Chương 29: Đại Đồng hội phát triển nhanh chóng
Diệp Phàm vui mừng trở về mình động phủ tu luyện, bắt đầu lấy ra hai mảnh da thú để khám phá bí ẩn trong đó.
Cũng giống như lúc trở về, dẫu Diệp Phàm ngâm nước, đốt trong lửa, nhỏ máu hay vài cách khác nhau cũng không thể tìm ra dấu hiệu gì trên đó dù đã ghép hai mảnh da thú vào với nhau.
Ngay khi xếp chúng lại muốn dời đi tìm Đỗ bàn tử thì hai miếng da thu mới có sự biến đổi.
Lần lượt từng đường nét dần hiện lên, sau một lúc hai mặt da thú hiện lên thành bản đồ, cẩn thận quan sát rồi ghi nhớ vào trong đầu, Diệp Phàm bắt đầu đến tàng kinh các tầng một lật ra các loại kỳ thư tịch.
Tầng một chứa đựng các loại thư tịch về Thiên Huyền đại lục, về các loại tri thức cơ sở, bản đồ…
Sau một ngày đối chiếu với toàn bộ Thiên Huyền đại lục, Diệp Phàm không tìm thấy nơi nào giống với trên bản đồ khắc họa cuối cùng đành tiếc nuối cất đi.
Âu Dương Phi Vân lúc này vừa mới kết thúc đả tọa, hắn thở dài nghĩ thầm trong lòng:
‘Haiz, đã không có hệ thống còn bị thiên đạo áp chế tu vi, thật sự nếu không phải ta là người xuyên việt thì nào có ai nghĩ tới chỉ vì là phản phái mà phải đứng map cho đến khi khí vận chi tử san bằng khoảng cách đâu.’
Thời gian qua, Âu Dương Phi Vân tu luyện cũng đạt đợt ít nhiều thành tựu.
Trước đó hắn tự tin so với mình hai tháng trước thì bản thân chỉ cần tung ra tám phần thực lực hoàn toàn có thể chiến thắng dễ dàng.
Thật sự thì việc điều tiết linh lực mang lại hiệu quả thật sự kinh người, không nói tốc độ vận chuyển linh lực có tăng trưởng lớn mà sức mạnh chiêu thức cũng gia tăng hết sức rõ ràng.
Ngoài ra, bởi vì linh lực ba động mỗi khi ngươi vận dụng giảm bớt đi có thể khiến cho đối thủ gặp khó khăn trong việc cảm nhận và ứng đối.
Lấy ra chính mình sổ nhỏ, hắn ghi chép lại những thay đổi mà bản thân nhận ra rồi mới tiếp tục hạn chế linh lực sau đó đi tu luyện thân pháp cùng kiếm pháp.
Hai tháng qua hết sức khô khan, nhưng Âu Dương Phi Vân dưới sự hướng dẫn cùng ông nội hai ông cháu dần hàn gắn lại tình cảm khiến hắn trôi qua hết sức thoải mái.
Nhưng điều khiến Âu Dương Phi Vân đau đầu là bởi vì lần trước câu nói sớm cho Âu Dương Kiêm Trung một cái chắt mà hắn suốt ngày bị ông nội gợi ý cho mấy cái nữ đệ tử vừa xinh đẹp vừa có thiên phú trong tông môn.
Thậm chí ông ta còn định tới các tông môn khác, gia tộc khác duyệt nữ giúp cháu mình.
Cuối cùng hắn phải nói rằng:
“Con mới mười bảy tuổi thôi, gia gia để con lớn hơn chút nữa, lúc nào duyên phận tới thì sẽ có thôi, thêm nữa còn ảnh hưởng con tu luyện.”
“Hừ, con tu vi cũng ngưng thần cảnh rồi, tu luyện cũng đâu phải dựa vào bảo trì nguyên dương mới có thể nhanh chóng tăng cao tu vi?” Âu Dương Kiêm Trung tỏ vẻ không vui chất vấn hắn.
Cuối cùng, cả hai ông cháu đều thỏa thuận là Âu Dương Phi Vân sang năm sẽ bắt đầu tìm kiếm một cái nữ tử phù hợp mà chính hắn yêu thích.
Thời gian yên lặng qua đi, Đại Đồng hội trước đó bố cục dần dần hoàn thiện khi mà tại Lạc Diệp thành cùng sáu cái Thành trấn xung quanh đã bắt đầu xây dựng phân bộ.
Trải qua Thính Dạ điều tra, mấy cái thành chủ cùng gia tộc dung túng đệ tử hà h·iếp bách tính đã bị âm thầm bị hạ bệ sau đó đưa người trong chính gia tộc đó lên thay thế.
Những cái này đều là lôi đình một kích cũng là một cái hạ mã uy, từ đó các gia tộc hết sức phối hợp không có cái nào yêu thiêu thân mà phản đối.
Một vài nhóm ngoại môn đệ tử gia nhập Đại Đồng hội chính thức tiếp nhận nhiệm vụ bắt đầu di chuyển trấn giữ các vị trí trọng yếu trên đường đi lại, đường lớn cũng được mở rộng, tặc phỉ nhóm cũng ngoan ngoãn chấp nhận chiêu mộ.
Dù sao bỏ lên núi làm tặc phỉ đa phần là do thiếu ăn, thiếu tài nguyên, bây giờ được đảm bảo có ăn có tài nguyên chỉ có mấy cái thực sự có chém g·iết người ham mê mới chống cự.
Lấy Lạc Diệp thành làm phía tây trung tâm, các loại đường lớn dần dần lan rộng ra sáu cái thành trấn xung quanh, từ đây các gia tộc lớn sinh động hơn hẳn khi mà bọn họ sản phẩm có thể an ổn vận chuyển tới các nơi và thậm chí là đổ về Thanh Lam trấn để bán.
Từ đó mua sắm rất nhiều loại tài nguyên bổ sung thực lực cho gia tộc của mình.
Tất nhiên, đi đường sẽ phải giao phí cho những chốt thu phí do những tên tặc phỉ được chiêu hàng nắm giữ.
Tặc phỉ nhóm bởi vì chiếm giữ các khu vực rừng núi rậm rạp, hiểm trở mà linh khí không tồi, bởi vậy mà có thể đào tạo thành một nhóm binh lính.
Lúc này Đại Đồng hội mô phỏng ngân hàng cùng tín dụng hệ thống bắt đầu hình thành tại Lạc Diệp thành.
Hiện tại nguồn vốn chỉ đủ vận hành hệ thống tại một thành trấn, do vậy Lạc Diệp thành được xây dựng làm đầu mối thương mại với Thanh Lam trấn.
Các gia tộc khác hết sức vui lòng ủng hộ Đại Đồng hội phát triển, bởi vì mỗi gia tộc trước kia các thương đội di chuyển, đến nơi bán hàng xong có bao nhiêu tiền thêm vào một ít tiền mang theo mới mua tài nguyên tại nơi đó xong sau đó vận chuyển về.
Tuy nhiên, sau khi có ngân hàng mô hình bọn họ có thể gửi rất nhiều linh thạch cho Đại Đồng hội, sau đó cầm một cái lệnh bài trên đó hiện lên giá trị linh thạch đang gửi và giá trị tài nguyên thế chấp sau đó khi đến thành trấn, họ bán tài nguyên lại có thể gửi vào Đại Đồng hội sau đó nhận lãi suất hàng kỳ.
Muốn mua sắm tài nguyên họ chỉ cần rút ra tiền mua tài nguyên sau đó vui vẻ vận chuyển về, giờ đây lượng tài nguyên mua được sẽ không bị giới hạn bởi lượng tài nguyên đã bán đi nữa.
Ngoài ra, bởi vì tham gia vào Đại Đồng hội mà họ được bảo đảm quá trình vận chuyển sẽ không xảy ra c·ướp b·óc.
Thậm chí bọn họ có thể nhờ Đại Đồng hội vận tải và tất nhiên giá cả sẽ rẻ hơn chi phí họ cần để nuôi lấy một nhóm thương đội người.
Lý do là Đại Đồng hội sau khi nhận tài nguyên cũng sẽ cung cấp khế ước ghi rõ số lượng hàng hóa cũng như phẩm chất tài nguyên của họ, còn Đại Đồng hội sẽ giữ một bản khế ước khác.
Sau đó, một cái bản sao khế ước sẽ được vận chuyển đến nơi mà người thuê cần mang tài nguyên theo, từ đó Đại Đồng hội người tại nơi đó sẽ dựa theo khế ước mà chuẩn bị một nhóm tài nguyên tương tự, thậm chí phẩm chất tốt hơn một chút do thời gian khai thác muộn hơn, từ đó các gia tộc cũng vui lòng chấp nhận.
Còn tài nguyên đặc thù của địa phương đó tất nhiên sẽ được vận chuyển tới nơi cần đến rồi, nhưng mà lượng hàng hóa vận chuyển đã giảm bớt đi rất nhiều bởi vậy thời gian sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Từ đó, các gia tộc người buôn bán di chuyển chỉ cần một thân nhẹ nhõm dẫn tới kinh tế tăng trưởng nhanh chóng, mọi người đều vui.
Tài sản được họ gửi sẽ được Đại Đồng hội lấy ra để đầu tư xây dựng chính mình vận tải hệ thống cũng như xây dựng phân bộ tại các địa phương còn lại.
Từ đó mà phát triển nhanh chóng mặt giống một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nếu không phải Âu Dương Phi Vân yêu cầu giảm chậm tốc độ sau đó quan sát tình hình và đánh giá hiệu quả xong mới tiếp tục mở rộng thì chắc chắn không chỉ dừng lại ở bảy thành trấn mà thôi.
Lúc này, vấn đề nhân tài cuối cùng cũng bắt đầu thúc dần đến mông rồi.
Trương Tam lúc này được phân công làm việc tại Đại Đồng hội trụ sở chính, còn Mạc Quang được điều động tới Lạc Diệp thành làm việc.
Mạc Quang là một cái rất chịu khó lôi kéo người củng cố chính mình địa vị, nhưng hắn được Âu Dương Phi Vân âm thầm bỏ qua bởi vì hắn lôi kéo ai đi theo cũng dốc lòng thực sự bồi dưỡng, điều mà Âu Dương Phi Vân hiện tại không có nhiều thời gian để làm.
Ngoài ra, Mạc Quang là một cái cũng thích hưởng thụ, mà có điều yêu thích thì có chỗ để nắm, bởi vậy không lo hắn phản bội.
Còn Trương Tam hắn quan tâm tu luyện hơn, bởi vậy giữ ở tông môn cũng giúp hắn có thể tu luyện tốt hơn phù hợp với Trương Tam tâm ý.
---