Chương 22: Ngày hôm nay là kết quả của ngày hôm qua
Trái với Ngô Tam Phong thi đấu, Diệp Phàm biểu hiện vẫn hết sức vất vả, hắn vẫn là lúc đầu cố gắng nhưng vẫn bị Lâm Nhất Trần áp chế, sau đó tận dụng sơ hở lật ngược thế trận một chiêu vừa ra nối liền một loạt ánh kiếm không ngừng.
Tuy nhiên, Lâm Nhất Trần dù sao cũng hơn hắn một cái cảnh giới lớn lại còn không hề yếu, bởi vậy tại thời điểm mấu chốt vẫn có thể chặt đứt Diệp Phàm kiếm chiêu.
Hai người đánh qua đánh lại thế mà kéo dài tới hơn mười hiệp, các loại chiêu thức thăm dò, các loại góc độ tiến công xảo trá, thậm chí còn có hai lần bung ra đại chiêu mà vẫn không có kết quả.
Lâm Nhất Trần không tin tà, hay đúng hơn hắn không muốn tin rằng chính mình thực lực đối đầu với một cái Ngưng Khí cảnh đệ tử còn phải chơi bài hao tổn linh lực mới có thể chiến thắng.
Thật sự Lâm Nhất Trần thực lực là không sai, trong tông môn khó nói có thể vượt đại cảnh giới chiến đấu vì hắn đã đạt tới nội môn tầng thứ mà nội môn đều là ngàn chọn vạn chọn sức mạnh không yếu sao có thể cho hắn vượt cấp nhưng ở bên ngoài thì hắn Hóa Hải cảnh sơ kỳ vẫn tự tin đối chiến Kim Đan kỳ bình thường hạng người bất bại.
Dù sao đây cũng là một cái bá chủ tông môn đệ tử.
Thế mà lúc này chính bản thân bị người khác vượt cấp khiêu chiến khiến hắn hết sức khó chịu.
Thế là trong tay đoản dao tức khắc tăng thêm một tầng uy lực hòng áp chế hoàn toàn Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tuy phòng thủ nhưng đường kiếm vẫn luôn trong trạng thái lúc nào cũng có thể phản công dù Lâm Nhất Trần có tăng cao uy lực hơn nữa.
Bàn về cảnh giới tu luyện,
Luyện Thể cảnh, Ngưng Khí cảnh, Hóa Hải cảnh cùng Kết Đan cảnh là bốn tầng đầu tiên của người tu luyện, một cái tăng cường tố chất thân thể, ba cái còn lại đều là củng cố chính mình đan điền và mở rộng linh lực tích trữ.
Từ ngưng khí tới hóa hải linh lực từ khí cô đọng lại như nước tích lũy lâu dần thành biển linh khí ngay trong đan điền.
Khi linh khí áp súc tới giới hạn thì từ từ thay đổi hóa thành kim đan.
Bởi vì không có thêm ra quá nhiều năng lực, chỉ thêm ra lượng lớn linh khí nên những cấp độ này vượt cấp đối chiến là hết sức bình thường.
Chỉ khi tới Ngưng Thần cảnh lúc này động tới Nguyên Thần công kích tinh thần mạnh mẽ mà dẫn tới khác biệt lớn.
Tới Sinh Tử cảnh thì ngộ sinh tử hiểu sống c·hết từ đó tâm cảnh đột phá thức tỉnh dẫn tới linh thức thay đổi từ đây cảm nhận thế giới rõ ràng tới từng hạt bụi, tâm niệm vừa ra, linh thức khuếch tán liền nắm giữ hết thảy mọi thứ xung quanh.
Niết Bàn cảnh đến đây Nguyên Thần thăng hoa, thân thể thăng hoa, linh lực thăng hoa trở thành Nguyên Lực, thân xác phàm thai không cách nào chịu nổi uy lực nữa bởi vậy phải độ kiếp dùng lôi điện tẩy lễ tự thân.
Thân thể dưới lôi kiếp gần như hủy đi, chỉ khi đã ngộ sinh tử, tâm cảnh phẳng lặng lúc này mới có thể nhận lấy sinh cơ tẩy lễ từ cửa tử niết bàn thành công.
Tại niết bàn cảnh người tu luyện trở nên dễ tiếp cận với Thiên Đạo hơn từ đó có thể dễ dàng ngộ ra pháp tắc, có pháp tắc lúc này trở thành Ngộ Pháp cảnh.
Ngộ Pháp cảnh ở một chữ ngộ, ngay sau khi ngộ ra cần phải ngộ hiểu, ngộ nhập pháp tắc mà mình theo đuổi lúc này mới trong pháp tắc tạo Pháp Thân gọi là Pháp Thân cảnh.
Pháp Thân cảnh điều khiển pháp tắc như chân tay tâm ý động, pháp tắc ra dẫn tới uy lực hủy thiên diệt địa.
Cuối cùng chính là Đế Tôn cảnh, pháp tắc tối cao chính là Đạo, mọi thứ từ Đạo mà ra cuối cùng cũng lại quy về Đạo nhưng Đạo không ai định hình nổi, không ai vẽ ra nổi chỉ có theo pháp tắc ngộ ra một nhánh trong ba ngàn Đại Đạo.
Tại những cảnh giới đó, vượt tiểu cảnh khiêu chiến đã là khó khăn chứ đừng nói cảnh giới lớn khiêu chiến.
Quay lại Diệp Phàm trận đấu, một cái công, một cái thủ đao kiếm v·a c·hạm từng ánh lửa tóe lên, sàn thi đấu sau hai mươi hiệp cũng đánh cho hố to hố nhỏ, có những chỗ thì vết đao vết kiếm hằn sâu trên đất.
Mọi người im phăng phắc quan sát trận chiến này, cảm tưởng như chỉ cần không tập trung thôi là bỏ qua một khoảnh khắc quan trọng vậy.
Lâm Nhất Trần lúc này mới nói:
“Sư đệ, ngươi tài năng ta công nhận, sư huynh cảnh giới cao hơn ngươi vậy mà không cách nào kết thúc ngươi, nếu mà còn câu kéo đến linh lực của ngươi hao hết thì sư huynh thắng mà không võ lại dẫn tới ta tâm cảnh không thăng bằng.
Bởi thế, chiêu tiếp theo ta sẽ lấy ra chính mình át chủ bài, nếu sau một chiêu này không thành công ta sẽ từ bỏ.”
Diệp Phàm lúc này đáp lại:
“Sảng khoái”
Sau đó đưa tay tỏ ý mời rồi bắt đầu chuẩn bị mình đại chiêu.
Lâm Nhất Trần thu đao vào vỏ, cả người theo lưỡi đao dần vào vỏ mà khí thế theo đó nội liễm đi, tư thế lúc này trở về rút đao tư thế.
Diệp Phàm tập trung quan sát, linh lực cũng lập tức dựa theo nhất định mạch lạc lộ tuyến từ đan điền chảy tới tay phải là tay cầm kiếm, theo linh lực dần quán chú mà lưỡi kiếm như sống dậy.
Sau một lúc, hai âm thanh cùng lúc vang lên:
“Nhất Đao Trảm Thiên”
“Lưu Thủy kiếm pháp, Trường Giang Cuộn Trào.”
Từ lúc bắt đầu rút đao cho đến khi chiêu thức đã tung ra, tốc độ nhanh đến mức Lâm Nhất Trần mới chỉ kịp hô đến chữ nhất mà thôi.
Đao ảnh bắn nhanh, uy lực kinh người tới nỗi không gian như bị chẻ ra làm đôi vậy.
Trái lại về phía Diệp Phàm, Lưu Thủy kiếm pháp trước kia hắn tung ra chỉ có mềm mại uyển chuyển thế mà lúc này chiêu thức vừa ra cảm giác không chỉ là một dòng nước nữa mà đã trở thành một con sông lớn, không có êm đềm yên ả mà là một con sông ngay mùa n·ước l·ũ.
Nước đổ về mãnh liệt nhấn chìm mọi vật, nước đi qua dù là tường cao hào sâu cũng bị quật đổ hoặc nhấn chìm, không có âm thanh rít gào, không có cảm giác quá nhanh chóng nhưng phạm vi bao phủ lại rộng lớn khiến cho người ta không thể thoát khỏi dẫn tới cảm tưởng như chậm mà nhanh.
Hai chiêu thức v·a c·hạm, một ánh đao lao v·út tới v·a c·hạm vào sóng nước, nước hai bên rẽ ra, bắn lên tung tóe, nhưng đao ảnh dù rất mạnh mẽ phá tan sóng nước cuối cùng vẫn phải hao hết uy lực mà bị nhấn chìm trong dòng nước cuộn trào.
Không có t·iếng n·ổ uy lực, mọi thứ cứ thế lặng lẽ mà kết thúc, sóng nước sau khi nhấn chìm đao ảnh cuối cùng cũng đã bình ổn và dần biến mất.
Cuối cùng vẫn là một cái ngang tay kết cục, Lâm Nhất Trần nhận thua, Diệp Phàm cũng không có gì không hài lòng và tất nhiên Âu Dương Phi Vân còn không thể nào ngờ tới Lâm Nhất Trần thế mà đưa ra một chiêu phân thắng bại.
Quả là một món quà bất ngờ, nhưng tất cả đều là có nguyên do của nó.
Dựa theo nguyên tác, Diệp Phàm và Lâm Nhất Trần trận này cũng đánh cho thừa sống thiếu c·hết và cuối cùng đánh bại Lâm Nhất Trần chứ không phải ngang tay mà hòa.
Nhưng nguyên nhân để hai cái v·a c·hạm như vậy là do Lâm Nhất Trần đệ đệ ỷ mình đại ca ngoại môn đứng thứ hai nhiều lần khi dễ ngoại môn đồng bạn, trong đợt này thi đấu chèn ép Đỗ bàn tử đánh trọng thương hắn dẫn tới gây thù với Diệp Phàm, mà Diệp Phàm cũng trong vòng đấu phế đi Lâm Nhất Trần đệ đệ.
Từ đó hai bên kết thù, nhưng do Âu Dương Phi Vân đã cho người sắp xếp mấy cái có tiếng hay đi bắt nạt, chèn ép đệ tử đi xử lý nhiệm vụ hoặc đảm nhiệm sinh ý của Thái Hòa phong ở nơi khác nên dẫn tới không có mấy cái mắt mù đắc tội Diệp Phàm, từ đó cải biến thế cuộc.
Cải biến nhỏ chính là Diệp Phàm nguyên bản mấy cái đối thủ đều là mấy cái phản phái hoặc phản phái phía sau người đứng gia hòng tìm lại mặt mũi.
Nhưng sau cải biến những cái đó hoặc là không tham gia thi đấu, hoặc là cũng không móc nối với Diệp Phàm nên thi đấu hết sức thoải mái, dù bung hết sức cũng không có quá nhiều b·ạo l·ực tràng diện, thêm với danh khí Diệp Phàm bị chèn ép dẫn tới ít người chú ý dễ bề thao tác.
Cũng bởi vậy mà Diệp Phàm đến bây giờ lộ trình đều cho người ta cảm giác may mắn vớ phải đối thủ mềm để hắn dựa vào chỗ hiểm yếu chống đỡ và vượt quan.
Tất nhiên chẳng ai biết có chuyện đó cả, nhưng chuyện của hôm nay sao không phải là kết quả của những việc mình từng làm trong quá khứ?