Lần này Nhậm Thiển mang rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tới đây, có thịt dê, có cá tươi, còn có nhiều loại rau quả. Có vẻ buổi tối chị định nấu một bàn đồ ăn.
Một là, chị đến vì năm mới vui vẻ, hai là cũng thuận tiện bồi bổ sức khỏe cho Lương Trì.
Chu Sùng Dục vốn muốn vào bếp giúp đỡ, lại bị Nhậm Thiển ngăn cản, nói là mình chị nấu cơm là đủ, bảo cậu và Lương Trì yên tâm nghỉ ngơi.
Trong phòng khách, Lương Trì đang gọi điện thoại, hình như bàn chuyện sáng tác bài hát.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn hơi ẩm. Chiếc áo phông cotton màu xanh xám trên người mềm mại và ôm người, có thể tôn lên đường cong bả vai và cánh tay.
Chu Sùng Dục đứng trong nhà ăn, do dự nhìn anh một lát, hồi lâu sau vẫn đi tới ngồi sát bên cạnh anh.
Lương Trì vốn đang nghiêm túc nghe điện thoại, thấy cậu đi tới lại xao nhãng, tự nhiên gác bàn tay phải bị thương của mình lên vai cậu.
Đai đeo vốn dùng để cố định trên cánh tay đã bị Lương Trì tự gỡ ra, chỉ còn lại nẹp bên trong quấn quanh cổ tay anh.
Cổ tay không thể cử động, nhưng ngón tay có thể làm vài động tác nhỏ.
Lương Trì áp mu bàn tay vào cổ Chu Sùng Dục, để tóc cậu chọc vào kẽ ngón tay, hai ngón tay khẽ kẹp lấy cọ qua cọ lại vành tai người kia.
Không lâu sau, cái tai kia đã đỏ ửng.
Hôm nay hình như Chu Sùng Dục ngoan ngoãn hiếm thấy, mãi không nhúc nhích, cứ ngồi đó mặc cho người ta nghịch.
Lương Trì lại trêu cậu một lúc, cho đến khi cúp điện thoại mới buông tay ra. Thấy anh không nghịch nữa, Chu Sùng Dục rụt người vào lưng ghế phía sau, ôm chân cuộn tròn người lại.
Thấy cậu rõ ràng tâm sự nặng nề, Lương Trì thò đầu sang, chống má nhìn vào mắt cậu.
“Có chuyện muốn nói à?”
Chu Sùng Dục cụp mắt xoa ngón tay, im lặng mấy giây mới cắn môi: “Có phải anh…”
Chỉ nói được một nửa, rồi không có đoạn sau.
Đúng lúc này, Nhậm Thiển ra khỏi bếp, trong tay bưng đĩa rau trộn vừa làm.
Chu Sùng Dục chờ chị đi tới mới ngẩng đầu nhìn Lương Trì, há miệng muốn nói lại thôi.
“Thôi, em vẫn chưa nghĩ kỹ nên hỏi thế nào.” Cậu bĩu môi, hơi nhụt nhí, “Suy nghĩ thêm đã.”
Lương Trì cứng họng, cũng không tiện ép cậu, chỉ có thể duỗi tay xoa đầu cậu xem như một sự cổ vũ nào đó.
Buổi tối, ba người ngồi xuống ăn bữa cơm tất niên đến muộn.
Tay phải của Lương Trì vẫn hơi khó dùng lực, Chu Sùng Dục luôn gắp thức ăn cho anh, còn mình không lo ăn.
Nhậm Thiển là người không giỏi giấu tâm sự nhất, nụ cười luôn nở trên môi, càng nhìn hai người càng thấy hài lòng.
Ăn cơm xong chưa kịp nghỉ ngơi, chị lại vội vàng nói muốn đi, như là sợ làm phiền thế giới của hai người. Sau khi ra ngoài cũng không cho Lương Trì xuống tầng tiễn.
Sau khi Nhậm Thiển đi, Chu Sùng Dục ở lại phòng khách thêm một lúc, rồi về phòng thay quần áo thể thao, im lặng đi tới tiền sảnh chuẩn bị thay giày.
Lương Trì đang đứng trước giá sách tìm sách, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn cậu: “Em định ra ngoài?”
“Ừ, trong nhà hơi ngột ngạt, em ra ngoài đi loanh quanh.” Chu Sùng Dục đội mũ lên, bỏ lại một câu như vậy, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, giọng nói của Lương Trì bị cậu ngăn cách trong nhà, không nghe rõ sau đó anh nói gì.
Đi thang máy xuống tầng, bên ngoài gió hơi lớn, chui thẳng vào cổ.
Chu Sùng Dục kéo chặt áo khoác trên người, cất bước đi đến bên hồ Yến Sơn. Chuyện ban ngày vẫn chưa nghĩ rõ ràng, cậu thực sự cần chút thời gian để xử lý và tiêu hóa.
Nếu là trước kia, nếu trong lòng có chuyện gì đó, Chu Sùng Dục nhất định sẽ không nhịn được và nói ra ngay lập tức.
Nhưng bây giờ, hình như cậu trở nên lo lắng hơn nhiều.
Sau khi cậu trở về từ Thái Lan, trong hai tháng ngắn ngủi này đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cậu không ngờ được. Người vốn cho rằng sẽ không còn gặp lại nữa, đột nhiên có khả năng mới với cậu.
Mấy ngày sống cùng Lương Trì trong căn hộ giống như một giấc mơ.
Tất cả, Chu Sùng Dục sợ rằng đây chỉ là một bong bóng xinh đẹp dễ vỡ. Bất kỳ một hành động nhỏ vô tình nào của cậu cũng có thể trở thành thủ phạm phá hỏng vẻ đẹp này.
Trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, Chu Sùng Dục càng đi càng nhanh, cuối cùng bắt đầu chạy.
Trước kia, hồi đi học cậu luôn thích như vậy. Hễ có chuyện phiền lòng sẽ ra ngoài chạy bộ, tiêu hao hết tinh lực của mình, không còn thời gian rảnh để suy nghĩ lung tung.
Nhiệt độ không khí ban đêm dưới không độ, lúc cố sức hít thở, trong mũi và miệng toàn là hơi trắng.
Mấy ngày trước vừa có trận tuyết nhỏ, sáng nay trời trong, tuyết tan thành vũng nước. Đường cao su ướt nhẹp.
Bước chân rộng hơn, giày sẽ khó tránh khỏi dính vệt nước. Chu Sùng Dục chạy hơn nửa vòng quanh hồ, há to miệng thở hổn hển, lòng bàn chân bất tri bất giác đã ướt đẫm.
Gió lạnh, thổi vào nơi ra mồ hôi và ẩm ướt sẽ nhanh chóng làm giảm nhiệt đồ bề mặt cơ thể.
Chạy đến khi mệt rồi, Chu Sùng Dục mới bước chậm lại, nhíu mày chịu đựng cơn đau trong cổ họng và khí quản, chống nạnh đi từng bước về phía trước.
Khi sắp vòng về điểm xuất phát, cậu ngước mắt lên, nhìn thấy một người từ xa.
Gần giống hệt với hình ảnh trong trí nhớ của cậu trên đường phố Bangkok. Lương Trì mặc chiếc áo khoác dạ dài màu đen, tóc mái bị gió thổi hơi rối, đang đứng đó chờ cậu.
Chu Sùng Dục hơi do dự, nhưng bước chân không thay đổi, vẫn đi về phía trước.
Chờ cậu đến gần hơn, Lương Trì mới dang hai tay ra với cậu, bình tĩnh nói: “Lại đây ôm cái nào.”
Mấy bước sau đó gần như là chạy, Chu Sùng Dục đột nhiên tăng tốc, như chú chim đang rơi, đâm thẳng vào ngực Lương Trì.
Mùi gỗ ấm áp thoang thoảng trên mặt, đây là ổ của cậu, cũng là nơi cư trú của cậu trong mùa rét lạnh này.
Lương Trì bị Chu Sùng Dục đâm lùi lại nửa bước, dùng hai tay giữ chặt cậu, cơ thể lắc lư qua lại.
Một số cảm xúc thậm chí không cần nói rõ, chỉ cần một cái ôm, tất cả đều có thể truyền tải dựa vào sự thân mật hoàn hảo này.
“Lương Trì ơi…” Khoảnh khắc nào đó, Chu Sùng Dục vùi trong hõm vai anh, đột nhiên lên tiếng.
Lương Trì nghiêng đầu, “Ừ?”
“Em đói.” Con thú nhỏ đẫm mồ hôi trong ngực nói như vậy.
…
Khoảng mười phút sau, trên đường đi bộ xung quanh hồ, Chu Sùng Dục ngồi trong một quán nhỏ tên là “Bún Viên Ký”, im lặng nhìn giọt nước ngưng tụ và nhỏ giọt trên cửa sổ.
Bữa tối cậu không ăn được nhiều, ra ngoài chạy một vòng lớn, khó tránh hỏi bụng trống rỗng.
Đã quá giờ cơm chính thức, trong quán không nhiều người, ngoài cậu ra cũng chỉ có hai, ba bàn.
Cậu chọn chỗ ngồi trong cùng, cách những vị khách khác rất xa, dưới gầm bàn còn có một máy sưởi điện nhỏ năng lượng mặt trời, ngồi mãi cũng không lạnh.
Không lâu sau, Lương Trì cũng đẩy cửa đi từ ngoài vào, trong tay xách một túi giấy, bên trong là giày mới và tất anh vừa mua từ cửa hàng bên cạnh.
Thật ra anh đã muốn mua cho Chu Sùng Dục một đôi giày leo núi dày hơn từ lâu rồi. Lần trước đến Bắc Kinh, trời lạnh như thế, Chu Sùng Dục chỉ mặc quần đơn và giày đơn.
Bây giờ ra ngoài chạy bộ, tên ngốc này lại giẫm ướt giày. Mặc dù đi bộ về chỉ mất hơn mười phút, nhưng Lương Trì vẫn không muốn để cậu bị lạnh cóng.
“Thử xem có hợp không.” Lương Trì lấy hộp giày từ trong túi giấy ra, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, cúi người muốn thay giày giúp cậu.
Chu Sùng Dục sợ anh lại làm cổ tay bị thương nên không cho anh cử động, xoay qua chỗ khác tự thay.
Sau khi đi đôi tất len mềm, Chu Sùng Dục buộc dây giày mới, bước đi thử trên mặt đất rồi nói: “Vừa lắm.”
Lúc này Lương Trì mới hài lòng, cúi người cất đôi giày cũ trên đất.
Mặc dù nghĩ như vậy có phần không thích hợp, nhưng anh chợt cảm thấy, Chu Sùng Dục giống một chú cún con ngốc nghếch, luôn cần anh giúp đỡ. Việc ngã vào vũng nước là chuyện thường ngày, các kiểu va đập càng là chuyện như cơm bữa.
Hễ gặp phải chuyện gì đó, chú cún con sẽ nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt vừa đen vừa sáng kia.
Tội nghiệp, khiến người ta không thể không thích.
Lương Trì nở nụ cười bất đắc dĩ lại thoải mái, ngồi thẳng người lên, khẽ kéo cả hai bàn tay Chu Sùng Dục.
Lối đi trong quán nhỏ không rộng lắm, vừa vặn đủ khoảng cách cho hai cánh tay. Họ nắm tay nhau, như một cây cầu bắc giữa không trung.
“Đã nghĩ ra muốn hỏi gì chưa.”
Lương Trì nghiêm túc nhìn Chu Sùng Dục, thấy cậu vẫn cúi đầu không thích nói chuyện, anh đành khẽ bóp đầu ngón tay cậu: “Dục ơi, trước mặt tôi… Em không cần kiêng dè, muốn hỏi gì cũng được.”
Lúc này Chu Sùng Dục mới ngẩng đầu lên.
Dường như cái ôm lúc nãy đã mang đến cho cậu lòng tin và sức mạnh nào đó, cậu suy nghĩ một lát, lấy can đảm hỏi: “Thì là, hồi đó… Anh từng đến Thái Lan đúng không.”
Lương Trì rõ ràng sửng sốt, im lặng hồi lâu vẫn trả lời: ”Đúng.”
“Đến làm gì.” Chu Sùng Dục chớp mắt hỏi.
“Tìm em.” Lương Trì cụp mắt xuống, giọng điệu rất khẽ và bình thản, dừng một lát lại bổ sung: “Với trạng thái của em lúc đó, ra ngoài một mình tôi không yên tâm.”
Chu Sùng Dục nghe xong im lặng một lúc lâu, đáp án này có vẻ giống với những gì cậu nghĩ.
Trong thời gian nói chuyện, ông chủ đã bưng một bát bún nóng hổi lên, bốc hơi nóng mù mịt.
Chu Sùng Dục nhìn bún, quay đầu lại hỏi: “Vậy tại sao… anh đến cũng không nói cho em biết, chỉ lén nhìn một cái rồi đi.”
Lương Trì á khẩu, biểu cảm có thêm phần đắng chát.
Anh đứng dậy ngồi chung ghế với Chu Sùng Dục, “Có lẽ, lúc đó em ở lại đó có thể sẽ dễ chịu hơn là ở bên tôi.” Nói đến đây anh dừng một lát, cúi đầu nhún vai một cái, hờ hững nói: “Tôi biết em an toàn là đủ rồi.”
Chu Sùng Dục nghe vậy nhíu mày lại, hơi sốt ruột.
Cậu nghĩ, nếu khi đó cậu biết Lương Trì ngàn dặm xa xôi đến Thái Lan tìm cậu, nhất định cậu sẽ vui lắm. Hoặc là, họ sẽ không phải chờ nhiều năm như vậy để đi đến ngày hôm nay.
“Lỡ như, sau khi anh đi, em lại gặp phải nguy hiểm gì thì sao…” Chu Sùng Dục cúi đầu bẻ ngón tay, giọng trầm như đang tự dỗi.
Lương Trì nghe xong nở nụ cười, tiếp tục giải thích với cậu, “Cho nên tôi đã để lại thông tin liên lạc cho anh Hoàng. Nếu không có tình huống gì đặc biệt, anh ta sẽ gửi email cho tôi hàng tháng. Mặc dù không tính là chi tiết, nhưng ít nhất có thể… Giúp tôi biết được em sống có tốt không.”
Anh Hoàng?
Nghe thấy cái tên này, Chu Sùng Dục đột nhiên sững sờ. Cậu và anh Hoàng quen biết cũng rất lâu, lại không hề biết Lương Trì có liên lạc với anh ta.
“Vậy trên cơ bản là anh biết hết những gì em đã làm?” Chu Sùng Dục nhíu mày thành chữ “Xuyên” (川).
“Ừ.” Lương Trì cười nhạt gật đầu.
Chu Sùng Dục nghẹn họng, hơi không muốn tin.
Cậu không kể với bất kỳ ai những chuyện ở Thái Lan, vốn định sau này có cơ hội sẽ từ từ kể cho Lương Trì nghe. Không ngờ người này đã biết rõ từ lâu.
“Em làm việc trong cửa hàng ngay trên cửa hàng đàn đó, có một anh tên là Sai, anh ta đã dạy em rất nhiều kỹ năng làm đồ nội thất.” Chu Sùng Dục tùy tiện tìm chuyện để nói.
Lương Trì nghe xong rất bình tĩnh: “Ừ, tôi biết.”
Chu Sùng Dục không tin, lại nói: “Lúc mới đến đó, em thường xuyên rất suy sụp, sau đó tìm một bác sĩ gia đình. Bác ấy kê thuốc cho em, giảm dần liều lượng thuốc. Sau đó không cần uống thuốc nữa.”
Lần này Lương Trì không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt rõ ràng đã biết từ lâu.
Chu Sùng Dục giận đến mức cạy móng tay, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Có một năm em bị cảm nặng, sốt cao hôn mê, được đưa vào phòng cấp cứu. Sau đó tỉnh lại, Lam nói rằng… Nửa đêm em nằm mơ luôn gọi tên anh.”
Chu Sùng Dục nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Lương Trì trở nên hơi khó tả.
“Lam còn nói, cậu ấy thích em, luôn muốn em thử với cậu ấy…”
Vừa dứt lời, nụ cười ở khóe miệng Lương Trì hình như lập tức biến mất.
“Anh Hoàng không nói cái này.”
Lương Trì im lặng nửa giây, cố ý tránh đối mặt, kéo một tay Chu Sùng Dục đưa lên miệng thổi.
“Nhưng tôi có thể nhìn ra được.” Anh ra vẻ bình tĩnh bổ sung một câu, động tác trên tay lại như đang im lặng tuyên bố chiếm hữu.
Được anh sưởi ấm tay, Chu Sùng Dục hơi ngẩn người. Lần này hình như cậu có thể nhìn ra được Lương Trì đang ghen.
Lương Trì sẽ ghen vì một vài chuyện nhỏ nhặt, điều này có thể chắc chắn. Nhưng anh luôn không muốn nói ra, mà sẽ thể hiện bằng hành động.
Đôi khi nó rất nhỏ, dường như Chu Sùng Dục phải tốn một chút sức mới có thể cảm nhận được.
“Hết giận chưa?” Lương Trì xoa tay Chu Sùng Dục, ngước mắt lên, tiện thể dùng đốt ngón tay vuốt mũi cậu.
“Không giận.” Chu Sùng Dục quay đầu đi, giọng nặng nề lại mất tự nhiên.
Lương Trì im lặng nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kiềm chế được ý cười trong mắt lan ra, như hơi nước bốc lên trong quán nhỏ này, mềm mại lan tràn.
“Ngoan, ăn hết bún đi, ăn xong về nhà.” Lương Trì nói xong vươn tay ra, cố ý xoa rối tóc Chu Sùng Dục.