Chương 52: Chia bánh sau chiến tranh
Âu Dương Phi Vân lúc này hắn tận lấy bản thân chức trách, đi thăm hỏi từng vị sư đệ, sư muội, sau đó dựng lấy một loạt những cái bia tưởng niệm.
Những ngày kế tiếp, công tác cứ như vậy tiến hành, từng chút từng chút một, tri ân n·gười c·hết, an ủi người sống.
Dù sao, phía trước vẫn còn đường phải đi.
Rồi thì trong tông môn thế mà bắt đầu xôn xao một dư luận, người ta bắt đầu trách đám người tham gia Tử Tiêu bí cảnh đắc tội các tông môn, sau khi biết rằng chỉ có Diệp Phàm cùng Đỗ bàn tử thì phạm vi chê trách thu hẹp lại.
Mà cũng bởi vì hai đại tông môn những lúc gay gắt nhất đều chỉ tuyên bố yêu cầu giao nộp hai người này thôi.
Hai người kia hết sức uất ức, Diệp Phàm hắn không phản ứng gì nhưng Đỗ bàn tử thì trẻ người non dạ đã phản ứng lại bởi vì theo bọn họ thì không sai, mà bất kì ai vì tài nguyên t·ranh c·hấp cũng không sai.
Chỉ là người ta cần đổ lỗi.
Rồi thì người ta trách cả Âu Dương Phi Vân vì khi dẫn đoàn đi ‘xin lỗi’ hắn lại khiến cho tình hình căng thẳng.
Nhờ vào trước đó uy vọng, Âu Dương Phi Vân đứng ra nhận lỗi, sau Thái Hòa chân nhân cùng Thanh Nguyệt tông giả đứng ra tuyên bố sẽ giảng đạo ba ngày giúp xoa dịu mọi người cũng mục đích bảo vệ ba người.
Rồi thì cuối cùng người ta cũng đổ lỗi cho vị kia thần bí đan sư, hắn chỉ lợi dụng Thanh Lam tông để khuấy đục thế cuộc mà thôi, miếng bánh ngon chẳng bao giờ tự dưng từ trên trời rơi xuống.
Tất cả đều do Âu Dương Phi Vân lợi dụng Dạ Thính âm thầm khuấy động.
Dạ Thính trong vòng gần hai năm đã âm thầm kết nối với tầng dưới chót đệ tử cùng tạp dịch đệ tử.
Những người này không mạnh nhưng lại đông, họ chỉ cần xì xào, rỉ tai nhau nói nhỏ rồi một truyền mười, mười truyền trăm thế là thành ra làn sóng dư luận.
Âu Dương Phi Vân cần tận dụng cơ hội hạ thấp Diệp Phàm uy vọng dù uy vọng đó mới chớm nở.
Ngay sau đó, lại có làn sóng đối lập với làn sóng chỉ trích ở trên, đó là làn sóng phản đối khi mà họ cho rằng nguồn cơn của vấn đề là ở tà tu, ma tu cùng với hai đại tông môn đã âm thầm chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Những điều kia chỉ là cái cớ mà thôi, nếu không có sự chuẩn bị trước đó thì làm sao mà có thể vận dụng lực lượng lớn tới như vậy được?
Đây cũng là do Âu Dương Phi Vân làm ra, dư luận dễ dẫn dắt nhưng không dễ không chế, tông môn mở một mắt nhắm một mắt bởi vì hắn chưa tới chỗ mấu chốt.
Cả ba người bọn hắn là thiên tài của tông môn, là tông môn hi vọng, luồng dư luận này có thể mất không chế dẫn tới hai người kia phản tông.
Âu Dương Phi Vân không muốn tông môn phản ứng lại làn sóng này, bởi thế hắn thấy đủ là dừng tránh cho Dạ Thính vừa chớm nở đã bị dập tắt.
Hắn không ngạo mạn tới mức cho rằng mình làm như vậy chẳng ai biết cả, bởi vì khi Dạ Thính mở rộng chắc chắn có manh mối lần theo, và trên đời còn đầy người thông minh.
Bên cạnh chế tạo làn sóng dư luận, Âu Dương Phi Vân trước đó đã bàn giao cho Mạc Quang, Trương Tam, Mộc Phi Phi, Mộc Thi Thi, Tô Tiểu Uyển cùng Hà Minh Nguyệt nhóm người ngay khi c·hiến t·ranh vừa kết thúc, dùng thế sét đánh thay chân Đỗ gia nắm lấy phía đông địa bàn.
Đỗ gia trận chiến vừa rồi b·ị đ·ánh cho sứt mẻ không thôi, nếu không phải Thanh Lam tông cho yểm trợ khả năng đã bị diệt tộc.
Vì thế bọn họ bây giờ ốc còn khó mang nổi mình ốc thì nào có tâm tư đi khống chế phía đông địa bàn.
Thế là mọi chuẩn bị của Đỗ gia trước đó làm áo cưới cho Âu Dương Phi Vân.
Còn phía bắc địa bàn tại sao Âu Dương Phi Vân lại để cho Đỗ gia, bởi vì hắn cần chắc chắn.
Đỗ gia có Diệp Phàm đan dược con đường chắc chắn sẽ vực dậy nhanh chóng, họ là bên thắng cuộc chứ không phải bên thua trận, chắc chắn tài nguyên âm thầm chiếm được không ít dù cho Thanh Lam tông có ý định hạn chế bọn họ phát triển.
Còn tại sao lại không động vào Đỗ gia, bởi vì cả hai có Đỗ bàn tử sợi dây này, có Đan dược mạch nối lại không cần thiết vạch mặt, vả lại cả hai cần hồi sức sau khi đã cùng nhau đánh một trận đánh lớn.
Bởi vì như vậy, nếu tham lam muốn nuốt trọn hai nơi địa bàn là điều không thể, người ta sẽ không nằm im xem chúng ta xâm chiếm.
Vậy là phía đông và phía tây hoàn toàn rơi vào Âu Dương Phi Vân khống chế nhờ việc Đỗ gia trước đó đánh lui Thu Mộng thương hội cùng Tụ Bảo các sau đó lại bị nhổ bỏ.
Phía nam thì hợp tác cùng Thu Mộng thương hội cùng Tụ Bảo các, phía bắc thuộc về Đỗ gia.
Thanh Lam tông thì nắm đầu to.
Cao tầng cùng Thiên Kiếm tông và Đại Lực tông đang ép sát Thái Thanh tông cùng Hải Kình tông bắt đầu đòi bồi thường phí tổn c·hiến t·ranh.
Hai đại tông môn rơi vào yếu thế chấp nhận giao nạp hơn một nửa tông môn trăm vạn năm tích xúc để bồi thường, cắt nhượng địa bàn có chứa các mỏ tài nguyên.
Tất cả mọi công tác diễn ra nhanh chóng trong vòng hai tháng đàm phán đã hoàn thành, các nơi cũng đã được sửa chữa, xây dựng lại.
Đại Đồng hội cũng tận dụng cơ hội này, bọn họ tuyên bố sẽ miễn phí cung cấp tư nguyên để xây dựng lại các nơi cùng giảm giá tài nguyên để hỗ trợ các nơi địa phương trong vòng ba ngày.
Lượng tiêu hao hết sức kinh người, nhưng mà nhờ thế Đại Đồng hội đã được mọi người biết đến và chấp nhận.
Diệp Phàm thì sau trận chiến này, sau mấy gợn sóng xảy ra với hắn thì hắn chẳng để tâm lắm, hấp thu tài nguyên cùng cảm ngộ hắn chính thức đột phá tới Hóa Hải cảnh viên mãn.
Vậy là sau một năm hai tháng hắn cũng chuẩn bị đột phá Kết Đan cảnh.
Một tin tức đáng vui mừng nữa đến với hắn đó là Thanh Nguyệt tôn giả sau trận chiến kia đã không dư thừa tinh lực đi áp chế Âm Thi Tiên Thiên độc khiến cho bây giờ rơi vào trạng thái hư nhược.
May mắn có đan dược trước đó của Diệp Phàm giúp nàng ổn định lại.
Nhưng chắc chắn rằng, ngày mà Thanh Nguyệt tôn giả phải tìm đến Diệp Phàm để hỗ trợ giải độc sẽ không còn xa, bởi thế mà hắn hiện nay lúc nào cũng có mặt tại tông môn, khi rảnh rỗi sẽ luyện chút đan dược, sau đó đi lại xung quanh Thanh Nguyệt phong.
“Còn bốn ngày nữa là ngày trăng tròn, khi đó Âm Thi Tiên Thiên độc sẽ bộc phát sức mạnh, lúc này sư tôn đã phải như kiến bò trên chảo nóng đi."
Diệp Phàm vừa đi dạo vừa âm thầm lẩm bẩm.
Lần gần nhất hắn thấy mình sư tôn xuất hiện chính là khi tuyên bố sẽ khai đàn giảng đạo để xoa dịu dư luận giúp hắn, tình trạng của nàng đã chuyển biến xấu đi rồi.
“Hừm, nếu như nàng cố chấp không tìm tới ta thì đến ngày rằm chắc chắn thi độc sẽ bộc phát, đến lúc đó thân tử đạo tiêu.”
Diệp Phàm phải công nhân rằng, Thanh Nguyệt tôn giả sắc đẹp khiến hắn như gặp thiên nhân.
Tần Thiên Tuyết là xinh đẹp nhưng lại kém đi một phần thành thục, nhiều một phần lạnh như băng tính cách.
Thanh Nguyệt tôn giả đẹp tựa vầng trăng, như bạch ngọc kinh mê đắm lòng người nhưng lại cao cao tại thượng, xa xa không thể chạm tới.
“Hừm, chỉ còn bốn ngày, mình cần phải chuẩn bị một chút kim châm để đảm bảo cho sư tôn nàng không thể thân tử đạo tiêu.”
Và thế là Diệp Phàm trở về chính mình ngọn núi luyện chế đồ vật.
---