Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 37: Chủ tớ hội ngộ




Chương 37: Chủ tớ hội ngộ
Trong lòng hết sức bồi hồi khi mà trọng sinh ở hạ giới lại vẫn có thể gặp được tùy tùng nơi an táng.
Diệp Phàm ổn định lại cảm xúc bắt đầu tiến thẳng tới chính điện cửa vào.
Nơi này chính là nơi truyền thừa Bùi Tông Lâm y bát bởi thế mà Diệp Phàm thầm cầu nguyện tùy tùng của mình tàn hồn vẫn còn từ đó có thể giúp hắn tố tạo thân thể một lần nữa theo Diệp Phàm báo thù riêng, chiến chư thiên.
Nhưng trong lúc Diệp Phàm đang chìm đắm vào trong dòng suy nghĩ, có mấy cái mắt mù đệ tử đứng châm chọc:
“Hừ, ba ngàn năm qua có biết bao nhiêu thiên kiêu hòng mở ra cánh cửa đoạt lấy truyền thừa nhưng có ai làm được đâu.”
“Ha ha, chắc là hắn thấy cửa là cửa gỗ đinh tiến vào ấy mà, đúng là đồ nhà quê.”
Đỗ bàn tử thấy thế tức giận mắng lại, từ đó một trận khẩu chiến không cân sức diễn ra giữa một người và một đám người.
Tất nhiên Đỗ bàn tử thua tan tác rồi.
Nhưng lúc này, Diệp Phàm thở dài một hơi, điều chỉnh lại trạng thái sau đó nói:
“Kệ bọn chúng đi, để ta cho bọn chúng thấy người nhà quê có thể làm cái gì.”
Thế là Diệp Phàm bắt đầu động, miệng niệm khẩu quyết, tay bắt ấn nhanh thoăn thoắt.
Nhìn Diệp Phàm động tác mấy cái vừa rồi người cảm thấy chẳng lẽ tên này thực sự biết huyền cơ, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
“Hừ, để xem ngươi biểu diễn, đến lúc đó không mở ra được thì làm trò cười đi.”
“Phải, chúng ta chống mắt lên xem hắn làm tên hề.”
Có mấy cái người còn tính phụ họa nhưng còn chưa kịp nói gì cấm chế đã ầm ầm rung chuyển, ngay sau đó chỉ thấy Diệp Phàm dừng bấm quyết tiến tới đẩy cửa, cả cánh cửa gỗ nhẹ nhàng chuyển động.

“Két …ét …ét”
Bên trong chính mờ mờ ảo ảo bởi ánh sáng xanh từ Dạ Minh châu phát ra.
Diệp Phàm ngay lập tức tiến vào, sau đó cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại như một cảnh tượng kinh dị.
Những cái kia người ngây ra như phỗng hết sức lúng túng không biết nói gì lúc này.
Vậy không có ai tiến tới thử xem bởi vì mỗi một gian phòng ở đây chỉ lựa chọn một người và không tiếp nhận thêm bất kỳ ai, và nó sẽ không đóng lại nếu như có người nào đã đạt được trong đó hết thảy cơ duyên.
Bên trong chính điện, cảnh vật dù trông tựa như mới nhưng không khí bên trong lại trầm thấp t·ang t·hương.
Tiến qua gian sau là một mảnh sân nhỏ có giếng trời, là nơi chủ nhân của nơi này nghỉ ngơi tắm nắng.
“Hừ, rõ ràng tuổi đương tráng niên mà sở thích như một ông cụ già.” Diệp Phàm bồi hồi trách mắng.
Tiến vào nơi nghỉ ngơi lúc này bên trong vị trí giường nằm đã được thay thế bằng một cỗ quan tài bằng một loại cực phẩm linh mộc chuyên để an táng n·gười c·hết.
Chính giữa phòng là một cái bàn thờ, bên trên có một tấm mộc bài ghi tên của chủ nhân nơi đây.
Diệp Phàm tiến vào, lấy ra ba nén nhang dùng linh lực nhóm lên ngọn lửa sau đó cẩn thận mặc niệm lấy chính mình lời cầu chúc cho Bùi Tông Lâm, sau đó tiến tới ba bước cắm hương vào bát.
Ngay khi mùi hương thơm lan tỏa khắp căn phòng, một sợi tàn hồn từ trong mộc bài phiêu theo làn khói từ từ hiện ra.
“Hảo tiểu tử, ngươi đã vượt qua ta kiểm tra, ta chỉ cần ngươi biết lễ nghĩa là ta sẽ trao cho ngươi truyền thừa. Ngươi ở cái này hạ giới không biết ta danh hào nhưng chỉ cần biết bổn tôn chính là một cái thượng giới cường giả từng theo ta chủ nhân chinh chiến chư thiên thành lập cường đại Đan Diệp các hạng người.
Ha ha ha ha …
Thế nào? Biết sợ chưa?”
Sau đó tàn hồn bắt đầu nhìn trước mắt mình thiếu niên, thấy hắn trưng ra ánh nhìn như nhìn một tên khờ, không hiểu sao ánh mắt lại quen thuộc đến vậy nhưng hắn vẫn tức giận mà tỏa ra uy áp dọa dẫm:

“Hừ, một cái Ngưng Khí cảnh mao đầu tiểu tử mà dám nhìn bổn tôn với ánh mắt như vậy? Sợ rằng ngươi không biết chữ c·hết viết như nào phải không?”
Diệp Phàm cố gắng chống cự Bùi Tông Lâm uy áp nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói:
“Sợ rằng người không biết chữ c·hết viết như nào là ngươi mới đúng, tên liều mạng.”
Bùi Tông Lâm vẻ mặt hốt hoảng hỏi hắn:
“Ngươi là ai? Sao lại biết rõ câu nói đầu tiên của chủ nhân nói với ta chứ?”
Diệp Phàm mỉm cười nói:
“Ngươi liều mạng chứ không có ngu ngốc, tại sao lại hỏi ta như vậy chứ?”
Bùi Tông Lâm giọng run rẩy, cái gương mặt lúc này đã mờ nhạt của linh hồn thế mà nhăn hết lại, không biết phải biểu hiện gì mới hợp lý.
Hắn không dám tin tưởng, bởi sự thật năm đó hắn nhìn thấy mình chủ nhân bị huynh đệ đâm lén, thân thể bị hủy diệt đến không còn chút cặn, vậy mà sao tên thiếu niên này lại biết những chuyện xưa kia chứ?
Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ trán mình vì tên thuộc hạ của mình, cảnh tượng hắn vui mừng lao tới tay bắt mặt mừng thế mà không xuất hiện, sau đó Diệp Phàm mới nói:
“Hừ, có cần ta kể ra chi tiết câu chuyện ngươi rình mò Mộ Ngọc Dung tắm để xác nhận không?”
Nghe đến đây, Bùi Tông Lâm sợ hãi vội vã xua tay:
“Đừng đừng, chủ nhân còn nhắc lại chuyện xưa kia làm gì?”
Sau đó hắn tò mò hỏi một loạt câu hỏi:

“Không phải ngài đã bị đám kia cẩu vật diệt sát rồi hay sao? Thế mà ngài vẫn khỏe mạnh như này? Năm đó lão Bùi ta cùng mấy cái huynh đệ liều mạng muốn bảo trụ ngài thân xác thế nhưng kẻ địch quá mạnh mẽ cuối cùng đem chúng ta cho diệt sát.
May mà có ngài trước đó tặng cho lá bài bảo mệnh mà lão Bùi ta còn có cơ hội gặp lại ngài.”
Nghe hắn nói nhẹ nhàng như mây gió thế nhưng cái giọng bắt đầu khàn đi rồi hai mắt rưng rưng cố dặn ra nước mắt mới biết hắn đã bất lực như thế nào, đã đau khổ ra sao khi mà từ chủ nhân đến mình huynh đệ đều chiến tử.
Diệp Phàm lúc này đè xuống chính mình giận dữ nhẹ nhàng trấn an Bùi Tông Lâm:
“Không sao, chúng ta vẫn còn cơ hội trả thù vẫn ở đó, ta sẽ giúp ngươi tái tạo thân thể cùng ta một lần nữa chinh chiến chư thiên.”
Bùi Tông Lâm biến đau thương thành hận thù, trong đôi mắt hắn giờ đây thế mà có thể thấy được một biển hỏa diễm, hắn đời này ghét nhất người phản bội.
Sau đó, hai người chủ tớ nói chuyện với nhau, chủ yếu là Âu Dương Phi Vân muốn biết chính mình sau khi c·hết mọi chuyện xảy ra.
Khi hắn nghe kể kẻ thù thế mà dùng hắn thân xác để dụ dỗ một đám trung thành huynh đệ nhằm một lưới tóm gọn, dù gương mặt không chút biểu cảm nhưng hai bàn tay đang đặt trên đùi của hắn nắm chặt tới mức móng tay bấm rách hắn da thịt.
Bùi Tông Lâm sau khi biết Diệp Phàm vậy mà trọng sinh tới bốn ngàn năm sau, dù chuyện này thật rất khó tin nhưng hắn chẳng nghi ngờ chút nào, trái lại hắn còn lấy ra toàn bộ tài nguyên hắn chuẩn bị cho người kế thừa y bát của mình dâng lên cho Diệp Phàm.
Thình lình trong đó có một cái Chí Dương Linh Quả, Cực Dương Linh Thạch là hai loại tiên thiên chí bảo giúp người ta có thể thức tỉnh hậu thiên Thuần Dương Thánh Thể là một trong mười vị trí đầu thánh thể.
Chí Dương Linh Quả còn là Diệp Phàm trước kia tặng cho Bùi Tông Lâm.
Vậy mà thế sự xoay vần, cuối cùng vật lại quy nguyên chủ, trước kia thứ không phải là chí bảo đối với hắn nhưng ở kiếp này lại chính là vô thượng cơ duyên.
Sau đó, dưới sự hộ pháp của Bùi Tông Lâm thì Diệp Phàm dùng tới tám ngày để có thể thức tỉnh Thuần Dương Thánh Thể.
Lại thêm mấy ngày thích nghi chính mình thể chất, Diệp Phàm hỏi Bùi Tông Lâm về việc khống chế bí cảnh này, sau khi tiếp nhận bí cảnh hạch tâm hắn tranh thủ thu thập Bùi Tông Lâm tàn hồn vào Ôn Thần ngọc được hắn lâm thời chế tác thành một chiếc nhẫn.
Cuối cùng mấy ngày, hắn tranh thủ thu thập thêm một ít tài nguyên rồi mới di chuyển tới cửa vào để trở về.
Trong quá trình đó, có rất nhiều đệ tử của các môn phái khác thèm nhỏ dãi hắn truyền thừa, thậm chí còn có hai nhóm người đánh Diệp Phàm chủ ý âm thầm chặn đường hắn hòng c·ướp đoạt truyền thừa.
Nhưng bài học dành cho bọn họ đó chính là “chọc vào khí vận chi tử, c·hết không có chỗ chôn”.
Quả là những học sinh chăm chỉ, học bất chấp tính mạng mà.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.