Văn Nhân Ngôn rất đáng yêu, nên quay sang nhìn Trì Yến, nhẹ giọng nói: "Hay là để cậu ấy chụp một lát thôi? Chỉ một lát thôi mà."

 

"Được." Trì Yến lập tức đồng ý.

 

Văn Nhân Ngôn: "???"

 

Dù đã đoán trước, nhưng ít nhất cũng nên tỏ ra do dự một chút chứ? Sự đối xử này khác nhau quá rồi đấy!

 

Nhưng có thể kéo được cún nhà Trì Yến làm mẫu là vui lắm rồi, Văn Nhân Ngôn lập tức quên sạch sự bất mãn, giơ hai bộ đồ nhỏ lên: "Đại Bảo! Đại Bảo? Đại Bảo đâu?!"

 

Không sai, chú mèo lông vàng đã trèo lên tủ kia, giờ không thấy đâu nữa.

 

Thương Lộc cũng lập tức đứng dậy tìm kiếm. Cả ba người lục tung phòng khách mà chẳng thấy tăm hơi đâu.

 

Họ phát hiện không chỉ Đại Bảo mất tích, mà ngay cả Bé Cưng cũng không thấy đâu.

 

Đúng lúc này, tiếng lục lọi trong thùng giấy quen thuộc vang lên.

 

Thương Lộc lập tức hiểu ra, liền đi về phía phòng khách.

 

Trì Yến và Văn Nhân Ngôn cũng nhanh chóng theo sau.

 

Và rồi, họ thấy một cảnh tượng kỳ lạ: một mèo, một cún cùng nhau cào nát thùng giấy.

 

Mảnh vụn giấy bay tứ tung khắp sàn nhà. "Thợ mèo" và "thợ cún" đã miệt mài làm việc từ bao giờ.

 

Văn Nhân Ngôn kích động hét lên: "Đại Bảo! Con đang làm gì vậy?! Đừng học thói hư của cún nhà người ta chứ!"

 

Trì Yến cười lạnh: "Rốt cuộc là ai học ai đây?"

 

Trì Yến nhẹ nhàng bế Bé Cưng lên, còn Văn Nhân Ngôn thì vất vả với con mèo.

 

Móng vuốt của mèo sắc bén, cào nát cả đống giấy vụn.

 

Văn Nhân Ngôn túm lấy chân sau của con mèo, kéo ra cùng với đống giấy.

 

Văn Nhân Ngôn đắc ý: "Cuối cùng cũng tóm được!"

 

Nhưng Đại Bảo nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn ta, "tạch" một tiếng, chui tọt xuống gầm giường.

 

Khoảnh khắc đó, Văn Nhân Ngôn tức giận, còn sắc mặt Trì Yến thì trắng bệch.

 

Anh có thể ngăn Thương Lộc lấy chiếc hộp dưới gầm giường, nhưng giờ không có lý do gì để cản Văn Nhân Ngôn tìm mèo cả.

 

Nhưng giây tiếp theo, Văn Nhân Ngôn lại đứng dậy, chỉ vào gầm giường nói: "Có giỏi thì cứ trốn dưới đó cả đời đi!"

 

Nói xong, Văn Nhân Ngôn bế Bé Cưng từ tay Trì Yến rồi đi ra ngoài: "Đi thôi! Chúng ta chụp ảnh chân dung cho 'chó cô đơn' nào!"

 

Thương Lộc tò mò đi theo, muốn xem cảnh chụp ảnh thú cưng.

 

Trì Yến nhắm mắt lại.

 

Nguy hiểm thật.

 

Anh thầm cảm thấy may mắn vì trí não của Văn Nhân Ngôn không giống người bình thường.

 

Không lâu sau, con mèo cảm thấy bị bỏ rơi, liền chui ra khỏi gầm giường, kêu "meo meo" rồi đi vào phòng khách.

 

Trì Yến thản nhiên đóng cửa phòng khách lại.

 

Cuối cùng cũng an toàn.

 

Lúc này, trong phòng khách, Văn Nhân Ngôn đang chụp ảnh cho Bé Cưng, còn nhờ Thương Lộc cầm đồ ăn vặt để dụ mèo.

 

Cho đến khi trong một bức ảnh, Thương Lộc vô tình lọt vào khung hình.

 

Văn Nhân Ngôn cúi đầu nhìn bức ảnh trong máy ảnh, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo ngủ đỏ mà Thương Lộc đang mặc.

 

Sau đó, hắn lấy từ túi ra một chiếc kẹp tóc hình con tuần lộc, đưa cho Thương Lộc và nói: "Cô có thể chụp cùng Bé Cưng được không?"

 

"Hả?" Thương Lộc ngạc nhiên, "Bây giờ sao? Tôi đang mặc áo ngủ mà."

 

"Không sao, như vậy là đẹp rồi." Văn Nhân Ngôn chân thành khen ngợi, "Chụp xong rồi, nếu không thích thì xóa cũng được."

 

Nghe vậy, Thương Lộc không tìm được lý do từ chối, liền kẹp chiếc kẹp lên tóc.

 

"Không đúng, không đúng." Văn Nhân Ngôn lập tức ngăn lại, bước tới tháo chiếc kẹp xuống, chỉnh lại tóc cho Thương Lộc, rồi cẩn thận kẹp chiếc kẹp vào đúng vị trí, hoàn toàn khớp với Bé Cưng.

 

Sau đó, hắn tự nhiên cúi xuống, cài lại chiếc cúc áo trên cùng của áo ngủ để tránh lộ ra phần áo lót bên trong.

 

Chỉ vậy thôi mà trông đã hoàn hảo rồi.

 

Cô gái mặc chiếc áo đỏ tùy ý, với gương mặt này, chẳng khác nào đang tạo dáng cho một buổi chụp ảnh thời thượng.

 

Văn Nhân Ngôn rất hài lòng, chỉ là... nếu sau lưng không có ánh mắt sắc bén như muốn giết người đang nhìn chằm chằm thì sẽ tốt hơn nhiều.

 

Từ từ.

 

Phía sau, anh ta dường như chợt nhớ ra điều gì đó.

 

Văn Nhân Ngôn thoáng sững lại, gương mặt cứng đờ.

 

Thương Lộc hỏi: "Sao vậy?"

 

Giọng nói của Trì Yến cũng vang lên: "Sao không chụp tiếp đi?"

 

Văn Nhân Ngôn: "......"

 

QAQ.

 

Anh ta không cố ý đâu! Chẳng qua trước đây cũng chụp cho vài người mẫu, nên quen tay thôi mà!

 

Vì vậy, dưới ánh mắt sắc bén của Trì Yến không rời một giây, Văn Nhân Ngôn đành cắn răng tiếp tục chụp ảnh cho Thương Lộc và Bé Cưng.

 

Nhờ vào kỹ năng nhiếp ảnh khá tốt, những bức hình được chụp ra cũng không tệ chút nào.

 

Trong ảnh, Thương Lộc ngồi trước cây thông Noel, Bé Cưng tròn mắt nhìn chằm chằm cô, còn chú mèo lông vàng không biết từ lúc nào đã chen vào khung hình, dáng vẻ như muốn tiến lại gần.

 

Ban đầu, chủ đề là Giáng Sinh, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến người ta chỉ tập trung vào Thương Lộc.

 

Giống như một thiếu nữ trong rừng được thần linh ưu ái, thu hút mọi sinh vật nhỏ bé xung quanh.

 

Khuôn mặt mộc mạc, đôi môi hơi hồng hồng tự nhiên, đẹp đến mức trông như đã được trang điểm tinh tế.

 

Văn Nhân Ngôn rất hài lòng với tác phẩm của mình, Thương Lộc nhìn cũng cảm thấy không tệ, liền bảo anh ta gửi cho mình một bản.

 

Trước khi rời đi, Văn Nhân Ngôn còn liếc Trì Yến một cái, ánh mắt ngụ ý: Yên tâm, tôi sẽ gửi cho cậu nữa.

 

Ngay sau đó, anh ta liền ăn trọn một cú đá từ Trì Yến, người còn lạnh lùng nói: "Dắt mèo của cậu đi nhanh, đừng làm hư Bé Cưng nhà tôi nữa!"

 

Văn Nhân Ngôn uất ức, không dám hé một lời.

 

Sau khi Văn Nhân Ngôn rời đi, Thương Lộc chợt nhớ ra điều gì, liền quay sang Trì Yến hỏi: "À đúng rồi, tớ định hỏi từ trước, sao cậu lại đặt đệm dưới gầm giường vậy?"

 

Trì Yến: "......?"

 

Hóa ra cô ấy đã phát hiện từ trước rồi sao?

 

Trong khoảnh khắc đó, Trì Yến cảm thấy toàn bộ những hành động vừa rồi của mình đều ngớ ngẩn đến mức khó tả.

 

Nhưng bề ngoài, anh vẫn bình tĩnh trả lời: "Trước đây Bé Cưng từng tè lên đó, dù đã giặt sạch rồi nhưng tớ vẫn thấy không yên tâm, nên bỏ hẳn đi không dùng nữa."

 

Một lý do vô cùng hợp lý.

 

Quả nhiên, Thương Lộc hoàn toàn không hề nghi ngờ gì, ngược lại còn nghiêm túc dạy dỗ Bé Cưng: "Hóa ra trước đây em cũng bướng bỉnh như vậy à? Có thể ngoan ngoãn một chút không, để ba em bớt lo lắng một chút, hửm?"

 

Bé Cưng nghiêng đầu, quay sang nhìn Trì Yến, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

 

"Gâu?"

 

Trì Yến: "......"

 

Lần đầu tiên trong đời, anh thấm thía được câu "Nuôi chó ngàn ngày, dùng chó một lần."

 

Bé Cưng chỉ là một chú chó nhỏ.

 

Chó nhỏ không biết nói, nhưng lại có thể gánh tội thay chủ.

 

 

Đêm khuya, nhà họ Thương.

 

Thương Ngạn trằn trọc mãi mà không thể chợp mắt.

 

Ban ngày tự lừa mình rằng bản thân chẳng làm gì sai, nhưng đến đêm, từng câu chữ trong lá thư kia lại như từng nhát dao cứa vào tim ông ta, đau đến tê dại.

 

Trong cơn mơ màng, ông ta nghe thấy dưới lầu có tiếng động, dường như là thứ gì đó bằng thủy tinh bị rơi vỡ.

 

Thương Ngạn đứng dậy, đi xuống lầu thì thấy đèn vẫn sáng, còn con trai ông ta đang thu dọn những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.

 

Không chỉ là cốc, mà cả ấm trà cũng đã rơi xuống đất.

 

Thương Ngạn nhíu mày, hỏi: "Khuya thế này còn không ngủ, con đang làm gì vậy? Chuyện này để mai cho người hầu dọn là được mà."

 

"Xin lỗi, cha." Thương Mộ cẩn thận thu dọn hết những mảnh vỡ rồi bỏ vào thùng rác, sau đó lại rót một cốc nước và uống một viên thuốc ngay trước mặt Thương Ngạn.

 

Ánh mắt Thương Ngạn dừng lại trên lọ thuốc trên bàn, hỏi: "Thuốc gì đây?"

 

Thương Mộ đáp: "Thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Con hay bị mất ngủ nên thỉnh thoảng dùng."

 

Nghe vậy, Thương Ngạn trầm ngâm một lát, rồi đưa tay ra: "Đưa cho cha một viên."

 

Thương Mộ lập tức đưa thuốc cho ông, rót thêm một ly nước và nói: "Mất ngủ nhẹ thì uống một viên, còn mất ngủ nặng thì hai viên."

 

Thương Ngạn do dự một chút, cuối cùng uống luôn hai viên rồi nuốt xuống cùng nước.

 

Ông quay trở lại phòng ngủ trên lầu và nằm xuống giường.

 

Thuốc này quả nhiên hiệu nghiệm.

 

Chưa đầy mười phút, đầu óc Thương Ngạn đã bắt đầu mơ màng, mí mắt cũng dần trở nên nặng trĩu.

 

Rất nhanh, ông chìm vào giấc ngủ.

 

Thế nhưng, chỉ vài giờ sau, ông chợt bừng tỉnh.

 

Dường như có ai đó đang gọi tên ông.

 

"A Ngạn, A Ngạn?"

 

Giọng nói quen thuộc ấy khiến Thương Ngạn lập tức mở to mắt, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

 

Khi ánh mắt ông chạm đến cuối giường, ông nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong chiếc váy màu vàng nhạt.

 

Lần cuối cùng ông nhìn thấy cô ấy, đã là hơn hai mươi năm trước.

 

Toàn thân như có luồng máu nóng chảy ngược, lý trí cuối cùng cũng sụp đổ trước tiếng gọi tha thiết vang lên từ sâu thẳm trong lòng.

 

Người phụ nữ quay đầu lại, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp trong ký ức của ông. Bà nhẹ nhàng gọi tên ông:

 

"A Ngạn, hóa ra anh ở đây."

 

"Em đã trở về sao? Cuối cùng em cũng đã trở về......"

 

Thương Ngạn không ngừng lặp lại câu nói ấy, nước mắt vì vui sướng mà tuôn rơi.

 

Người phụ nữ khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua căn phòng:

 

"Đúng vậy, em đã trở về. Bọn trẻ đâu rồi? Sao không thấy chúng ở đây?"

 

Thương Ngạn vốn chưa bao giờ giỏi nói dối, liền buột miệng đáp:

 

"Bọn chúng đều bận công việc, không phải ngày nào cũng về nhà."

 

"Thật vậy sao?" Người phụ nữ vẫn dịu dàng mỉm cười, hỏi ông.

 

Thương Ngạn gật đầu: "Thật."

 

Người phụ nữ bước đến ngồi xuống mép giường, tiếp tục hỏi:

 

"Vậy, anh đã làm được những điều em viết trong thư chưa? Anh có chăm sóc tốt cho các con của chúng ta không? Có khiến chúng lớn lên vui vẻ và khỏe mạnh không? Nếu anh không làm được, em sẽ rời đi."

 

"Anh làm được! Anh làm được mà! Anh là một người cha tốt, thật sự là như vậy! Anh là... anh là!"

 

Thương Ngạn hoảng hốt ngồi dậy, muốn nắm lấy tay bà, ngăn cản bà rời đi.

 

Nhưng rồi ông chỉ thấy bàn tay mình xuyên qua không khí, không thể chạm vào cô ấy.

 

Thương Ngạn không thể chấp nhận sự thật này, chỉ biết lẩm bẩm:

 

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy!"

 

Người phụ nữ khẽ thở dài, nói:

 

"Bởi vì anh đã nói dối. Anh căn bản không làm được. Anh không chăm sóc tốt cho Tiểu Mộ và Tiểu Lộc, thậm chí anh còn không yêu thương bọn trẻ. Anh không xứng đáng làm cha của chúng. Anh khiến em thật thất vọng."

 

"Không! Không phải vậy!"

 

Thương Ngạn hoảng loạn phủ nhận, cố gắng giải thích:

 

"Bọn trẻ là con của chúng ta mà! Em tin anh đi! Anh thực sự yêu thương chúng, chỉ là... chúng ta không biết cách thể hiện mà thôi..."

 

"Anh vẫn đang lừa dối em." Đôi mắt người phụ nữ cụp xuống, bàn tay đưa ra, dừng lại cách khuôn mặt hắn chưa đến một centimet, ánh mắt đầy đau thương: "Nếu anh thật sự tốt với bọn trẻ, bọn trẻ yêu anh, vậy tại sao Tiểu Lộc lại không muốn xuất hiện vào ngày sinh nhật của anh chứ? A Ngạn, ngươi chẳng làm được gì cả. Anh là một người chồng thất bại, một người cha thất bại. Anh làm em đau lòng vô cùng."

 

"Anh sai rồi, anh sai rồi." Thương Ngạn cố gắng nắm lấy tay bà, nhưng lại không thể chạm vào. Ông ta chỉ biết khẩn cầu: "Anh sẽ đối xử tốt với bọn trẻ, thật mà. Mọi lời em nói, anh đều nghe. Xin em ở lại, anh cầu xin em, anh sẽ nghe theo tất cả."

 

Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy, bước ra phía cửa.

 

Thương Ngạn vội vàng đứng lên theo, trong cổ họng cảm nhận được vị tanh nồng của máu. Ông ta nói: "Em ở lại đi, hoặc là... dẫn anh đi cùng cũng được..."

 

Người phụ nữ chỉ quay đầu nhìn ông ta một lần.

 

Ánh mắt tràn đầy thất vọng, sau đó bà lắc đầu, không mở cửa, rồi biến mất trong không gian này.

 

Thương Ngạn đứng bất động.

 

Ông ta nghĩ đây là một giấc mơ, một ảo giác do quá nhớ nhung người vợ đã khuất và nỗi đau trong lòng khi đọc bức thư của bà.

 

Nhưng khi bàn tay chạm vào chiếc then cửa lạnh lẽo, cảm giác ấy khiến ông ta bàng hoàng mở cửa ra.

 

Không phải là mơ.

 

Âm thanh người hầu lau sàn dưới lầu mỗi sáng vang lên như mọi ngày. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng đối diện bất ngờ mở ra.

 

Thương Mộ mỉm cười: "Cha, hôm nay người dậy sớm vậy."

 

Thương Ngạn nhìn con trai, phản ứng chậm chạp hơn bình thường. Ông ta nắm chặt tay Thương Mộ, như thể bấu víu vào một cọng rơm cứu mạng.

 

Người đàn ông trầm tĩnh và điềm đạm ngày thường giờ phút này lại nói năng lộn xộn: "Ta đã thấy mẹ con... Không phải là mơ, bà đã trở về! Bà ấy đến tìm ta... Bà ấy trách ta... trách ta..."

 

Thương Ngạn từ từ buông tay ra, ôm đầu đau đớn, ngồi xổm xuống như một đứa trẻ mắc lỗi, dựa vào bức tường lạnh lẽo.

 

Thương Mộ thoáng ngạc nhiên, lập tức gọi điện thoại.

 

Mười phút sau.

 

Tình trạng của Thương Ngạn đã khá hơn, ông ta ngồi trước bàn ăn, trước mặt là tách cà phê đã nguội lạnh.

 

Thương Mộ bước tới, quỳ gối trước mặt Thương Ngạn trước sự chứng kiến của người hầu.

 

"Xin lỗi cha, con đã gọi điện hỏi bác sĩ. Việc cha nhìn thấy mẹ có thể là do tác dụng phụ của thuốc đêm qua. Bình thường con chỉ uống một viên, nhưng hôm qua con đã cho cha uống hai viên, điều này có thể gây ra ảo giác. Cha muốn trừng phạt con thế nào cũng được, dù là đánh hay nhốt lại, con đều chấp nhận mà không oán hận."

 

Nghe đến đây, bàn tay Thương Ngạn run rẩy, làm ly cà phê rơi xuống đất, vỡ tan tành, bắn tung tóe lên người Thương Mộ.

 

Thương Mộ không hề tỏ ra đau đớn, mà quỳ tiến thêm một bước, đầu gối trực tiếp đè lên những mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn.

 

Anh nhớ lại, ngày hôm qua, sau khi nghe ý kiến của Elvis, anh đã chủ động tìm Trì Yến để bàn bạc về kế hoạch của mình.

 

Khi đó, Trì Yến chỉ vuốt cằm, lười biếng nói: "Chẳng phải anh nói sức khỏe ông ta kém, cũng không sống được bao lâu sao? Cần gì phải dùng cách này?"

 

"Chết vì bệnh là quá dễ dàng cho ông ta rồi." Thương Mộ đáp.

 

Mà loại thuốc này, nếu trong cùng một tháng uống hai viên trở lên và lặp lại quá ba lần, sẽ gây tổn thương thần kinh không thể phục hồi.

 

Trì Yến thẳng thắn nói: "Trừ khi anh có thể khiến ông ta chết luôn trong một lần, nếu không, chờ lão già đó tỉnh táo lại và điều tra, người gặp họa chính là anh. Cha anh nổi tiếng si tình, chi bằng cược một lần xem ảo giác mà ông ta nhìn thấy là gì. Anh chỉ cần cho ông ta một lần, xem liệu sau đó ông ta có vì ảo giác này mà chủ động uống thêm không."

 

"Đứng lên đi." Thương Ngạn quả nhiên không nổi giận, mà đưa tay đỡ Thương Mộ đứng dậy, sau đó cúi đầu, gương mặt lạnh lùng phủi sạch những mảnh vỡ thủy tinh còn dính trên đầu gối của con trai, từng chữ một nói: "Chỗ thuốc còn lại, mang hết cho ta."

 

Thì ra là ảo giác.

 

Chỉ cần có thể gặp lại bà ấy một lần nữa, dù chỉ là ảo giác cũng được.

 

Thương Ngạn đột nhiên ôm chặt con trai, không ngừng vỗ nhẹ lưng Thương Mộ, như thể đang tự thôi miên chính mình: "Ta là một người cha tốt, ta đã dạy dỗ các con rất tử tế. Dù ta làm không tốt mọi chuyện, nhưng các con hiểu ta, đúng không?"

 

Nói xong câu đó, không đợi Thương Mộ trả lời, Thương Ngạn đã buông tay.

 

"Các con."

 

Ngoài Thương Mộ, còn có Thương Lộc – con gái của ông và người vợ đã khuất.

 

Ngày hôm qua, Thương Lộc không về nhà để cùng ông ăn mừng sinh nhật. Trong lòng người vợ quá cố, điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa cha con họ đã rạn nứt.

 

Chỉ cần Thương Lộc chịu về nhà, chịu gọi ông một tiếng "cha", vợ ông sẽ không trách ông nữa.

 

Bước chân loạng choạng, Thương Ngạn ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: "Đi nói với em gái con, hủy bỏ hôn ước với nhà họ Khương. Nếu nó muốn tài nguyên gì trong nhà, ta đều có thể giúp. Hoặc nếu nó có bất kỳ yêu cầu nào khác, cứ nói. Chỉ cần... nó về nhà sớm một chút."

 

***

 

Thật ra thì người gây ra mọi điều đau khổ cho Thương Lộc là cha của cô ấy, Thương Mộ cũng là nạn nhân, nhưng anh ấy lại vô tình tạo thêm nỗi đau cho em gái. Nhưng giờ Lộc Lộc có anh Trì bảo kê rồi ~ về sau sẽ rất ngọt rất hạnh phúc hehe


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.