Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 35: Nhân kiếm hợp nhất




Chương 35: Nhân kiếm hợp nhất
Sau một hồi nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng tất cả đều thống nhất sẽ đứng chờ đợi sau khi trái chín ai mạnh người đó có phần.
Tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc mọi người nhưng cũng không thể làm dịu đi việc thời gian dần trôi qua không khí dần nóng lên do mặt trời đang l·ên đ·ỉnh.
Nhưng phải tới hai ngày sau Hồi Dương Chân Quả mới thực sự chín, bảy người ngay lập tức động thủ.
Diệp Phàm bị Hùng Thanh Mạnh nhanh chân lao tới hai tay to lớn súc tích năng lượng khủng bố, ý định muốn áp chế Diệp Phàm.
Diệp Phàm kiếm trong tay quét ngang một đám tiểu lâu la ngay sau đó chuyển thân đỡ lấy một kích của Hùng Thanh Mạnh.
Hắn dùng vẫn là Lưu Thủy kiếm pháp dùng nhu thắng cương không mất quá nhiều sức lực cũng uyển chuyển chống đỡ được Hùng Thanh Mạnh một kích.
Sau khi đỡ chiêu, đốc kiếm hướng thẳng về phía Hùng Thanh Mạnh yết hầu một kích, hòng tận dụng Hùng Thanh Mạnh quán tính lao tới nhất cử tổn thương hắn.
Nhưng đều là lĩnh đội đệ tử nào có ai là phàm vật, Hùng Thanh Mạnh tay phải thế mà cũng tận dụng mình lực quán tính cùng với việc đã ấp ủ đòn t·ấn c·ông từ trước, một cái thô to nắm đấm hướng thẳng tới cánh tay Diệp Phàm ý đồ chặt gãy đòn t·ấn c·ông cũng như nhất cử trọng thương Diệp Phàm.
Nhìn như chậm nhưng thực tế thì rất là nhanh, cả hai người v·a c·hạm ra một t·iếng n·ổ ầm oanh động gây ra sự chú ý của đám người.
Không như tưởng tượng Diệp Phàm cánh tay đứt gãy sau cú đấm mà lúc này hắn đã nhẹ nhàng dịch một bước nhỏ kịp thời dùng đốc kiếm chống đỡ nắm đấm của đối thủ nhưng tất nhiên hắn cũng phải tận dụng thân pháp để triệt tiêu uy lực của một cái binh khí hình người rồi.
Hùng Thanh Mạnh cười lớn tiếng nói:
“Ta tưởng ngươi mạnh mẽ như thế nào, để ngươi sư đệ hết lời tán thưởng còn đem ra dọa dẫm, hóa ra cũng chỉ như thê mà thôi.”
Diệp Phàm hết sức khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Trầm Giang đang khoan thai đối ứng với Hải Kình tông Lục Mã Kỳ lại hướng về phía mình cười hì hì vẻ mặt nịnh nọt thì đã hiểu ra.
Mặc dù biết mình bị kẻ khác cáo mượn oai hùm nhưng Diệp Phàm cũng không bóc trần ra bởi vì người trước mặt đang khiêu khích hắn, sao hắn có thể nhận sợ được:

“Nếu như vừa rồi là ngươi toàn bộ thực lực thì không nên xuất cuồng ngôn như vậy, bởi sẽ b·ị đ·ánh rất thảm.”
Hùng Thanh Mạnh lớn tiếng cười ngay sau đó nói lớn:
“Được lắm, vậy thì tới đi.”
Ngay sau đó, hắn bật người lao tới Diệp Phàm, tay nắm thành quyền đấm ra một cú thế mà nghe được voi kêu hổ gầm.
“Hổ Tượng trọng quyền.”
Một cú đấm nhìn đã biết nặng ngàn cân, nghe thôi đã thấy uy lực kinh người, Diệp Phàm mặt không đổi sắc, vung trong tay kiếm tiến lên ứng đối.
Bên này, Đỗ Bàn tử đang quét lấy một đám lâu la hòng ý đồ nước đục thả câu, dù sao hắn cũng không quan trọng chút này đồ vật bởi thể chất đã kích hoạt, chỉ cần ăn ngon là đủ mạnh, thể chất cũng mạnh mẽ Hồi Dương Chân Quả cũng không tác dụng quá lớn, bảo toàn nó cho Diệp ca là được.
Lý Phi Kiếm thì đã sớm áp chế Thái Thanh tông Hồng Toàn Tài rồi nhất cử đem hắn đánh bại, sau đó hướng tới Diệp Phàm cùng Hùng Thanh Mạnh trận chiến.
Hắn không ngờ cùng thế hệ vậy mà xuất hiện một cái không có chút nào danh tiếng người lại có kiếm pháp cảm ngộ ẩn ẩn còn mạnh hơn hắn.
Từng chiêu kiếm hết sức đơn giản nhưng hiệu quả lại rất kinh người, chiêu thức ra đối ứng hoàn hảo với tình hình khiến hắn cực kỳ hứng thú.
Đỗ bàn tử thấy Lý Phi Kiếm hướng tới nhìn Diệp Phàm chiến trường lúc này tung ra đại chiêu đánh bật nhóm lớn lâu la ngay sau đó một quyền vừa ra lao tới Lý Phi Kiếm.
Thật ra, Lý Phi Kiếm chỉ muốn quan sát hai người chiến đấu thôi, hắn coi thường việc đánh lén hay can thiệp một trận công bằng chiến đấu, hắn cũng không thừa dịp hái đi Hồi Dương Chân Quả bởi vì hắn muốn đánh bại đối thủ mới lấy đi.
Đỗ bàn tử chẳng nói chẳng rằng lao tới t·ấn c·ông hắn, thế là một tràng có thể tránh đi chiến đấu cứ như vậy diễn ra.

Bốn người đánh cho phong sinh thủy khởi, Đỗ bàn tử thì dựa vào thể chất mạnh mẽ chống đỡ Lý Phi Kiếm t·ấn c·ông dù cho nhìn không có dễ dàng nhưng lại chẳng có dấu hiệu bị bại trận.
Trầm Giang cùng Hải Kình tông Lục Mã Kỳ thì bởi vì đánh ngang tay cuối cùng thống nhất sẽ không đánh nữa, chờ các trận chiến khác kết quả rồi làm tiếp quyết định, cùng nhau tránh cho đạo tặc nhân cơ hội trộm quả.
Thế là cuối cùng quyết định kết quả chiến cuộc lại quay về phía Diệp Phàm cùng Hùng Thanh Mạnh.
Diệp Phàm chiến đấu với Hùng Thanh Mạnh trên thân cũng chịu nhiều quyền nhưng Hùng Thanh Mạnh lại chẳng khá hơn là bao, dù là luyện thể người chắc chắn như linh khí thế mà cũng có những vết kiếm trên người, máu từ đó chảy ra.
Thấy không thể tiếp tục hao tổn như vậy, Diệp Phàm quyết định biến đổi, không còn dùng Lưu Thủy kiếm pháp nữa bởi vì đối thủ quá cương mãnh dẫn đến phòng thủ hiệu quả có thể nhưng phản công thì không tốt.
Tay cầm chắc chắn chính mình linh kiếm, linh lực quán trú ấp ủ một kích mạnh mẽ kiếm chiêu.
Đang từ ôn nhu, uyển chuyển Lưu Thủy kiếm pháp thế mà mau chóng chuyển sang cuồng bạo, hủy diệt Liệt Diễm kiếm pháp.
Kiếm ra ánh lửa hồng, nhất kích thẳng hướng Hùng Thanh Mạnh sơ hở.
Hùng Thanh Mạnh nhanh chóng làm ra ứng đối mạnh mẽ kháng lấy Liệt Diễm kiếm pháp kiếm chiêu.
Sự thay đổi này đã mang lại hiệu quả, khi mà v·ết t·hương đã sâu hơn trước đó rất nhiều, Diệp Phàm đổi từ thủ sang công quá mau chóng dẫn đến Hùng Thanh Mạnh không kịp xoay sở mà bị áp chế đến sít sao.
“Oanh Lôi quyền” Hùng Thanh Mạnh gào lên giận dữ đấm ra một cái kinh khủng lôi quyền, tia sét chạy dọc hắn hai tay t·iếng n·ổ đùng đoàng, bản thân không màng Diệp Phàm kiếm chiêu gây tổn thương thế mà dùng mạnh bạo nhất phương thức đánh gãy Diệp Phàm áp chế tình thế.
“Ha ha, sảng khoái, ngươi là đối thủ mạnh mẽ nhưng không đả bại được ta.” Hùng Thanh Mạnh lớn tiếng cười.
Diệp Phàm trầm tĩnh, mặt không b·iểu t·ình nhưng lại mau chóng làm ra ứng đối, kiếm chiêu lần này đã biến đổi, cả người Diệp Phàm như dung nhập ý cảnh, Lý Phi Kiếm âm thầm nói trong lòng:
‘Nhân kiếm hợp nhất, kiếm ý cảnh giới đầu tiên, ta cần phải luận bàn với hắn xem ai mới cảm ngộ sâu hơn.”
Thấy Diệp Phàm không đáp lại mình, Hùng Thanh Mạnh gầm lên một tiếng lao thẳng tới Diệp Phàm tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình:

“Hóa Long quyền”
Trên tay hắn thế mà xuất hiện hai cái thương long uốn lượn vòng quanh xu thế tiến tới nắm đấm hỗ trợ hắn một kích này.
Diệp Phàm vẫn yên lặng trong chính mình ý cảnh, kiếm chiêu vừa ra không có hoa mỹ, không có hình tượng bức người, chỉ có một chữ nhanh loáng cái mà ra đối ứng với Hùng Thanh Mạnh long quyền.
Long ngâm vang, quyền tấn mãnh đối ứng với mộc mạc một kiếm, nhanh gọn chuẩn xác không có t·iếng n·ổ nào vang lên, không có cảnh tượng hai người ngang tay mỗi người lùi một phía mà chỉ có Hóa Long quyền như đánh vào không khí, một đường tiến thẳng quyền khí đánh đổ một loạt thân cây, còn kiếm trong tay Diệp Phàm đã thu về trạng thái xúc lực.
Hùng Thanh Mạnh không tin nổi nhìn chính mình tay phải, quyền đầu thế mà không thấy chỉ còn một vết cắt gọn gàng, máu tuôn rơi từ đó.
Không có kinh hoảng, không có giận dữ, chỉ có một câu nói:
“Ngươi rất mạnh”
Sau đó là nhanh chóng thu hồi mình bên phải bàn tay, dù có nối lại được hay không thì cha mẹ cho thân xác không thể làm mất.
Nuốt lấy đan dược, Hùng Thanh Mạnh dời đi từ bỏ t·ranh c·hấp Hồi Dương Chân Quả.
Lúc này, Đỗ bàn tử cũng nhận ra Lý Phi Kiếm thực sự không có ý muốn t·ấn c·ông Diệp Phàm nên cũng đã ngừng chiến đấu từ lâu.
Bên này Trầm Giang cùng Lục Mã Kỳ nhìn tình thế đều hi vọng Lý Phi Kiếm cùng Diệp Phàm đánh lên mài nhau một lượt để bọn hắn ngư ông đắc lợi, nhưng hiện thực không tươi sáng như vậy.
Cả ba người kia nhìn về phía bọn họ, thế là hai người thức thời rời đi, Hồng Toàn Tài trước đó trọng thương ẩn giấu đi sau khi nhìn thấy Diệp Phàm cùng Lý Phi Kiếm chú ý tới mình vị trí cũng đành không cam lòng dời đi tìm cơ duyên khác.
Sau cùng, không ai biết tiếp theo tình hình như thế nào bởi vì chỗ này không đạt được gì thì ở lại có làm chi đâu.
Trầm Giang cũng hoàn thành chính mình nhiệm vụ cũng vui vẻ hướng tới di chỉ truyền thừa hòng kiếm chác chút gì đó.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.