“Lương Trì…”
Chu Sùng Dục bị anh cọ tới mức sắp không chịu được, toàn thân nóng bỏng, ngay cả giọng xin tha cũng nóng.
Hôm nay hai người thực sự không làm được gì cả, vẫn chưa tắm. Cơ thể Lương Trì vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bác sĩ đã dặn sau khi xuất viện chỉ có thể tĩnh dưỡng.
Nhưng rõ ràng Lương Trì không coi đây là chuyện to tát, vừa ôm eo Chu Sùng Dục vừa nói ra lý do của mình: “Trước đây em đi ngủ chỉ thích ngửi mùi trên người tôi, tôi cũng thử xem có thể ngủ ngon như em được không.”
Chu Sùng Dục không còn cách nào khác, đành phải trở người quỳ trên giường để tránh Lương Trì lột sạch mình. Cậu thò nửa người trên ra ngoài, tháo sợi dây dùng để buộc rèm cửa sổ ra.
“Làm gì?” Lương Trì mờ mịt chớp mắt.
“Giúp anh cai thuốc.”
Trước khi Lương Trì kịp phản ứng, Chu Sùng Dục đã kéo tay trái của anh qua đầu, dùng sợi dây kia buộc vào thành giường.
Tay còn lại bị thương nên may mắn thoát nạn, nhưng giữ lại cũng vô dụng, dù sao cũng không có chút sức nào.
Bị hạn chế năng lực hành động như vậy, Lương Trì cứng họng lắc lắc tay trái bị trói, không biết làm thế nào. Như vậy chẳng những không thể khiến anh hết hy vọng, ngược lại còn khơi dậy một vài sở thích bí mật của anh.
“Dục ơi…” Lương Trì thở dài, nửa người dưới mất tự nhiên cựa quậy, “Em như vậy tôi càng không ngủ được.”
Chu Sùng Dục sững sờ, mơ hồ nhớ lại một số cảnh tượng kỳ lạ từng thấy trong phim, sau tai bất tri bất giác lại đỏ lên.
“Nhắm mắt lại.” Cậu hạ giọng nói một tiếng, lại giơ tay che mắt Lương Trì.
Chu Sùng Dục trở mình nằm xuống giường, đưa lưng về phía Lương Trì, ở giữa cách một khoảng rất rộng.
Sau lưng, Lương Trì không có động tĩnh nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm ngửa bên kia giường, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng hít thở nặng nề.
Đêm còn rất dài, trước đó lại ở bệnh viện mấy ngày, buổi tối gần như nghỉ ngơi không đủ.
Hôm nay mới là đêm đầu tiên sau khi xuất hiện, Chu Sùng Dục suy nghĩ một lát, chợt không đành lòng để Lương Trì ngủ trong tư thế này. Cậu do dự một lúc lâu, lại lặng lẽ xoay người cởi dây ra giúp anh.
Lương Trì cảm nhận được tiếng động bên cạnh nên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn bóng của Chu Sùng Dục trong bóng tối.
“Ngủ ngon nhé Dục.” Anh khẽ nói, rồi nhanh chóng xoay người lại, quyết định đi ngủ đàng hoàng, không quấy rầy đối phương nữa.
Ban đêm ở khu Yến Sơn rất yên tĩnh, không giống trung tâm thành phố, dòng xe cộ màu vàng kim duy trì đến đêm khuya mới dừng lại.
Máy điều hòa làm việc một lát, sau khi đạt tới giá trị cài đặt thì chuyển sang trạng thái chờ. Âm thanh vù vù trong phòng biến mất, khiến không khí có thêm cảm giác đông đặc đột ngột.
Ngay khi não sắp đình trệ, Lương Trì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng kề sát…
Đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí sờ vạt áo anh, sau đó chậm rãi di chuyển, giống như muốn ôm lại không muốn đánh thức anh, chỉ dám ôm một phần rất nhỏ trên người anh.
Lương Trì sững sờ, do dự lật người lại, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen hơi ẩm ướt.
Trước đây khi hai người ngủ chung, không biết Chu Sùng Dục đã lén ôm anh như vậy bao nhiêu lần lúc nửa đêm.
Thỉnh thoảng Lương Trì sẽ bị cậu làm tỉnh giấc, nhưng sáng hôm sau thức dậy lại chưa bao giờ vạch trần cậu. Lương Trì chỉ xem đây là một bí mật, một bí mật chỉ thuộc về hai người, ngầm hiểu lẫn nhau.
“Đồ đáng ghét.” Lương Trì cười vuốt mũi Chu Sùng Dục, duỗi tay ôm cậu vào lòng.
“Không phải.” Chu Sùng Dục vùi mặt trước ngực đối phương, bướng bỉnh phủ nhận.
Như ôm một con vật nhỏ nóng hầm hập, đáy lòng Lương Trì hơi mềm ra. Nhẫn nhịn một lúc vẫn cúi đầu xuống, khẽ in môi lên trán Chu Sùng Dục·.
Chu Sùng Dục mơ hồ lẩm bẩm: “Bác sĩ nói anh không được…”
Nói được nửa câu đã bị Lương Trì dùng nụ hôn chặn miệng.
Như cố ý trả thù, Lương Trì hôn rất mạnh rất sâu, không cho Chu Sùng Dục thời gian để thở, sợ cậu lại nói bốn chữ “Bác sĩ nói rồi”.
Bác sĩ thực sự đã nói không cho anh hút thuốc, không được vận động mạnh, cũng không được để phổi làm việc quá tải.
Chu Sùng Dục mở miệng ngậm miệng toàn là mấy câu lải nhải của bác sĩ. Có khoảnh khắc nào đó Lương Trì chợt nghĩ, nếu bên cạnh luôn có người quản mình như vậy, cuộc sống sau này chắc sẽ khó khăn lắm đây.
“Được rồi.” Hôn Chu Sùng Dục thêm mấy lần nữa, Lương Trì mới hơi lùi ra, nhắm mắt lại, dùng tay xoa gáy đối phương như thỏa hiệp.
“Tôi không cử động nữa, ngủ đi.”
…
Mấy ngày sau, họ thực sự giống như lại quay về khoảng thời gian trước kia.
Sống cùng nhau mỗi ngày, thỉnh thoảng trò chuyện, phần lớn thời gian ai làm việc người nấy. Buổi tối lại quay về cùng một phòng, ngủ chung một chăn.
Không ai nhắc đến những chuyện lúc trước.
Những chuyện đó quá phức tạp, không thể giải quyết bằng một hai câu nói. Còn không bằng tạm thời gác lại, tập trung toàn bộ sự chú ý vào những việc có thể làm trước mắt.
Lương Trì luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, cả ngày không có việc gì để làm. Không được hút thuốc, chỉ có thể đọc sách và chơi đàn để giết thời gian.
Chu Sùng Dục dành ra một khu vực nhỏ trong phòng khách, chuyên dùng để lưu trữ những bức điêu khắc gỗ hình dạng kỳ lạ của cậu. Để nhanh chóng hoàn thành mục tiêu, cậu còn bớt thời gian quay về phòng làm việc lấy vài con dao chuyên dụng và bộ quần áo yếm cậu thường mặc.
Hôm mùng sáu, Nhậm Thiển tới, xách theo túi quà tỏ nhỏ, có đồ ăn và đồ dùng.
Lúc chị gõ cửa, Lương Trì đang tắm trong nhà vệ sinh.
Chu Sùng Dục đang ở phòng khách bận hoàn thành bức điêu khắc gỗ thứ bốn mươi chín. Vì thợ sửa máy nước nóng vừa đi, cậu còn tưởng là họ để quên đồ. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu đặt giấy nhám trong tay xuống, không kịp thay quần áo đã chạy chậm đi mở cửa.
Cửa mở ra, Nhậm Thiển nhìn thấy cậu c.ởi tr.ần, chỉ mặc quần yếm đứng ở đó, trên chân toàn là mạt gỗ, dây đeo còn có một bên bị hỏng, rũ xuống không cài.
Chu Sùng Dục lập tức đỏ bừng mặt, nhanh chóng túm bừa cái áo thun của Lương Trì bên cạnh mặc vào, vội vàng gật đầu: “Chị ạ.”
Nhậm Thiển mỉm cười, ngầm hiểu trong lòng không nói gì cả. Chỉ bước tới vỗ nhẹ lên cánh tay cậu một cách thân thiết, sau đó xách đồ trong tay tự giác đi vào bếp.
“Dục ơi, ai thế?” Trong phòng tắm vang lên giọng Lương Trì.
Chu Sùng Dục đóng cửa lại, đi đến trước cửa nhà vệ sinh nói: “Chị anh đến.”
Người bên trong “À” một tiếng, đóng vòi nước.
Chu Sùng Dục định đi đến phòng khách, Lương Trì lại gọi cậu: “Dục ơi…”
Chưa kịp hỏi có chuyện gì vậy, trên cửa kính mờ đã có thêm một bóng người.
Lương Trì mở hé cửa ra, tóc ướt sũng đang nhỏ nước, anh thò đầu ra nhỏ giọng hỏi: “Em có mang thừa cái qu.ần l.ót nào cho tôi không, hai cái này bị tôi giặt rồi.”
Chu Sùng Dục sững sờ, ánh mắt cố gắng không liếc nhìn xuống dưới người anh.
Trước đó, khi cậu đến căn hộ khác của Lương Trì thu dọn đồ, chỉ tìm được hai cái trên dây phơi ngoài ban công, sợ không đủ dùng lại đến ngăn tủ trong phòng lấy một hộp chưa bóc.
“Có, ở trong túi bên cạnh, có một cái hộp.” Chu Sùng Dục vừa nói vừa chỉ túi hành lý bên trong.
Lương Trì cầm lấy túi mở ra, tìm được đồ cậu nói, sau khi nhìn kỹ, anh đột nhiên bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: “Đây là của Hạo Hạo.”
“Ai?” Chu Sùng Dục không hiểu.
“Cháu tôi.” Lương Trì bắt đầu cười run người, vừa lắc đầu vừa mở hộp ra, lấy ra ba chiếc qu.ần l.ót màu hồng lần lượt in voi con, heo con và nghé con.
Cái này chị anh để lại khi dẫn theo con đến nhà anh ở nhở vào năm ngoái, trên bao bì chỉ viết bốn chữ to “đồ lót tốt nhất”, chỉ nhìn bên ngoài thực sự không dễ phân biệt.
Mấy năm qua Hạo Hạo đã lớn hơn nhiều, con trai lớn nhanh, chớp mắt đã cao ngang người lớn. Kích thước của qu.ần l.ót vẫn ổn, dùng sức cố một chút miễn cưỡng mặc được, nhưng họa tiết và màu sắc thực sự không hợp gu của Lương Trì.
“Em chắc chắn muốn cho tôi mặc cái này?” Lương Trì kéo chiếc quần tứ giác heo con màu hồng kia, nhướng mày nhìn Chu Sùng Dục một cái, đuôi mắt luôn chứa nụ cười dịu dàng, muốn nói em mặc còn nghe được.
Chu Sùng Dục bĩu môi, giật lấy q.uần ló.t trong tay anh nhét vào hộp: “Em đi mua hai cái mới cho anh.”
“Không cần.” Lương Trì nhanh chóng giữ cậu lại, dùng khăn tắm quấn nửa người dưới, chỉ chỉ trên tầng, “Trong ngăn tủ phòng nhỏ, em tìm xem, chắc có quần cũ.”
Chu Sùng Dục xụ mặt “Ò” một tiếng, ánh mắt vô thức đảo qua nửa người trên dính nước của Lương Trì.
Cú va chạm từ túi khí trước đó khiến trên người anh có nhiều vết thương to nhỏ, trong đó đa số là bầm tím. Nhất là một mảng lớn dưới xương sườn, đã biến thành màu đỏ tím rất đậm, xung quanh còn có màu vàng, cho thấy đang dần lành lại.
Chu Sùng Dục cụp mắt lén quan sát anh nửa giây, sau đó xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh. Không lâu sau lại vòng về, trong tay có thêm hộp thuốc mỡ.
“Nhớ, bôi cái này.” Cậu nhét thuốc mỡ cho Lương Trì, không biết nói lời quan tâm như thế nào, chỉ bình tĩnh nói: “Có thể khỏi nhanh hơn.”
Nói xong lại chui ra ngoài mà không quay đầu lại, cũng không nhìn xem người bên trong có bôi không.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhậm Thiển đang bận cất giữ hoa quả và rau củ mình mang tới trong nhà ăn.
Sau khi vào nhà chị liền chui vào bếp, vẫn chưa nói tiếng nào, kiên quyết không để mình quấy rầy hai người Lương Trì đóng cửa nói nhỏ.
Thấy Chu Sùng Dục cuối cùng cũng đi ra, chị vội vẫy tay với cậu, bưng đĩa hoa quả vừa cắt để lên bàn: “Tiểu Dục, cứ mặc kệ Lương Trì, mau tới đây ăn hoa quả.”
Rõ ràng Chu Sùng Dục vẫn chưa quen với sự nhiệt tình hiếu khách của chị, chỉ chỉ trên tầng, hơi ngượng ngùng nói: “Dạ, lát em xuống.”
Chu Sùng Dục bước qua góc cầu thang, đi vào căn phòng nhỏ cậu từng ở hồi đi học lại.
Bên trong vẫn chất đống rất nhiều loa và đàn tổng hợp âm thanh cũ, được bọc bằng vải nhung màu đen, không thay đổi gì so với trước kia. Có vài hộp lưu trữ chia ngăn trong suốt đặt gần cửa, nhìn từ bên ngoài có thể thấy đựng quần áo cũ.
Chu Sùng Dục đang định kéo ngăn kéo ra, trong lúc vô tình lại va phải hộp đàn gỗ lim dựa vào tường.
Thân hộp nghiêng đi, chuẩn bị ngã xuống đất. Chu Sùng Dục vội vàng duỗi tay ra đỡ, xuất phát từ lòng tò mò, cậu lại bấm khóa kim loại bên trên, mở ra nhìn.
Bên trong có một cây guitar điện, tấm ốp màu tím vàng, thân đàn theo phong cách cổ điển đã hơi mòn.
Chu Sùng Dục hơi sững sờ khi nhìn thấy cây đàn.
Cậu chắc chắn mình đã từng thấy cây đàn này ở đâu rồi, trí nhớ hình ảnh của cậu luôn rất tốt.
Cậu chẳng những từng thấy cây đàn này, mà còn biết nó có giá trị không nhỏ. Cậu nhớ khi đó mình còn thầm nói bụng, tại sao những cây đàn được xem là báu vật trấn giữ cửa hàng đều xấu thế, hơn nữa thiết kế và phối màu lại là thứ cậu xem thường nhất.
Điều duy nhất cậu không chắc chắn đó là, cậu không phân biệt được mình từng thấy nó trong cửa hàng đàn của cậu út, hay là thấy trong cửa hàng của anh Hoàng ở Thái Lan.
Nếu là cái sau, như vậy rất có thể Lương Trì đã đến Thái Lan, đã đến nơi cậu sống, chỉ cách cậu một tầng, trong lúc mà cậu không biết.
Đột nhiên, một vài ký ức đã phai mờ theo thời gian chậm rãi ùa vào tâm trí như nước thủy triều.
Khi đó cũng là Tết âm lịch như bây giờ, cơn gió mát mẻ khiến người ta mê say thổi qua đường phố Bangkok. Cậu bị Lam kéo xuống bữa tiệc dưới tầng uống rượu, không lâu sau đã cảm thấy tứ chi như nhũn ra, ánh mắt bắt đầu lơ lửng không cố định.
Trong lúc nửa mông lung nửa tỉnh táo, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dạ đứng ở góc đường.
Gương mặt người kia hơi tiều tụy, trên cằm lún phún râu. Chỉ có đôi mắt dịu dàng như thể tan trong bóng đêm, sâu thẳm nhưng không sắc bén, xuyên qua sự nhộn nhịp và ồn ào của Bangkok, cuối cùng gặp cậu trong không khí hơi say.
Chu Sùng Dục chỉ từng nhìn thấy một người có đôi mắt đẹp như thế trong đời…
Lương Trì.
Tình yêu của cậu, nỗi đau của cậu.
Sự lưu luyến duy nhất của cậu.