Chương 53: Thanh Nguyệt tôn giả tình trạng
Thanh Nguyệt tôn giả những ngày hết sức thống khổ, Âm Thi Tiên Thiên độc đã bắt đầu hủ thực nàng nội tạng, khí sắc nhợt nhạt, nhưng gương mặt ấy lại thêm phần thê mỹ.
Những đan dược kia nàng đã dùng và biết được rằng có người đang muốn câu nàng ra, vì thế nàng vẫn đang quan sát nhưng đầu mối chỉ trực chỉ về phía Diệp Phàm cùng Đỗ bàn tử.
Diệp Phàm thì là nàng đệ tử, tu vi mới Hóa Hải cảnh thì sao có thể là vị kia thần bí đan sư được.
Càng ngày càng tới gần ngày trăng tròn, nàng áp chế độc càng vất vả, thi độc đang âm ỉ âm ỉ như tằm ăn dâu bào mòn đi nàng sinh mệnh dù cho những ngày này nàng đã đổi lấy rất nhiều bảo vật để hỗ trợ nàng tính mệnh nhưng nàng biết những chuẩn bị này đều không đủ.
Lúc này, trong nàng phòng, Tần Thiên Tuyết đang đứng nghe nàng phân phó:
“Thiên Tuyết, con chính là Thanh Nguyệt phong thứ nhất chân truyền cũng là Thanh Lam tông đại sư tỷ, về sau Thanh Nguyệt phong con cũng cần để tâm đến hơn.”
Tần Thiên Tuyết gương mặt lo lắng, những ngày này nàng vẫn luôn bên Thanh Nguyệt tôn giả không dời, thấy sư phụ như vậy nàng càng đau thương.
“Được rồi, con lui ra đi” Thanh Nguyệt tôn giả phân phó “Nhớ truyền Diệp Phàm tới gặp ta.”
Tần Thiên Tuyết vâng lời dời đi.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Diệp Phàm chậm rãi bước vào, thấy Thanh Nguyệt tôn giả nằm trên ghế hắn thỉnh an sư phụ mình:
“Đệ tử Diệp Phàm thỉnh an sư phụ.”
Thanh Nguyệt tôn giả yếu ớt lên tiếng hỏi hắn:
“Diệp phàm, vị kia đan sư có phải đã biết tình trạng của sư tôn phải không?”
Diệp Phàm thoải mái thừa nhận, bởi vì đan dược dường như nhắm vào nàng tình trạng, và hôm nay nàng hỏi thì giấu cũng không có ích gì.
“Thưa sư tôn, phải ạ.”
Thanh Nguyệt tôn giả một tay chống sập một gắng sức gượng dậy, gương mặt tràn đầy hắc khí.
“Ồ, vậy vị đó đan sư có ý định gì?” Nàng hỏi.
Diệp Phàm hiểu nàng lo nghĩ, bắt đầu trấn an nàng:
“Sư tôn thu nhận đệ tử, đối với đệ tử là có ân, vì vậy đệ tử đã cáo tri sư tôn tình trạng tìm cách chữa khỏi cho sư tôn.”
Thanh Nguyệt tôn giả không ngoài ý muốn hỏi:
“Vậy vị đó đan sư cáo tri cho ngươi điều gì?”
Diệp Phàm trả lời:
“Vị đó đan sư có nói rằng, sư phụ trúng một loại độc tên là Âm Thi Tiên Thiên độc, độc này do tự nhiên hình thành vì thế cũng hợp đạo, do vậy mà đối với pháp tắc làm như không thấy, độc không mãnh liệt nhưng âm ỉ âm ỉ, âm thầm gặm nhấm người nguyên thần, thân thể.”
Thấy hắn nói đúng mình tình trạng, Thanh Nguyệt tôn giả cũng tin mấy phần, nàng lại hỏi:
“Vậy vị đan sư đó có cách nào chữa khỏi độc này?”
“Có, phương pháp là có.” Diệp Phàm trả lời “Nhưng cần phải có một người có chí dương thể chất giúp thiêu đốt loại này độc từ đó giúp người trúng độc không chỉ khỏi hẳn mà tu vi còn tăng cao một bước.”
Thanh Nguyệt tôn giả trầm ngâm xem ở đâu có chí dương thể chất, nhưng nàng chẳng tìm được ai, vì thế thoáng thở dài nói:
“Được rồi, chí dương thể chất là một khi xuất hiện cái nào không phải là thế lực lớn báu vật, muốn tìm được đâu có dễ dàng?”
Diệp Phàm không nói nhiều, chỉ âm thầm hiển ra chính mình thể chất nói:
“Sư tôn không cần phải đi tìm đâu xa, đệ tử có Thuần Dương Thánh Thể là một loại chí dương thể chất, có thể giúp sư tôn trị bệnh.”
Thanh Nguyệt tôn giả bất ngờ, nàng thật sâu nhìn vị này đệ tử, từ khi hắn nhập môn đến nay nàng không phải là không từng tìm hiểu qua hắn tin tức.
Bản thân sở hữu loại này kinh người thể chất, nếu hiển lộ ra chắc chắn sẽ được tông môn chú trọng nhưng bất kể hắn khi nào kích phát thể chất, thế mà kẻ này vẫn giấu diếm kể cả sư tôn cũng như đối với hắn thân thiết sư tỷ đều không một ai biết.
Trước mắt nàng lúc này hiện lên ánh sáng hi vọng, nàng không s·ợ c·hết, nhưng không muốn c·hết như thế này, thế là nàng áp chế sự xao động trong lòng hỏi:
“Ngoài chí dương thể chất ra thì ta cần phải chuẩn bị loại gì dược liệu? Ta sẽ hết sức gom góp.”
Diệp Phàm giả đò ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Thấy hắn như vậy Thanh Nguyệt tôn giả nói:
“Có gì khó tìm dược liệu, ngươi cứ nói ra ta sẽ tìm cách kiếm đủ.”
Thấy nàng nóng lòng như vậy, Diệp Phàm cố gắng câu lên nàng cảm xúc sau đó mới áy náy nói:
“Vị đan sư đó đã dạy cho đệ tử cách thức chữa trị cho sư tôn, chỉ là, chỉ là cách làm có phần mạo phạm sư tôn.”
Thanh Nguyệt tôn giả khẽ nhíu mày, nàng bình tĩnh hỏi:
“Ngươi cứ nói xem cách làm như nào là được.”
Diệp Phàm lúc này mới nói:
“Để chữa trị sư tôn thì chỉ cần chí dương thể chất bản nguyên, thông qua kim châm dẫn đạo vào các mạch lạc, rồi theo đó sẽ ôn dưỡng thân thể tạo thành mạng lưới thiêu đốt dần thi độc.”
Hắn nói đến đây lại ngừng, Thanh Nguyệt tôn giả không biết còn có điều ẩn giấu nói:
“Lúc này ta tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ là như vậy cũng không có vấn đề.”
Diệp Phàm thấy nàng như vậy mới bắt đầu nói ra:
“Vâng, chỉ là dọc theo kinh mạch thì không có vấn đề, nhưng vì phải châm cứu do vậy cần phải cởi bỏ y phục. Do …”
Hắn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy một tiếng giận dữ, tuy yếu ớt nhưng lại kiên quyết không thôi:
“Đừng hòng.”
Kèm theo đó là một lực đạo kinh người đẩy hắn ra khỏi phòng.
Thanh Nguyệt tôn giả ngực sữa chập trùng vì tức giận cũng vì thi độc thống khổ khiến nàng khó thở.
Hừ, nàng trước nay nhất tâm hướng đạo chưa từng có nam tử nào chạm qua, để Diệp Phàm châm cứu dẫn đạo bản nguyên đã là ranh giới cuối cùng, thế mà còn phải cởi bỏ y phục.
Nàng thà c·hết chứ không bao giờ chấp nhận phương pháp này.
Thế là mấy ngày tiếp theo, Thanh Nguyệt tôn giả bắt đầu bàn giao hậu sự, nàng chẳng có nhiều thứ dặn dò cho mình mà tâm thần nàng chỉ đang lo lắng cho Thanh Nguyệt phong, cho đệ tử tại Thanh Nguyệt phong.
Nàng năm đó sau khi đột phá Niết Bàn cảnh đã được sư tôn tin tưởng giao cho Thanh Nguyệt phong, đến nay dù trải qua nhiều biến cố nhưng cũng chưa từng thẹn với sư tôn, nay dời đi nàng cũng không có bất kỳ áy náy.
Lúc này, Âu Dương Phi Vân đang chăm sóc hoa.
Hôm nay là ngày hắn nghỉ ngơi, cứ vài ngày rèn luyện tới giới hạn lại nghỉ ngơi một ngày, như vậy hắn cơ thể mới có thể bền vững, và đảm bảo sẽ không có tai họa ngầm.
Lý Dạ đang bẩm báo cho hắn tin tức mới nhất:
“Thưa thiếu chủ, hai ngày trước Diệp Phàm b·ị đ·ánh bay khỏi Thanh Nguyệt tôn giả phòng dù cho trước đó hắn được Tần Thiên Tuyết truyền lời Thanh Nguyệt tôn giả triệu tới.”
Âu Dương Phi Vân vừa trồng hoa vừa nở một nụ cười hứng thú.
Hắn biết Thanh Nguyệt tôn giả trúng độc, cũng tin chắc Diệp Phàm có thể chữa khỏi cho Thanh Nguyệt tôn giả, vì thế trước đó hắn đã thúc đẩy cơ hội khiến Diệp Phàm có cơ hội chứng minh cho Thanh Nguyệt tôn giả thấy rằng hắn có thể chữa trị cho nàng.
“Các ngươi có biết hai ngày nay Thanh Nguyệt tôn giả đang làm gì không?” Âu Dương Phi Vân hỏi.
Lý Dạ đáp lại:
“Thưa thiếu chủ, mấy ngày nay nàng triệu tập chính mình đệ tử bàn giao rất nhiều chuyện, trên mặt đeo mạng che nên không rõ ràng nàng tình trạng.”
“Tốt lắm, thời gian tới cử người chú ý động tĩnh của Diệp Phàm cùng canh giữ ở Thanh Nguyệt tôn giả phòng.”
Âu Dương Phi Vân phân phó.
Lý Dạ cung kính nhận lệnh sau đó nhanh chóng dời đi.
Như vậy là trước đó Âu Dương Phi Vân đã phán đoán đúng, Thanh Nguyệt tôn giả độc tới ngày trăng tròn là sẽ trở nên mạnh hơn, nàng thời gian vừa rồi phải cường độ cao vận dụng thực lực vì thế nàng cho rằng bản thân đã không thể trụ được nữa.
Còn về việc Diệp Phàm b·ị đ·ánh bay khỏi phòng, chẳng cần nghĩ nhiều Âu Dương Phi Vân cũng thừa biết tại sao.
Chắc chắn tên kia đề nghị chữa trị cho nàng, và chắc chắn kèm theo một thứ đó chính là phải cởi đồ.
Xông sư nghịch đồ không phải lúc nào cũng là nhân lúc c·háy n·hà mà đi hôi của sao?
Thực lực chênh lệch nếu không phải tận dụng lúc này thì còn là lúc nào nữa.
Da thịt tiếp xúc rồi, nếm lấy chữa bệnh ngon ngọt rồi, sau đó là đủ loại viện cớ, rồi thì chỉ vì chữa bệnh cuối cùng dâng hiến bản thân cho đồ đệ cũng chỉ vì phục vụ mục đích chữa bệnh tăng cao tu vi mà thôi.
---