Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 36: Chốn quen thuộc




Chương 36: Chốn quen thuộc
Lúc này, Âu Dương Phi Vân hiếm thấy thời gian gần đây thư thả nghỉ ngơi, đối diện là Trương Tam đang báo cáo trong tông môn Đại Đồng hội thời gian gần đây phát triển.
“Thưa đại sư huynh, ngoại môn đệ tử hơn năm vạn người tất cả đều đã dùng qua chúng ta dịch vụ, thậm chí còn có nhiều người đề nghị nâng cao mức vay mượn tối đa.
Lượng điểm cống hiến chúng ta thu lại được cũng hết sức khủng bố, mời sư huynh xem xét.”
Chỉ liếc mắt nhìn qua, Âu Dương Phi Vân cũng đã thấy có tới hàng trăm vạn điểm cống hiến, quả là ứng với trước kia câu nói: “Nếu mỗi người cho ngươi một ngàn thì một ngàn người là ngươi đã có một triệu, một triệu người thì ngươi đã có một tỷ.”
Âu Dương Phi Vân nhìn thấy cũng hết sức vui mừng, chứng tỏ hệ thống của hắn đang làm việc hết sức hiệu quả, tuy nhiên tài nguyên để đổi lấy bằng này điểm cống hiến là cũng hết sức kinh người.
“Tốt lắm, sắp tới hãy triệu tập một lần cổ đông hội nghị, sau đó triệu tập Mạc Quang, Ngô Tam Phong cùng Tô Ngọc Linh đều là những cái xuất lực rất nhiều hạng người đều phải cho họ lựa chọn trong tông môn kho hàng những đồ họ khát khao bất lâu.”
Âu Dương Phi Vân hài lòng trả lời, sau đó hắn tiếp tục phân phó:
“Số còn lại, sư đệ bàn với Mạc Quang cùng Lưu quản gia xem xét quy đổi lấy tài nguyên để Đại Đồng hội cất giữ, chúng ta không thể bán qua tay nhưng lại có thể để cho Đại Đồng hội dùng làm tiền thưởng.”
Trương Tam lắng nghe cẩn thận sau đó đáp lời đã rõ, lúc này mới tiếp tục báo cáo tình hình:
“Bởi vì phải cung ứng cho năm vạn đệ tử nên tài nguyên thu được từ khu vực khai phát đầu tiên cũng chỉ là làm dịu tình hình tài chính, chúng ta vẫn đang phải hạn chế các mức đi rất nhiều, sư đệ nhận thấy tình hình ở tông môn và cả Lạc Diệp thành khu vực đã ổn định, có thể tiếp tục tiến hành mở rộng các cụm thành trấn khác.”

Âu Dương Phi Vân đồng ý cho Trương Tam mở rộng thị trường, nhưng hắn yêu cầu:
“Lần này, lấy Lạc Diệp thành làm đầu mối, hướng lên phía tây bắc, mục tiêu kết nối với Tây Vực biên giới, chúng ta sẽ mở rộng về Tây Vực.”
Trương Tam trong lòng hết sức khó hiểu, bởi vì Thanh Lam tông nằm ở khu vực phía tây của Nam Vực hướng về trung tâm hay hướng xuống phía nam còn rất nhiều cơ hội, sao lại cứ phải cố chấp khai phá khu vực hiểm trở nhất, khó khăn nhất cơ chứ.
Tất nhiên, hắn không dại gì mà đi chất vấn, cứ thực hiện tốt là được.
Kế tiếp, Âu Dương Phi Vân phân phó Trương Tam dùng điểm cống hiến đổi cho mình một cái liên quan đến phong tỏa không gian trận pháp, phẩm chất cao nhất có thể, nếu không đủ thì tích lũy dần.
Hắn không biết Diệp Phàm sau này có biết không gian pháp tắc hay không nhưng chắc chắn tên kia có rất nhiều biện pháp không gian thoát thân, gì chứ cứ mấy cái Đại Na Di Phù hay Truyền Tống phù … là mọi chuyện đều đơn giản.
Sau đó, Trương Tam dời đi thực hiện Âu Dương Phi Vân giao cho nhiệm vụ.
Âu Dương Phi Vân tiếp tục ngồi trầm ngâm, hắn cầm lấy bộ trà độc ẩm sau đó nhẹ nhàng tiến ra đình nhỏ ở vườn hoa, ngồi đó ngắm nhìn chính mình tân tân khổ khổ đào tạo vườn hoa.
Thời gian gần đây hắn không liếm cẩu nữa khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, trước kia hắn không phải ngày nào cũng muốn tìm Tần Phi Tuyết, rồi muốn gặp mặt xong tặng quà tranh thủ hảo cảm khiến nàng ta một mặt khó chịu.
Nhiều người cảm khái hắn chân thành không màng gì khác, nhiều người thì cảm khái đúng là dù có thiên phú ngàn năm có một nhưng cứ bỏ bê thì hắn chính là minh chứng cho việc tu dậm chân tại chỗ.

Hắn sau khi đột phá tới Ngưng Thần cảnh thì gần như đứng im không tiến bộ do mải mê liếm Tần Thiên Tuyết, sau khi hắn xuyên qua thì còn phát hiện mình bị hạn chế không cách nào tăng trưởng tu vi.
Tuy nhiên, tái ông thất mã sao không phải là phúc, nếu không nhờ như vậy thì hắn cũng đã không có thời gian rèn luyện như giai đoạn vừa rồi, ngoài ra hắn cũng chẳn cần phải như tông môn khác đệ tử phải áp chế tu vi chờ đợi bảy năm tới hoàn mỹ đột phá sinh tử cảnh.
Càng rèn luyện hắn càng thêm rõ ràng tu vi không ngang hàng với tổng hợp thực lực, nó chỉ là biểu tượng bên ngoài, có những thứ rất nhỏ nhưng lại làm nên sự khác biệt, vì thế mà mấy cái khí vận chi tử câu nói quen thuộc vẫn là “tu vi không đại biểu tất cả …”
Thời gian trôi qua được nửa tháng kể từ khi Tử Tiêu bí cảnh mở ra.
Thời gian này vì mọi người đang dần tiến đến truyền thừa di chỉ bởi thế mà Diệp Phàm gặp rất nhiều đệ tử từ các môn phái.
Có nhiều cái mắt mù đi trêu chọc Diệp Phàm b·ị t·hương thì thương mà c·hết thì c·hết, sau cuối cùng Diệp Phàm ‘thành công’ đắc tội hầu hết thế lực tham gia bí cảnh.
Thật sự những ngày này cùng với số lượng bại tướng c·hết hoặc b·ị t·hương dưới tay hắn thì số lượng cơ duyên hắn thu được cũng nhiều vô số kể, quả đúng là ăn c·ướp mới nhanh giàu.
Đỗ bàn tử hưng phấn đi theo Diệp Phàm, cả hai hợp tác và phất lên nhanh chóng, khiến Đỗ bàn tử tâm tư bành trướng, thậm chí còn cầu mong có mấy cái vô não đồ vật tới khiêu khích để bọn họ kiếm thêm thu nhập.
Phía xa xa một cái cổ xưa di tích dần tiến vào tầm mắt với một cái lăng tẩm cao lớn nguy nga ẩn khuất sau những tán lá.
Càng đến gần đường đi càng rộng rãi, thậm chí còn được lát đá cẩn thận dù bốn ngàn năm qua vẫn còn trông như mới.

Cổng lăng được xây dựng đơn giản gồm bốn cột tròn hai cao ở giữa, hai thấp bên ngoài, phía trên nối với nhau bởi những tấm gỗ được chạm khắc tỉ mỉ những hình thù mang tính chúc phúc cho người trong lăng.
Đường đi vào uốn lượn quanh co ở phía trước lăng mộ nối từ kiến trúc này sang kiến trúc kia tổng cộng tới năm mươi công trình hợp lại thành hình chữ Khiêm.
Có những kiến trúc đã bị khám phá nhưng còn những kiến trúc cửa vẫn chưa hề mở ra một lần nào, truyền ngôn kể rằng chỉ khi nào người có mệnh cách phù hợp đứng trước cửa của gian kiến trúc đó thì cửa mới mở ra cho người kia tiến vào.
Nhưng nói chung cửa mở ra không có quy luật nào khiến cho chẳng ai tin tưởng vào truyền ngôn đó.
Diệp Phàm cùng Đỗ bàn tử chậm rãi tiến vào, ngay từ cổng thôi Diệp Phàm đã nhận ra đây là những hoa văn kiến trúc được ưa chuộng ở thượng giới.
Khi tiếp xúc tới từng gian phòng hắn lại càng thêm minh xác và nét vui mừng biểu lộ rõ trên gương mặt do những cấm chế kia sao mà quen thuộc với hắn quá.
Đó là những cấm chế mà hắn từng dạy cho tùy tùng của mình, tên hắn là Bùi Tông Lâm một người cực kỳ trung thành với Diệp Phàm ở kiếp trước.
Ngay cả trước chính lăng tấm bia đá kia dòng chữ, Đan Diệp các người sáng lập thân khải, ta trung thành tùy tùng Bùi Tông Lâm an táng điện.
Thật ra Bùi Tông Lâm đúng là một tên dở hơi, cái tiểu thế giới đầu tiên do bản thân tạo ra lại chế tạo thành hắn nơi táng thân, hồi đó Diệp Phàm còn giễu cợt qua hắn:
“Ngươi theo ta chinh chiến khắp nơi lập nên Đan Diệp các, uy danh lừng lẫy lại thêm một thân tu vi mạnh mẽ còn phải tới hàng vạn năm tuổi thọ, ngươi xây dựng sớm như thế thì có khi nấm mồ của ngươi còn lụi tàn trước khi ngươi có thể sử dụng.”
Bùi Tông Lâm chỉ cười hắc hắc thôi.
Vậy mà trân chiến bốn ngàn năm trước thế mà cái này trung thành tùy tùng lại ngã xuống hạ giới, yên nghỉ nơi đây coi như cũng là một kiện may mắn, nếu không sợ rằng thân xác khó mà bảo tồn do mấy kẻ phản bội kia lùng tìm.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.