Chương 28: Mảnh da thú bí ẩn
Trong vòng bảy ngày, Diệp Phàm ban ngày ở trong khách sạn, ban đêm lén lút rời đi cuối cùng hắn cũng thành công phát hiện đầu mối.
Lại một cái tiểu trấn khác cách Lạc Diệp thành bảy mươi dặm về phía nam, lần này trận kỳ hình dạng là những chiếc chum bằng đất, có ẩn dấu bùa chú bên trong, tìm hiểu là do có thương lái tới bán chum, giá rất rẻ nên được người dân mua nhiều.
Bởi vì bán hết hàng nên thương lái lại trở về lấy, hẹn là tuần sau sẽ tới tiếp.
Như vậy, tính từ phủ thành chủ điều tra lần trước, báo cáo lên Thanh Lam tông tính thêm Diệp Phàm đi đường là hết hai mươi ngày, trong quá trình đó chờ tông môn ghi nhận tới tuyên bố nhiệm vụ, sau đó Diệp Phàm nhận nhiệm vụ ra ngoài tổng tất cả là hơn một tháng.
Hắn tới nơi đây được bảy ngày, một tuần nữa sẽ có tà tu tới bán hàng, như vậy sau khi trận pháp mắt xích được bán ra còn khoảng một tuần bởi vậy có thể thấy được nhóm này tà tu cẩn thận.
Diệp Phàm giả đò là một cái đạo trưởng khắp nơi làm nghề bói toán, gặp ai cũng hỏi gần đây ngươi hay thôn trấn có gì đổi khác không sau đó dọa dẫm cần nghĩ cho kỹ vì điều này làm ảnh hưởng tới bọn họ tài lộc.
Thế là người ta cứ tự động khai ra thôi.
Ngoài ra, Diệp Phàm cảm nhận được một chút linh lực ẩn hiện tại mấy cái chum nước đang có dấu hiệu chầm chậm kết nối với nhau, nhưng ba động hết sức nhỏ bé khiến dù cho có là tu sĩ cấp cao đi qua không cẩn thận điều tra cũng không biết được.
Thế là hắn tương kế tựu kế, dựa vào trận pháp hình thức ban đầu hắn đã đoán được mạnh lạc của trận pháp này rồi.
“Hừ, dù cho ngươi có là cấp ba trận pháp sư, ta không tu trận đạo nhưng ta còn là Thượng giới người các loại to nhỏ trận pháp cái nào trận không tinh xảo hơn ngươi.” Diệp Phàm âm thầm lẩm bẩm.
Sau đó, hắn bắt đầu trở về Lạc Diệp thành, mua lấy một ít vật liệu đơn giản, chậm rãi vẽ ra mấy cái lá bùa trấn trạch.
Ngày hôm sau, tiếp tục giả vờ làm đạo sĩ, hắn bói toán dọa dẫm mấy cái nằm tại trận pháp mấu chốt gia đình, sau đó là tặng cho bùa trấn trạch yêu cầu treo lên.
Vạn sự đã xong, Diệp Phàm yên lặng trở về Lạc Diệp thành âm thầm chờ đợi con mồi mắc câu.
Đúng một tuần là nhóm thương nhân lại đến bán hàng, giá cả rẻ như cho khiến người dân hết sức vui mừng nhưng không biết rằng bởi vì ham của rẻ mà đưa cả tiểu trấn vào nguy hiểm.
Bấm tay tính toán, Diệp Phàm xác nhận ngày hôm nay vừa lúc trăng tròn, thích hợp động thủ thế là ngay trong đêm, dời đi Lạc Diệp thành âm thầm tiềm phục tại trong tiểu trấn một cái bỏ hoang nhà.
Đêm tới, trăng tròn vành vạnh chiếu sáng khắp nẻo đường nhưng bỗng nhiên trong tiểu trấn ánh sáng dần bị che phủ, cả một cái tiểu trấn bỗng trở nên tối tăm từng đường tơ linh lực lúc này nhẹ nhàng kết nối lại dần dần hình thành một cái lồng giam.
Phía đỉnh của lồng giam đối ứng với tiểu trấn vị trí trung tâm, bởi vì tiểu trấn địa thế hợp lại thành hình lòng trảo.
Ngay lập tức là một nhóm bốn cái tà tu xuất hiện, tu vi tất cả đều ở Hóa Hải cảnh sơ kỳ, cá biệt một cái cầm giữ trận bàn là Hóa Hải cảnh trung kỳ.
Cả bốn người mau chóng đả tọa chuẩn bị tiếp nhận năng lượng do nuốt linh trận pháp hấp thụ.
Từ đỉnh lồng giam, có bốn dòng năng lượng chậm rãi đi xuống bắt đầu bám lấy bốn người thân thể.
Ngay lập tức tay cầm trận bàn ta tu nhận thấy không ổn, mà thực ra cả bốn tên đều thấy không ổn do bản thân bọn hắn ngay khi tiếp nhận dòng năng lượng đã bị cầm cố không thể động đậy.
Cả bốn người ra sức vẫy vùng nhưng không cách nào thoát khỏi.
Bỗng Diệp Phàm xuất hiện hỏi:
“Cảm giác bản thân dần bị thôn phệ như thế nào?”
“C·hết tiệt, tiểu tử ngươi là ai?” Một cái tính khí nóng nảy tà tu vội vã chất vấn.
Diệp Phàm không trả lời hắn chỉ hỏi lại:
“Cảm giác bản thân bị thôn phệ mà bất lực phản kháng như thế nào?”
Cả bốn người lên tiếng chửi rủa cũng như đe dọa Diệp Phàm bởi vì chúng thấy mình tu vi cao hơn Diệp Phàm.
Tuy nhiên, khi cảnh giới rơi xuống Ngưng Khí cảnh chín tầng ba tên kia đã bắt đầu biến sắc, bọn chúng trước đó vùng vẫy không cách nào thoát ra khỏi giam cầm.
Đã có một cái nhát c·hết tà tu đã cầu xin tha thứ, Diệp Phàm đáp:
“Trả lời ta mấy câu, ta sẽ không g·iết c·hết các ngươi.
Ta, Âu Dương Phi Vân nếu ra tay với các ngươi sẽ bị thiên đạo trừng phạt, ngũ lôi oanh đỉnh.”
Thế là có hai cái nhát c·hết tà tu vui mừng tỏ vẻ biết gì nói nấy.
Điều này khiến cho hai tên vừa mới tỏ vẻ sống c·hết không nghe theo không biết nên phản ứng như thế nào.
“Các ngươi xuất thân như thế nào? Tại sao lại cùng nhau làm việc này?”
Một cái nhanh chóng đáp lời:
“Chúng ta xuất thân tán tu tà tu, bởi vì cùng nhau khám phá một cái động phủ, nhận được trận pháp truyền thừa lại trong đó cùng có một cái trận pháp sư nên bắt đầu tổ hợp với nhau.”
“Ồ, các ngươi là tà tu vậy mà bốn cái chịu tin tưởng nhau cùng làm việc ư?” Diệp Phàm thắc mắc.
Một cái khác nhanh chóng c·ướp lời:
“Tất nhiên là không, nhưng bởi vì bốn người tranh nhau không có kết quả thế là bọn ta đều lấy thiên đạo thề từ đó mới cùng nhau làm việc.”
Diệp Phàm hài lòng hỏi lại:
“Vậy là các ngươi cũng chẳng tin tưởng gì nhau.”
“Đúng vậy”
“Ha ha ha” Diệp Phàm lớn tiếng cười, sau đó mới nói “Vậy thì các ngươi cũng không nên tin ta.”
Sau đó hắn bắt đầu lấy ra linh thạch cùng một ít linh dược trước đó chưa luyện hóa bắt đầu kết hợp với nuốt linh trận pháp năng lượng thế mà bắt đầu khai lò luyện đan.
Mấy cái tà tu thấy vậy miệng lớn chửi rủa nhưng không chút nào ảnh hưởng tới Diệp Phàm luyện đan, trái lại Diệp Phàm còn vừa luyện đan vừa chế diễu đám này tà tu.
Bởi vì linh lực bị rút ra, bốn cái tà tu dần kiệt sức mà không phát ra được âm thanh chửi rủa, nhưng ánh mắt như muốn g·iết người vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Cuối cùng cả bốn người đều bị luyện hóa, năng lượng khổng lồ bị Diệp Phàm áp súc vào kết hợp với linh dược điều hòa đần trở thành một viên đan dược.
Ngay khi thành đan, Diệp Phàm lấy ra một cái bình ngọc cất đi viên này đan dược sau đó vui vẻ nói:
“Vậy là có đủ năng lượng hỗ trợ Đỗ bàn tử kích hoạt thể chất, ta chỉ cần dùng chính mình linh lực dẫn dắt dòng năng lượng này xông phá những cái gông cùm để thể chất được giải khai mà thôi.”
Sau đó, Diệp Phàm nhanh chóng thu lấy đám tà tu đồ vật.
Kiểm kê bên trong thế mà chỉ có hơn hai ngàn linh thạch cùng một số tà tu v·ũ k·hí, có trận pháp bí tịch nhưng quả thực chỉ là rẻ rách nhưng trong cuốn bí tịch tế mà lại có một mảnh da thú bí ẩn không có chữ nghĩa nhưng lại được kẹp rất ngay ngắn.
Tò mò lấy ra xem xét, Diệp Phàm không thấy nó có bất kỳ cái gì đặc biệt nhưng trực giác khiến cho Diệp Phàm biết đây không phải cái gì đồ bỏ đi, bởi vì một cái tu sĩ động phủ để lại truyền thừa không thể cẩn thận gìn giữ một cái phàm vật cả.
Trên đường trở về, Diệp Phàm thử đủ mọi loại phương pháp nhưng không cách nào khám phá ra bí ẩn trong đó.
Trở về tới tông môn, ngay sau khi giao xong chứng cứ hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Phàm bắt đầu trở về chính mình động phủ tu luyện.
Bỗng hắn thấy một cái đệ tử quầy hàng có bán một loại dược liệu thích hợp dùng cho lúc Đỗ bàn tử kích hoạt thể chất, thế là hắn bèn tiến lại hỏi thăm giá cả.
Vậy mà hắn lại tình cờ nhìn thấy trên đó có một cái tấm da thú không khác gì hắn tấm da thú.
Trong lòng mừng như điên, nhưng Diệp Phàm bên ngoài lại chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm cả, hắn đơn giản hỏi lấy dược liệu giá cả.
“Đây là Kim Linh thảo cấp ba dược liệu, ẩn chứa kim thuộc tính dược hiệu, tình trạng tốt giá cả một ngàn ba trăm hạ phẩm linh thạch.”
“Vị sư đệ này, đây cũng không phải đỉnh cấp dược liệu, chẳng qua sư huynh tiện đường thấy ngươi bán nên lại hỏi giá cả, chín trăm linh thạch sư đệ có bán không?” Diệp Phàm bắt đầu ép giá.
“Không được sư huynh, ngài không thể dùng thân truyền thân phận ép giá quá đáng như vậy được.
Thế này đi, sư đệ tỏ lòng để cho sư huynh một ngàn mốt được chứ?”
Diệp Phàm lắc đầu:
“Một ngàn mốt không được, vẫn quá đắt, sư huynh chỉ ra chín trăm năm mươi linh thạch.”
Hai người tiếp tục giằng co đôi lời nhưng không ai chịu nhường ai, cuối cùng Diệp Phàm nói:
“Vậy ngươi xem một cái cấp 1 dược liệu Kim Phiến Diệp cùng miếng này da thú gộp lại với Kim Linh Thảo giá một ngàn mốt được chứ?”
Vị kia đệ tử cười khổ:
“Nhiều nhất chỉ một trong hai đồ vật này cùng Kim Linh Thảo giá cả một ngàn mốt.”
“Tốt, thành giao.” Diệp Phàm nhanh chóng cầm lấy miếng da thú cùng Kim Linh Thảo sau đó trả tiền mua.
Tất nhiên, không có cái nào đệ tử tính chen chân vào c·ướp đồ vật.
---