Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 21: Tuyên truyền hiệu quả




Chương 21: Tuyên truyền hiệu quả
Tô Ngọc Linh đi xuống võ đài, Ngô Tam Phong đã ngay lập tức xuất hiện mở lời:
“Tô sư muội chiến đấu phong cách thay đổi nhanh chóng, lấy sư huynh nếu chưa đột phá mà đối chiến với sư muội chắc chắn sẽ rất vất vả khả năng cực cao là thất bại.”
Âm thanh của Ngô Tam Phong tuy không tận lực nhưng cũng khiến cho rất nhiều người đến xem thi đấu có thể nghe rõ.
Tô Ngọc Linh hiểu ý trả lời:
“Sư muội may mắn mà thành công được sư huynh tiến cử vào Đại Đồng hội từ sớm sau đó được nhận tài nguyên giúp gia tăng tu vi cùng với đó là được nhận sự chỉ dẫn của các vị sư huynh sư tỷ nội môn nên đã hoàn thiện chính mình hệ thống tu luyện.
Sư muội cần phải cảm ơn sư huynh mới phải.”
Ngô Tam Phong vui vẻ đáp lại:
“Đại Đồng hội tiến tới đối xử với từng người như nhau, cùng mục tiêu phân phối càng nhiều tài nguyên cho mọi người thì sư muội cũng sẽ sớm được tham gia thôi, sư huynh chỉ hỗ trợ cái quá trình.”
“Nhưng nếu không có sư huynh giới thiệu, sư muội còn phải chậm hơn mới tiếp xúc với Đại Đồng hội và từ đó sẽ không có thay đổi kinh người trong một tháng để chuẩn bị cho ngoại môn thi đấu.”
Ngô Tam Phong cùng Tô Ngọc Linh hai cái hóa thân phường hát kép, biểu diễn soạn sẵn kịch bản mây trôi nước chảy không chút ngượng ngùng.
Nói về Tô Ngọc Linh cũng chính là Ngô Tam Phong ái mộ sư muội, bởi vậy hắn đã tiến cử Tô Ngọc Linh cùng với mình tham gia Đại Đồng hội và được chấp thuận từ đó thiết kế nên tiết mục quảng cáo này.
Mặc dù hắn lúc này diễn rất hay nhưng mà trong lòng hắn cũng dần trở nên ngưng trọng, bởi vì qua Tô Ngọc Linh trận đấu vừa rồi hắn phải khẳng định rằng nếu mình không đột phá Hóa Hải cảnh chắc chắn không thắng được Diệp Phàm.
Mà theo như hắn quan sát, Diệp Phàm thi đấu tuy mỗi trận đều trông hết sức vất vả nhưng khí tức không hề có sự hỗn loạn nên chắc chắn hắn còn chưa hoàn toàn bung hết thực lực, các chiêu kiếm vẫn chỉ là kiếm chiêu bình thường kết hợp với bộ pháp thay đổi liên tục khó lòng nắm bắt.
Điều mà Diệp Phàm áp đảo đối thủ chính là kinh nghiệm thực chiến kinh người, mọi lúc đều có thể biến đổi chiêu thức ứng đối hợp lý nhất có thể.
‘Chẳng lẽ Âu Dương sư huynh dùng Diệp Phàm để khẳng định khả năng đào tạo kinh nghiệm chiến đấu kinh người của Đại Đồng hội hoàn toàn có thể rút ngắn khoảng cách giữa phế vật và người đứng đầu, thu hẹp một cảnh giới lớn chênh lệch?’
Ngô Tam Phong lúc này suy đoán trong lòng, nhưng tất nhiên là hắn nghĩ nhiều, Âu Dương Phi Vân lừa hắn để hắn có thể thoải mái mà chịu thua chứ không phải cưỡng ép chịu thua.

Tuy nhiên, Ngô Tam Phong lúc này trong lòng chiến ý mãnh liệt, hắn tin tưởng bản thân mình không thua kém Diệp Phàm và hắn muốn chứng minh điều đó.
Cuối cùng sau một lượt thi đấu, bốn người mạnh nhất vào bán kết đã xuất hiện. Không ngoài dự đoán là Ngô Tam Phong, Khổng Tú Quyên, Lâm Nhất Trần và Diệp Phàm một người duy nhất vẫn ở Ngưng Khí cảnh.
Đến lúc này, dù Âu Dương Phi Vân có áp chế dư luận đến mức nào cũng không thể áp chế được sự thật là Diệp Phàm con ngựa ô này hết sức bắt mắt.
“Trời ạ, thế mà Diệp Phàm có thể vào tới bán kết.”
“Hừ, chẳng qua là may mắn thôi, hắn đối thủ chỉ là Ngưng Khí cảnh cửu tầng Tô sư tỷ, những người còn lại không phải ai cũng đều đánh bại một cái Hóa Hải cảnh đối thủ?”
“Hắn trước đó vài tháng không phải vẫn là ngoại môn phế vật sao?”

Ngay sau đó một loạt những người tạm gọi là dư luận viên bắt đầu can thiệp vào câu chuyện:
“Ta biết tại sao Diệp Phàm có thể tiến triển nhanh như vậy, đó là hắn cứu được Tần sư tỷ một mạng nên được nàng cho rất nhiều tài nguyên lẫn hỗ trợ tu luyện.”
“Trời ạ, ta thế mà không may mắn như vậy.”
Sau đó thêm vài người chen lời:
“Ta thấy đem cảm ơn là một lý do, lý do còn lại không phải rất giống với Đại Đồng hội mô hình sao, cũng nhận được nhiều tài nguyên và được hướng dẫn tu luyện, chiến đấu.”
“Ồ, ngươi nói mới thấy, Ngô sư huynh và Tô sư tỷ trước đó không phải nói rằng tham gia Đại Đồng hội và có phát triển nhanh chóng sao?”

Thông qua tràng này trò chuyện, mọi người cảm thấy như thể mình khám phá được điều gì chân lý, ngay lập tức có một vài tiếng nói nhỏ với đồng bọn nhưng lại cố ý để người xung quanh nghe thấy:
“Chúng ta nhanh chóng đến Đại Đồng hội đăng ký, hiệu quả ngươi đã thấy rồi chậm chân là thiệt lớn.”

Thế là một đám người ý định rời khỏi nhưng tất nhiên Âu Dương Phi Vân nắm chắc được hiệu quả tuyên truyền nên đã yêu cầu trong thi đấu không để ai dời đi.
Một phần để giảm bớt áp lực cho bên kia khi một đám người đổ ập tới, một phần là tới bán kết tự dưng một đám đệ tử dời đi quá gây chú ý.
Phía dưới thi đấu chủ trì trưởng lão nhận thấy tình hình ngay lập tức nhanh chóng cho thi đấu hai trận bán kết.
Diệp Phàm đối chiến với Lâm Nhất Trần và Ngô Tam Phong đối chiến Khổng Tú Quyên.
Ngô Tam Phong đấu trước, sau một hiệp giao thủ thăm dò đối phương, Ngô Tam Phong bỗng dừng lại, lau đi khóe miệng v·ết m·áu.
“Ngô sư huynh làm sao vậy? Hai người chỉ mới thăm dò nhau sao Ngô sư huynh đã thụ thương?”
Xem thi đấu đám người hết sức khó hiểu, Khổng Tú Quyên cũng vậy, nàng bèn hỏi:
“Ngô sư huynh, hai chúng ta mới chỉ thăm dò mà thôi, ngươi không phải thụ thương rồi chứ?”
Ngô Tam Phong lúc này mở ra diễn kỹ:
“Khụ, khụ v·ết t·hương cũ tái phát, trước đó một tuần ta phải ra ngoài xử lý một cái nhiệm vụ bị thụ thương, không nghĩ rằng nó kéo dài lâu như vậy.”
Khổng Tú Quyên mới hỏi:
“Ngô sư huynh nếu không thể thi đấu có thể nhận thua, dù sao đã đi tới đây đều có thể vào nội môn rồi. Không nên cậy mạnh để v·ết t·hương ảnh hưởng tới căn cơ.”
Ngô Tam Phong xua xua tay nói:
“Không ảnh hưởng, kế tiếp ta sẽ chỉ ra một chiêu thức mạnh nhất mà một tháng gần đây ta họàn thiện, sư muội nên cẩn thận.”
Ngay sau đó, trường thương gõ mạnh xuống đất vang lên một âm thanh mạnh mẽ, sau đó linh khí quán chú nối tiếp mà thành chỉ trong nháy mắt mũi thương lóe lên quang mang, Ngô Tam Phong bật người lao thẳng về phía trước:
“Hào long phá thiên.”

Một kích uy lực mạnh mẽ mà thành phóng thẳng về phía trước tiếng mũi thương xé gió vậy mà phát ra một tiếng long ngâm.
Lúc này, Khổng Tú Quyên cũng hoàn tất chính mình đại chiêu kiếm trong tay múa lên uyển chuyển, kiếm chiêu vừa ra như một vườn hoa nở rộ đủ mọi loại sắc màu:
“Bách hoa tề khai”
Vườn hoa nở ra dần tiến tới Ngô Tam Phong, hai chiêu thức mạnh mẽ v·a c·hạm, màu tím lân phiến cuồng long phẫn nộ tiến tới phá tan vườn hoa đang nở rộ.
Hai chiêu thức v·a c·hạm hiệu quả thế mà đẹp đẽ đến như vậy, từng cánh hoa tung bay dần bao phủ lấy sàn đấu khiến cho không gian như một màn mưa cánh hoa với đủ mọi loại sắc màu.
Ngay sau đó là một t·iếng n·ổ ầm, sóng xung kích phá tan cảnh đẹp vừa rồi, từng cánh hoa dần bị thiêu hủy bởi uy lực của t·iếng n·ổ khiến cho nhiều người chưa thoát khỏi cảnh đẹp vừa rồi phải thốt lên:
“Đừng!”
“Không!”
Và như những cánh hoa đang dần biến mất, cảnh tượng trên võ đài dần hiện ra Ngô Tam Phong cầm thương đối diện Khổng Tú Quyên, kiếm trong tay nàng đang cắm ở phía xa mũi thương chống đỡ ở nàng trước cổ.
“Khụ khụ, sư muội đã thua.”
Khổng Tú Quyên nhẹ nhàng mỉm cười nói:
“Cảm tạ sư huynh đã nương tay.”
Sau đó nàng nhẹ nhàng thu hồi chính mình linh kiếm, tra kiếm vào vỏ rồi đi xuống võ đài.
“Trời ạ, Ngô sư huynh thật mạnh mẽ, một tháng trước đối chiến với Khổng sư tỷ cùng Lâm sư huynh cũng không đạt hiệu quả như vậy.”
“Đây là Ngô sư huynh thụ thương phát huy ra thực lực, nếu như là lúc toàn thịnh thì chẳng phải còn trực tiếp nghiền ép.”
“Ngô sư huynh rèn luyện tại Đại Đồng hội dẫn tới hiệu quả lớn như vậy? Hào Long phá thiên của Ngô sư huynh trước đó không phải là một cái bạch long một đường thẳng tiến sao? Vậy mà hôm nay là một cái tử long còn có thể biến chuyển hướng công.”
“Ta thực sự không thể chờ được nữa, chỉ cần kết thúc thi đấu ta sẽ ngay lập tức đi đăng ký thành Đại Đồng hội thành viên.”
Tiếp đó mọi người lại một lần nữa ồn ào đòi li khai.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.