Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 16: Ngoại môn vòng thứ hai thi đấu




Chương 16: Ngoại môn vòng thứ hai thi đấu
Tại tất cả tập hợp vào khu vực thi đấu, có mấy cái đệ tử cùng nhau bày quầy đổ ước, trên đó là một loạt tấm thẻ ghi tên những vị đệ tử thi đấu vòng tiếp theo, phía trước mỗi thẻ là một khay gỗ, ai đặt cược cho ai thì thả tiền vào đó.
Trên bảng thì ghi rõ các trận đấu, mỗi trận đấu tỉ lệ cược ngoài ra còn đôi lời phân tích của nhà cái cho từng vị đệ tử thi đấu.
Người tham gia hết sức nào nhiệt, mỗi một vị tham gia đổ ước đều được nhận lại một tờ giấy ghi rõ số tiền cược, cược cho ai.
Tuy nhiên, lần này biên lai có sự khác biệt so với mọi lần.
Nó dày hơn mọi lần rất nhiều, trang đầu tiên ghi chép nội dung người cược … trang tiếp theo là một loạt quảng cáo thông tin về Đại Đồng hội, về lợi ích khi tham gia, về các loại quy đổi cũng như những cái khuyến mãi khi tham gia từ sớm và trở thành nguyên lão của Đại Đồng hội …
Bởi vì đó mà gây chú ý đến rất nhiều đệ tử, do lợi ích ghi chép trong đó hết sức hấp dẫn đối với các vị đệ tử.
Ai mà không có đi ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm, đi săn yêu thú … nếu như lúc đó có một khoản tiền trong tay sắm thêm chút đan dược, trang bị, lá bùa … thì tỷ lệ thành công cũng như tỷ lệ sống sót cao hơn rất nhiều.
Ai cũng có lúc phải đột phá, đột phá sớm hay muộn cũng ảnh hưởng tới cơ hội về sau rất nhiều.
Đơn giản một điểm sớm đột phá có thể làm nhiệm vụ tương ứng sớm hơn, thù lao nhiều hơn …
Tu luyện là tranh với trời, chạy đua với thời gian, càng sớm cường đại càng tốt.
Bởi thế đem lại oanh động không nhỏ đối với đệ tử tham gia quan sát thi đấu.
“Ngươi biết tin gì chưa?”
“Ngươi nói về Đại Đồng hội đúng chứ?”
“Đúng, đúng, thực sự không ngờ có người nào tốt bụng lại đi xây dựng cái này hội, đúng là tạo phúc cho mọi người mà.”

Có người ý kiến trái ngược:
“Ta xem cũng là chưa hẳn, miếng bánh trên trời không tự dưng rơi xuống.”
“Đó là ngươi không đọc kỹ rồi, đây là tổ chức do trưởng lão nội môn đứng ra xây dựng, trưởng lão nội môn thì uy tín đủ để cam đoan rồi.”
Đủ mọi loại bàn luận khiến cả khu vực thi đấu trở nên xôn xao, lấn át đi cả thi đấu tràng diện.
Vậy là mọi chuyện đều diễn ra hết sức thuận lợi, Âu Dương Phi Vân biết rằng mấy cái kia nịnh thần sẽ biết cách đẩy mạnh nhiệt độ mà, mặc dù đều phải làm ẩn danh nhưng mà kết quả là tốt rồi.
Dưới sân thi đấu, tại một cái võ đài trong tổng số tám võ đài, hai cái đệ tử đang chiến đấu hết sức cân bằng.
Rõ ràng là Diệp Phàm cùng một cái khác đệ tử, chỉ là Diệp Phàm tu vi lúc này biểu hiện chính là Ngưng Khí bảy tầng còn vị kia đệ tử chính là Ngưng Khí tám tầng.
Hai người chiêu đối chiêu, đòn đánh đối đòn đánh có qua có lại hết sức đặc sắc.
Diệp Phàm sử dụng chính là một cái linh kiếm, chất lượng cũng vừa phải nhưng từng chiêu kiếm ra, chiêu này nối chiêu kia không có hoa lệ chỉ có sắc bén thế là ngạnh sinh sinh chiếm cứ lấy thượng phong.
Vị kia đệ tử lúc đầu thi đấu nghĩ rằng mình chiếm cứ tu vi ưu thế có thể dễ dàng chiếm lấy thượng phong nhưng hắn đã nhầm.
Đối với Diệp Phàm chiêu kiếm hắn lúc đầu bắt gặp cũng hết sức bất ngờ, chống đỡ lên tuy có chút chật vật nhưng mà dần dần hắn cũng nắm được tiết tấu.
Dưới chân bộ pháp tiếp tục chuyển động, trên tay quyền sáo tiếp xúc lấy lưỡi kiếm của Diệp Phàm rồi nhanh chóng gạt lưỡi kiếm tránh đi chính mình thân thể.
“Cái này Diệp Phàm không phải là ngoại môn phế vật, tông môn sỉ nhục sao? Thế mà có thể chiến đấu thua một cảnh giới mà vẫn áp chế kẻ địch.”
“Hừ, trước đó hắn vào Đại La Sâm Lâm chắc hẳn gặp được kỳ ngộ gì đó nên khi trở về đã Ngưng Khí bảy tầng. Thế mà cơ duyên này không rơi vào ta lại rơi vào tên đó phế vật.

Nếu ta nhận được cơ duyên đó thì ta sẽ vào ngoại môn mà thôi.”
Dưới sân, Diệp Phàm chiêu thức hết sức sắc bén, kiếm ra thông suốt chứng tỏ là đã tu luyện tới lô hỏa thuần thanh, thỉnh thoảng sẽ để lại một vài đường kiếm trên người địch thủ chiến đấu hết sức căng thẳng nhưng mà nụ cười trên miệng hắn vẫn chưa bao giờ ngừng.
Bỗng chợt đối thủ hình như nhân ra Diệp Phàm kiếm pháp ra sơ hở, thế là bắt đầu chuyển thân, hai chân tấn thể nhanh chóng thay đổi từ phòng thủ sang t·ấn c·ông, tay trái hư chiêu muốn gạt kiếm chiêu nhưng tay phải đã tụ sẵn lực đấm ra một quyền:
“Hỏa Kình quyền”
Nắm đấm của hắn bừng lên một ngọn lửa, chân vừa chuyển né tránh chiêu kiếm cả người vận lực, nắm đấm mạnh mẽ đấm về phía Diệp Phàm.
Cả khán đài quanh võ đài này mọi người ồ lên bởi vì kẻ bị áp chế nãy giờ thế mà ngay lâp tức phản kích mạnh mẽ.
Ngay khi nắm đấm gần tới Diệp Phàm, cảnh tượng Diệp Phàm kinh hoàng không hề hiện ra, thế mà trọng tại bất chợt xuất hiện ngăn cản hắn chiêu thức.
Ngay khi hắn định phản bác thì nhìn theo ánh mắt của trọng tài, vị này đệ tử thế mà thấy thanh kiếm mà hắn tưởng chừng đã né tránh vậy mà hướng ngay từ dưới eo lên ngực của hắn.
Mũi kiếm đã tiến sát đến gần người trực chỉ trái tim của hắn, nếu mà trọng tài không xuất hiện thì hắn đã theo đà mà tự khiến mũi kiếm găm thẳng vào trái tim của mình rồi.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên lưng.
Cúi mình đa tạ trọng tài, vị kia đệ tử nhanh chóng tạo tư thế cảm ơn đã chỉ giáo đối với Diệp Phàm rồi nhanh chóng di chuyển xuống võ đài.
Tất cả mọi người vẫn còn ngừng lại ở khoảnh khắc Hỏa Kình quyền được hô lên, chiêu kiếm của Diệp Phàm thế mà nhanh chóng biến hóa để mà giành chiến thắng.
Mãi mưới có người nhận ra rằng lúc đó sơ hở không phải là do tên kia đệ tử mạnh mẽ kiếm ra mà là do Diệp Phàm cố tình bán cho hắn sơ hở mà thôi.
Sau đó tất nhiên nhiều người thảo luân trân thi đấu vừa rồi đặc sắc.

Diệp Phàm hài lòng thu lấy kiếm chiêu đi xuống võ đài, trọng tài lúc này mới mở lời:
“May mà vừa rồi ngươi không có sát ý, nếu không ta không chỉ ngăn cản đơn giản như vậy. Ngươi vừa rồi thể hiện không tồi, cố gắng tiến tới.”
Sau đó nhanh chóng trở về chính mình vị trí.
Các tràng thi đấu khác cũng diễn ra, mọi người lại tiếp tục quan chiến, thỉnh thoảng lại có những tiếng ồ lên mỗi khi có một khoảnh khắc bất ngờ diễn ra lật ngược tình thế, hoặc những chiêu thức gây nên hiệu ứng mạnh mẽ đối với các vị đệ tử.
Nhiệt độ của Diệp Phàm vừa mới lên chẳng được bao nhiêu đã bị nhấn chìm nghỉm.
Hắn cũng không thấy có vấn đề gì, bởi vì hắn tự nhận bản thân không thích trương dương, hắn thích ẩn giấu đi chính mình thẻ bài, từ đó khiến người khác đánh giá sai về thực lực của hắn.
Tất nhiên, dưới góc nhìn của Diệp Phàm hắn làm như thế không sai, nhưng mà dưới góc nhìn của một người bình thường phải nói rằng:
“Ngươi bị bệnh à? Muốn được thăng tiến thì phải thể hiện sức mạnh cùng giá trị của bản thân mình, ngươi giấu đi xong người khác không nhìn ra ngươi lại hậm hực trong lòng rằng bản thân mình có tài lại không được trọng dụng. Dở người!”
Đỗ Bàn tử cũng vừa hoàn thành thi đấu, hắn cũng tiến vào vòng sáu mươi tư người nhưng mà lại không vui vẻ mấy, bởi vì Đỗ bàn tử biết đó là cực hạn của hắn rồi.
Năm nay tông môn ngoại môn đệ tử chất lượng đề thăng, thi đấu đến vòng này cơ bản toàn là Ngưng Khí tám chín tầng đệ tử, các loại kinh nghiệm chiến đấu cũng hết sức phong phú, chính hắn suốt ngày cẩu trong tông môn không phải đang ăn cũng là đang kiếm ăn trên đường thì sao có cơ hội tiến sâu hơn.
Diệp Phàm thấy vậy cũng an ủi hắn mấy câu, hai huynh đệ khách sáo chúc mừng nhau mấy câu sau đó bàn luận vài cái đối thủ rồi lần lượt nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hòng chuẩn bị cho vòng kế tiếp.
Ngay lúc chuẩn bị chiến đấu, Diệp Phàm nói với Đỗ bàn tử:
“Ngươi đối thủ kế tiếp là một cái tu luyện khoái đao, ngươi thì lại một thân trọng độ linh hoạt không cao nhưng bù lại ngươi có thể chịu đánh, chỉ cần an toàn qua hắn bốn đao đầu tiên, mỗi đao nhẹ nhàng nghiên về bên trái, đao thứ năm vì theo đuổi uy lực mà giảm bớt tốc độ ngươi có thể tận dụng thế để né tránh sau đó nhất kích đả thương địch thủ.
Sau đó toàn bằng ngươi năng lực.”
Đỗ bàn tử nghe vậy vui mừng cảm ơn Diệp Phàm và hứa kết thúc ngày hôm nay thi đấu sẽ đãi Diệp Phàm một chầu ngon.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.